CHƯƠNG 21
Ai đó vừa rời khỏi tôi. Một con mực ma khác đang đung đưa những cánh tay nghều ngào y như loài hoa dị kỳ. Tôi thấy lớp màng bên ngoài của nó.
Đó là khẩu phần thịt cho tôi chén.
Tôi trầm mình xuống nước, lao vun vút như máy bay phản lực.
Tôi lao xuống! Vươn những cánh tay dài lên, co vào rồi lại dãn ra, quăng chúng về phía con mồi, tôi di chuyển theo cách mà phần người trong tôi cảm thấy chậm rì.
Một con mực ma đang bất cẩn!
Cassie? Hình như là Cassie?
Thì sao nào? Cassie có thể làm giảm cơn đói của tôi y như...
Nhỏ giật bắn lên khi tôi chạm tới. Những cánh tay nhỏ cũng xòe trở lại về phía tôi.
Nhỏ cất giọng phản đối.
tôi nhỏ nhẻ. Trí não người của tôi thu cánh tay trở về.
Cassie cự.
Nói thì dễ lắm, chứ làm thì gay go đấy.
Người ta cho rằng lặn xuống cũng như đi thang máy xuống vậy. Nhưng tụi tôi đang nói tới ba dặm nước - ba dặm thủy triều và các dòng đối lưu. Cảnh vật tối mịt mùng, tối đến nỗi mà sau dặm đầu tiên thì đôi mắt tuyệt hảo của mực ma cũng đành chào thua, không thấy gì nữa (không kể trường hợp chẳng có gì để ngắm).
Có hai chiếc đồng hồ treo lơ lửng trên đầu tụi tôi. Một là: chỉ còn hai tiếng nữa thì hầm chứa hạt nhân sẽ mở ra, và người ta sẽ khám phá ra một người Chee bị tê liệt. Hai là: hạn định trước khi bị kẹt vĩnh viễn trong hình biến.
Thêm một khó khăn nữa: nếu hoàn hình thì tụi tôi sẽ bị ép nát nhừ. Cơ thể tụi tôi sẽ bị ép bẹp dí, xương đâm ra ngoài da thịt như cái gối ghim đầy kim; đầu tụi tôi sẽ bục toác ra như trái dưa hấu đỏ chín rục.
Đó cũng có nghĩa là chiếc đồng hồ thứ ba: không còn đường quay lại. Nếu không kịp tìm ra tàu Pemalite, thì tụi tôi cũng không còn đủ thời gian để ngoi trở lên mặt nước.
Nhưng lượn lờ mãi mà Tobias vẫn chưa tìm ra con tàu. Theo người Chee, đó là một con tàu khổng lồ, dài đến chín mươi mét. Hãy tưởng tượng: bạn biết một tòa nhà dài chín mươi mét nằm ở đâu. Sau đó bạn rời khỏi tòa nhà và đi ba dặm xuyên qua bóng tối.
Và bây giờ bạn đang tìm đường quay trở lại tòa nhà ấy, cũng trong bóng tối mù mịt.
Tụi tôi xuống đến đáy biển theo sự chỉ dẫn của Tobias. Sàng tới sàng lui, lặn ngụp như những trái thủy lôi lang thang trong vùng nước hoang mạc. Tụi tôi khuấy động những dề cát, những tảng đá nhỏ li ti và những gì thứ còn sót lại trong ba dặm nước phía trên.
Thỉnh thoảng một sinh vật phát sáng nghênh ngang dạo qua, sau đó tối vẫn hoàn tối.
Tobias kêu ca.
tới chỗ không thể lùi tiếp được rồi,> Ax loan báo.
Tobias vẫn kêu rầm rĩ, xem ra đã đầu hàng.
Marco nói, lộ rõ vẻ chán chường.
Cassie thảng thốt.
tôi rầu rĩ.
Thật khó mà ước lượng được khoảng cách trong vùng biển đen thui này, nhưng đúng là có ánh sáng thật! Cả một chuỗi dài chiếu xuống.
Jake nói.
tôi hỏi.
Marco phát một âm thanh tỏ vẻ ghê tởm.