CHƯƠNG 3
Tôi lao vào mộttrạmđiện thoại công cộngcòn trốnggần đó, lật đật nhấn số nhà Jake. Chuông reo.
Làm ơn ở nhà đi,tôicắn cắn môi dưới,thầm van vái.
Bốn hồi. Năm hồi. Sáu hồi.
"Alô?"
"Anh Jake hả?" Tôi hấp tấp hỏi.
"Không, đây là Tom."
Tôi lạnh người. Tom, anh trai của Jake - cũng là anh họ của tôi - là kẻ Bị-mượn-xác,là kẻ bốc máy cuối cùng mà tôi muốn.Tôi phải thật cẩn thận.Hết sức cẩn thận.
"A, chào anh Tom," tôi nói tỉnh queo. "Em, Rachel nè, có anh Jake ở nhà không vậy?"
"Có. Chờ chút nha." Ống nghe đặt xuống cái "kịch".
Mau mau lên,tôi líu quíu, liếc mắt về tiệmSpencer.Lại thêm ba con nhỏ đang bước vào.
"Alô?"
"Jake!" Tôi hét om.“Ở đâu… Anhđang ở đâu?”
“Hả?” Jake hỏi lại, giọng bối rối.
Nào, Rachel, bây giờ phải cẩn thận. Đề phòng trường hợp có kẻ nghe lén.
“Em không thể tin là anh quên rồi,” tôi nói, hạ giọng nhưng cố gắngra vẻ bực bội."Anh nói là sẽ gặp em và Cassie ở khu thương xá mà.Tụi em chờ anh ở tiệmSpencernửa tiếng rồi đó."
Một thoáng im lặng.
"Trời đất, xin lỗi nha nhỏ," Jake làm như đã biết tôi nói về cái hẹn nào. "Anh đang chơi bắn vòng với Marco..."
"Rồi," tôi ngắt ngang. "Kéo cậu ta theo luôn đi. Tụi em tình cờ gặp Erek ở đây, nhưng tụi em vẫn cần người khiêng phụ đồ đạc về nhà. Trời ơi, nặng quá là nặng.Rất, rất là nặng ấy."
"Được rồi, được rồi," ảnh nói vẻ xuề xoà. "Tụi anh tới đó liền."
“Gặp lại sau nha!” Tôi ríu rít vẻ hân hoan. Gác máy, tôi ráng nhoẻn miệng cười với người phụ nữ đứng ngay sau lưng tôi, đang chờ dùng điện thoại, và nói.“Bọn con trai. Hoàn toàn không tin tưởng được.”
Tôi hít hai hơi thật sâu. Bây giờ phải lo đến phần còn lại.
Nơi dừng chân đầu tiên. TiệmLỗ Hổng.
Chỉ có một cách để tụi tôi có thể đưa Erek ra khỏi khu thương xá, đó là cách mà ảnh đã bước vào.
Đi qua cửa chính, như một con người.
Tôi xài thẻ tín dụng của mình cho vài sự lựa chọn thực sự nghiêm túc rồi vội vã chạy về tiệmSpencer. Tôi đã đi được hai mươi phút rồi. Tôi quay lại và thấy Cassie đang đứng trước một nhóm nhỏ có cả lũ nhóc và người lớn, cả anh bán hàng của tiệm Spencer.
Cassie đang diễn thuyết, giới thiệu sản phẩm. Mồ hôi mồ kê rỏ ròng ròng trên gương mặt đỏ phừng phừng của nhỏ. "Đây là mẫu mới nhất của hãng K-D robot làm bếp Kitchen Droid. Nó có thể xắt sợi hay xắt hạt lựu. Nó cũng có thể làm món khoai tây nghiền Julie Ann."
"Tức là món khoai tây xắt nhỏ Julienne ý hả?" Một phụ nữ hỏi đầy nghi hoặc.
"Bất cứ món khoai tây nào," Cassie trả lời, giọng cao vút lên muốn hụt hơi.
