CHƯƠNG 2
Tôi không bao giờ nghĩ rằng tivi lại hấp dẫn và li kì đến thế. Mới đầu tôi chỉ nghĩ nó có ích thôi. Nó là phương tiệngiúptôi quan sát cách hành xử và nói năng của loài người trên một khung hình dẹp lép, hình chữ nhật để khi biến hình thành Người, tôi sẽ bắt chước giống y chang họ.
Nhưng chẳng ngờ, ngoài cái công dụng đơn thuần ấy, tivi cònmang lại cho tôi nhiều thứ hơn thế. Nólà cửa sổ cho tôi nhìn vào tâm hồn loài người. Về mặt kĩ thuật thì nó thật đáng buồn cười. Nhưng nếu kể đếnsự sắp xếp tuyệt vời của những chương trình được lập,thì tivi quả là một địch thủ đáng gờm của bánh quế trong cuộc chạy đua tranh ngôi vị phát minh tuyệt diệu nhấtcủaxã hội loài người.
Tobias cũng rất khoái coi tivi. Ngày nào cậu ấy cũng đến coi ké với tôi. Chương trình ruột của chúng tôi làThanhthiếu niên và những đêm không ngủ. Có lẽ nó là một chương trình giáo dục, nhưng tôi vẫn không khỏi hoang mang tự hỏi tại sao nó lại nêu ra nhiều sự việc gâymất ngủđến thế...
Nhờ tivi mà tôi quan sát được hành vi, cử chỉ của loài người nhiều hơn, kĩ hơn ở khu thương xá. Tôivẫnkhông hiểu tại sao loài người lại thích áp miệng vào nhau, và tại sao họ lại có vẻ rất ham thích chuyện ấy. Mới đầu tôi nghĩ rằng đó là cách họ mớm thức ăn cho nhau. Nhưng... hình như không phải vậy...
Tôi chỉ vào màn hình.
Con mắt diều hâu của Tobias dán vào màn hình nhỏ khi Victor vòng tay ôm Nikki.chú Axà. Cũng giống như ngày hôm qua, ngày hôm kia thôi. Hôn. Tất cả mọi người đều làm như thế. Dĩ nhiên để làm được điều đó, họ phải cần tới môi...>
Tobias quậy đôi cánh.
tôi bảo.nép nép người.>
Tobias nói rành rọt.
Tobias rất hay ganh đua những chuyện dính líu đến các giác quan. Thính lực và thị lực của cậu ấy đều tuyệt hơn tôi.Nhưngtôilạicó thể nhìn ra mọi hướng cùng một lúc, một khả năng mà cậu ấy không có được.
tôi nói.
Tobias phản đối.
“Coi tivi ban ngàyđã quá há?” Marco lên tiếng, bước loạt xoạt qua một bụi rậm thấp.
tôi nói với Tobias.
Marcotoét miệng cười tinh quái.“Tui làm mấy bồbất ngờhả?”
Tobias nói với vẻ cam chịu.
Marco cười hinh hích.Bạn ấy biết là đã không hề làm tụi tôi ngạc nhiên. Câu nói làm tụi tôi bất ngờ chỉlà nói giỡn thôi - khôi hài kiểu loài người í mà. Quả là rất khó giải thích cho bạn đọc Andalite biết thế nào là bông đùa.
Tôi hỏi.
“Nè, tui không thể nào bị điều khiển bằng cái thời gian biểu cứng ngắc của con người được.Tui chỉ đi học khi nào thấy khoái thôi. Tui tự do mà. Không ai có thể kềm kẹp được tui…”
Tobias ngắt ngang.
“Ừa, thầy cô cho tụi mình nghỉ sớm. Nè, tivi đang chiếu gì vậy? Đây là… Oa! Ai vậy cà?Mà cô ta lúc nào cũng cứ đi lòng vòng với một cái khăn tắm trên người thế á?”
Chào chú Ax.Gặp lại sau nha, Marco.> Tobias nói, đoạn dang cánh bay biến đi.
“Bồ đang coi chương trình truyền hình nhiều tập hả?” Marco hỏi, gục gặc cái đầu.
?>Tôi lúng túng.
Marco thở dài.“Xời, bồ gọi nó là gì thì nó vẫn khó chịu lắm. Tui tiến cử cho bồ những chương trình hay hơn nè:Buffy[1];Nhóm Năm;Cảnh Sát Đặc NhiệmhoặcCông Viên Phương Nam.Cái gì đó, bất cứ chương trình nào cũng hay hơn kênh này. Mặc dù cổ nom cũngnóng bỏngquá hén.”
[2]. Đó cũng là lý do vì sao cô ta chả mấy khi bận nhiều bộ da nhân tạo.>
“Ôi trời, bồ cứ ở đó mà "bởi vì"với lại"do đó”hay“cho nên."Ê, bồ biết bồ cần gì không, Ax? Một cuốnHướng dẫn truyền hình.”
