CHƯƠNG 14
Ax hòa mình vào bầy mòng biển đang hú hét om sòm và hối hả lao đi.
Tobias gọi xuống.
"Chắc là họ đang trông chờ một điều gì đó xảy ra," Cassie bảo.
"Hừ, họ sáng suốt ghê," tôi ừ hử.
"Nhìn kìa," Cassie thì thào, chết trân.
Tôi chạy ra đứng sau lưng nhỏ và trố mắt nhìn theo.
Cứ như bao tử tôi rơi tọt xuống đất.
Con cá nhà táng lừng lững như một tòa nhà chọc trời bị lật úp. Một chiếc xe mười tám bánh khổng lồ, một chiếc xe moóc. Một đoàn xe lửa.
Một vậtkhổng lồ, bi thảm,bị đặt sai chỗ, đang thở.
Nó không thuộc về mảnh đất này. Nhưng nó đang nằm ở đây, bất lực. Nó đang từ từ bị chính sức nặng của mình đè bẹp.
"Ồ, không," tôi xì xào khi nó yếu ớt động đậy mái chèo. Một quả đồi khổng lồ, không thể tự cứu mình.
Tôi nắm chặt tay lại.Ấn sâu những móng tay vào lòng bàn tay.
"Mình sẽ đập chết kẻ nào làm điều này," tôi lầm thầm.
"Mình sẽ giúp bồ," Cassienói.
Tôi bắt ép mình phải nhìn thật kỹ con cá nhà táng. Nghiên cứu nó. Xem xét nó. Cái đầu to đùng, một khối hộp chữ nhật chạy gần nửa chiều dài thân mình. Một cái mõm ngắn ngủn, vuông mỏng với quai hàm hẹp bị chôn vùi trong cát ướt. Đôi mắt đen, sáng lấp loáng.
Tôi huých cùi chỏ, len vào đoàn người mang xô thùng ở gần mặt nước. Ai đó ấn một cái thùng vào tay tôi.
Tôi trút hết nước vào làn da nhăn nheo của con cá nhà táng. Lại thêm một thùng nữa đổ xuống - một lượng nước thảm hại. Đuôi con cá nhà táng vẫn còn ở dưới nước. Cứ vài phút nó lại quẫy lên yếu ớt, hất lên một ít cát.
Một người có vẻ là nhà sinh vật học, một chuyên gia về cá voi thét lớn. "Ngừng lại!"
Hàng xô thùng dừng phắt khi người đàn ông bước vào, tay cầm một ống tiêm bự chảng. Ông ta rút máu con cá vào ống.
Tôi liếc nhanh những người đứng kế mình. Tôi thấy Cassie thấp thoáng trong đám người ở đằng đuôi. Nhỏ gật đầu nhè nhẹ.
Lập tức, tôi ấn bàn tay vào bức tường ướt màu xám. Ướt. Ẩm. Âm ấm. Lợn cợn cát lẫn trong nước đổ ra.
Tôi cảm nhận được con cá nhà táng mê man. ADN của nó đang truyền sang tôi. Bất giác, tôi cảm thấy hơi tự ti trước việc mình làm. Thật ngớ ngẩn gì đâu.
Sau khi nhà sinh vật học xong việc, đám đông trở lại công việc cứu hộ. Hết thùng nước này tới thùng nước kia được tưới lên mình cá. Hàng mấy chục con người hăng say làm việc mong cứu sống chú cá nhà táng. Dù thất bại nhưng cũng cứ cố gắng. Đôi lúc điều đó khiến tôi cảm thấy tự hào về loài người của mình.
Ax thông báo với tôi giọng truyền của ảnh làm tôi giật mình.
Tôi liếc xuống bãi biển và nhận ra Jake và Marco đang giỡn sóng - chơi trò của những chú bé thảnh thơi. Cả hai quay lưng về phía các đụn cát.
Còn Tobias... không biết cậu ta đã thâu nạp con cá nhà táng chưa nhỉ? Một công việc lắm rủi ro vì cậu ta phải thi hành sứ mạng trong hình hài diều hâu đuôi đỏ. Loài chim này đâu có láng cháng quanh bãi biển!
Chịu! Không thể biết được! Tôi đành lần theo dấu chân Jake và Marco đi vào vũng nông, nơi có ba con mòng biển giống hệt nhau đang chờ tôi.
Marco hỏi, nghiêng nghiêng cái đầu mòng biển.
"Không," tôi nói, tập trung vào lốt mòng biển của chính mình.
Jake hỏi.
"Anh thừa biết Cassie rồi mà. Anh cần phải ra lệnh cho nhỏ ngưng làm việc ở đẳng đi."
Lông mòng biển túa ra. Mũi tôi tan biến và cái mỏ nhú ra. Tôi té dúi dụi xuống cát, teo rúm lại, những cọng cỏ chỉ tới hông tôi giờ đột nhiên cao mút chỉ. Tôi dang tay ra sẵn sàng chờ cánh mọc.
Í, có một bọc khoai tây chiên kìa. Hồi nãy tôi đã không nhận ra. Ở trong còn sót lại ít nhất hai mẩu khoai tây. Chỉ việc xồ tới và…
tập trung,>Marco nhắc nhở.
Ừ nhỉ. Đây đâu phải là giờ ăn. Dĩ nhiên là trí óc mòng biển luôn luôn nghĩ tới chuyện bươi rác.
Ax la vọng xuống.bọn Mượn-xácđang nghi ngờ.>
Jake hô và bay lên.
Tụi tôi bay theo ảnh, bám sát đỉnh cồn cát.
Tobias đang đậu trên lưng con cá nhà táng.
Chapman đứng bên dưới cậu ta, đang chỉ trỏ và gườm gườm nhìn.
Tôi hỏi.
Jake quát.
Cassie bàn.
Tobias lầm bầm.
Tụi tôi vỗ cánh và bay lên, không sợ phải bay chung với nhau. Tất cả tụi tôi đều là mòng biển và tụi tôi thuộc về nơi này. Ngoài ra, tụi tôi không phải là những mòng biển duy nhất lảng vảng quanh con cá nhà táng.
tôi thét vang.
Tôi bay cao lên, tới chín hay mười hai mét, rồi bổ xuống. Tôi giằng miếng bánh xốp dài ra khỏi miệng một người đàn ông.
Tụi tôi chao vòng và kêu la inh ỏi. Tụi tôi giật đồ ăn và hích vào mạn sườn người ta. Tụi tôi dùng vũ khí tối hậu của mòng biển: những cú phóng chính xác, nhanh như tên lửa.
Marco xí phần.
Vúúútt!
Chapman không nhìn lên. Thật "đáng thương"!
Tôi rẽ ra khỏi đám hỗn loạn và hướng về phía Tobias.tôi hỏi.
Tobias rên rỉ.
Tôi đâm sầm vào cậu ta, không kìm hãm hay thắng thiết gì hết. Trúng rồi! Tôi tông ngay vào cẳng chân trái, chỗ áp vào ngực cậu ta.
Phụụp!
Chiếc vuốt được giải phóng. Tobias đập cánh, nhảy tung tăng trên lưng con cá nhà táng.
Zíííitt!
Một viên đá sượt qua. Một cú ném thành thạo. Nó chỉ cách Tobias một cọng lông.Tôi đảo mắt, thấy Tom đang cúi xuống lượm cục đá thứ hai. Trên nét mặt ông anh họ của tôi hiện rõ lòng căm thù.