"Hừ, bật lên chạy thử coi." Một người khác đề nghị.
Tôi thấy Cassie có vẻ run. Nhỏ đâu phải là chuyên gia hùng biện.
"Đây chỉ là mô hình thôi phải không?" Tôi gào lên gióng giả.
"Đúng!" Cassie gào lại, như thể tôi vừa mới mách nước cho nhỏ cách thức trúng xổ số. "Đúng! Đây chỉ là mô hình thôi! Đây không phải là Kitchen Droid thật sự! Robot thật sự sẽ ra mắt vào... à... khoảng... ừm..."
"Trong vòngsáu tháng nữa," tôi nói.
Đám đông lảng dần. Cassie chộp lấy cánh tay tôi và nhéo một cái rõ đau. "Bồ đi đâu mất đất vậy? Làm mình toát mồ hôi hột, tưởng chết rồi chứ!"
″Đi mua sắm," tôi nói. Thấy Cassie định sửng cồ, tôi vội vã giải thích ngay. "Mua cho Erek. Ảnh cũng cần quần áo để ngụy trang mà…"
Tôi bắt đầu lôi ra một chiếc áo sơmi, quần dài và đồ lót từ trong chiếc túi.
“Đồ lót?” Cassie kêu the thé. Nhỏ cầm lấy chiếc quần.“Đồ lót hiệu Tommy Hilfiger? Ảnh là…” Nhỏ nhìn quanh để chắc rằng không ai nghe thấy.“Ảnh là một người máy. Ảnh không cần đồ lót được thiết kế riêng đâu.”
“Xin lỗi, không có Wal-Mart[1]ở trong khu thương xá,” tôi rít lên.
“Nè, Rachel,ảnh là một người máy nha. Xin lỗi chứ, ngay cả quần dài ảnh còn chẳng cần đến nữa kìa, trừ khi để ngụy trang thôi.”
“Ờ. Cũng có lý.” Tôi nhìnđám đồ lót.“Có lẽ mình sẽ thảy chúng cho Jake.”
“Xin lỗi,” Erek nói. “Chúng ta có thể không thảo luận việc…” Rồi ảnh bất chợt yên lặng.
"Tôi vừa mới gọi điện cho sếp."
Giọng nói cất lên ngay sau lưng làm tôi giật nảy mình, ngoái lại. Thì ra là người bán hàng của tiệmSpencer.
"Tôi vừa mới cho sếp," anh ta nhắc lại. "Ông ấy bảo rằng ở đây không hề bán sản phẩm Kitchen Droid. Ông ấy muốn tôi tìm hiểu xem các cô là ai và gọi bảo vệ…"
"Grrrừừừừừ!"
Anh bán hàng nhảy dựng lên.
"Nhìn kìa! Có người đóng giả khỉ đột." Tôi la lên, suýt nữa thì phì cười khi thấy Jake và một con khỉ đột lông lá xờm xàm - đương nhiên là một con khỉ thật - đang khệnh khạng lê bước vào cửa hàng.
Chú khỉ đột-Marco đeo trước ngực một tấm bảng quảng cáo sơ sài cho phimKing Kong chống Gudzilla.
Đúng, Gudzilla.
"Bộ đồ đó giống y như khỉ đột thật," anh bán hàng bán tín bán nghi.
"Coi chừng!" Tôi cảnh báo anh ta. "Cái đèn Lava sắp rớt xuống đầu anh kìa!"
"Hả?" Anh ta ngước lên.Nhưng Marco hoàn toàn không hiểu ám chỉ của tôi.
“Tôi bảo rằng, nó chuẩn bị đánh ngã anh đó!” Tôi nhắc lại, nhìn trừng trừng vào Marco.
Marco nói bằng cách truyền ý nghĩ.
Marco giơ nắm đấm bự như hộp dăm bông ra và nhẹ nhàng vỗ lên đầu anh bán hàng. Anh ta liền sụm xuống như một bao xi măng ướt.
"Có chuyện gì vậy?" Jake hỏi tôi sau khi chắc chắn anh bán hàng vẫn còn thở.
