CHƯƠNG 11
Mọi sinh hoạt tại khu tôi ở vẫn diễn ra bình thường.
Lũ trẻ chơi hốc-cây rầm rĩ trên phố. Người lớn đứng ngồi lềnh khênh trên lối xe chạy. Họ đang bàn tán chuyện con khỉ đột ở khu thương xá.
"Khi xe của đài truyền hình tới thì nó đã đi rồi," một phụ nữ nói lảnh lót.
"Có người thấy nó bắt đi một thằng bé," một phụ nữ khác lo âu tiếp lời. "Tôi sợ quá không dám rời thằng con nửa bước."
Tôi ráng làm mặt tỉnh khi đi ngang qua họ, nhưng kỳ thật tim tôi đập như trống trận. Một chiếc xe của báo giới đã đến và chẳng thấy gì hết? Liệu họ có lần theo dấu vết tụi tôi không? Có khi nào Jake và Marco sắp sửa sa vào một cuộc mai phục ở nhà Erek không?
Tôi dợm bước rảo nhanh, rồi co giò phóng thục mạng. Tôi xéo bừa lên bãi cỏ đằng trước và xông vào nhà.
"Con về rồi đây," tôi hét ầm ĩ, đóng cửa đánh rầm sau lưng.
"Mẹ tưởng con bị cái gọi là khỉ đột ở khu thương xá bắt cóc rồi chứ?" Mẹ tôi hớt hải nói. "Bây giờ chương trình thời sự lại đưa tin một con voi xông vào khu nhà ổ chuột."
"Ủa? Voi cũng ghiền ma túy hả mẹ?" Tôi hỏi khi đi vào nhà bếp.
Mẹ tôi đang tất bật. Bà vừa dán mắt vào mớ giấy tờ để trên bàn vừa bươn bả dọn bữa tối.
Tôi chụp điện thoại và gọi tới nhà Jake. Chuông điện thoại reng mười ba lần mà không ai nhấc máy. Gọi cho Marco. Chỉ có máy trả lời của cậu ta lên tiếng. Tôi đành cúp máy luôn. Giờ phải làm gì nhỉ?
"Chị có nghe chuyện con khỉ đột leo lên lưng một con voi ở trong căn nhà hoang khu Landmarks không?" Nhỏ Jordan hỏi tôi và bật ti-vi lên.
"Tắt ti-vi đi Jordan," Sara, nhỏ út la rầm. "Chị quên là tụi mình không được coi ti-vi trong khi ăn sao?"
"Nhưng người ta sẽ đưa tin về con khỉ đột," Jordan cãi lại và che ti-vi cho Sara không thể với tới. "Mẹ!" Nhỏ cất giọng cầu cứu.
"Sara, coi ti-vi một lần này cũng chẳng hại gì. Nào, ngồi xuống ăn đi con," mẹ tôi ôn tồn nói, mắt vẫn dán vào đám giấy má.
"Đây là lần cuối cùng mẹ nhận một vụ kiện vào ngày nghỉ cuối tuần. Mẹ sẽ đánh giá rất cao sự hợp tác của các con."
"Vâng," Jordan hét lớn rồi đưa mắt nhìn Sara đầy khiêu khích.
"Chị xấu ghê hà," Sara phụng phịu.
"Tới rồi kìa," tôi ngắt ngang, chỉ tay lên màn hình ti-vi đang chiếu cảnh khu thương xá...
"Theo tin tức địa phương, hôm nay một chú khỉ đột đã khuấy đảo khu thương xá làm mọi người một phen hú vía," người dẫn chương trình tường thuật. "Có người cho biết: động vật linh trưởng[5]này là một nam diễn viên muốn lăng xê một bộ phim sắp phát hành. Tuy nhiên, những người khác cương quyết cho rằng đó là khỉ đột thật."
Máy quay lia tới anh bán hàng của tiệm quà lưu niệmSpencer.
Tôi nín thở.
"Phải, tôi đã trông thấy nó," anh ta rùn vai lại phát biểu. "Đó chỉ là anh chàng nào đó mặc trang phục khỉ đột. Không có gì lạ cả. Nhưng anh ta đã phang cây đèn Lava vào đầu tôi."
"Thế còn lời đồn đại cho rằng nó đã cắp đi một đứa nhỏ thì sao?" Phóng viên nghiêm nghị hỏi.
Anh bán hàng cười lớn. "Nhìn nè, ở đây chúng tôi bán đủ mọi thứ. Vụ đó giống như chuyện bắt cóc người ngoài hành tinh vậy. Khách hàng của chúng tôi còn có cả sinh viên nữa đó... "
"Vậy anh nghĩ đây là trò của một tổ chức nào đó sao?" Phóng viên hỏi.
Anh bán hàng nhún vai. "Chắc vậy."
