← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Tụi tôi lê bước về nhà, một đám tàn quân Người-hóa-thú dị hợm. Một tình huống đáng lẽ ra chỉ là một cuộc đi dạo trong công viên, thì nay đã biến thành một đống lộn xộn.

Người Chee rất biết ơn tụi tôi. Tôi, tôi lại rất biết ơn rằng Tobias và Ax đã đến kịp lúc.

Tôi đang hoàn toàn không có tâm trạng thoải mái gì. Tôi thấy giận dữ và mệt mỏi và muốn nổi khùng lên với cả thế giới. Có lẽ đó chỉ là do trận chiến quá căng thẳng. Hoặc có thể là do tôi đang nghĩ tới việc tụi tôi sẽ phải làm gì tiếp đó.

Lặn sâu bốn ngàn năm trăm mét xuống đại dương âm u, lạnh giá.

Sâu hơn tất cả những lần tụi tôi đã từng đi.

Sâu hơn cả độ sâu mà cá heo và cá mập đầu búa có thể xuống.

Đối mặt với một kẻ thù mà tụi tôi không thể chống lại: thứ sẽ nghiền nát và giết chết tụi tôi - áp suất.

Điều đó làm tôi lo lắng vì tôi không thể tìm ra cách nào đánh bại nó, và nếu tụi tôi không thể làm được, nó sẽ đánh bại tụi tôi.

Nghiền nát tụi tôi.

Và tất cả đã gấp rút lắm rồi. Thời gian đang đếm ngược.

Tíc tắc.

Tụi tôi không thể tới trang trại nhà Cassie. Không thể để cho cha mẹ nhỏ có cơ hội sai nhỏ làm việc gì được. Tụi tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối với phụ huynh đây, nhưng tụi tôi không có thời gian. Thà bị cấm túc một tuần còn tốt hơn là thua trận chiến này.

Tụi tôi tụ tập lại trong cánh rừng gần đồng cỏ của Tobias.

Ax nói.

“Đó là thứ dành cho tụi mình đó, Ax ngố à,” Marco nói. “Tụi mình sẽ bị nghiền nát như một lon bia trên trán của một tay thuộc Hội nam sinh.”

“Quênđi,” Marco nói. “Chỉ là giỡn thôi.”

“Không hẳn thế,” tôi nói.

Ax trả lời, gật gật đầu.

“Không hẳn thế,” tôi nhắc lại, nhìn sang Marco.

Tôi đang trêu chọc Marco. Nhưng sự thật là, chẳng có gì hài hước về việc bị nghiền nát cho tới chết cả. Viễn cảnh đó làm tôi thấy khó chịu. Cảm giác từng phân vuông trên cơ thể bị nén chặt, ép dẹp vào bên trong, nội tạng nổ bôm bốp và…

“Mình không biết tụi mình phải làm chuyện này như thế nào,” tôi thốt lên.“Chẳng hình biến nào của tụi mình có khả năng lặn sâu đến thế, và không có nó thì đây rõ ràng là một điệp vụkamikaze.”

Kamikaze?> Ax hỏi.

“Nó có nghĩa là tự sát, Ax,” tôi nói. “Chết, cả bồ và mình.”

“Cứu người Chee không phải là một nhiệm vụ tự sát,” Jake nói, nhìn tôi giận dữ.“Em phản ứng hơi quá rồi đó, Rachel.”

Hàm tôi trễ xuống.

Lo lắng về một thứ chết người như áp suất không khí là phản ứng hơi quá? Muốn chạy ngay về nhà thay vì chết ngạt dưới đáy đại dương là phản ứng hơi quá?

Từ bao giờ thế nhỉ?

Nếu Cassie nói câu đó, Jake sẽ không bảo nhỏ phản ứng hơi quá đâu. Ảnh sẽ đồng ý. Ảnh sẽ nghĩ rằng nhỏ rất đúng khi cẩn trọng như thế.

Còn tôi thì không được phép cẩn trọng sao?

Không, tất nhiên là không rồi. Tôi cay đắng nghĩ. Tôi luôn được xem là một cỗ máy chiến đấu liều lĩnh, và những cỗ máy chiến đấu thì không có khái niệm cẩn thận hay là sợ hãi. Và thậm chí nếu có, cũng không được phép thể hiện ra.

