Chương 15 (tt) August II-7-
Maejima vẫn đang thở. Tôi thấy cậu ấy khẽ động cựa đáp lại lời tôi.
Tuy lo ngại về tình hình vết thương và lượng máu có thể mất nếu di chuyển, nhưng chẳng thể nào để Maejima nằm lại đây được. Tôi thúc giục, “Tỉnh lại đi nào!”, hết lần này tới lần khác để kêu gọi cậu ấy tỉnh táo, chẳng hiểu sao tôi xoay xở đỡ được cậu dậy rồi dìu ra hành lang. Lúc ấy, ngọn lửa trong bếp đã lan sang phòng ăn.
Tôi kéo cửa lại, nghĩ ngợi. Giá mà mình chặn được đám cháy từ xa, dù chỉ trong giây lát... thì...
“Cậu đâu rồi Sakakibara?”
Có ai đó gọi tôi từ sảnh trước. Là Mei. Hẳn cô đã quay lại tìm khi không nhìn thấy tôi.
“Sao cậu lại ở... Cái gì thế...?”
Cô dừng lại đằng xa. “Ai vậy?” Vẻ nghi ngờ lồ lộ. “Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Cậu ấy bị thương nặng lắm,” tôi hét lên đáp lời. “Nhưng có cháy trong bếp!”
“Cháy?”
“Ông lão quản gia... ông Numata ở trong đó. Chết rồi. Ông ấy bị giết. Tớ đoán kẻ giết ông ấy đã phóng hỏa.”
Trong khi kể vắn tắt tình hình cho Mei nghe, lưỡi tôi líu lại, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu: Ôi!
... Chính là lúc đó.
Quãng 10 giờ, khi tôi nhìn qua ô cửa sổ hành lang trước phòng Mei.
Tôi nhìn thấy một căn nhà giống kho chứa đồ ở vườn sau và đèn bật sáng bên trong. Bấy giờ tôi nghĩ rất tự nhiên, cho rằng có thể những người quản gia vào lấy đồ cần dùng. Nhưng...
Hắn là kẻ giết người đã xuống đó sau khi giết ông Numata, hoặc là vào trước khi giết ông để lấy dầu hoặc nhiên liệu gây cháy khác.
“Có phải Maejima không? Cậu ấy bị làm sao?”
“Nằm trong phòng ăn. Hình như bị dao đâm từ sau lưng. Chắc cũng do chính kẻ gây ra những việc kia.”
“Vết thương sâu không?”
“Mất nhiều máu lắm.”
Nhờ Mei giúp, chúng tôi mỗi đứa một bên dìu Maejima ra sãnh trước. Cuối cùng cánh cửa chính rộng mở đã hiện ra trong tầm mắt.
“Cậu có tự dìu cậu ấy được không?” Mei hỏi.
“Có lẽ được. Nhưng Maejima cần được cấp cứu ngay.”
“Cậu nói đúng.”
“Teshigawara đâu rồi? Kazami thì sao?”
“Kazami không sao. Đất nhão bùn sau mưa nên mềm hơn. Cậu ấy cử động chân khó khăn, nhưng đầu không bị thương nhiều. Cũng tỉnh lại rồi.”
“Tốt quá!”
Tôi hướng ra cửa chính, đỡ theo thân hình nặng trịch của Maejima. Trong khi đó, Mei quay phắt lại.
“Này... Cậu đi đâu đấy?”
“Tôi phải báo động cho mọi người về đám cháy.”
Cô nói hoàn toàn đúng. Nhưng giờ mà chạy lên tầng hai...
Quá nguy hiểm. Dĩ nhiên nguy hiểm hỏa hoạn chỉ là một phần, biết đâu tên giết người còn quanh quẩn trong nhà với con dao trong tay...
“Từ từ đã, Misaki.”
Tôi chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Mei đã vọt lên cầu thang. Tôi muốn đuổi theo, nhưng Maejima không thể tự đi được. Đau xé lòng, tôi tiếp tục đỡ và dìu cậu ấy ra ngoài.
