CHƯƠNG 13
Nó nằm đó, dường như không có thật, lạc chỗ. Khổng lồ. Nó khiến cho đám người đang bu quanh trông thật nhỏ bé, như một đàn kiến bận rộn bu quanh con thú bị xe cán chết trên đường.
Con cá nhìn như chết rồi. Nhưng tôi biết là chưa đâu. Bất cứ ai hay bất cứ cái gì đạo diễn vở kịch nhỏ này sẽ không cho phép nó được chết.
Jake kể.
Marco nói.
Câu nói đó làm mọi người cười rộ lên. Cái lần Erek đi với tụi tôi có liên quan tới chuyến đi đến Hành tinh Iskoort, và cuộc đối đầu chết chóc với lũ tay sai của kẻ có sức mạnh và ác tâm vô hạn: con quái vật có tên là Crayak.
Cassie nói.
Marco trả lời.
Tôi hỏi và bẻ cánh hướng về phía những đụn cát cách xa đám đông đang bâu lấy con cá nhà táng.
Jake nói, có vẻ giễu cợt.
Tôi hỏi lại.
Ảnh nhấn mạnh.
Tôi thở dài.
Cassie nhẹ nhàng tiếp lời.
tôi nói, cũng nhỏ nhẹ không kém.
Tụi tôi đáp xuống phía sau một đụn cát. Chung quanh, cỏ dại mọc xiên xẹo. Tobias lượn lờ ở trên cao, làm nhiệm vụ cảnh giới.
Hơi căng đây. Rủi có ai đi lơi xơi đến đụn cát này và tình cờ trông thấy tụi tôi, chắc chắn họ sẽ hét om lên suốt quãng đường chạy sang quận kế bên mất thôi.
Tụi tôi là một bầy đột biến gen. Một đám những con người nhỏ xíu vừa có chân tay vừa có mỏ và móng vuốt...
Điều đầu tiên tôi cảm nhận được khi đã trở thành người là mùi - mùi muối và cát nồng nồng. Chim săn mồi có khả năng nghe và nhìn vượt xa con người, nhưng chúng không có khứu giác và vị giác.
“Mọi người đều nhận thấy rằng tất cả chuyện này là một cái bẫy, phải không?” Tôi nói.
“Cái gì cơ?” Marco giả bộ.“Bồ nghi ngờ là có sự gian trá hả? Tại sao tui lại không nghĩ tới ta?”
Tôi lờ cậu ta đi.“Được rồi, vầy nè, tụi mình sẽ không để lộ mặt những người không cần thiết.”
Jake cười với tôi.“Em tình nguyện hả?”
Tôi nhún vai.
“Rachelđúng đó,” Marco nói. “Tụi mình mà đi ra đó cả đám thì sẽ bị lộ mất. Tụi mình cần mấy người biến hình thành cá voi?”
Jake gật đầu.“Một đôi, tất nhiên. Mình sẽ không để ai đi săn-mực mà không có hậu thuẫn đâu. Nhưng mấy bồ đều đúng. Càng ít lộ mặt càng tốt. Nên tụi mình sẽ chọn hai người để đi hấp thụ con cá voi. Trừ Ax, không thể vì ảnh phải ở trong thân thể của chính mình để hấp thụ.”
"Chuyện đó sẽ làmbãi biển nhộn nhạo phải biết," tôi nói.
"Hai người sẽ biến thành cá nhà táng và đi tìm mực ma," Jake tiếp. "Số còn lại sẽ biến thành cá heo ở trên mặt nướcđể hậu thuẫn.”
“Ai sẽ biến thành cá voi?”Tôi xen ngang. "Để em đi cho."
Cassie tròn xoe con mắt. "Rachel nè, bồ cứ như một cô học trò ưu tú, luôn ngồi ở bàn đầu và giơ tay lên 'Em biết, em biết!' Chỉ có điều bồ là 'Em đi! Em đi!'"
Tôi cười ngất trước sự liên tưởng của Cassie.
"Tụi mình sẽ rút thăm," Jake quyết định. Xong, ảnh cúi xuống bứt mấy cọng cỏ và ngắt thành từng đoạn.
Ax nhận xét. Như thường lệ, thật khó mà biết Ax vừa mới nói thật hay nói đùa.
