CHƯƠNG 6
Khi tất cả các bạn đi học, tôi và Tobias coi tivi,sau đó đi thị sát xe cộ qua lại trên một con đường ngầm.
Đường ngầm là đường loài người xây dựng sâu dưới lòng đất, để đi qua những con sônghay xuyên qua bên dưới những con đường hoặc những tòa nhà cao tầng mà sự hiện diện của những công trình kiến trúc này rõ ràng lại khiến họ thấy ngạc nhiên[4]. Biết lập kế hoạch dài hạn không phải là một ưu thế của con người.
Con đường dẫn vào đường ngầm đầy ắp những nhà hàng, nào làCô Wendy, Chuông Bánh Xèo, Chốn Hoài Cổ.Nào là những tiệm bày bán xe hơi. Lại có cả một cửa hàng tạp phẩm…
Quãng trưa, Hoàng tử Jake và các bạn khác tới nhập bọn với Tobias và tôi. Tất cả đều trong lốt mòng biển trắng toát, tiệp màu với những đám mây trắng. Lốt hình mòng biển hữu ích là vì chúng nhan nhản khắp mọi nơi. Giống như bồ câu, chúng có thể lang thang khắp mọi xó xỉnh mà không bị để ý.
Suốt cả buổi chiều tôi là mòng biển, chỉ hoàn hình khi sắp hết hạn hai giờ. Tobias vẫn ở dạng diều hâu đuôi đỏ, lượn lờ bên trên những nhà hàng rực rỡ ánh đèn, chuyên phục vụ những món có dầu và muối tuyệt hảo.
Quả là một ngày dài lê thê.Hoàng tử Jake đã nhấn mạnh rằng chúng tôi cần lên kế hoạch thật chính xác. Và điều cần thiết làtôi cứ phải biến hình rồi hoàn hìnhvàilần trong mộtxerác, tức cái khoang lớn chứa đủ thứ lăng nhăng loài người không còn muốn sử dụng nữa.
Hoàng tử Jake hỏi ngay khi cậu ấy vừa sà xuống nhập bọn với tôi.
Tobias nói.
… Ôi! Khoai tây chiên Doritos kìa!>
Tobias xòe cánh và bay về phía con đường, phía trên những bảng hiệu sáng trưng của những nhà hàng chuyên phục vụ mấy món ngon ngậy mỡ và muối.
Lốt mòng biển rất hữu dụng vì chúng có mặt khắp mọi nơi. Giống như chim bồ câu, mòng biển có mặt ở mọi xó xỉnh mà không bị để ý.
Nói vậy chớ cũng có bất lợi: Mòng biển luôn bị ám ảnh và không thể cưỡng lại mấy thứ thức ăn bị tống ra đường. Cái tính xao lãng gần giống như con người vậy.
Hoàng tử Jake hỏi.
Marco nói.
Rachel nói.
Năm chúng tôi chờ trong thùng rác cho đến khi nghe được giọng truyền nho nhỏ của Tobias từ trên cao vọng xuống.Nhà Thờrồi.>
tính theo giờ của các bạn, thưa Hoàng tử Jake,> tôi trả lời.xấp xỉbảy phút.>
Ax? Đừng gọi mình là Hoàng tử nữa.Mấy bồ đã sẵn sàng chưa?> Hoàng tử Jake hỏi.
Cassie loan tin.
Chiếc xe tải lù lù hiện ra, xuôi theo con đường về phía chúng tôi.
nếugã tài xế đóhổngdừng lại ở cột đèn giao thông đó,> Cassie thêm.
Dòng xe cộ từ từ giảm tốc khi đèn ngã tư chuyển sang vàng.
Màu vàng là màu cảnh báo. Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa.
Chiếc xe tải chúng tôi thấy tối hôm trước đang ở đằng sau một chiếc xe tải nhỏ hơn, màu xanh lá cây. Tôi nghe có tiếng ken két, báo hiệu gã tài xế đã tác động vào hệ thống phanh hãm cổ lỗ đến tội nghiệp của xe.
Hoàng tử Jake ra lệnh xuất phát.
Lần lượt mỗi đứa chúng tôivỗ cánh lao đi và bắt kịp luồng không lưu.
Tôi thu cặp chân lại, sải cánh rộng hơn và bắt đầu bay cao khi có một luồng gió mạnh nâng tôi lên.Ngay cả khi đang làm nhiệm vụ gay go như thế này, tôi vẫn nhận thấy bay khiến mình cảm thấy tự do hơn khi chạy giữa đồng cỏ.
Tôi nghe tiếng Rachel gọi.
Bay dích dắc theo làn gió, tôi thấy Hoàng tử Jake nhào xuống trước tiên, kế đó tới Cassie. Marco, Rachel và tôi liền theo sau hai bạn ấy, xé không khí, băng vù vù về phía chiếc xe tải đang rú ì ì. Tobias từ trên cao cũng đâm nhào xuống.
