← Quay lại trang sách

Chương 17.

Giọng nói thân yêu của cha tôi vang lên. Cha vẫn hay gọi tôi bằng cái tên như thế.

Tôi không dám tin mình đang nhìn thấy cha.

Vậy là câu hỏi tôi xiết bao e ngại đã vang lên. Xuýt nữa tôi đã mất liên lạc. Đã bao ngày nay, tôi muốn được gặp cha, được lắng nghe giọng nói của cha. Nhưng đồng thời, tôi sợ phải cho cha biết rằng anh mình đã ra đi vĩnh viễn.

Và còn một điều khác mà tôi không muốn cho cha biết…

Cha tôi hỏi.

Như có ai đó vừa đánh cha tôi, ông giật lùi lại.

Tôi quay mặt. Tôi đã cố không nghĩ về việc anh Elfangor không còn ở bên tôi nữa. Nhưng bây giờ… Khi chứng kiến cha đau khổ, đột nhiên tôi nhận ra chính nỗi đau của mình.

Cha tôi hỏi. Câu hỏi đó là một phần của tục lệ cử hành lễ tang của chúng tôi. Cha tôi buộc phải hỏi câu hỏi đó.

Câu trả lời của tôi cũng là một phần của nghi lễ.

Cha tôi gật đầu.

Đây là phần tôi rất sợ.

Cha nhìn tôi.

Nghi lễ chấm dứt. Chúng tôi đã nói những điều mình buộc phải nói.

Tín hiệu bị mất. Màn hình trắng xóa.

“Rất tiếc, nhưng cậu đã chạm vào nỗi đau của tôi.” Giọng của một người nào đó vang lên. Tôi buộc phải ngắt đường truyền.

Tôi quay lại. Một con người đang đứng cách tôi khoảng 30 mét.

Hắn đang chĩa vũ khí về phía tôi.

Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra đó không phải là loại vũ khí của loài người. Vũ khí trên tay hắn là khẩu tia Nghiệt. Vũ khí của bọn Yeerk.

“Andalite, tôi với cậu có nhiều chuyện để nói. Rất nhiều.”

Người tôi cứng lại. Tên Mượn xác kia ở xa quá, tôi không thể dùng đuôi tấn công hắn được.

“Đừng liều lĩnh, Andalite. Tôi sẽ tiêu diệt cậu ngay trước khi cậu kịp dùng đuôi của mình.”

Vừa lúc đó, Tobias lao tới. Bạn tôi giương móng vuốt lao thẳng về phía người lạ mặt.

Tên Mượn xác vung tay. Móng vuốt diều hâu đã cào xước da hắn, nhưng hắn vẫn giữ chặt khẩu tia Nghiệt. Tobias bay vụt qua, móng vuốt của bạn ấy ghim chặt một mẩu áo của kẻ kia.

Tôi nhào tới, nhưng đã muộn.

“Đứng im! Tôi không muốn giết hai người, nhưng tôi sẽ làm điều đó nếu bị dồn ép.”

Tobias đậu lại trên kính viễn vọng.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện.” Tên Mượn xác tiếp tục.

Tôi nói.

Tên Mượn xác làm một điều khiến tôi sững sờ. Y quỳ xuống và đặt khẩu tia Nghiệt lên sàn rồi đá nó ra xa.

“Vậy đó, số phận của tôi đang nằm trong tay cậu, Andalite. Cậu có thể dùng đuôi rồi đó. Hoặc cậu có thể nghe những điều tôi cần nói.”

Đôi mắt phụ của tôi ngước nhìn Tobias.

Tobias bảo. <Đây là show diễn của bồ mà.>

Tôi nói với tên Mượn xác.

<Đừng làm phí thời gian của ta.> Giọng tôi cố ra vẻ hùng dũng. <Đó là cái tên của loài người. Là tên vật chủ của ngươi. Nhưng ta biết thật ra ngươi là ai.>

Hắn gật đầu. “Thôi được, tên tôi là Eslin 359. Còn cậu là Aximili, lính nhỏ Andalite. Em trai của Quái vật Elfangor. Tôi đã nghe được mấy phút cuối của cuộc nói chuyện vừa rồi.”

“Anh cậu đã chết.” Giọng Eslin gắt gỏng. “Và cả người duy nhất mà tôi hằng yêu thương. Cô ấy tên là Derane 344. Cậu có biết anh cậu và Derane có điểm gì chung không?”

