CHƯƠNG 23
Tôi bắt đầu hoàn hình.
Không kịp rồi!
PẰNG!
Thêm một con bò thiến nữa gục xuống.
Tôi dùng dằng không chịu tiến lên.
“Tụi nó muốn gì thế này, sao lại chuyển bò đực đến?” Một gã đàn ông cằn nhằn. Hắn bước tới chỗ tôi, tay cầm một cái ống tuýp có hai cái ngạnh đằng đầu. Hắn chọc cái chĩa ba…
Zzaaappp!
Cơn đau không thể tưởng tượng nổi. Tôi tiến lên trước một cách vô thức. Gần hơn!
Tôi đã ngừng hoàn hình.
Tôi tự thét lên với chính mình.
PẰNG!
Con bò đằng trước tôi ngủm rồi.
Tôi cố chống cự. Không! Không! Không!
Tôi tì chặt móng guốc xuống. Nhưng tôi lại đang hoàn hình - từ những móng guốc bò thô bự, những móng guốc thanh tao của tôi hiện ra. Tôi có thể chịu đựng được trọng lượng của chính mình. Gã đàn ông cầm cùm sẽ thấy…
Nhưngcó thể đãquá trễ.
Phựt!
Phựt!
Tên cầm xiên chọc xuống hai nhát. Một nhát trúng đùi tôi, một nhát thấp hơn, trúng bụng.
Đau kinh thiên động địa!
ChúAx!> Tobias thét rầm.
Tôi lảo đảo… tôi loạng choạng… về phía trước!
Đầu tôi từ từ biến đi.
Phụụụtt!
Phía bên hông cầu trượt bị ép vào, kềm tôi chặt cứng, không thể cụ cựa được.
Biến hình! Biến hình! Biến hình!
ChúAx!> Tobias thét.ChúAx!ChúAx!>
Mắt tôi trào nước. Đầu tôi bơi bơi. Tôi bần thần, hoang mang, mất phương hướng!
Tôi nhìn qua bên phải. Khẩu súng đang lao thẳng về phía tôi. Tôi còn thấy cả ngón tay gã đồ tể tì vào cò súng.
Chợt… một hình hài mới… to lớn… dềnh dàng… màu nâuụp xuống từ sau lưng gã…
Rachel la và lẳng bàn tay gấu xám to đùng.
Tên cầm súng đổ oạch xuống.
quá hén?> Tobias bực mình quát.
Rachel nhỏ nhẹ.
Tôi nhận thấy mìnhđangrun lẩy bẩy.
Một đám Người chạy lăng xăng. Nhiều tên chạy trốn, nhiều tên chạy về phía chúng tôi và con gấu.
Tôi vẫn không thể ngưng run, dù đang cố hoàn hình nốt. Tuy vậy tôi vẫn nhận thấy đám Người đổ dồn về phía con gấu chứ không chạy đi.
Dĩ nhiên đó là tụi Mượn xác-Người. Người bình thường chắc hẳn đã tìm đường tháo thân rồi. Chúng biết- hoặc chúng nghĩ chúng biết -con gấu đó là quân Andalite biến hình.
Hàng chục tên rời vị trí làm việc của mình, lăm lăm dao và cưa xích chạy ào tới chỗ chúng tôi.
Rachel nhận xét.
Bạn ấy đưa hai tay trước ra tóm lấy hông cầu trượt và kéo. Thanh gỗ gãy cái rụp. Tôi vụt qua và chạy đi. Vừa lúc mắt cuống của tôi bắt đầu hoạt động. Tôi có thể nhìn ra sau và thấy cái đuôi tuyệt chiêu của mình.
Tôi là cũng loài thú ăn cỏ như những con vật được vỗ béo để đưa tới lò sát sinh này, nhưng tôi không phải là bò.
Tobias hét.
Một tên Mượn xác-Người cầm cưa sắt dài ào về phía tôi. Cái cưa kêu lên.
Phực!
Giờ đến lượt tên Mượn xác-Người gào.
tôi bảo.