← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Tụi tôi bước vào nhà Erek và thấy ông King, "cha" của Erek, đang ngồi cứng đơ trên trường kỷ. Một tay ông vẫn còn cầm cái điều khiển ti-vi từ xa và tay kia cầm một thanh bánh quy mặn.

Ông trông giống bất kỳ người cha nào trong bất kỳ một ngày rảnh rỗi nào vậy.

Trừ việc lớp hình chiếu bên ngoài đã mất, nên ông ngồi đó như một người máy kỳ lạ đang bắt chước tư thế bình thường của con người vậy. Và, tất nhiên, ông không có dáng bộ là một người cha của Erek hơn chính tôi đây gì cả. Ông chỉ là một người máy gần như bất tử đang đóng kịch mà thôi.

"Như vậy, không chỉ mình Erek gặp biến cố này," tôi nhận định.

"Đúng vậy," ông King nói, vẫn không nhúc nhích. "Tất cả người Chee đều tự dưng bất động như thế này. Máy phát hình chiếu ba chiều đã ngưng hoạt động. Hệ thống mô-tơ trung tâm đã gặp sự cố. Phần hệ thống suy nghĩ, tổng hợp lời nói và mạng lưới-Chee, tất cả vẫn hoạt động bình thường."

Marco hỏi.

"Đó là hệ thống thông tin liên lạc giữa những người Chee với nhau," Erek đáp.“Chúng tôiđã có Internet khi tổ tiên các bạn còn đang vẽ chữ tượng hình lên những bức tường kim tự tháp…"

[2]. Người-máy-online.>

"Nhưng tại sao việc này lại xảy ra?" Jake hỏi. "Và xảy ra như thế nào?"

"Chúng tôi không biết," ông King trả lời.

Marco đặt Erek lên ghế sofa và bắt đầu hoàn hình. Trong vòng vài phút con khỉ đột teo lại, và bộ lông cứng nhỏng đen xì bị hút tụt trở vào làn da người của Marco.

“Chúng ta phải tìm hiểu xem cái gì đã gây ra chuyện này. Mình đã nghĩ rằng người Chee là bất khả xâm phạm.” Jake nói. Giọng ảnh có vẻ bực bội. Cũng đúng thôi. Tôi cũng thấy bực nè. Tụi tôi đã quá quen với hình ảnh những người Chee đầy tự chủ và đầy năng lực.

Thêm nữa, mọi việc tới giờ đã không còn là một buổi sáng may mắnnữa rồi.

“Con tàu.” Erek nói.

“Con tàu nào?”

"Tàu Pemalite."

"Tàu Pemalite?" Marco rền rĩ. "Tàu Pemalite nào?"

"Là con tàu chúng tôi đã giấu dưới lòng đại dương sâu thẳm cách đây hàng trăm ngàn năm, khi chúng tôi tới Trái Đất." Erek giải thích. "Nó bắt buộc phải tuyệt đối an toàn trước bất cứ kẻ xâm nhập nào. Áp suất không khí ở dưới đó có thể ép con người dẹp lép như đồng ghi-nê[3].

"Nó nằm ở độ sâu bao nhiêu?" Tôi hỏi.

"Bốn ngàn năm trăm mét," ông King đáp.

Marco xuýt xoa. "Ui trời! Gần ba dặm!"

Tất cả tụi tôi đều nhìn cậu ấy, sửng sốt.

“Nè,” Marco nói, “tuiđã từng bảo với mấy bồ rồi, tui hổng có ngủ gật trong tất cả các giờ học đâu.”

"Mạng lưới Chee của chúng tôi liên lạc với nhau qua máy tính của tàu Pemalite," ông King nói.“Đó là cách duy nhất vô hiệu hóa được hệ thống của chúng tôi.”

Tobias đăm chiêu. Cậu đang đậu trên nóc tivi và rỉa lông chiếc cánh bên phải.

“Hoặc là họ hy vọng gì vào việc làm đó,” tôi thêm vào.

“Hay làm thế nào để đảo ngược nó,” Jake nói. “Nó có thể đảo ngược lại được không?”

"Ồ, chuyện đó rất đơn giản. Cái khó là làm sao tiếp cận được máy tính. Từ đây đến đó là một chặng đường rất nguy hiểm," ông King từ tốn nói.

“Làm một người máy bất động cũng không hề an toàn đâu,” tôi chỉ ra.“Nhất là khi có ai đó biết chắc rằng các bạn ở đây và rất dễ bị tấn công.”

"Thế những người Chee khác thì sao rồi?" Cassie hỏi.

"Tất cả đều như nhau," Erek rầu rầu nói. "Tất cả đều mất hình chiếu ngoài và mất luôn khả năng di chuyển. Đa số đềuan toàn,không bịtrôngthấy. Nhưng hiện có hai người đang cực kỳ nguy hiểm. Một người đang làm bảo vệ ở trung tâm nghiên cứu hạt nhân. Khi hình chiếu ngoài mất, anh ta bị kẹt lại trong hầm chứa chất thải phóng xạ."

"Nghe ra thì có vẻ an toàn," Jake nhận xét.

"Chỉ đến khi thay ca thôi," ông King nói.

"Vào lúc 10 giờ mỗi đêm, trước khi kíp làm đêm vào nhận ca, toàn bộ khu vực nhà máy hạt nhân sẽ được tuần tra kỹ lưỡng. Bất cứ ai mở cửa hầm ra đều sẽ tá hỏa khi nhìn thấy một... cỗ máy... không phải người... cực kỳ tinh xảo... sừng sững ở đó."

"Nếu bọn Yeerk mà chiếm đoạt được kỹ thuật ấy thì..." Erek ủ ê.

“Đừng có nghĩ tới chuyện đó…” Marcolẩm bẩm.

"Vậy là chúng tôi được mong chờ phải đột nhập vào nhà máy hạt nhân à? " Tôi nói.

"Không," ông King gạt đi. "Nó được canh phòng cẩn mật lắm, các bạn không thể đem người Chee đó ra được đâu."

"Còn một người Chee nữa cũng đang lâm nguy thì sao?" Jake điềm tĩnh hỏi.Cứ mỗi khi Jake lo lắng nhất cũng là lúc ảnh tỏ ra bình tĩnh nhất.

"Tình trạng cô ấy còn cấp bách hơn," ông King bảo. "Tên loài người của cô ấy làLourdes."

"Cô ấy sống cuộc đời của một người cùng đinh," Erek tiếp. "Cô ấy không có nhà, sống lang thang trên đường phố."

"Cái gì? Tại sao phải vậy chứ?" Cassie vọt miệng hỏi.

"Chúng tôi cần tiếp cận tất cả các tầng lớp xã hội loài người để lần theo dấu vết của bọn Yeerk," Erek giảng giải. "Nhưng đừng quá nghĩ ngợi. Các bạn nên nhớ rằng người Chee sống rất nhiều cuộc đời. Trong lốt giả trang lần trước, Lourdes là một minh tinh màn bạc rất nổi tiếng."

"Hiện cô ấy đang ngủ trong một tòa nhà bỏ hoang. Một nửa tòa nhà chất đầy của cải bị đánh cắp. Kho chiến lợi phẩm này do một gã đạo chích tên là Strake điều hành." Ông King nói tiếp. "Tôi nghi hắn là một tên mượn xác-Người."

Tôi suýt phì cười. "Một tên Mượn xác-Người lại đi trông coi đồ ăn cắp à?"

"Đúng," Erek nói. "Như vậy hắn sẽ có cơ hội liên lạc với những thành phần bất hảo trong thế giới tội phạm. "

“Ồ,” tôi nói. “Là một người máy không chỉ toàn là ánh hào quang, phải không há?”

