← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

i theo mình,> Rachel hô vang.

Tobias vẫn còn tức giận.

Tobias hỏi.

Rachel chỉ.

Tobias đã là diều hâu. Cậu ấy vỗ cánh, lạng lách qua rừng thú chết. Tôi và Rachel đi theo tuyến đường chậm hơn: xuyên qua đám Mượn xác-Người và dao rựa.

Chúng tôi cố không bao giờ giết một tên Mượn xác-Người nào. Và Con Người nữa, đặc biệt hơn nữa, từ khi đám bạn Người của tôi có một lòng yêu thương ủy mị nhất định với những người cùng loài với họ.

Vì vậy chúng tôi rất cẩn thận. Chúng tôi phải kiềm chế. Tôi cũng xài lưỡi dao đuôi của mình một cách cẩn trọng.

Nhưng như thế thật là khó.Tôi vừa mới bị một mẻ sợ khiếp vía,và phát bực vì cảm giác sợ hãi đó,giờ thấy mấy con Người đang hùng hổ đòi xẻ thịt mình, tôi tự nhiên muốn nổi xung thiên lên.

Chúng tôi mở đường băng qua lũ Mượn xác, khó nhọc vượt qua bầy thú chết treo lổn nhổn trên băng tải.Móng guốc của tôi trượt trên mớ nội tạng tuôn tràn.

Điều tôi trông thấy trên sàn nhà ngập máu phía bên kia là một trận địa khác.

Hoàng tử Jake trong lốt cọp. Cassie là sói và Marco là khỉ đột, thêm Tobias-diều hâu đang chao liệng điên cuồng tìm cách rứt rỉa, cấu xé.

Các bạn tôi đang bị một đội quân Mượn xác-Người bao vây. Tệ hơn, bầy Hork-Bajir đang được đổ vào trận chiến từ hai hướng.

Lưng Hoàng tử Jake đấu lại cánh cửa đóng. Bạn ấy gầm vang, ngoác bành cái quai hàm hùng dũng. Nhưng tình thế thật bi thảm.

Họ đã bị bao vây.Bị dồn vào chân tường.Bị mắc bẫy.

Tôi và Rachelmay rachỉ lao vào phụ tiếp được một chút thôi. Rồi chúng tôi cũng sẽ rơi vào cùng cái bẫy ấy.

Rachel hét.

Rachel quay cái đầu gấu xám to tướng về phía tôi, trong khi tay bạn ấy đẩy một tên Mượn xác-Người bắn vèo ra xa.

tôi đồng ý.

Rachel thụp xuống bò bằng bốn chân.Rachel ngửa cổ rống một tràng khàn đục rồi xông lên.

Người Andalite nào vốn chỉ quen với những loài thú sống yên bình nơi quê nhà sẽ không thể hiểu nổi gấu xám tấn công có nghĩa là gì. Thậm chí nhiều con Người cũng không thể tưởng tượng ra được đâu.

Gấu xám không mềm mại và uyển chuyển như một con mèo bự.Chúng giống chó nhiều hơn.Chúng lúc nào cũng hùng hục. Nhìn dáng đi liêu xiêu lệch qua một bên của chúng, thoạt nhìn bạn cứ tưởng là nó ngập ngừng, không dứt khoát, sắp sửa ngừng lại đến nơi.

Nhưng một khi đã nhận ra nó to lớn như thế nào, bạn cũng bắt đầu nhận ra là nó rất nhanh. Đồng thời, bạn sẽ cảm thấy mình èo uột và yếu đuối gì đâu. Bạn sẽ nhận ra con gấu - quái vật xù xì, không thể chặn được kia - có thể giết bạn chỉ bằng một cú hích vai.

Tôi thấy tất cả những điều đó hiện trên gương mặt tụi Mượn xác-Người, thấy vẻ bất cần của chúng chợt chuyển sang căng thẳng, lo lắng và khiếp đảmkhiRachel chồm lên.

Hhhhrrroooarrrhh!

“Chạy!”Đám Mượn xác la rùm trời.

“Đứng im! Không được chạy!“ Một tên tru lên. Hắn xông ra đứng chắn ngay trước mặt Rachel.Được đâu chừng  một đến một giây rưỡi.

Rồi hắn bỏ chạy. Khi Rachel vượt qua, nó đâm bạn ấy bằng một con dao, sượt qua lông - y như ai đó đập tàu Mái Vòm của người Andalite bằng một cành cây.

Tôi thét.

Hai tên Hork-Bajir xồ vào bạn ấy, gươm ở tay chúng khua sáng loáng. Tôi quật đuôi qua trái, qua phải. Một tên Hork-Bajir đổ gục xuống. Tên kia lần chần, vừa đủ thời gian cho chúng tôi vượt qua.

Chúng tôi đã lọt vào vòng cố thủ của các bạn mình.

Marco thét lên và móc nắm đấm khỉ đột vào bụng một chiến binh Hork-Bajir.

Rachel thét hỏi.

Em phá được không?> Hoàng tử Jake bảo.

Rachel đứng nhổng lên trên hai chân sau, cúi đầu xuống để né xác bò chết.

Rồi, bạn ấy xòe tay, tông hết trọng lượng cơ thể vào cánh cửa.

RẦM!

Cánh cửa không hề xê xịch!

Chúng tôi đã bị kẹt. Đã bị số đông uy hiếp.

Tiếng reo hò chiến thắng bỗng nổi lên từ giữa bầy Mượn xác-Người và chiến binh Hork-Bajir. Một giọng truyền kinh tởm, quen thuộc vang lên.

Visser Ba hoan hỉ.