CHƯƠNG 22
ôi nghĩ thế thuận không nghiêng về chúng ta,> Ax nói với vẻcố gắng tỏ ra bình thản.
Tobias phản bác.
Dẫn đường đi!> Cassie la.
Jake nói.
Tất cả bọn cùng lùi phắt lại. Nuốt nước... rồi phun ra... nuốt vào... lại nhổ ra.
Tụi tôi ôm sát đáy biển mà đi, hướng tới nơi luồng ánh sáng, rọi vào. Tụi tôi hay bọn Yeerk ở gần hơn? Không thể biết chắc được.
Thế rồi...
Tôi cảm nhận hơn là thấy mặt đất bên dưới mình nứt ra, một thung lũng sâu hoắm, rộng bạt ngàn. Ở đó, cái vật đậu thoải mái trên một bệ đỡ ngay dưới miệng thung lũng, lóe ánh sáng xanh lập lòe chỉ có thể là một con tàu mà thôi.
Không phải là tàu của loài người.
Đúng như người Chee nói, nó dài chín mươi mét. Họ không mô tả cho tụi tôi biết hình dáng của nó. Nhưng trong ánh sáng xanh nhờ nhờ này, tụi tôi thấy rất rõ rằng người Pemalite đã đóng con tàu mô phỏng theo hình dáng của chính mình, có hơi cách điệu một chút. Một người Pemalite có cái đầu hơi phóng đại như đầu chó, với mấy cái cẳng mảnh mai và cái bụng tròn quay.
[8]vậy.> Cassie nhận xét.
Đúng! Có điều đó là một chú chó Snoopy màu xanh lá cây, khổng lồ nhưng mảnh khảnh.
Jake hỏi.
Cassie nói.
Tôi ngước lên trên. Đoàn tàu Yeerk vẫn đang lù lù tiến xuống. Có lẽ còn cách một dặm, hoặc chỉ ba trăm mét.
Tụi tôi sán lại gần. Tấm bảng điều khiển bên ngoài vỏ tàu được thắp sáng rực.
Jake reo vui và đặt một hàng giác mút lên đỉnh của tấm bảng hình chữ nhật.
Một chớp đèn vàng nhá lên hai lần. Với đôi mắt nãy giờ mò mẫm trong bóng tối của tụi tôi, nó sáng lóa như đèn pin.
Jake thu cánh tay mực ma dài thoòng về, rồi đùng đầu mút chấm nhẹ vào con số 6.
Marco la rầm khi theo tụi tôi vào trong.
Tôi quay lại nhìn khi cánh cửa khoang giảm áp đóng sập lại, nhốt gọn mớ xúc tu và cánh tay của tụi tôi. Luồng ánh sáng bên ngoài giờ đã loang rộng hơn. Bọn Yeerk đang tới gần.
Toàn bộ con tàu bắt đầu sáng rực lên, y như ta vừa bật công tắc một bóng đèn.
Nó chiếu rọi ụ bệ đá. Nó chiếu sáng một cặp cá quái dị. Nó chiếu luôn cả cái khối gồm tám chiếc Con Rệp.
Cánh cửa bên ngoài đóng kín lại.
tôi bảo.
Jake nói.
Cửa bên trong từ từ mở ra.
Jake nói.
Marco pha trò.
Tụi tôi lũ lượt vượt qua cánh cửa, vào trong con tàu. Đèn nội bộ nhá lên. Erek nói rất đúng.
Có một môi trường thích hợp đang dành sẵn cho tụi tôi.
Cassie trầm trồ.
Tất cả tụi tôi vẫn bơi tung tăng. Vẫn ở trong nước. Mỗi đứa được treo lơ lửng bên trong một quả bong bóng nước nổi lềnh bềnh. Giống như quả khinh khí cầu nước vậy.