Tôi trông thấy Teshigawara chạy về phía hiên. Bên cạnh là Kazami, đau đớn, lấm lem, kính đã mất đi đằng nào, chắc là văng khỏi mặt khi chủ nhân rơi từ tầng hai xuống. Kazami lê chân phải, trông rất khổ sở, Teshigawara để cậu ấy tựa vào người mình.
“Không! Tránh xa ngôi nhà đi!” Tôi hét lên.
“Hả?” Mắt Teshigawara đảo về phía tôi. “Ai thế? Maejima hả? Sakaki, cậu đã ở đâu mà...”
“Nhà cháy!” Tôi hét lên. “Đám cháy lan ra từ bếp. Tớ không nghĩ bọn mình đủ sức dập lửa đâu. Có kẻ cố ý phóng hỏa thì phải.”
“Không thể nào! Cậu giỡn đấy à?”
“Có kẻ tấn công Maejima. Cậu ấy bị thương nặng.”
“Cậu nói thật không?!”
“Nào, bọn mình phải thoát ra khỏi đây!”
“Được.”
Mỗi chúng tôi giúp một người bị thương - Teshigawara đỡ Kazami, còn tôi dìu Maejima - cùng rời khỏi mái hiên. Tập tễnh, chậm rãi lết từng bước, chúng tôi tiến ra sân trước.
Cuối cùng, có âm thanh ầm ầm vang lên sau lưng chúng tôi. Ngoảnh lại, mạn phải tầng trệt - phía phòng ăn - tôi thấy một ô cửa sổ bục toang, lửa ùa ra. Có thêm gió dữ tiếp sức, ngọn lửa lan nhanh trên mặt tường ngoài của ngôi nhà.
Đúng lúc đó tôi nghe tiếng còi báo động rít lên từ bên trong.
Hệ thống báo cháy tự động đã được kích hoạt. Hoặc ai đó đã mở bằng tay. Nói cách khác, nhờ thế mà mọi người trong phòng trên tầng hai phát hiện được chuyện lạ lùng đang diễn ra. Nhanh lên, mọi người...
Trước khi lửa tới chỗ các bạn... Tôi khó lòng trụ nổi vì quá lo lắng về sự an nguy của Mei, nhưng tôi biết mình không thể bỏ Maejima ở đây được, cậu ấy bị thương nặng quá. Cả Kazami nữa. Kazami cũng khó lòng tự đi được, nên tôi không thể nhờ Teshigawara dìu Maejima hộ mình.
Việc đầu tiên tôi cần làm là đưa Maejima tới chỗ nào đó ngoài tầm lan xa của ngọn lửa. Vừa khích lệ Teshigawara, tôi vừa sải hết tốc lực để kéo giãn khoảng cách với ngôi nhà.
Lúc này, vài người được báo động về ngọn lửa đã lao ra khỏi cửa trước và các lối thoát hiểm.
Tất cả đều hoảng loạn trong khi ngọn lửa rừng rực tiếp tục liếm khắp ngôi nhà. Bọn họ chạy ngang qua chúng tôi, hướng ra cổng, cố cứu lấy thân. Ai nấy đều mặc quần ngủ, áo phông hoặc pyjama. Thậm chí có vài người xỏ dép lê chạy nháo nhào.
Tôi không điều khiển được thân thể mình nữa, tôi muốn phát điên lên. Hơi nóng và khói đã hạ gục tôi. Giữa tiếng lửa gào, thỉnh thoảng tôi nghe ra tiếng kính vỡ, tiếng ngôi nhà răng rắc vặn mình.
Bất thần, cơ thể Maejima trĩu xuống nặng hơn.
“Đi cùng tớ nào, cố lên,” tôi giục giã, nhưng không có hồi đáp. Cậu ấy không thể tự nhấc chân lên được nữa rồi... Giữa khung cảnh đó... Tôi nghe một tiếng động.
Dù tiếng động đó lẫn lộn giữa nhiều âm thanh huyên náo trên nền lửa, thì vẫn nghe được rõ ràng đó là tiếng người. Tiếng hét. Cao vút, lanh lảnh.
Nó thoát ra từ phía trên, ở một góc ngôi nhà.
