CHƯƠNG 18
Phần việc của tôi và Tobias tương đối dễ. Chúng tôi chọn một đám bò thiến rồi chen vào đậu trên đống bùn chính giữa chúng. Tụi bò chẳng chú ý gì đến chúng tôi. Hoàng tử Jake lượn trên không cảnh giới. Cassie, Rachel và Marco đậu rải rác bên ngoài bãi, hơi tách xa nhau để không ai ngờ vực về một lũ chim săn mồitụ tập tại một chỗ.
Đểcháu làm trước cho,> Tobias xung phong.
Tôi thận trọng để không bị mấy con bò thiến xéo bẹp, trong khi Tobias bắt đầu biến hình.
Biến hình là một chuyện không thể đoán trước. Nó không phải luôn diễn ra theo một trình tự hợp lý. Những bộ phận khác nhau biến hình với tốc độ khác nhau, theo thứ tự khác nhau.
Lần này, cái đầu bò xuất hiện trước. Trông nó, nói theo kiểu nhẹ nhàng nhất, là quái dị. Cái mỏ khoằm cụt ngủn của Tobias mềm oặt ra và bắt đầu nhô ra. Nó phồng to ra và nhão nhoẹt. Chẳng mấy chốc nó trông chẳng hơn một mớ thịt lùng nhùng không có da bọc. Làn da của cậu ấy vẫn được một lớp lông vũ màu nâu bao phủ.
Đôi mắt diều hâu dữ tợn của Tobias căng tròn xoe ra, ậng nước. Nhìn chúng không còn dữ dằn nữa mà… ngu ngơ.
Cậu ấy vẫn tiếp tục phình tướng lên nhưng lông lá vẫn còn nguyên, chúng chỉ tan chảy vào phút cuối.
Móng guốc bò hiện ra ở cuối móng vuốt diều hâu nhỏ tí của Tobias. Chót cánh bắt đầu cong lại và cũng tạo ra móng guốc. Sau đó cánh dãn ra thành cẳng chân bò.
Cuối cùng Tobias cũng thành bò thiến trọn vẹn. Hơi dềnh dàng và có vẻ bứt rứt.
… cháu… không biết. Cháu chỉ cảm thấy chồn chân chồn cẳng thôi. Cứ như cháu đang bực bội và muốn đi kiếm rắc rối vậy.>
Tôi hỏi.
… tới phiên chú.>
Tôi cần phải thực hiện hai thay đổi, chứ không phải một. Đầu tiên, tôi phải hoàn hình Andalite. Lũ bò thấy thế liền tản đi hết khiến tôi bị lòi ra. May mà Tobias đã khụt khịt xua chúng vào và đi dạo loanh quanh vòng ngoài nên tụi bò thiến mới chịu đứng yên.
Thật kỳ dị. Cứ như đám bò sợ Tobias vậy, hoặc ít ra chúng cũng cung kính cậu ấy. Rất có thể đó là dấu hiệu rằng chúng tôi đã gặp rầy rà, nhưng tôi chưa quen phân biệt giữa bò thiến với bò cái nên không nhận ra đó là rắc rối gì.
Hoàng tử Jake thông báo.
Cassie vội băng qua cánh đồng về phía chúng tôi. Dĩ nhiên như thế là rất nguy hiểm. Loài người vốn hay mặc những bộ đồ da nhân tạo nhất định trong những trường hợp nhất định. Trong khi đó, Cassie lại đi chân đất và chỉ mặc đồ biến hình“bó sát”, không thích hợp cho dịp này chút nào.
"Cô gái da đen chân trần trong bộ đồ biến hình“bó sát”đang lê chân qua đàn bò,” Cassieđã nói.”Trông thật thanh bình.”
Tôi đã là người Andalite hoàn chỉnh, cố giữ cho thân trước núp kỹ đằng sau con bò - Tobias.
Sự thay đổi này không đáng kể so với những lần trước tôi từng trải qua. Tôi đã có sẵn bốn móng guốc rồi. Nếu không nặng lên gấp ba thì tôi nghĩ mình gần như không biến đổi gì cả.
Dù vậy,cũng có vài thay đổi.Cái đuôi bò đâu thể giống y hệt đuôi Andalite - nó chẳng gây nguy hiểm cho bất kỳ ai.
Dĩ nhiên, cánh tay tôi héo quắt lại, tụt lút vào cơ thể tôi rồi biến biệt tăm. Một cái miệng rộng ngoác hiện ra, rồi đến hai cánh mũi tổ bố và đôi mắt ngây ngô, ướt rượt, đen láy.
Không có gì nổi bật trong các giác quan bò. Khứu giác của nó cũng tốt nhưng không tinh tế như khứu giác chó. Nó nghe cũng được nhưng kém xa Người.
Điều kỳ khôi nhất là đôi mắt tôi tách ra hai bên mặt, giúp tôi có thể nhìn qua bên trái, rồi qua bên phải. Nhưng nếu nhìn thẳng ra trước thì chúng sẽ bị vướng cái mõm dài của tôi.
Nhưng Tobias sai rồi. Chẳng có gì bồn chồn trong lốt hình này cả. Ngược lại là đằng khác, nó rất…
… chú Ax, cháu nghĩ chú lộn rồi. Chú là bò cái.> Tobias nói.
tôi cãi phắt.
Tôi lật đật hoàn hình lại và hấp thu một con bò thiến khác. Lần này tôi kiểm tra thật cẩn thận trước khi biến hình.
Và tôi thấy Tobias đúng thật. Tâm trí bò thiến không dễ bảo hay thụ động. Mà thật ra… tôiđang cáu tiết, với một lý do rất chính đáng: có một con bò đực ở gần đó (bò đực hẳn hoi nha, hổng phải bò thiến).
Lại có cả một con Người nữa. Nhưng cô ta không khiến tôi quan tâm.
Tôi nhìn chằm chằm vào con bò đực kia.
Nó nhìn lại tôi.
Tôi khịt mũi, xấn xổ đi lòng vòng.
Coi bộ tôi đang nhìn mình trong gương. Con bò đực kia cũng vậy.
Không thể chấp nhận được. Cánh đồng này chỉ có chỗ cho một trong hai đứa tôi. Tôi cần phải tấn công và đuổi nó đi.
Tôi nghe tiếng Hoàng tử Jake gọi xuống từ trên cao.
“Ừ ừ,” Cassie lầm bầm.