“Vâng, xin lỗi, em nghĩ là em sẽ im miệng và tuân lệnh thôi,” tôi nói.

“Nghe nè, anh xin lỗi, Rachel,” Jake nói vẻ mệt mỏi.“Ý kiến của em đúng nhưng cách nói thì không, được chưa? Nhưng sẽ không ai chết đâu, vì chúng ta sẽ chưa lặn xuống cho tới khi tìm ra hình biến thích hợp.”

Ax hỏi.

"Chắc là không quá," Cassie nhíu mày. "Sinh vật biển duy nhất có thể lặn sâu gần như thế là cá nhà táng[4]. Nhưng kỷ lục của nó cũng chỉ là ba ngàn hay ba ngàn rưỡi mét thôi."

Tobias nói vẻ hờ hững.

"Ờ, đúng rồi. tụi mình sẽ loan báo với mọi người là tụi mình đi tìm tàu Titanic," Marco hùa theo. "Không chừng sẽ tìm ra Leo Dicaprio đang trôi dạt đâu đó cũng nên.Nhưng tụi mình sẽ làm gì nếu xuống đó trong một chiếc tàu đi chôm? Tụi mình vẫn phải vào bên trong tàu Pemalite mà."

“Đó chỉ là một ý kiến thôi,” tôi nói, bênh Tobias.

Mỗi đứa tụi tôi đều có ít nhất một tình huống mà cho tới giờ vẫn khiến tụi tôi gặp ác mộng. Tôi thì có nhiều hơn một. Đôi khi chúng trộn lẫn với nhau và vỡ vụn ra, như một tấm kính bị đập vỡ nhưng vẫn tiếp tục phản chiếu những hình ảnh nhọn hoắt và vụn vỡ.

Và mỗi đứa tụi tôi đều có những hình biến mà tụi tôi ghét.

Những khoảnh khắc tồi tệ nhất của Tobias đều dính dáng tới nước.

Tobias rầu rĩ.

"Hê hê!" Cassie reo lên đột ngột. "Đúng rồi!CuộcDu hànhdưới đáy biển! Hà hà! Chúng ta có biện pháp rồi!”

“Không phải làCuộc Hành trình dưới đáy biểnsao?” Marco hỏi.

“Không,đó làDu hành,” Jake xác nhận.

“Hành trìnhnghe hay hơn đó,” Marco nói.

Jake thở dài.“Nè, thời gian đang trôi, đúng không? Tụi mình đang vội lắm. Bồ đang nghĩ gì vậy, Cassie?”

“Calamari", nhỏ nói và toét miệng cười.

"Sên à?" Tôi nhăn mặt hỏi.

Ax nói.

“Chờ đã, không phải…” Cassie nói to.

Ax tiếp tục.

"Bồ nuốt phải ốc sên qua móng guốc ư?" Tôi hỏi.Hình ảnh đó bất ngờ thay thế hình ảnh tôi bị nén dẹp lép đến kích cỡ một con búp bê Barbie ở dưới đáy đại dương.

Ax đáp.

"Rồi rồi, mình nghĩ nhiêu đó đủ cho vụ sên rồi," Jakenói.

"Ừm. Có điềucalamarikhông có nghĩa là ốc sên," Cassie thủng thỉnh. "Escargotmới có nghĩa là sên. Mình đang nói về...”

Tobias cau có.

“Mực!" Cassie đột ngột thét lên. Chim chóc đậu trên cây xung quanh tụi tôi bỗng nhiên im bặt. Cả tụi tôi cũng im re.

Cho tới khi Tobias nói: calamarilà bạch tuộc, không phải mực.>

“Ồ. Ai QUAN TÂM?,” Cassie kêu lên. “Mực. Tụi mình có thể biến hình thành mực khổng lồ. Mực khổng lồ lặn rất sâu. Và chúng có tay, nên tụi mình có thể vào được bên trong tàu Pemalite.”

Tôi bắt gặp cái nhìn của Marco.“Tại sao nhỏ không nói vậy ngay từ đầu nhỉ?”

“Có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian,” Marcođồng ý, liếc nhìn quanh.

Ax thắc mắc.

Cassie giơ tay lên.“Đó là một cuốn sách.Cuộc Hành trình…”

“Ah HAH! Vậy đúng làCuộc Hành trình!”