Jake giấu hai tay ra sau lưng một lát, rồi lại chìa ra một nắm đấm nhú lên vài cọng cỏ. "Rút đi. Hai người rút được cọng ngắn sẽ làm cá nhà táng."
Một phần trong tôi muốn tháo lui. Cứ nghĩ đến thế giới dưới biển sâu hàng dặm là tôi lại ớn xương sống. Nhưng phần nhiều trong tôi lại muốn đi - cũng vì chính cái lý do ấy: nó khiến tôi sợ.
Tobias đáp xuống một thanh gỗ trên hàng rào đổ.Mình cũng tham gia rút thăm,> cậu ta nói.
Bắt gặp ánh nhìn tóe lửa của cậu ta, tôi cũng nhìn lại, dữ dội không kém.
cậu ta truyền ý nghĩ cho riêng tôi.
Tôi nheo mắt và bặm chặt hai môi vào nhau. Tuy không thể truyền ý nghĩ cho cậu ta, nhưng Tobias đã nhận được thông điệp.
cậu ta nhắc lại.
Marco rút một cọng cỏ. Một cọng dài.
Cassie rút. Cũng một cọng dài.
Tôi nhìn trân trân vào Tobias.
cậu ta nói gọn, giận dữ chịu thua.
Tôi rút theo lời Tobias chỉ dẫn. "Ngắn," tôi giơ lên, thông báo.
Tobiasnói.
Jake bước tới và đưa tay lên chỗ cậu ta. Tobias lấy mỏ rút ra một cọng.
Cậu ta nói và nhìn hừng hực vào tôi.
"Rachel và Tobias," Jake nói và bỏ rơi cọng cỏ còn lại. Ảnh nhìn lướt qua tôi và Tobias, nghi ngờ.
Tôi tống cho Tobias một cái nhìn quạu quọ.Cậu ấy ghét nước! Tobias sẽ không thể nào đánh bại được bản năng của diều hâu, cái bản năng ấy bảo rằng nước hoàn toàn không phải là môi trường của cậu ấy. Nó làm cậu ấy sợ.Ấy thế mà cậu ấy đã gian lận để giành cọng cỏ ngắn.
Đó là lỗi tại tôi cứ khăng khăng đòi đi. Không đời nào Tobias để tôi đi một mình mà không có cậu ấy bọc hậu.
Sau này có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại và sẽ cảm kích cử chỉ trung thành của cậu ấy. Nhưng ngay lúc này thì tôi điên tiết lên: Tobias đã đánh liều cả cuộc đời vì tôi đã điên và tác động cho cậu ấy gian dối.
Tội lỗi. Tôi ghét tội lỗi.
Jake thở hắt ra, nặng nề. "Thôi được, Rachel! Em và Cassie ra phụ cứu con cá đi. Cassie cứ làm bình thường. Mọi người đằng đó đều biết nhỏ... "
"... là một bà lang thú." Marco chen vào nói hớt.
"Và tất cả mọi người đều biết Rachel là bạn thân nhất của Cassie. Sẽ ổn thôi. Tobias! Bồ hãy để ý, chọn thời điểm thích hợp thì lao bổ xuống, móc móng vuốt vào rồi bay vù đi. Mấy đứa tụi mình sẽ yểm trợ bồ. Ax! Biến thành mòng biển để quan sát vùng trời cho bọn mình nha."
Cassie và tôi lững thững đi xuống triền cát. Jake nắm tay tôi và lôi qua một bên, nói thầm. "Đừng bao giờ tái diễn chuyện đó nữa, nghe chưa," ảnh gằn giọng,giận dữ hơn tôi tưởng rất nhiều."Tobias đi là lỗi của em.Hãy nhớ điều đó khi lần tới em lại quyết định lừa gạt cả bọn.”
Ảnh để tôi đivà tôi bước đi, hơi cảm thấy bàng hoàng.Jake không dễ gì cáu giận đến mức đó. Khi ảnh đã giận thì nó in hằn trong óc tôi.
"Đi thôi. Rachel," Cassie gọi với lên. Nhỏ đã xuống tới chân dốc.
Ờ, thì đi.
Bữa tiệc không thể bắt đầu mà không có tôi.