Tôi ngước nhìn, và thấy một người trên ban công tầng hai. Một căn phòng có lẽ cách phòng 223 - nơi chúng tôi vừa chạy ùa ra - hai gian. Tôi không nghĩ lửa đã lan đến khu vực đó, nhưng... Tôi đoán là bọn họ không thể xuống hành lang, đành ra ban công kêu cứu.
... Không.
Lập tức tôi biết là không phải.
Tôi nhìn thấy hai người trên ban công.
Qua dáng người và kiểu tóc, một người có vẻ giống Akazawa Izumi. Tiếng hét hẳn là của cô. Người còn lại là...
“Dừng lại!”
Akazawa kêu the thé khiến tôi phải nhìn như dán vào cô. “Bà làm sao đấy hả?! Sao bà lại...”
Mắt tôi chớp chớp hãi hùng. Người còn lại trên ban công, ngay lúc này, đang cố tấn công Akazawa. Tay phải nâng cao quá đầu. Cầm con dao chắc hẳn chính là hung khí đâm Maejima.
“Dừng lại!” Akazawa thét lên. “Cứu tôi với!”
Kẻ tấn công và nạn nhân - cả hai vật lộn với nhau trên ban công. Bất chợt...
Có tiếng ầm ầm chói tai. Một cột lửa phụt lên từ góc nào đó phía sau ngôi nhà...
Một vụ nổ?
Chính là một vụ nổ.
Phải - hình như là bình gas trong bếp. Có phải nó đã bắt lửa không?
Tôi giơ cả hai tay lên theo phản xạ, cố bảo vệ phần mặt trước sức nóng và những tia lửa bắn về phía mình. Mất chỗ dựa, Maejima đổ sập xuống đất. Dù tôi đã vội vã đỡ lấy, nhưng...
Mắt tôi trở lại ban công tầng hai. Đúng lúc hai người kia dồn nhau ra hàng thanh chắn của ban công, người nọ xô người kia.
“Chuyện gì thế này?” Tôi lẩm bẩm, ngoảnh mặt đi. Tôi nhìn tay mình nắm chặt cánh tay Maejima. “Cậu ổn chứ? Đi nào, cố lên!”
Quỳ một bên gối xuống bùn, tôi cố lấy đà đỡ cậu ấy dậy, nhưng chẳng ích gì. Tôi vừa thả lỏng đôi chút, Maejima lại đổ xuống đất, y như một món đồ chơi được bơm phồng nay xẹp hết khí.
“Maejima... Maejima?”
Tôi dáo dác gọi, nắm lấy cổ tay bắt mạch, vội vã kiểm tra hơi thở và nhịp tim cậu ấy. Nhưng...
“Ôi, Maejima...”
Cậu ấy chết rồi.
8Tôi chết lặng, kiệt sức bởi cảm giác bất lực hơn là sợ hãi. Rồi mau chóng, tôi quả quyết lắc đầu để khôi phục sự tỉnh táo, bất chợt nhớ ra...
Mei đâu rồi?
Cảm giác căng thẳng trương phồng lên.
Mei có ổn không.
Mình phải quay lại tìm cô ấy, tôi nghĩ trong hoảng loạn. Nhưng... Không, vô ích thôi. Mei đã...
Có phải cô báo động xong cho mọi người trên tầng hai biết về đám cháy rồi tìm được cách thoát ra an toàn rồi? Cửa chính không phải là lối đi duy nhất. Có thể Mei đã chạy ra ở cửa khác, hoặc là qua cửa sổ...
Mình chắc là Mei sẽ làm được, tôi tự nhủ.
Mei sẽ xoay xở được. Nếu không, tôi sẽ nguyền rủa bản thân không biết ngần nào mà kể vì không ngăn được cô quay vào đó.
Vụ nổ đã tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa, nó lan vùn vụt ra khắp cả ngôi nhà. Cứ quanh quẩn ở đây thì chẳng an toàn chút nào. “Tớ xin lỗi.” Đó là những lời cuối cùng tôi dành cho Maejima trước khi bỏ lại cậu ấy. Tôi quay mình dợm bước thì bất chợt nhìn thấy...
Một cảnh thật khó tin.
Từ đằng sau bụi cây nơi hai người trên ban công ngã xuống sau vụ nổ, một kẻ chầm chậm xuất hiện.
