CHƯƠNG 16
Lớn. Càng ngày càng lớn hơn nữa.Khổng lồ.
Cùng lúc thân mình tôi doe chành ra đủ mọi hướng.
Bự bành ki luôn!
Chỉ có điều tôi không phải là một con cá voi.
Tôi đã từng nói rằng biến hình là một việc rất kỳ cục? Việc đó hổng hề diễn ra một cách từ từ, nhẹ nhàng và đẹp đẽ? Và, lần biến hình này thiệt tức cười.
Tôi cứ lớn lên, lớn lên mãi! Da tôi bỗng chuyển sang màu xám, xuất hiện mũi thở đằng sau sọ - chính xác là sau cổ. Đầu tôi bự khủng khiếp, vượt quá mọi thước đo hay chuẩn mực. Nhưng phần còn lại của tôi vẫn là Rachel. Tôi có cái đầuto bằng bang Iowa[6]và một héc-ta tóc vàng bay bồng bềnh.
Marco rên rỉ.
Cassie lè lưỡi.
Tôi liếc sang Tobias. Có vẻ như cậu ta đang biến hình rất bình thường. Nếu như có bất kỳ sự biến hình nào được coi là bình thường và nếu như có một sinh vật mà lông vũ của nó đang tan nhễu dần và biến thành da thịt được coi là bình thường.
Ax la lên.
tôi cố thều thào, cãi chày cài cối. Nhưng mà ảnh nói đúng quá: tôi sắp chìm rồi.
Nếu không mau mau hoàn tất việc biến hình thì tôi sẽ chìm xuống tận đáy biển, và sẽ trôi sượt qua tàu Pemalite. MộtnàngGulliver khổng lồ bị chết đuối.
Điều đó khiến tôi phải tập trung gấp rút biến hình cho xong.
Cẳng chân tôi bẻ quặp lại, bàn chân bẹt ra. Đầu tôi phình thành một khối chữ nhật khổng lồ. Con ngươi tách ra... tách cho tới khi mỗi con ở một vùng khác nhau. Cổ tôi dày đụn lên thành một cục bướu hình tam giác, nó nhô hẳn trên lưng và trải dọc theo xương sống. Cánh tay tụt hẳn vào trong cơ thể. Những mái chèo xòe ra.
Xong, thế là tôi nổi phụp lên khỏi mặt nước, hít phì phà phì phò qua mũi thở. Phổi tôi căng phồng.
Bầy cá heo hứng chí nhảy nhót, khiêu vũ xung quanh chỉ khiến tôi cảm thấy mặt nước lăn tăn sóng.
Tôi cũng vui lây với nỗi sung sướng trong trẻo của những người anh em có mối quan hệ họ hàng thâm sâu cố đế, kéo dài hàng ngàn thế hệ với mình.
Bản năng của tôi thật bình tĩnh, tự tin.
Chẳng chút sợ hãi. Chẳng thoáng thắc mắc. Tôi không hỏi cũng chẳng giải thích điều chi.
Tôi hít một hơi thật sâu, căng hết công suất của buồng phổi và lao xuống. Cục bướu cong vỏng lên, cái thùy đuôi hình tam giác cũng quẫy mạnh, táp không khí.
Đại dương không còn là cạm bẫy lạnh lẽo nữa.
Đây là nhà tôi.
Tôi rành rẽ từ nhiệt độ, độ sâu tới đáy và những hang hốc của nó.
Chợt, tôi bật miệng cho nổ ra những xung động kêu lách cách. Tức thời, tôi nhận lại "hình ảnh" của tất cả mọi thứ xung quanh - giống như một bức phác họa trắng-đen kéo vệt qua óc tôi rồi lại bị xóa sạch liền.
Thì ra đó là định vị bằng sóng âm - tôi sở hữu cả một dàn radar tự nhiên. Tôi "thấy" bầy cá heo và chúng cũng "thấy" tôi. Kế tiếp, một sinh vật bự kinh hồn bơi về phía tôi.
Tobias gọi.
Trí óc cá nhà táng không khó điều khiển lắm.Có nghĩa là, tôi chẳng cần phải cố gắng.Tôi yêu thích vẻ tự tin, điềm tĩnh này. Nó không hề pha lẫn nỗi khiếp sợ.
tôi đáp, cuộn cong thân mình bự chàng đàng, u nần toàn cơ bắp lên. Lên, lên, hướng về phía ánh sáng mập mờ như một đoàn xe lửa chạy sầm sầm. Một đoàn tàu khác chạy băng băng bên cạnh tôi. Tụi tôi cùng đua về phía thanh chắn chẹn ngang biển và trời.
Tobias khoái chí thét rầm khi tụi tôi cùng phóng vút qua thanh chắn, lao lên trời. Hai cái đầu ngoại cỡ của tụi tôi húc sục vào không khí khô hanh, nước nhỏ xuống ròng ròng quanh tụi tôi.
Jake tấm tắc.
Marco rống lên.
Jake nói.
tôi trù trừ, rồi thở bắn vọt ra những tia nước, xong lại hít vào thật nhiều không khí - chuẩn bị cho một cú lặn dài hơi. Những khoang hở trong cái đầu khổng lồ của tôi chứa đầy nước. Rất tự động, khối mỡ sắp tích tụ ở đó làm nước đằm lại và kéo tôi chúc xuống.
Ba ngàn mét, có lẽ là ba ngàn sáu trăm mét.
Đột nhập vô lãnh địa của mực ma.Tôi hy vọng là vậy.Nơi mà áp suất không khí có thể nhấn từng phân tử không khí ra khỏi cơ thể người.
Tobias hỏi.
tôi trả lời, thở hắt ra, run rẩy tận tâm can. Có lẽ cá nhà táng không biết sợ là gì nhưng tôi thì biết lắm...