Mui xe trơn gì đâu. Tôi nhủi vào Rachel khi đèn hiệu thay đổi và xe tải bắt đầu tăng tốc.
Tôi cảm thấy sự xung động không đều của động cơ khi xe tải băng qua ngã tư, rồi áp lực của gió khi xe tải rú ga.
Đột nhiên những điều khá đơn giản dường như bắt đầu gây rắc rối.
Hoàng tử Jake nói, khum người lại để giữ thăng bằng.
Điên quá đi!> Rachel thích chí hét toáng lên,nghiêng nghiêng cặp mắt mòng biển tròn long lanhkhi bụi từ xe tải tung mù quanh chúng tôi.
tôi la lên.
Marco ca cẩm.
Cặp chân chim của tôi hoàn toàn vô dụng khi cố bám chặt dưới sức gió điên cuồng.Tôi cụp đôi chân lại, mở cánh ra và tạo hình như một ống hút gió. Ống hút gió giữ tôi lại. Nhưng tôi vẫn bị trượt về phía đuôi xe tải.
Tôi cần phải hoàn hình. Cassie đã bắt đầu rồi, và trọng lượng tăng lên giúp bạn ấy giữ thăng bằng hơn.
Tôi tập trung hoàn hình.Lông chim nhão ra thành một lớp áo sền sệt và hóa thành lông tự nhiên của tôi. Đôi mắt cuống vọt ra khỏi cái đầu mòng biển tí hon. Mỏ tôi quắp lại và héo mất tiêu. Người tôi nặng hơn và tôi không bị trượt nữa.
Tôiliếc nhìn qua gờ đuôi xe tải.Một chiếc xeconđangchạygần đấy. Người tài xếhình như đã để ý thấy cái đám bùi nhùi gồm lông vũ, lông mao, và đang biến đổi.Anh tachồm ra phía trước nhìn cho rõ hơn, miệng há tròn xoe.
Vừa lúc đó cái đuôi của tôi bung ra trọn vẹn.
Phụp!
Chiếc xe hơi nhỏ lạng tay lái, suýt đụng vào một thân cây trụi lá vốn dùng để nâng giữ dây điện.
Kiiíítt! RẦ-Ầ-M!
Chiếc xe hơi chợt dừng phắt lại, húc thẳng vào một chiếc xeđang đậu.Tôi quay đôi mắt cuống vừa mới mọc ra phía trước, thấy ô vòm sậm tối của đường hầm. Cassie đã gần là người hoàn chỉnh rồi, chỉ còn vài nhúm lông vương vất đôi chỗ nữa thôi. Tobias cũng đã là người, mặc dù đối với cậu ấy, hình dạng như thế không còn là dạng bình thường nữa.
Thình lình, chúng tôi lọt vào trong đường hầm. Bóng tối vây bủa xung quanh. Mái trần lát gạch men màu vàng chỉ cách tôi chừng một tấc.
Trước đó tôi không nghĩ nó lại gần sịt, chật chội đến thế. Chẳng hề có khoảng trống nào! Nếu tôi mà giơ một cánh tay lên thì nó sẽ bị cà nát vào mái trần đầy mồ hóng.
Và nếu tôi ngẩng đầu lên?
Vút! Vút! Vút! Vút!
Mái trần kêuvunvút khi chúng tôi lướt đi bên dưới.
Tôi phải đấu tranh quyết liệt để kiềm chế chứng sợkhông gian hẹp, mộtthiêntính của người Andalite.Chỗ này đủ rộng mà, tôi tự nhủ,chỗ này đủ không khí mà.
Tuy vậy, tôi chẳng cảm thấy đủ không khí hay không gian gì cả. Tôi ngỡ như mình đang bị hàng tấn đất đá đè nặng xuống. Chúng tôi đang ở trong lòng đất. Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ bị nhận chìm…
Tôi nằm chèm mẹp, chân cuộn lại, đuôi duỗi xuội ra, thân trên áp xóng soài vào mui xe, và nhìn chằm chặp vào lớp gạch ùn ùn lướt qua.
Đầu tôi ù ù vì mớ âm thanh hỗn tạp, chói lói của động cơ rì rì, thắng xe ken két và còi xe bấm bin bin hòa vào nhau.
Tôi cứ nằm ì ra đó, cố tập trung thở, tưởng tượng rằng không gian rất thoáng đãng và không khí thì ê hề.
Nhưng tôi không thể mãi nằm ngây ra như thế được. Tôi còn cần phải chui vào trong xe tải nữa - phải hành động thôi.
