← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Tôi biến hình Người thần tốc.

Chỉ còn hai con mắt, tôi đỡ phải thấy mái trần vùn vụt lướt qua, khiếp cả hồn.

Ngay khi có cánh tay Người mạnh khỏe tôi liền quăng thân sau xuống rìa xe tải. Nhưng có trục trặc rồi!

Người tôi nặng quá, không thể bám nổi. Cả đống tay giơ ra tóm lấy tôi, giật kéo, lôi.

“Ax! Bồ vẫn chưa biến hình xong!”

Thân dưới tôi vẫn nguyên si là Andalite. Quá dềnh dàng, nặng nề.

Tôi cảm thấy tay mình yếu đi. Mấy ngón tay bung ra, tôi rơi xuống đường mất thôi. Người ta sẽ lái xe dằn lên người tôi -Có thểtrên xecủa họ còn chở nặng đầy“hàng hóa” nữa…

“Nắm lấy đuôi ảnh!”

“Mình nắm được một chân rồi nè! Mà cái chân đang biến hình. Ax, mình…”

“EYAH! EYAH! EYAH! Uuug! Uuug!”

“Giữ Ax. Giữ chắc lấy. Ảnh tuột kìa!”

“Ảnh vẫn đang biến hình!”

“Huu huu hah ah HAH HAH HAH!”

“Làmơn đừng đánh rơi tôi,” tôi la thất thanh.

“À, mình tómđược cái chân người rồi,” Rachel thét.

Liền đó tôi bị giật phứt vào trong xe tải.Đột nhiên tôi cảm thấy lặng gió.

Chiếc xe tải ló ra khỏi đường hầm. Tôi bật cười.

“Chúcó sao không,chú Ax?” Tobias hỏi han.

“Ờ,chúkhỏe, khỏe lắm. K-h-o-ẻ.” Chẳng có gì buồn cười trong chuyện chết hụt cả, nhưng rõ ràng là có niềm vui sướng và sự thở phào nhẹ nhõm.

“Làmơn đừng đánh rơi tôi,” Marco nhại lại lời năn nỉ của tôi khiến tất cả cười ồ.

Rachel kéo cửa xe xuống. Không nhiều ánh sáng nhưng cũng tạm đủ để nhìn. Vẻ im lặng thật dễ chịu.

Tôi nhìn quanh lòng xe tải. Cả hai phía đều có những lồng rộng hai mét tư, cao một mét hai, nhốt những sinh vật lông lờm xờm màu nâu đen, gương mặt không lông, trông giống loài người một cách đáng ngạc nhiên. Hai con đang chúi về phía trước, túm chặt những thanh gióng mà gào thét. Những con còn lại nép mình ra sau lồng, nhăn nhó và nhảy choi choi.

“Không có chuối đâu,” Marco xòe rộng tay ra tỏ ý lấy làm tiếc. Một con tinh tinh nhổ nước bọt vào bạn ấy.

“Tụi mình cần thâu nạp chúng ngay. Nắm lấy chân nó đi, Marco.” Hoàng tử Jake đề nghị.

“Bồ đi mà nắm chân nó,” Marco cãi lại.“Tuiđã từng là khỉ đột, tui thừa biết mấy ông nội đây sẽ làm gì khi nổi cáu lên.”

“Đây,” Cassie mở một hộp nhựa cứng ở trên sàn.“Cái này sẽ có ích nè.”

Tôi bắt đầu hoàn hình Andalite khi Cassie thận trọng chìa ra nắm hạt tròn tròn màu nâu xám cho một con tinh tinh. Con này dừng lại rồi khinh khỉnh nhìn bạn ấy. Bỗng xe tải xóc một cái, Cassie chúi nhủi ra trước, còn con tinh tinh bật ngửa về phía sau.

“Thôiđược,” bạn ấy lẩm bẩm.“Cái này cho mày nè.”

Giờ thì con tinh tinh nhìn bạn ấy kính cẩn hơn. Nó đang quyết định xem số thực phẩm đó có đáng tin cậy hay không.

Một ngón tay khổng lồ thò ra khỏi lồng và chỉ vào lòng bàn tay Cassie. Da của sinh vật này nhìn như da chết. Tôi nghe tiếng Rachel thở hắt. Marco giật lùi ra sau một chút. Bên cạnh bạn ấy, Tobias đang hoàn hình diều hâu, chăm chú nhìn con vật.

“Ồ ngoan lắm,” Cassie vỗ về.“Nó sẽ không làm mình đau đâu. Đây này, cưng,” bạn ấy nhẹ nhàng nhoài ra trước.

“Rachel? Sẵn sàng đi. Phòng khi chúng ta cần chiến đấu,” Hoàng tử Jake cảnh báo.

“Không cần đâu,” Cassie bảo.“Nó dịu dàng và dễ thương lắm. Không việc gì phải nổi tam bành lên, há?”

Con tinh tinh ngập ngừng, giần giật cái môi và kêu gừ gừ. Không hề báo trước, đột nhiên nó túm lấy cổ tay Cassie.

Nhưng Cassie không dễ gì bị lừa. Bàn tay còn lại của bạn ấy ập vào, túm lấy bàn tay khổng lồ của con tinh tinh. Cassie tập trung, phép thôi miên ru êm con thú.

Nhưng chính Cassie lại không điềm tĩnh. Nhìn bạn ấy như đang phiền lắm. Tôi không biết tại sao, chỉ mang máng nghĩ rằng bạn ấy đang tự đấu tranh với lòng mình. Nhưng rồi bạn ấy lại tập trung được. Mí mắt con tinh tinh tự nhiên sụp hẳn. Cơ bắp nó chùng xuống, mềm đi. Rồi nó rơi phịch xuống thanh lồng, thực phẩm trên tay nó rơi vung vãi khắp sàn.

“Tốt,tíc-tắc tíc-tắc.Tụimình sắp tới nơi rồi.Chìa khóa đâu?” Rachel hỏi.

“Đây nè,” Marco nói, giật một cái khoen trên thành xe xuống.“Hy vọnglũ tinh tinh này không tấn công tụi mình để thay cử chỉ chào tạm biệt.” Cậu ấy mỉm cười với một con tinh tinh sắp được tự do."Hồi coi phimTarzantao cũng yêu tụi bay lắm đó.”

“Phiền thiệt,” Cassie rầu rĩ.“Tụi mình không nên thả chúng ra môi trường lạ. Không nên…mà thôi.”

“Hà, mìnhđang tự hỏi chúng sẽ cầm cự được bao lâu…”Marco vừa nói vừa toét miệng cười giễu cợt.

Tobias bảo.

Hoàng tử Jake cúi xuống cái lồng đầu tiên, chuẩn bị mở cửa.“Đi nào,” bạn ấy thở mạnh rồi nhét chìa khóa vào ổ.“Tụi mày sẽ được tự do cho tới khi bị ai đó tóm cổ.”

Tôi cảm thấy xe tải dừng lại.

“Ra,” Hoàng tử Jake hô.“Ax? Núp kỹ đi, đừng để ai thấy. Coi chừng có xe đằng sau…”

Cassie và Marco kéo cửa lên.

Thế là bầy tinh tinh vừa được chúng tôi thâu nạp ADN đối mặt với tự do, chúng quyết định đi tiểu cái đã.