“Là Erek.Ảnh bị cứng ngắc,” tôi nói. “Emđã mua quần áo cho ảnh. Bận đồ vô cho ảnh đi, nhanh lên. Rồi mang ảnh ra khỏi đây.”
“Giống như Người Thiếc trongPhù thủy xứ Ozấy,” Cassie nói, chỉnh sửa lại tư thế của anh bán hàng tội nghiệp, để anh ta có thể thấy dễ chịu hơn trong khi bất tỉnh.“Mấy bồ biết đó, tất cả đều cứng ngắc.”
“Bận đồ vào cho ảnh đi,” Jake ra lệnh.
Điều đó làm tôi hơi bực bội. Nhưng cũng bớt căng thẳng.
"Marco, nhấc Erek lên," Jake nói.
Marco tóm lấy hông Erek, và dùng sức mạnh phi thường của khỉ đột mà xỏ tay ảnh vào ống tay áo.
Marco nói.
“Chúng ta bỏ qua chuyện này đi, được không?” Erek lên tiếng.
"Còn mặt Erek thì sao? Cho ảnh đeo mặt nạ nha?"
Jake nhanh chân chạy đi lấy vài cái mặt nạ che kín mặt.
“Mình cóClinton, Gingrich, và một con Teletubby. Dipsy, mình nghĩ vậy.”
“Đó không phải là Dipsy.” Cassie sửa lại.“Đó là Tinky Winky. Dipsy màu xanh và trên đầu là một chiếc gậy thẳng. Tinky Winky thì là hình tam giác.”
Marco thắc mắc.
“Po.” Cassie nói.
“Tôi không có ý xúc phạm các bạn đâu nha,” Erek nói. “Nhưng làm thế quái nào mà trên Trái Đất, mấy người các bạn có thể né được việc bị tóm cổ khi cứ dài dòng thế này nhỉ?”
Trong khi cuộc trò chuyện ngốc nghếch vô nghĩa vẫn cứ tiếp tục, tôi vẫn cứ mải miết mặc đồ cho người mẫu-người máy đầu tiên của mình. Tôi đã chọn đúng tất cả các size đồ đó nha.
“Mìnhđúng là Nữ thần Mua sắm,” tôi nói, cảm thấy thật thỏa mãn.
Anh chàng bán hàng rên rỉ.
“Tụi mình phải nhanh lên,” Jake nói.“Chọn đại một khuôn mặt đi: Gingrich hayClinton?”
Phút sau, một chú khỉ đột đeo tấm bảng quảng cáo phim bị viết sai chính tả vác ông Bill Clinton ăn mặc đúng mốt trên vai, ra khỏi khu thương xá.
Hên thay, đang có một cuộc giảm giá lớn trong khu thương xá, nên không nhiều người để ý tới tụi tôi.
Ít nhất, đó là cách giải thích của tôi.
Tụi tôi bắt một chuyến xe buýt tới khu nhà của Erek, cảm thấy thật may mắn. Thậm chí làquámay mắn ấy chứ.
“Hên là không có ai trên xe buýt ngoài tụi mình,” Anh Jake nói với tôi.
Marco đi đầu tiên, nhảy từng bước trên vỉa hè, với Erek được vác trên vai.
“Ừ há,” tôi nhìn quanh con phố yên tĩnh, vắng lặng.“Hên thiệt. Kỳ quặc làm sao khi mà một con khỉ đột vác ôngClintonđi lại lại không bị nhận ra há? Rồi tụi mình đi ra khỏi khu thương xá mà không bị một ông cảnh sát nào ngăn lại nè, lên xe buýt mà người tài xế cũng không thèm để ý nè, rồi tụi mình lại là những hành khách duy nhất nữa chớ? Ý em là, thôi nào, làm gì có chuyện may mắn cỡ đó?”
“Ừa, không thể nào,” Cassiethừa nhận.
