← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Nó to lớn dềnh dàng.

Không có cánh tay. Hoặc cánh tay dính tịt vào người nó.

Nó ngồi trên một vật có lẽ là cái ngai, hoặc từng là một bộ phận cơ thể của nó, tôi không chắc.

Cỗ máy? Sinh vật? Hay cả hai?

Hay là một thứ gì đó chẳng phải cả hai thứ trên.

Hằn lừ lừ quay con mắt đỏ hoét duy nhất nhìn xuống tôi.

Tôi đang quỳ gối, đã là dạng người trở lại. Dưới tôi là thép cứng; xung quanh là bóng tối. Nhưng tôi cảm thấy có một bàn tay chạm tay mình.

Tất cả bọn bạn cũng đang ở bên tôi, xúm xít bên dưới tên quỷ sứ được gọi là Crayak.

Tôi bắt gặp ánh nhìn trao tráo của hắn. Tôi nhắm mắt lại nhưng vẫn thấy nó đang nhìn mình - như nó vẫn thường hợm hĩnh nhìn tôi trong những giấc mơ.

“Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nhau, mặt-đối-mặt,” Crayak rít chìn chịt. Một giọng trầm thấp vang động khắp sàn nhà, tỏa lên không trung - cái giọng thấp đến độ có thể xé nhuyễn mọi nguyên tử trong tôi.

Tôi cố bứt con mắt mình ra khỏi hắn, mặc dù như thế là không“anh hùng”. Tôi muốn đứng lên, nhưng không được. Tôi run rẩy, hai hàm răng va lập cập vào nhau.

“Sao thế? Sao giờ mi chẳng can đảm chút nào, Jake oắt con?” hắn giễu cợi.“Hãy nhìn mi, tất cả bọn mi coi! Tụi bây sợ té đái chứ gì?”

Tôi gật.“Ừ đấy,” tôi thừa nhận sự yếu ớt.“Nhưng tụi tao đã thắng.”

Bỗng có tiếng cười rồ lên. Tiếng cười cũng áp đảo không kém gì sợi chỉ gây sợ hãi đang tuôn ra từ Crayak.

Con mắt đỏ trợn lên, không nhìn tôi nữa. Tôi thở lại được.

Tiếng cười vẫn vang dội, ngày càng to hơn, nhiều uy lực hơn và khẳng khái hơn.

Tôi quay qua và thấy người Ellimist. Ông ta cải trang là con người, trông như một nhà hiền triết già nua. Nhưng gương mặt ông ta cũng không thật hơn gương mặt Erek.

“Những con người,” người Ellimist cất tiếng, như thể đang trịnh trọng giới thiệu bọn tôi.“Năm con người, một người Andalite và một người Chee.”

“Thật sai lầm khi để người Chee thoát khỏi số phận đen tối như chủ nhân Pemalite của chúng,” Crayak uất ức.

“Dân Iskoort sẽ tồn tại,” người Ellimist đáp lại, con mắt Crayak không biểu lộ một cảm xúc nào, hắn nhắc theo.“Dân Iskoort sẽ tồn tại.”

Rồi hắn nhìn tôi.“Chúc ngủ ngon, Con Người,” hắn khinh khỉnh.“Tao sẽ xuất hiện trong các giấc mơ của mày. Và một ngày nào đó, khi thời khắc đã điểm thì mày sẽ phải khổ sở vì điều này.”

Tôi đứng thẳng lên, vẫn vịn tay Cassie. Tôi tập trung tâm trí vào tên Howler và bắt đầu biến hình.

Không ai nói tiếng nào cho đến khi tôi thực hiện xong. Tôi mở ký ức tập Howler của mình ra, nối kết vớiKý Ức Tập Thể.

Tôi dò tìm phần ký ức tôi đã trút vào tên Howler hồi nãy. Tôi nhìn vào cái hồ ký ức mênh mông để xem phần ký ức những chuyện đã xảy ra trên hành tinh Iskoort. Không có gì cả. Đáng ra phải có vài ký ức của tụi tôi - năm con người, một người Andalite và một người Chee. Cả ký ức về Guide cũng không thấy.

Crayak đã thủ tiêu sáu tên Howler trước khi ký ức của chúng ngấm vào ký ức của tất cả loài Howler. Crayak đã làm điều tôi dự tính trước… và hy vọng gã sẽ làm.

Tụi Howler không bao giờ bị đánh bại. Điều đó thật vô lý, không thể xảy ra được. Chắc chắn ở đâu đó, bằng cách nào đó và ai đó đã đánh bại chúng, ít nhất là một lần. Không bao giờ có sự hoàn hảo cả.

Vì vậy, nếuKý Ức Tập Thểcủa Howler không có tì vết thất bại nào, thì điều đó chỉ có nghĩa là: Crayak đã tiêu diệt tụi Howler thua trận trước khi ký ức về thất bại của chúng nhiễm vào tất cả.

Có lẽ Crayak đã luôn làm như thế suốt bao nhiêu thiên niên kỷ qua. Nó luôn giữ cho Ký Ức Tập Thể của Howler được“trong sạch,” không có bất cứ vết nhơ hay nỗi nhục nào khả dĩ làm suy yếu vẻ ngây thơ quỷ sứ của chúng.

Hắn không có sự lựa chọn nào khác. Ký Ức tập Thể rất tiện lợi cho việc triển khai những chiến thuật và kinh nghiệm trận mạc. Nhưng nó cũng có nhược điểm. Crayak không để cho những đứa trẻ hiếu sát của mình biết một điều vô cùng đơn giản: nạn nhân của chúng không phải là một phần của trò chơi, mà là những con người thật, giấc mơ thật, và niềm hy vọng thật.

Crayak đã phản ứng cực nhanh. Những ký ức của con người, người Andalite, người Chee và Iskoort đã không kịp ngấm vào ký ức của Howler. Không gì có thể lọt qua.

Tuy nhiên, không phải là tuyệt đối!

Kinh qua Ký Ức Tập Thể, qua chuỗi kinh sợ bất tận, tôi chợt bắt gặp một hình ảnh mỏng mảnh, chỉ kéo dài vài giây.

Đó là hình ảnh Cassie chạy tới đón tôi, vòng tayvà môitụi tôi..…

Tôi hoàn hình trở lại người. Và khi có lại miệng, tôi dõng dạc nói.“Mi quá trễ rồi, Crayak. Đã có một thứ lọt vào được Ký Ức Tập Thể của Howler.

“Cái gì?” nó hỏi.

“Tình yêu.”