Tôi phóng xuống. Quả bong bóng nước cũng dịch chuyển theo. Tôi vươn một cánh tay ra ngoài, sang vùng không khí bên kia. Khô ran. Quả bong bóng nước không hề bị nổ.
Marco xuýt xoa.
tôi đồng tình.
Bên kia quả bong bóng nước là một thế giới huyền ảo.
Trải khắp sàn tàu là một bãi cỏ tươi tốt màu tím và xanh lá cây, được tỉa tót thành đủ mọi hình thù: cuộn sóng; ô vuông đen trắng như bàn cờ đam; trừu tượng như tranh của Picasso; và hoa theo kiểu Van Gogh. Cây cối và bụi rậm đủ màu sắc chen chúc nhau, ken dày thành từng khu rừng nhỏ tĩnh mịch. Một dòng sông loang loáng, lờ lững uốn khúc qua trung tâm con tàu, đổ thành dòng thác nhỏ xuống mặt hồ lăn tăn sóng.
Khắp nơi, chỗ nào cũng có những cỗ máy lạ kỳ, được trang hoàng và thắp sáng lộng lẫy - chúng chỉ có thể là đồ chơi mà thôi. Bên cạnh tụi tôi, phấp phới trong không trung là những vật dài ngoằng ngoẵng, trông như rắn có lông. Trên mái trần hình mái vòm, xa tuốt phía trên đầu, là hình chiếu những đám mây và bầu trời lạ hoắc - chẳng giống bầu trời Trái Đất chút nào.
Tất cả đã có từ hàng ngàn ngàn năm trước. Tất cả vẫn đang hoạt động. Tất cả im lìm nằm đó, như lời nhắc nhở về một loài đã mất.
Ax hỏi.
Tobias nhận xét.
Ax nói, tỏ vẻ chê bai.
Marco ỉ ôi.
Ax khăng khăng.
Cassie chỉ.
Tụi tôi phóng tới bên cái cây, vẫn ở yên trong quả bong bóng nước. Đúng rồi một chuỗi bảng điều khiển được gắn đầy vào thân cây.
Jake ra lệnh.
Có đốm đèn đỏ trên một bảng điều khiển. Bên dưới nó là một cái nút.
Marco đề nghị.
Quả bong bóng nước của Ax đẩy quả bong bóng nước của Marco qua một bên.Ax bảo.
Chợt, một giọng truyền ý nghĩ vui vẻ vang lên trong đầu tụi tôi.
Ax bấm vào số 6.
Marco vừa cười khanh khách vừa nói.
tôi thốt lên.
Ax bắt đầu liên lạc với bảng điều khiển. Cũng không mất nhiều thì giờ lắm.
giọngcon tàuPemalitelạivang lên.
Và rồi...
Cassie hốt hoảng kêu lên.
đến lượt Tobias la rầm rĩ.
Ax thú thật.
Bất thình lình, đại dương đen ngòm bao trùm lên tất cả mọi thứ xung quanh tụi tôi.
Ax nói. Ảnh là người đầu tiên nhận ra điều đó.
Quang cảnh thế giới công viên vẫn còn, nhưng hình chiếu bầu trời đã biến mất. Thay vào đó là nước mực đen. Vỏ tàu ngoài đã trở thành kính. Qua tấm kính ấy, tôi thấy một đoàn chiến đấu cơ Con Rệp - tám chiếc cả thảy - đang xếp hàng bên ngoài khoang giảm áp.
Tụi tôi có thể thấy chúng.
Chúng cũng nhìn thấytụitôi.
Qua vách tàu bên trong và vỏ tàu bên ngoài trong suốt, qua bệ ngắm của chiếc Con Rệp đi đầu, tôi thấy một gương mặt Andalite lạnh lùng, con mắt quắc lên.
Một gương mặt Andalite thật. Nhưng cái nét hiểm độc ánh lên trong hai con mắt to thồ lố và hai mắt cuống kia không phải là của một người Andalite chính hiệu.
tôi lầm bầm rủa.