“Erek suýt bị lộ ra là một người máy, giờ thì ảnh đã ra khỏi khu thương xá mà không ai ở quanh đó nhận ra,” tôi nói. “Kỳ quái thiệt.”
“Có lẽ cũng hổng kỳ lắm đâu.” Cassie nói. “Có lẽ là mọi người chỉ quá bận rộn và tụi mình thì quá cảnh giác, mấy bồ hén?”
Có thể, nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Bản năng gan lì của tôi mách bảo rằng có một chuyện gì khác đang diễn ra ở đây.
Vậy đó, tôi đã học được rằng không thể tin vào những sự ngẫu nhiên.
“Mấy bồ biết gì không?” Jake nói dứt khoát.“Khi Marco vàmình tới khu thương xá, có những chiếc xe sửa điện đậu khắp mọi nơi. Mình đã nghe thấy một người công nhân nói gì đó về việc tất cả các camera giám sát đều ngưng hoạt động. Mình đã không lo lắng gì về nó cho đến khi…”
Cái gì? Không có băng ghi hình lại bất cứ việc gì đã xảy ra, khi mà khu thương xá chắc chắn đầy bọn Mượn-xác ư? Khi mà một phòng thử đồ trong tiệm Lỗ Hổng là một trong những lối đi chính dẫn đến Vũng Yeerks ư?
Không thể tình cờ thế được.
“Lũ Yeerk?” Jake tự hỏi với một thoáng cau mày.
“Sao chúng vạch mặt Erek rồi lại đảm bảo rằng chúng không để lại bất cứ bằng chứng nào ta?” Tôi thắc mắc.
“Tụi mình đang được bảo vệ hay đang bị cài bẫy đây?” Cassie hỏi.
“Vậy đây là một kiểu, mình không biết nữa, một chuyến đi an toàn kỳ lạ, hay là gì?” Jake suy tư.
“Hay là gì?” Tôi thầm thì.
Marco gọi.
“Vậy, về cơ bản, so với bản thân bồ thường ngày, có gì thay đổi đâu?” Tôi nói với lên trước, rồi lại ước gì mình đã không làm vậy.
Coi, phép biến hình là một vũ khí phi thường. Nhưng nó cũng là một con dao hai lưỡi, bởi vì nếu bạn ở trong lốt biến hình lâu hơn hai giờ, bạn sẽ mắc kẹt trong đó vĩnh viễn.
Như Tobias.
Nghĩ về Tobias làm tôi nhớ lại tất cả những sự bối rối hồi sáng.
Tôi, đang cố gắng làm một người bình thường, đang té nhào khỏi chiếc cầu thăng bằng.
T.T., đang rủ tôi đi chơi.
Tôi thoát ngay ra khỏi tình trạng lượng adrenaline cao. Những cảm xúc bình thường đang trở lại. Những cảm xúc bình thường như làtội lỗiấy. Tội lỗi dù chỉ là sự cân nhắc trước lời đề nghị của T.T.
Và như thể đọc được tâm trí tôi, Tobias sà xuống và đậu lên một cái cây trên bãi cỏ của vài ngôi nhà gần nhà Erek.
Cậu ấy hỏi.
Jake tiến tới trong tầm chuyện trò với Tobias:“Có ai theođuôi tụi mình không?”
Marco giải thích.
“Nếu đây là một sự sắp đặt để tìm kiếm người Chee thì sao?” Cassie hỏi.
Tobias nhắc lại.
Cậu ấy đúng. Nếu bọn Yeerks tạo ra được bất kỳ một kẻ Bị-mượn-xác nào từ tụi tôi, tất cả những bí mật của tụi tôi sẽ bị phơi bày.
“Mình không biết.” Cassie nói, khẽ lắc đầu.“Mình nghĩ bồ đúng, Rachel. Mấy chuyện này coi bộ kỳ quái thiệt đó.”
Và vào đúng giây phút Jake mở cánh cửa nhà Erek và tụi tôi bước vào, tôi biết rằng chuyện này thậm chí sẽ còn trở nên kỳ lạ hơn nữa.