Tôi bỗng nổi sùng.…>
“Từ từ nào, đừng nóng!” Marco giơ hai tay lên trời.“Mọi thứ với bồ đều bị hiểu theo nghĩa đen hết hà.Hướng dẫn truyền hìnhlà một cuốn sách nhỏ nóicho bồ biết trên tivi có chiếu chương trình gì, khi nào và trên kênh mấy.Thôi nào, tui chán rồi. Đi bát phố không?”
Ý tưởng về cuốn tạp chí có thể thông báo tất cả các chương trình tivi coi bộ hấp dẫn quá. Nhưng tôi phải biến hình Người mới ra phốđược.
tôi đề nghị.
“Sao lại không chớ, nếu tụi mình tình cờ gặp Jake ở đó thì bảo nó mua cho.” Marco cười đáp.
Mỗi lần biến hình là một sự bất ngờ. Lần trước khi tôi biến thành người, những phần của cơ thể ít nhiều giống người nhất của tôi, gồm đầu và hai cánh tay biến đổi sau cùng. Lần này, chúng thay đổi đầu tiên.
Tôi cảm thấy răng mọc ra ở phía bên dưới khuôn mặt của tôi. Thực tế, toàn bộ cái miệng người của tôi bao gồm khớp quai hàm, răng, lưỡi và tuyến nước bọt, đã hình thành đầy đủ trước khi đôi môi xuất hiện.
Môi tạo hình một cái lỗ mở ở vị trí một phần ba phía dưới của khuôn mặt. Cái lỗ này được sử dụng cho việc ăn uống và để phát ra âm thanh bằng miệng cũng như để hôn, cắn, nôn mửa, và ợ.
Loài người làm rất nhiều thứ với cái miệng của họ, phần lớn là những hoạt động chẳng có ý nghĩa gì.
Trong thoáng chốc, những ngón tay thừa của tôi rụng bớt đi, chỉ còn lại mười ngón mạnh khỏe, mập mạp. Mắt cuống của tôi thụt vào đầu, khiến tôi muốn nhìn ra đằng sau thì phải xoay đầu hay quay nguyên cả thân hình lại.
Cẳng chân trước của tôi héo quắt đi, để mặc tôi đứng bấp bênh trên hai chân.Dĩ nhiên, con người chỉ có hai chân, và còn không có đuôi gì cả.Vì thếsuốt đời loài người luôn có khuynh hướng ngã bổ chửng. Tội ghê!
Cuối cùng lớp lông xanh mượt mà của tôi trụi hẳn, thay vào đó là làn da loài người màu trắng, láng o. Thật ra, da loài người còn có màu đen, nâu, đỏ hay vàng nữa, nhưng chẳng có màu nào đẹp đẽ cả, ít ra là đối với tôi. Nếu bạn là Người, bạn mới cảm thấy những con Người khác là quyến rũ.Những con Người trong chương trìnhThanh thiếu niên và những đêm không ngủhầu như lúc nào cũng trong trạng thái cuốn hút lẫn nhau.
Khi tôi đã là người hoàn chỉnh - vụng về, chậm chạp, và không có vũ khí tự nhiên - tôi mặc da nhân tạo vào. Loài người gọi nó là quần áo.
“Tôiđã sẵn sàng,” tôi phát ra âm thanh bằng cái miệng loài người.“S-să-ẵ-n. S-à-à-n-g.”
“Sao bồ không mặc áo sơ-mi?” Marco ngạc nhiên hỏi.
“Những thanh niên mất ngủ không mặc áo sơ-mi. Tôi còn trẻ, và tôi thỉnh thoảng cũng thao thức.”
“Ax?”
“Gì hả Marco?”
“Mặc áo sơ-mi vào.”
Tôi làm theo bạn ấy nói rồi kéo lòng máng xuống để không ai trông thấy gì dưới đó, kể cả tivi, dù họ có dẫm thẳng lên ngôi nhà của tôi cũng vậy.
Tôi cùng Marco bước ra khỏi rừng, băng qua cánh đồng phía cuối trang trại nhà Cassie, và đi về hướng khu thương xá. Tốn khá nhiều thời gian đấy. Loài người đi rất chậm, hệ quảcủa việcchỉ có hai chân và không có đuôi.
Chúng tôi bước dọc theo dãy phố - một lối đi dành cho xe hơi. Chợt…
“Ê,chào Marco.Ê, chào Ax.” Aiđó gọi í ới.
Marco dừng phắt lại và ngó nghiêng xung quanh. Bạn ấy phải xoay hẳn cái đầu ra mọi hướng.“Ai kêu tuiđó?”
“Đây này, Marco.”
Tôi quay cái đầu Người về phía có tiếng nói và thấy một chiếc xe tải đề chữ“FedEx.” Và nóđang nói chuyện với chúng tôi.