“Vậy còn tôi thì sao,” Erek nói. “Tôiđang là một chú nhóc học sinh trung học nè.”

“Anh nóiđúng. Cái côLourdesnày, hiện đang ở đâu?” Tôi hỏi.

“Côấy đang ngủ trong một tủ chìm dưới gầm cầu thang trước cửa khu nhà đó," ông King nói.“Có một việc rắc rối: chúng tôi có được thông tin làtrong vòng hai mươi phút nữa, cảnh sát sẽ bố ráp nơi ấy, và chúng tôi chắc chắn có ít nhất một tên Mượn xác-Người được phân công vào đội ruồng bố."

"Hai mươi phút!" Tôi rú lên.

"Thời gian rất gấp rút," ông King nói vẻ áy náy.“Nhưng các bạn cũng biết rằng chúng tôi không thể yêu cầu các bạn giúp giải cứu người Chee đó. Nhiều khả năng, việc này sẽ khiến các bạn sẽ bị thương.”

“Với tụi tôi, thương vong là chuyện có thể xảy ra bất cứ phút nào trong ngày rồi.” Marco nói, bực bội.

"Ở đâu?," Jake hỏi.

Erek đưa địa chỉ cho tụi tôi.

"Khu Landmarks," tôi nhấp nhỏm. "Vậy là tụi mình phải bay thôi."

“Tobias, tìm Ax rồi đuổi theo tụi mình.” Jake ra lệnh.“Đi liền đi!”

Tôi mở tung cửa và Tobias bay vụt đi.

"Ngôi nhà hoang nằm sau một đường rầy xe lửa. Quanh đó có vài túp lều rách nát và một bãi chứa đồ phế liệu," ông King nói. "Hãy cẩn thận. Khu vực đó phức tạp lắm..."

“Vâng, tụi cháu thực sự rất lo lắng về việc bị quấy rối đó.” Tôinhoẻn cười và nói.

“Vậy để tui làm rõ vấn đề nha,” Marco nói."Tụi mình sẽ phải cứu một người máy bị tê cứng khỏi nhà kho chứa đồ gian, trước khi bọn Mượn xác tìm ra cổ. Sau đó, phải nhảy ùm xuống đáy biển tìm cho ra con tàu Pemalite và chui vào đó tắt tín hiệu đi trước 10 giờ đêm nay - để bọn Yeerk không bắt được người Chee đang kẹt trong hầm chứa chất thải phóng xạ. Cũng bộn việc ha?Hay là tụi mình cũng phải đi tìmSuối nguồn Tuổi trẻvà phát hiện ra loại bánh quy ít béo ngon như bánh của bà Fields nữa đây?”

“Tíc tắc,” tôi nói mà cười toe toét.“Tíc tắc.”

“Đầu óc bồ có vấn đề thiệt rồi,” Marco nói.

"Còn một điều nữa," Erek dặn thêm "Những tín hiệu của tàu Pemalite rất có thể sẽ bị tàu Yeerk trên quỹ đạo bắt được. Và bọn Yeerk sẽ tìm đường xuống dưới đó đón lõng các bạn."

Marco nói giỡn khi tụi tôi bay hướng về mạnNamthành phố.

tôi trả lời lại, cẩn thận giữ khoảng cách với những người khác, đủ gần để có thể nghe được giọng truyền ý nghĩ.

Trong khi tụi tôi biến hình, Erek đã hướng dẫn tụi tôi cách tiếp cận tàu Pemalite. Sau đó tụi tôi chuồn khẩn trương, chỉ dừng lại một chốc để đổi kênh tivi nhà Erek. Hai cha con Erek người Chee sẽ bị kẹt lại ở đó một quãng thời gian mà.

Tụi tôi bay hộc tốc, quên cả việc giữ sức. Sức thì tụi tôi có, song cái mà tụi tôi hổng có là thời gian.

Jake nói.