← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Chúng tôiđứng bất độngchờ đợi. Các bạn tôi căng mắt nhìn xuyên đêm. Một ánh chớp loằng ngoằng chẻ đôi bầu trời, soi sáng dòng xe cộ đang lưu thông.

Marco chỉ.

Rachel tự hỏi.

Marco đoán.

tôi gợi ý.

Rachel cổ động.

Tôi đáp xuống gần một bầy bò thiến. Chúng đứng quây tròn lại với nhau, thỉnh thoảng lại ụm lên những âm thanh trầm trầm. Chúng chẳng lưu tâm gì đến một bóng cú lẩn vào bầy của mình.

Tôi tập trung hoàn hình. Trong vòng vài giây, tôi đã nhô lên khỏi mặt đất bùn quánh rắc đầy phân bò. Lên, lên, tôi phổng lớn lên nữa. Lông tôi đã ánh mượt màu xanh. Mắt cuống đã vươn ra trở lại, thật dễ chịu. Mắt cú nhìn ban đêm tuy tuyệt vời đấy, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm giác thấy bất an khi không thể nhìn ra nhiều hướng một lúc. Giống như mù dở vậy.

Thoạt tiên, tôi nghĩ bầy bò thiến sẽ hoảng sợ, nhưng hóa ra là không. Tuy vậy, chúng cũng quyết định lỉnh ra xa khỏi chỗ tôi. Tôi cố bám theo… nhưng thật không dễ gì với cái cẳng trước tí hin dính nùi vào ngực và cẳng chân sau chỉ toàn móng vuốt.

Tôi đi liểng xiểng và vập mặt xuống bùn. Chớp nhá xoẹt qua. Sấm ì ầm. Tôi nghe tiếng Marco rù rì.

Tôi tiếp tục hoàn hình. Đến lúc này chỉ còn nước là phải cố làm nốt cho xong. Tôi cần phải là người Andalite hoàn chỉnh, có thế tôi mới có thể giả bộ đi tới đi lui y như bò thiến. Nhưng hiện giờ tôi vẫn còn là một khối đột biến gien dị dạng, ghê hồn.

Khi ráng ngoi ra khỏi vũng bùn, tôi bỗng thấy ánh đèn xe lấp loáng trong mưa, lúc này đã nhỏ hạt.

Tôi áp cánh tay vào thân mình, cụp đuôi xuống lưng và chúi đầu về phía trước - cố hết sức cho giống cái đầu bò thiến. Thậm chí tôi còn vặn cả mắt cuống ra trước để giả làm đôi sừng.

Chẳng phải là tồi, tôi tự hào quá đỗi. Nhưng cũng hơi kỳ kỳ. Bò thiến không phải là loài nhạy cảm. Khả năng giả bộ của tôi khiến Marco khoái chí.

Rachel cảnh báo.

Tôi ráng giữ im tư thế và quay mình ngang ra phía đường. Trông tôi sẽ giống bò nhất ở góc độ này.

Rồi…

Rachel thét um.

Marco nói cụt lủn.… chai… bia.>

Tôi có thể nghe rõ tiếng cười khúc khích, hơi man dại. Giờ tôi đã thấy những con Người - bốn cả thảy. Họ đang cố leo qua hàng rào vào cánh đồng. Một người ngã oạch xuống bùn. Những người còn lại cười rộ lên chế giễu.

Marco nói.

Bốn thanh niên lội phì phọp và đã trèo qua được nửa hàng rào. Một Người nhắm lưng một con bò thiến để nhảy lên, nhưng hụt. Anh ta té ùm xuống, nằm ngửa luôn không nhúc nhích.

Ba Người còn lại hướng về phía tôi.

Nếu cụ cựa thì tôi không giống như bò thiến. Tốt nhất là tôi cứ đứng bất động. Có thể những con Người kia sẽ tỉnh bơ đi ngang qua tôi.

Nhưng hy vọng đó không kéo dài lâu. Họ đang tiến thẳng tới chỗ tôi - dù đi lảo đảo và tập tễnh, nhưng rõ ràng là họ hướng thẳng tới tôi.

Tôi hỏi các bạn.

Tobias đáp.

Marco đồng ý.

tôi yêu cầu.

…đội con bò lên.>

Marco thú nhận.

Rachel bực mình bảo.

tôi la vội.

Rachel gắt.

Tobias nhắc.

tôi đề nghị.

Ba người say tới gần tôi và đứng sựng lại. Ngay cả khi dừng rồi mà thân mình họ vẫn cứ liêu xiêu, xẹo vọ như bị gió mạnh thổi.

“Con bò này quáiđản quá, công tử ơi,” một người đàn ông la lên.

“Nó mà là bò á? Không, không phải, trừ khi tớ…>

Phập!

Phập!

Phập!

Tôi vung đuôi ba lần.

Phịch! Phịch! Phịch!

Marco hoảng hồn hỏi.

tôi giải thích.

Rachel cười hinh hích.

tôi tán thành. Nàng Bradynữa. Đó là câu chuyện về một phụ nữ hiền dịu sinh ra ba cô con gái xinh xắn…>