CHƯƠNG 15
hật đáng buồn.> Tobias than thở.Một số tên Mượn xác người đã thôiném đá.mìnhđi chớ. Nè, đuổi mình đi khỏi luôn...>
Tụi tôi xúm lại đuổi anh chàng diều hâu lạc lõng đi.
Chapman và Tomđang diễn kịch chắc? Chắc chắn là không rồi. Cả hai đều đã từng nhìn thấy diều hâu đuôi đỏ rất nhiều lần rồi. Họ biết.Nhưnghọcó thể làm gì được?
Tụi tôi men theo bãi biển, lần ra khỏi đoàn quân cứu nạn cá nhà táng, rồi lại quẹo hướng ra biển. Tobias đã bay cao, cố đập cánh điên cuồng chống lại luồng khí lạnh ngắt. Khi bay đã đủ cao, cậu ta liền biến thành mòng biển - biến hình ngay giữa trời.
Tụi tôi nhảy chồm chồm trên những con sóng bạc, gãy góc, cho đến khi chắc chắn không bị đám người trên bãi để ý. Ánh sáng nhạt dần. Mặt trời đang đủng đỉnh khuất dạng.
Đại dương bao la luôn dữ dằn. Nhưng khi hoàng hôn xuống, bóng tối trườn bò lên những ngọn sóng, bạn sẽ không khỏi cảm thấy rờn rợn và hoang mang.
Hàng triệu hàng triệu dặm khối nước. Có những chỗ sâu tới hai mươi dặm. Ôm vòng quanh hành tinh, vươn tới mọi lục địa, lan vào tất cả các quốc gia. Ngôi nhà chung của hàng chục triệu loài - từ siêu nhỏ cho đến siêu khổng lồ.
Đứng bên cạnh cá nhà táng bạn cảm thấy choáng ngợp, thấy mình nhỏ bé biết nhường nào. Nhưng bạn phải hiểu rằng: cá nhà táng chẳng là gì so với đại dương mênh mông.
Khi bạn bay trên đại dương - bay trên sự huyền bí mà loài người yếu ớt không bao giờ có thể hiểu đầy đủ - bạn sẽ cảm thấy sự nhỏ bé và yếu đuối của mình. Như có một cục chì chẹn ngang ngực.
Không phải đại dương là kẻ thù. Nó đâu có quan tâm đến ta. Nó cung cấp thực phẩm, nuôi nấng ta. Nó tạo ra oxy cho ta thở, sinh sản ra vô số loài mà nếu bất cẩn chúng có thể sẽ giết chết ta, không phải vì tư thù hay thiên vị gì hết.
Không hề có chuyện phân bua trái phải với đại dương. Nó không hề rủ lòng thương hại, không hề có thỏa hiệp hay thương lượng nào cả. Nếu ta yếu thế, cẩu thả và ngu ngốc thì nó sẽ dìm chết ta, sẽ chôn vùi ta mãi mãi trong làn nước đen ngòm.
Tôi hét ầm ĩ, rùng mình thoát khỏi những ý nghĩ lăng nhăng.
Tobias hỏi vẻ quan tâm. Rồi sau một hồi im lặng, cậu ta tiếp.
Vẻ bạo dạn, ngông nghênh cố hữu của tôi đã phải chùn lại trước đại dương. Tôi sắp thâm nhập vào trái tim của biển cả. Có khùng điên tôi mới dám thách thức nó. Giờ tôi còn lôi kéo cả cậu Tobias hiền lành đi theo mình. Trong khi tôi được cho là thích cậu ta nữa chứ.
Sau hơn một tiếng bay mê mải, Jake đáp xuống một con sóng ngầm,trên mặt biển nhấp nhô.Tụi tôi đi theo sự chỉ dẫn cứng ngắc của người Chee.
Tôi cũng đáp xuống. Thật quá dễ với mòng biển.
Đại dương thật uy mãnh. Cái lạnh ẩm ướt quyết không chịu buông tha bộ lông lù xù mềm mại của tôi.
Một nơi quá nguy hiểm cho con người. Lại càng nguy hiểm hơn cho diều hâu.
Tobias-mòng biển đáp xuống bên cạnh tôi nổi lềnh bềnh trên con sóng ngầm như cái nút bấc.
Jake chỉ đạo.
Trong vòng vài phút, Cassie đã biến từ mòng biển thành người, xong lại thành chú cá heo bóng nhẫy, vui tươi. Cảnh tượng đó khiến tôi thấy phấn chấn hơn. Có một chú cá heo thạo việc bên mình cũng giống như có một đội lính cận vệ đông đúc vây quanh.
Cassie gọi, líu ríu trong trí não cá heo.Nhỏ lao xuống rồi lại toài lên, nhảy cỡn lên không vặn mình và lao tòm xuống. Lỗ mũi chúc xuống đỡ lấy thân để không làm nước bắn tung tóe.
Lần lượt từng đứa một, tụi tôi làm như nhau. Quy trình biến hình người chẳng dễ chịu chút nào. Mòng biển đi trên nước ngon lành, chứ con người chỉ cần nuốt phải vài ngụm nước mặn chát đã đủ tưởng tượng ra một con cá mập đang chuồi lên khỏi mặt nước rồi.
Tôi không nghĩ Ax khoái việc này hơn tụi tôi. Ảnh bơi được, nhưng đó là một cảnh tượng hãi hùng, không nên nhìn.
Tobias đáp xuống lưng Cassie, hoàn hình diều hâu chờ tôi nổi lên, ráng bấu móng vuốt sâu vào phần thịt cao su xám của nhỏ.
Tobias nói với tôi.
"Ừ," tôi thét, quẫy đạp cuống cuồng để nổi lên mặt nước, phun nước mặn phì phì. "Tới luôn đi."
Marco giễu cợt.
Ôi dào, có gì mà phải sợ,tôi nghĩ khi có Cassie và Marco bơi song song bên cạnh. Xong, tôi hình dung ra hình ảnh con cá nhà táng.
Nước muối vỗ té tát vào mặt tôi. Hết lớp này đến lớp khác, tôi nuốt chửng lấy rồi lại nôn ọe ra.
Xương tôi căng ra và trở nên nặng hơn. Lông cánh bay phần phật điên cuồng cho tới khi những ngón tay mọc lên, và tôi có thể bơi trên mặt nước.
Tôi mệt nhoài.Tôi liếc cặp mắt cay xè qua Tobias.
Hình hài diều hâu đuôi đỏ đã biến đổi. Cậu ta trườn ra khỏi lưng Cassie, lăn xuống nước. Tôi nhắm mắt lại, mường tượng về con cá nhà táng và cảm thấy sự thay đổi bắt đầu.