Chương 16.
<Đúng vậy.>
Trong một khoảng khắc, tôi mất tập trung. Tôi mất tín hiệu. Nhưng rồi, tôi cũng bình tĩnh lại được. Tôi không được để lỡ cơ hội quan trọng này.
<Ông là ai?> Tôi hỏi.
Anh ta lộ vẻ ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi.
Đôi mắt người lính Andalite xạm lại. Đôi mắt phụ của anh ấy cụp xuống tỏ vẻ đau buồn.
Tôi nói.
Tôi cố gắng chấp dính những ý nghĩ của mình:
Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng lấy lại tập trung. Tôi có nên nói hết với Ithileran không?
Câu đó khiến Ithileran chú ý.
Đã đến lúc hoặc phải nói toàn bộ sự thật hoặc nói dối.
Tôi nói.
Ithileran sửng sốt. Mắt anh ta láo liên và thốt nhiên hình ảnh anh ta biến mất khỏi màn hình. Thay vào đó là một người Andalite khác.
Tôi giật mình. Đó là một khuôn mặt rất quen thuộc.
Từ gương mặt đã nhiều tuổi ấy tỏa rạng một quyền năng làm rung chuyển cả màn hình, làm tôi rùng mình dù chúng tôi đang cách nhau cả mấy chục năm ánh sáng.
Đó là Lirem-Arrepoth-Terrouss.
Ông là Chủ tịch hội đồng bộ trưởng, là người đã kinh qua biết bao trận chiến. Ông chỉ xuất hiện trên màn hình thôi cũng đủ để tôi mất tập trung rồi…
Lirem không để ý đến giọng nói lắp bắp của tôi.
Ông Lirem nhìn tôi theo cái cách khiến cả những hoàng tử vĩ đại nhất cũng cảm thấy rùng mình.
Tôi ngạc nhiên vì thấy mình gần như đang hét lên.
Một lần nữa, tôi ngạc nhiên vì Lirem không bắt tôi phải ngưng lại những lời như vậy. Nhưng đôi mắt ông tối lại và rồi ông lên tiếng:
Lirem nghiêm khắc nhìn tôi.
Tôi buồn bã.
Trong một khoảnh khắc, không ai nói lời nào.
Rồi ông Lirem nói.
Không thể tin được ông Lirem đang muốn tôi làm gì. Ông muốn tôi nói dối. Ông muốn tôi rửa tội cho anh Elfangor.
Tôi bị sốc đến mức không còn biết phản ứng sao nữa.
Ông Lirem tiếp tục.
Tôi nói khẽ, lòng cảm thấy cay đắng.
Tôi nói một cách máy móc. Tôi làm tất cả những điều này để làm gì? Tôi liên lạc với tổ quốc của mình chỉ nhận được những điều này sao?
Tôi biết mình cần im lặng, nhưng tôi cảm thấy phẫn nộ.
Đôi mắt ông Lirem vẫn lạnh lẽo.
Trong đầu tôi có tiếng nói ngắt quãng.
Nhưng đúng giây phút đó, ông Lirem nói: