Chương 21.
Tự do hay là chết. Một người tên Patrick Henry đã nói thế. Tôi tự hỏi liệu bọn Yeerk có biết con người đã nói câu này trước khi chúng đến xâm lược Trái Đất hay không. Tôi tự hỏi liệu bọn Yeerk có biết chúng sẽ phải chiến đấu với ai hay không.
Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.
Tôi nói.
Chúng tôi đang đứng trong khu rừng nơi tôi ở. Khu rừng của hành tinh mang tên Trái Đất.
Hai ngày trôi qua kể từ khi xảy ra những sự kiện kinh khủng trên đồng cỏ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trong hai ngày đó. Tôi đã nghĩ về mọi thứ. Vâng, mọi thứ...
“Nghĩa là sao?” Rachel hỏi.
Bạn ấy đang đứng, hai tay khoanh lại. Tôi tin rằng đó là một cách thể hiện sự ngờ vực.
Tôi giải thích. <Đó là một luật lệ hết sức quan trọng. Một trong những luật lệ quan trọng nhất của chúng tôi.>
“Các cậu không thích có cạnh tranh gì hết.” Marco nói. “Người Andalite các cậu lúc nào cũng muốn đứng đầu thiên hạ thôi. Tôi biết mà. Nhưng người Trái Đất về phe các cậu. Chúng ta cùng chiến đấu chống một kẻ thù mà.”
“Thôi nào, Marco. Để cho Ax kể chuyện của mình đã.” Hoàng tử Jake nói.
Tôi thấy những người bạn Trái Đất của tôi tỏ vẻ căng thẳng. Tobias bay vụt qua một cành thấp hơn, tới gần hơn...
“Trời ơi!” Cassie thầm thì. “Đó là một bí mật quan trọng. Đó chính là nỗi nhục mà người Andalite đang che giấu.”
“Cái gì?” Rachel hỏi. “Bí mật quan trọng nào?”
“Seerow đã trao cho bọn Yeerk công nghệ tiên tiến à?” Cassie hỏi.
Tôi gật đầu.
Trong chốc lát, không ai nói gì. Tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Đầu tiên người Trái Đất coi người Andalite là anh hùng. Rồi họ bắt đầu nghi ngờ. Bây giờ tôi biết chắc điều đó. Giờ đây họ đã biết rằng những người Andalite không phải là những chiến binh vĩ đại của thiên hà.
“Anh Elfangor đã vi phạm luật Lòng nhân từ của Seerow rồi phải không?” Marco lên tiếng.
Tôi thấy Rachel hơi mỉm cười và lắc đầu. Marco thì trợn mắt. “Nè, tui bắt đầu cảm thấy hơi không thích bồ rồi đó, Ax ạ.”
Tôi cảm thấy bối rối. Tôi chờ đợi họ nổi giận. Thế mà họ lại mỉm cười.
Hoàng tử Jake gật đầu. “Hiểu, bọn tớ hiểu chứ Ax. Ngày xưa đã có một người Andalite cố gắng thể hiện lòng tốt của mình và điều đó đã trở thành một thảm họa. Ông Seerow này muốn làm một người tốt. Ông ấy muốn mọi dân tộc khác nhau trong thiên hà có thể chung sống hòa bình. Muốn tất cả chúng ta có thể cùng thám hiểm các vì sao.”
“Ax, bồ không nên từ bỏ hy vọng chỉ vì mọi việc không như ý mình muốn.” Cassie nói. “Bồ chỉ cần cẩn thận hơn, khôn ngoan hơn, nhưng vẫn phải giữ được niềm hy vọng.”
“Coi nào, Ax.” Hoàng tử Jake nói. “Bọn mình không muốn bồ phải trao lại bất cứ công nghệ Andalite nào cả. Bọn mình không muốn bồ vi phạm luật lệ Andalite. Bọn mình chỉ muốn bồ tin bọn mình mà thôi. Hãy cho bọn mình biết sự thật đi. Hãy trở thành một người trong bọn mình.”
