← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Chúng tôi chạy thục mạng. Bầy tinh tinh thật cũng luống cuống chạy theo. Được một quãng thì hàng ngũ của chúng rối loạn, dù Cassie và chúng tôi đã làm hết cách. Dẫu sao thì trí thông minh của tinh tinh - dù đã ở mức độ cao hơn các con thú khác - vẫn có giới hạn. Quá giới hạn, đến nỗi không đủ để nắm lấy tự do của mình.

Trong khi chúng tôi luồn lách chạy vắt chân lên cổ qua phòng thí nghiệm, thì đám tinh tinh thật lại rẽ ra, chiếm lĩnh bóng đèn và những đồ vật bóng loáng.

Tôi ước gì mình có thể mô tả lại những gì đã thấy khi cắm cổ chạy hết phòng này tới phòng kia, mong tìm lối thoát. Tinh tinh không phải là loài vật duy nhất bị bắt làm thí nghiệm. Ở đây còn có cả chuột, chó và nhiều loài khỉ nhó nữa.

Tôi liền hiểu ngay tại sao loài người lại dựng lên một tấm chắn độc đoán để phân biệt loài mình với những loài thú khác. Nếu họ cũng bị sử dụng tàn nhẫn như họ đối xử với các con thú thì từ duy nhất diễn tả đủ điều ấy là TRA TẤN.

Không nghi ngờ gì nữa, các phòng thí nghiệm vì mục đích y học cũng giống như vầy thôi. Việc của tôi không phải là phán xét loài người, nhưng hành vi của họ khiến tôi phiền lòng quá…

Tối hôm đó tôi tung tăng chạy ra đồng cỏ để ăn. Màn đêm đen kịt. Ngay cả những ánh đèn từ vùng lân cận, nơi bạn bè tôi sống cũng tắt ngúm. Mặt trăng duy nhất chỉ là một ánh bạc trên bầu trời. Cảnh vật Trái Đất khác với thế giới quê nhà của tôi một trời một vực. Nhưng tôi không còn lưu tâm đến những sự khác biệt ấy nữa.

Các sinh vật trên thế giới Andalite sống hòa đồng với nhau hơn các sinh vật ở Trái Đất. Tôi nhớ về chimkafit,conhoobervàdjabala. Chúng tôi dùng chúng để thực tập phép biến hình chứ không bao giờ nghĩ đến chuyện giam cầm, giết hay ăn chúng. Chúng tôi là những sinh vật cùng sống trên một hành tinh.

Như Marco hay Rachel có lần đã nói: Trái Đất là một chốn khắc nghiệt. Cuộc đấu tranh sinh tồn trên Trái Đất thật tàn bạo. Đây là hành tinh đầy rẫy những thú ăn thịt hung hăng được trang bị răng sắc, có lớp áo giáp bảo vệ, có móng vuốt có thể xé toang cơ thể Andalite theo chiều dọc.

Và tất nhiên, có cả loài người tiến hóa. Chỉ với móng vuốt yếu ớt, bàn tay láng trơn, da thịt mềm mại không được bao bọc, nhưng họ là kẻ thống trị.

Suốt hàng triệu năm, người Andalite không bao giờ phải e sợ loài khác. Với tốc độtiến hóavà cái đuôi độc chiêu, chúng tôi thuộc vào hàng quý tộc trên thế giới của mình. Hoàn toàn khác với loài người - đôi khi ở nơi này nơi kia của Trái Đất, họ lại là con mồi cho những loài thú mạnh mẽ hơn.

Có lẽ điều đó đã giải thích cho thái độ quái gở, không nhất quán của loài người đối với các loài khác. Có loài được họ nuôi nấng, nâng niu, ấp ủ; có loài được họ bảo vệ thành những chiến dịch quy mô, rầm rộ; có loài bị họ tận diệt…

Nhưng kỳ cục là họ không ăn những loài thú dữ tợn, đe doạ mình, mà họ lại ăn những con vật hiền lành như là bò, cừu, dê.Dĩ nhiên chúng tôi cũng không chọn hóa thành mấy con vật hiền lành đó để chiến đấu.

Còn việc đối xử thậm tệ với tinh tinh, loài vật na ná giống như Người, lại gần giống với quan điểm về đạo đức của Taxxon - tức là ngược đãi đồng loại.

tôi nhủ thầm.