Camera hướng trở lại phim trường. "Bên cạnh câu chuyện bí hiểm này, tất cả những camera an ninh trong khu thương xá đều trục trặc khi có con khỉ đột. Vì vậy, cảnh sát không nhận được cuốn băng vidéo nào để xem xét. Tuy nhiên, cho đến lúc này vẫn chưa có báo cáo nào liên quan đến trẻ em bị mất tích. Cảnh sát từ chối thừa nhận rằng cuộc bố ráp tại kho chứa đồ gian hóa ra lại là một ngôi nhà đầy thú ngoại lai..."
"Uổng ghê, em hổng bao giờ được chứng kiến những chuyện ly kỳ," Jordan kêu rêu, gục đại xuống bàn. "Mónburritoà. Ngon quá."
Bụng tôi sôi réo ầm ầm. Tôi bắt đầu vừa ăn vừa với lấy cuốn Bách Khoa Toàn Thư Cho Trẻ Em.
Tôi tần ngần lướt qua hai chương mục "M" và "C": mực và cá voi...
Tóm lại là không có băng vidéo, cho nên có vấn đề gì phải lo. Nhưng mà... Tụi tôi đã đón xe buýt về nhà ảnh. Thế còn người tài xế xe buýt thì sao?
Nếu bọn Yeerk bắt được ông ta, chúng sẽ chui vào ký ức của ông và sẽ biết đích xác tụi tôi đã xuống xe ở khúc nào.
Tôi đóng quyển từ điển lại. Suýt nữa thì bỏ lỡ phần tin tiếp theo.
"Toàn thể thành phố đang ra sức cứu sống một chú cá voi dài gần mười tám mét. Chú ta bị dạt vào bờ biển cách đây mười lăm phút," tiếng cô dẫn chương trình ríu rít. "Đây là động vật có vú khổng lồ sống dưới nước đầu tiên xuất hiện trong lịch sử thành phố. Nào, chúng ta hãy ra xem trực tiếp hiện trường... "
Mónburritomắc ứ trong cổ họng. Tôi vươn cổ ra nuốt.
Một anh phóng viên đang đứng trên bãi biển. Đằng sau anh ta là chú cá voi bự tổ, da nhăn nheo.
Tôi không nghe rõ anh nói những gì. Đại khái là ca ngợi tinh thần hăng say của những người tình nguyện, và con cá voi vẫn còn sống.
"Đó là cá voi gì vậy?" Tôi hét lên hỏi.
Mẹ tôi ngước lên khỏi đống giấy tờ. "Hử? À, họ nói nó là cá nhà táng."
Camera chiếu cận cảnh. Thình lình, con cá voi và tôi nhìn thẳng vào nhau.
Mình nó đen nhẫy, ánh nhìn trừng trừng khóa chặt lấy tôi. Không hề có sự ngẫu nhiên nào cả. Ai đó hay một cái gì đó thật sự muốn tụi tôi phải xuống biển. Cho nên họ sẵn sàng hysinh cả một con cá nhà táng để "giúp" tụi tôi...
"Con không ăn hết đĩa của mình à?" Mẹ hỏi khi thấy tôi chộp điện thoại.
"Con không đói," tôi chống chế rồi bấm số nhà Cassie.
"Chào Cassie. Bồ đang làm gì đó?"
"Ừm, mình vừa từ chuồng thú vào nhà," nhỏ trả lời. "Có gì không vậy?"
Tôi lựa lời cẩn thận, nói chuyện điện thoại đâu thể sơ hở. "Ờ, nhà mình vừa coi chương trình thời sự. Họ kể chuyện khỉ đột chọc phá khu thương xá và chuyện một con cá nhà táng mắc cạn trên bãi biển. Lạ không? Sao mà tụi mình luôn bỏ lỡ mấy chuyện hấp dẫn hả?"
"Cá nhà táng à," Cassie nhẩn nha. "Ờ tiếc quá nhưng, tụi mình chẳng làm gì được chuyện này. Tối nay tụi mình đã có kế hoạch rồi mà."
"Ờ, mình biết,"tôi nói và rồi bổ sung, đề phòng có người đang nghe,“tụi mình sẽ học cách nhào lộn nếu đó là điều cuối cùng mình có thể làm.”
Nhỏ cười to.“Chắc chắn rồi. Gặp bồ sau nhé.”
Tôi cúp máy vàhô lên báo rằng tôi sẽ tới nhà Cassie.
Mẹ tôi dường như không ngẩng lên khỏi đám giấy tờ công vụ. Đôi khi có một người mẹ bận rộn cũng có lợi.
Tôi bước ra ngoài trời tối, đầy sương đêm. Ai đó đang chơi cùng với tụi tôi. Ai đó đang đối xử với tụi tôi như tụi tôi là một đống đất, lôi xách tụi tôi đi lung tung.
Tôi tức điên ruột. Nhưng đó là một sự giận dữ lạnh băng. Một cơn giận điềm tĩnh, lạnh lẽo.
Để rồi coi ai chơi ai.