“Ý mình làCuộc Du hành dưới đáy biển,” Cassie gắt.“Thuyền trưởng Nemo bị tấn công bởi một con mực khổng lồ.”

“Ai thắng?” Marco hỏi.

“Chờ một chút,”tôi nói.“Đó không phải làCuộc Hành trìnhhayCuộc Du hành. Đó làHai vạn dặm dưới đáy biển. Của Jules Verne.”

Nhìn Cassie có vẻ như nhỏ sẽ bóp cổ tôi vậy. Rồi nhỏ nói,“Ồ phải,Cuộc Du hànhlà một chương trình tivi. Nó chiếu trên kênh Khoa học viễn tưởng.”

“Tui nghĩ nó ở trên kênhNick ban đêm,” Marco nói.

Tất cả mọi người đều cười rúc rích.

“Aiđó hãy gọi cho người Chee và nói với họ rằng họ tiêu đời rồi,” tôi nói. “Hy vọng duy nhất của họ là một nhóm những đứa trẻ ngốc nghếch, đang đứng trong rừng và tranh luận về các kênh trên truyền hình cáp.”

“Chúng ta phải nhanh lên,” Jake nói, xoay cổ tay đeo đồng hồ.“Rồi sao? Mực khổng lồ thì sao? Tụi mình có thể tìm một con để thâu nạp ở đâu?”

Cassie lắc đầu, đột nhiên xìu xuống. "Mình không biết. Mình ghét phải nói điều này, nhưng mình nghĩ chắc là không có cơ may... "

"Xời, vậy cũng như không." Marco dài giọng.

Cassie nhún vai.“Đúng. Và tụi mình cũng không thể biến thành cá heo và đi tìm một con được.Loài duy nhất ăn mực ma là cá nhà táng."

Ráng làm ra mặt tỉnh khô, tôi nói,“Được rồi, vậy tụi mình sẽ thâu nạp một con cá nhà táng, lặn xuống, và bắt về một con mực thật lớn.”

Cassie lắc đầu. "Khó mà bắt được cá nhà táng..."

"Nhưng phải có một cách nào đó chứ," Jake nói cứng, nhưng không được tự tin lắm. "Có aicó ý kiến gì khácnữa không?"

Cả bọn tịt mít.

“Mấy bồ đang giỡn chơi,” tôi nói. “Phải không? Tụi mình chịu thua sao?”

"Tám tiếng nữa là tới 10 giờ đêm," Jake bảo. "Không đủ thời gian để đi săn cá voi đâu..."

Cassie giơ hai tay lên rồi buông thõng xuống, tỏ ý vô phương. "Mình chỉ có ý kiến là 'mực' thôi. Tàu Pemalite ở sâu dễ sợ."

"Mà thời gian lại quá eo hẹp," tôi ca cẩm.

"Giải pháp thay thế là đột nhập vào nhà máy hạt nhân và cứu người Chee kia. Nhưng chúng ta còn lâu mới vượt qua nổi những hàng rào an ninh ở đó. Hơn nữa, chưa chắc lính gác toàn là người bình thường," Jake nói. "Chúng ta không thể xông thẳng vô rồi đánh giáp lá cà."

"Nhưng như thế chỉ cứu được một người Chee," Marcochỉ ra. "Còn những người khác thì sao? Chúng ta đâu thể để họ cứ ngồi ì ra đấy mãinhư những đồ trang trí bãi cỏ được."

Nhưng cuối cùng, có vẻ như đó lại là sự lựa chọn duy nhất của tụi tôi. Tụi tôi giải tán và đi về nhà mà chẳng hy vọng gì.

Thật là thất vọng. Ý tôi là, trước đây cũng có những nhiệm vụ mà tụi tôi đã làm rối tung lên. Nhưng tụi tôi chưa bao giờ phải xấu hổ tới mức chịu thua ngay trước cả khi bắt đầu.

Bây giờ thì người Chee sẽ thất bại và bọn Yeerk sẽ sở hữu thứ công nghệ mà cả Ax cũng chịu thua.

Áp suất không khí, quyền năng của chính Trái Đất, đã đánh bại tụi tôi.

Cassie hướng vô phía trang trại. Jake và Marco tới nhà Erek để báo cho ảnh tin xấu.

Tobias và Ax lẩn khuất vào khu rừng.

Tôi lầm lũi bước về nhà.