“Tới lúc làm dây chuyền người rồi,” Cassie gân cổ gào thi với rừng âm thanh hỗn độn.
Chúng tôi đã nghĩ ra một cách để lọt vào đằng sau xe tải - người này sẽ nắm tay người kia, người kia nắm cổ chân người nọ và thòng người xuống. Đó là điều loài người, với cánh tay khỏe khoắn và cơ thể thẳng hơn Andalite, có thể làm được.
“Giữ chắc lấy bàn chân mình để mình chúc đầu xuống mở cửa ra,” Cassiela.
“Để mình đi trước cho,” Hoàng tử Jake nói.
“Khôngđược, bồ nặng gấp đôi mình,” Cassie gạt đi.“Đừng có làm mình xao nhãng trong khi mình đang cố can đảm.”
Cassie lắc lư trườn về phía gờ sau của mui xe, trong khi Hoàng tử Jake và Tobias nắm chắc lấy mắt cả của bạn ấy. Marco vòng tay ôm chặt eo Hoàng tử Jake và Rachel ôm vòng lấy Marco. Nằm bên cạnh sợi dây xích bện bẳng cơ thể con người này, tôi tì ép cả bốn móng guốc xuống mui xe trơn trượt để giữ chặt lấy mắt cá chân Hoàng tử Jake.
Thực sự chúng tôi không có thế để níu bám. Chúng tôi chỉ cố ép sát cơ thể xuống, hy vọng tạo ra độ ma sát hợp lý để chống lại cơn gió.
“Thấp xuống nữa!” Cassie hét. “Mình không thể với tới!”
Rất cẩn thận, sợi dây Người và Andalite nhích xuống vài xăng-ti, đến khi chỉ còn thấy được đôi gót chân trần của Cassie.
“Mình tới rồi!” Bạn ấy hét lên.“Không khóa!”
“Khôngkháhả?”
“Khôngkhóa!” Bạn ấy thét to hơn, sau đó có tiếng cửa rọt rẹt cuộn lên mui xe.
Chúng tôi kéo Cassie lên. Bạn ấy chòng chành quay đầu lại, rồi vẫn còn nằm sấp, Cassie thò hai chân xuống thùng xe tải, tay giữ chắc gờ mui xe. Chúng tôi giữ cổ tay của bạn ấy.
“Ô trời!” Cassie rên rỉ.
“Gì thế?” Hoàng tử Jake lo âu hỏi.
“Chỉ ô trời thôi!” Cassie nói.
Từ trong xe tải vọng ra tiếng hú hét um xùm.“EYAH! EYAH! EYAH! Huu huu huu!”
Dù không hiểu ý nghĩa của những âm thanh ấy, nhưng tôi nghi mấy tiếng đó là do đám tinh tinh phát ra. Có lẽ chúng đang báo động.Tôi dĩ nhiên cũng thế.
Cassie đu đưa người tới lui. Bây giờ, một chiếc xe khác từ đằng sau chúng tôi trờ tới gần. Trong hầm nhờ nhờ tối, nhưng vẫn đủ sáng cho con Người trong xe thấy rõ chúng tôi đang tìm cách lẻn vào thùng xe tải.
Chiếc xe đi gần đến mức Cassie mà trượt tayrơi xuống đườngthì sẽ bị cán bẹp ngay.
“Nào,buông mình ra!” Cassie kêu lên.
Chúng tôi lơi nắm tay.
“Aaaaaaaaa!”
Thình!
“Ui da! Mìnhổn rồi. Nhưng mà ui da!”
Cassie đã ở bên trong xe tải. Marco theo sau liền, dễ hơn khi có người đỡ từ bên trong xe.
Người tài xế của chiếc xe đằng sau không để ý tới tôi. Nhưng chắc chắn ông ta đã nhận ra các bạn khác đang đu người vào trong xe tải, bèn bành miệng ra thét cái gì đó và giơ nắm đấm lên dứ dứ.
Tôi tin chắc ông ta đang la rằng“Waaaahhhhh-hoooh! Hoo! Hoo! Hoo!”
Bảo đảm đó là âm thanh phản đối việc đột nhập trái phép vào xe tải. Dĩ nhiên, ông ta không biết nhiệm vụ của chúng tôi nên mới hò hét dữ thế. Hoặc có thể ông ta đang thích chí xem màn nhào lộn này.
Người tài xế vượt qua chúng tôi. Và bây giờ đến phiên tôi. Chỉ có một điều rắc rối là: Tôi không thể có khả năng tự nâng trọng lượng cơ thể lên với đôi bàn tay yếu xìu của mình.
Tôi cần phải biến hình thành Người. Nhìn ra phía trước, tôi đã thấy cửa ra của đường hầm.
Chúng tôi đã lố thời gian. Tôi chỉ còn lại có hai phút.