Có lẽ tôi không phải là người đánh giá cao những thói quen của Người. Tôi hiểu về sự tiến hóa của loài người đại để rằng: tổ tiên của họ ngày xưa sống thành những bầy đàn chuyên đi săn và họ không bao giờ bằng lòng với ý tưởng chỉ ăn cỏ.

Khi trở về lòng máng, tôi bật tivi lên sau khi chỉnh trang lại dây nhợ. Tôi đứng sát màn hình để chọn kênh, nhìn những màu sắc và hình ảnh lướt qua. Một phụ nữ đang hát. Một phát thanh viên trang trọng loan tin về một số người dân địa phương bị mất tích. Răng và kem đánh răng. Một chiếc bánh kẹp pho mát trông thật ngon lành.

Chẳng có gì đáng xem. Tôi tắt tivi đi.

Có tiếng vỗ cánh rột rạt phía trên đầu tôi. Tobias lướt xuống tìm chỗ đậu, móng vuốt quặp chặt một vật nhỏ màu đen, hình chữ nhật. Cậu ấy nhả nó ra rồi xổ cánh lên đậu trên cành cây gần nhất.

chú nè, chú Ax.>

Tôi cầm cái vật hình chữ nhật đó lên. Ở một mặt của nó có những nút bấm màu xám ghi số và mũi tên.

Remote tivi? Remote là gì nhỉ?

Tobias dang cánh ra và sà xuống.… hay mặt đất.>

Tôi bật tivi lên và ngồi trở lại lòng máng, quá xa để với tới những nút điều chỉnh. Tôi chĩa cái remote ra và nhấn nút ghi mũi tên hướng lên trên.

Những hình ảnh và tiếng nói lấp loáng thay đổi khi chiếc remote đổi kênh. Tuyệt diệu! Thật tiện ích! Tôi sẽ tiêu tốn ít calory hơn vào việc chuyển đổi kênh. Và tôi cũng tiết kiệm được nhiều thời gian hơn…

Những Người Bạn.>

phátlại. Ờ mà này…> Tobias nghiêng cái đầu diều hâu láng mượt qua tôi.

Tôi ngước mắt lên khỏi tivi. Ca sĩ Phoebe đang chơi đàn ghi-ta ở trungtâmCenterPerk.…>

Tobias lò dò tiến tới sát tivi và nhoài người nhìn ra phía sau.

…Đây là cái gì?> Tobias dùng mỏ quắp lên một mớ dây điện màu đen.

Tobias thả ngay sợi dây xuống.

Tôi tá hỏa.

Những Người Bạnđã hết. Nhưng tôi rất khoái xài remote nữa.

Tobias nghển đầu về phía tivi. Tôi bấm trở lại kênh vừa vù qua.

“…không ai bị thương,” một phụ nữ tóc vàng nói. Bên cạnh cô ấy là một cái hộp nhỏ, chiếu hình ảnh một con tinh tinh bị quật ngã, xua vào lồng.“Cuối cùng, bầy tinh tinh đã bị bắt vào lúc sáu giờ hơn. Xe cộ trên đườngThông Thoángbị ách tắc hai tiếng đồng hồ trong khi các nhà huấn luyện thú của Lâm Viên vật lộn với đám tinh tinh…”

Tobias sẽ sàng nói.

tôi gật đầu.

“Không ai thông báo là có tinh tinh bị sổng, nhưng có rất nhiều suy luận về xuất xứ của chúng,” người phụ nữ đưa tin tiếp.“Một nhân chứng cho biết đã tận mắt trông thấy chúng nhảy ra từ một chiếc xe tải, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra chiếc xe tải ấy…”

Tobias và tôi nhìn nhau. Tôi tắt tivi đi.

Tobias bảo.

tôi ngần ngừ.

Họ mâu thuẫn, chúng ta cũng vậy. Nhưng chú biết sao không?Ngày mai chúng ta sẽ phải đi thăm lò mổ.Vậy chúng ta tạm lơ nó đi nhé?Mìnhcoi hài kịch đithôi.>

Tôi gật đầu. Một thói quen tôi học được từ loài người.Thông điệpnữa chứ!>