“Bồ không đơn độc đâu, Ax.” Cassie dịu dàng nói. “Có thể bọn mình không phải là một chủng tộc như người Andalite nhưng bọn mình là bạn cậu.”
“Cái ông Seerow đó không có gì sai cả.” Marco nói. “Ổng chỉ gặp trúng loài sinh vật hổng ra gì thôi. Tụi tui hổng phải là bọn Yeerk. Tụi tui là chủng người hiện đại, ngốc ạ. Là con người. Những người Andalite muốn có người cùng đi thám hiểm các vì sao với họ phải không? Đã có tụi tui nè. Mấy bồ góp phi thuyền, tụi này góp món kẹo Raisinets và bánh nho quế, rồi chúng ta cùng đi thám hiểm các vì sao.”
Tôi nói.
“Không đâu.” Hoàng tử Jake nói. “Bởi vì nếu bọn mình học được bất cứ điều gì thì bồ cũng học được điều ấy. Chúng ta sẽ cùng học với nhau. Người Trái Đất và người Andalite.”
Tôi nói.
Tobias nói.
Tôi nói.
Tobias hỏi.
“Tự do.” Hoàng tử Jake trả lời.
“Tự do.” Rachel đáp và gật đầu.
“Tự do.” Marco và Cassie đồng thanh.
Tobias nói.
Trong vài phút, tôi không nói gì cả. Có lẽ vì tôi hơi bị ngợp. Thế rồi, tôi chợt nhận ra một điều khiến tôi mỉm cười. Tôi nói.
“Cái gì?” Rachel hỏi.
Tôi nói.
“Những người Andalite ở quê hương bồ có thể sẽ không thích cái ý tưởng đó đâu.” Rachel nói.
<Ừ, có lẽ vậy. Họ có những luật lệ và tập quán của mình mà. Họ cho rằng họ biết điều gì là đúng. Nếu có thể trở về, tôi sẽ phải giải thích nhiều đây...>
Tobias nói.
“Bồ về phe tụi mình chứ?” Hoàng tử Jake hỏi.
Tôi nói.
“Đừng gọi mình là Hoàng tử.”
Tôi lặp lại.
“Được rồi.” Marco nói và xoa tay vào nhau. “Chuyện xong rồi nha. Giờ thì cuối cùng tụi mình cũng đã bình đẳng và kể hết mọi sự cho nhau nghe... Tui nghĩ mình có một câu hỏi thật bự đối với Ax. Một câu hỏi khổng lồ sẽ đặt tình bạn của chúng ta vào một thử thách. Một câu hỏi kếch xù luôn...”
Tôi lo lắng hỏi.
“Làm thế nào, làm thế nào, LÀM THẾ NÀO mà mấy bồ ăn được khi hổng có miệng?” Marco thắc mắc.
Tôi cười lớn.
<À, thì ra nguyên cái hành động thò móng xuống nước trong buổi lễ ban mai chỉ có vậy.> Tobias thốt lên.
“Lễ ban mai? Lễ ban mai nào?” Rachel hỏi.
“Ừ, kể cho bọn này nghe đi.” Cassie nói.
<Được rồi.> Tôi đồng ý.
Khi nói câu này tôi nhìn thẳng vào Tobias. Tôi đụng phải đôi mắt dữ tợn và nghiêm nghị của một chú diều hâu. Tôi muốn bạn ấy hiểu là tôi cũng sẽ trả lời câu hỏi của bạn ấy. Câu hỏi mà tôi biết đang cháy bỏng trong lòng Tobias.
Nhưng câu hỏi đó không bao giờ đến. Và tôi nghe vọng trong tâm trí mình từng lời của Tobias.
Cả tôi, lẫn bạn Tobias của tôi, đều không có khả năng mỉm cười. Nhưng có những lúc chúng tôi nhìn nhau, hiểu nhau và cười.