Chương 22.
Tôi đang đứng trên tháp canh. Chỉ có hai chúng tôi. Eslin trừng trừng nhìn tôi đầy giận dữ.
“Đồ Andalite cặn bã. Thậm chí cậu còn không giết nổi Visser. Hắn đã dọa cậu sợ chết điếng rồi sao?”
Tôi nói.
Phải mất vài phút mới thiết lập được hệ thống truyền tin vào vùng không gian zero. Và còn mất thêm một khoảng thời gian nữa tôi mới kết nối trở lại được với Lirem vĩ đại.
Tôi nói.
Nhìn đôi mắt của Lirem đột nhiên trợn ngược lên cũng khá thú vị. Vậy đó, ông ta biết chính xác Alloran đã từng là ai và có một vị trí thế nào.
<Đó có phải là tất cả những gì cháu cần nói không, lính nhỏ Aximili?>
<Đừng nói những gì cháu định nói nữa, Aximili.> Lirem cảnh báo tôi. <Đừng bất tuân luật lệ của chúng ta.>
Lirem nheo mắt lại đầy dọa dẫm. ông ta gầm lên.
Tôi cười.