Những cơ mặt của Eslin giật giật, có vẻ phẫn nộ lắm. “Cả hai người đều bị hắn giết chết.”

“Andalite, tôi đã nói chúng ta có nhiều điểm chung mà.” Eslin cố ra vẻ bình thường, nhưng hàm anh ta cứ bạnh ra. “Bọn Andalite các người đã phá hủy nguồn Kandrona. Nạn đói xảy ra. Cứ ba ngày một lần, những quan chức cao cấp của bọn Yeerk và những tên cận thần được Visser sủng ái lại được đưa lên con tàu mẹ. Chúng được tiếp một lượng nhỏ Kandrona. Đủ để sống sót.”

“Không. Tôi đã quen với kiểu tự kiêu và đạo đức giả của người Andalite. Các người tự cho mình là kẻ cứu nhân độ thế mà.”

<Đừng làm ta nổi nóng, tên Yeerk kia. Ta sẵn sàng lắng nghe ngươi, nhưng không có nghĩa là để cho một tên Yeerk thỏa sức dối trá đâu.>

Eslin mỉm cười. Sao hắn cười buồn thế nhỉ?

“Tôi biết có ngày cậu sẽ đến. Khi tôi trông thấy phần mềm mới, tôi biết đây đâu phải là loại công việc tầm thường. Phải có bàn tay của tên Andalite nào đó. Y hẳn đang muốn biến kính viễn vọng radio thành máy truyền tín hiệu vào vùng không gian zero. Tôi đã chờ cậu đến. Tôi biết thế nào cậu cũng xuất hiện.”

Tôi cảm thấy mình thật khờ khạo. Chắc chắn bọn Yeerk phải cài người trong đài thiên văn rồi. Sao tôi sơ xuất thế? Thiệt là khờ!

“Derane thân yêu ở cùng tôi trong một trại huấn luyện suốt một thời gian dài. Cô ấy là người duy nhất thấu hiểu tôi. Tại đài thiên văn này, tôi có một vị trí cao, trong khi Derane chỉ là một nhân viên bình thường. Quân đội Yeerk quá đông và khi nguồn Kandrona bị bọn Andalite các ngươi phá hủy... Visser Ba chỉ đưa lên tàu mẹ những tên được xem là quan trọng với hắn. Còn những người ở lại...”

Bây giờ, Eslin mới để ý đến vết thương đang ứa máu trên tay. Anh ta chạm khẽ vào vết thương. “Chắc bọn Andalite các người yêu thích hành tinh này lắm. Có đủ loài vật để các người tha hồ biến hình mà.”

“Họ bảo cô ấy ‘không đủ kháng thể’.” Eslin nói. Rồi anh ta mỉm cười. “Tôi cũng đã làm được một sự trả thù nho nhỏ. Cứ ba ngày một lần, bọn cận thần của Visser Ba lại được đưa lên con tàu mẹ. Tôi đã phục kích và bắn rơi một phi đội. Nhiều bạn bè của Visser Ba đã chết đói. Giống như Darena của tôi vậy.”

Tobias nói thầm với tôi.

Tôi hỏi.

“A ha, cậu muốn biết ý nghĩa của câu chuyện ư? Có chứ. Visser Ba rúc trong lốt người Andalite. Và thỉnh thoảng hắn cũng ăn như người Andalite.”

Tobias hỏi tôi.

“Hắn ăn như người Andalite, một mình. Dĩ nhiên hắn có vệ sĩ, nhưng bọn chúng phải ở cách một khoảng xa. Chúng ta có thể diệt hắn. Tôi biết nơi hắn thường ăn.”

“Tại sao ư?” Eslin nghiến răng. “Bởi vì tôi muốn hắn phải chết. Hắn đã giết Derane của tôi. Cô ấy là người duy nhất tôi mãi mãi yêu thương. Tôi muốn kẻ độc ác đó phải trả giá. Tôi muốn hắn phải chết!”

Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, và rút từ túi áo ra một mảnh giấy đặt lên bàn. “Đây là thời gian và địa điểm. Các cậu có một ngày để chuẩn bị.”

Eslin cười khinh khỉnh. “Andalite, tôi biết cậu có sứ mạng trả thù tên sát nhân đó. Hắn là kẻ thù lớn nhất của cậu. Người Andalite các cậu rất coi trọng nhiệm vụ được giao. Đã đến lúc cậu phải thực hiện nhiệm vụ của mình rồi.”