Tại dấu máu, bùn và tro bụi, nên thật khó đoán được màu ban đầu của bộ quần áo hắn mặc. Màu tóc, màu da, khuôn mặt cũng vậy. Chỉ nhìn qua thì không tài nào nhận ra những đường nét của hắn.
Vậy là sau khi vật nhau và ngã lộn cổ từ tầng hai xuống... kẻ này đã sống sót. Akazawa... không qua được cú ngã chăng? Hay chính kẻ này đã kết liễu cô?
Dù một chân phải lê lết, một vai thì trĩu hẳn xuống, người vặn vẹo nghịch dị... hắn vẫn tiến rất nhanh về phía tôi. Khói bốc lên anh ánh sắc đỏ của ngọn lửa đang liếm láp ngôi nhà, những bước chạy của kẻ kia làm tôi liên tưởng đến cử động khó nhọc của một con vật giãy chết.
Hắn đang lao thẳng về phía tôi. Giữa hai chúng tôi chỉ còn khoảng cách chừng vài mét. Tay phải hắn cầm một con dao. Trên khuôn mặt vàng sáp, hai con mắt long sòng sọc. Chỉ một tích tắc, toàn thân tôi nổi da gà, ướt đẫm mồ hôi.
Tôi đã hình dung cảnh này vô số lần khi đọc tiểu thuyết. Thậm chí đã xem nhiều trên phim... Nhưng tôi chưa từng bắt gặp trong thế giới thực. Chưa một lần nào. Không hề giống thế này...
... Đôi mắt dại đi. Mắt của người hoàn toàn mất hết lý trí.
Khác hẳn với ánh mắt của thầy Kubodera khi tự cứa cổ họng giữa lớp. Mắt thầy lúc ấy vô hồn, hoàn toàn trống rỗng, ít ra cũng không ánh lên vẻ đáng sợ và dọa dẫm thế này.
Đôi mắt đó...
Đang nhìn tôi.
Nhận ra ánh mắt chằm chằm nhìn như khoan vào mình, tôi liền vắt chân lên cổ mà chạy. Nếu không chắc chắn tôi sẽ bị tấn công, bị giết chết.
Tôi chạy. Tôi nghĩ hẳn có người thét lên một, hai lần gì đó sau lưng. Tôi đoán đó là những bạn không chạy được nhanh, bị kẻ kia tấn công. Dù vậy, tôi không dừng bước, không ngoái lại nhìn. Tôi quá hoảng sợ.
Tôi cắm cổ chạy qua sân trước, cuối cùng cũng nhìn thấy cổng chính xuất hiện trước mặt, bất thần... Một cơn đau nhói lên trong lồng ngực. Không chịu nổi, tôi phải dừng lại. Tôi ép hai tay lên ngực, khuỵu gối xuống đất.
Cơn đau chỉ nhói lên một lần, tôi bắt đầu thấy đỡ hơn.
“Không thể... nghỉ một chút... chỉ lần này thôi sao?” Tôi lẩm bẩm, rồi cố đứng dậy, hối hả ngoái lại phía sau.
Kẻ giết người đang lê một chân. Tôi đã nới rộng được khoảng cách. Có thể hắn không còn đuổi theo nữa. Phải. Chắc là ổn rồi...
Thế mà...
Kẻ nọ vẫn đuổi theo tôi.
Với vẻ mặt như vừa hồi sinh từ ngọn lửa địa ngục.
Thật ra khoảng cách giữa chúng tôi đã được nới rộng hơn trước, nhưng hắn vẫn dai dẳng đuổi theo tôi.
Tôi cố chạy, mờ mịt vì hoảng loạn, chân bỗng dính bết lại trong bùn. Tôi giãy mạnh ra, mất đà ngã oạch xuống. Miệng rên lên choáng váng, tôi vẫn cố sống cố chết đứng dậy. Nhưng không còn mấy nả sức sau ngần ấy nỗ lực. Hồi lâu sau, tôi mới nhỏm dậy được, lại ngoái nhìn đằng sau. Máu tôi đông lại khi nhận ra khoảng cách giữa tôi và kẻ săn đuổi đang rút ngắn, thêm một cơn đau nhói lên nơi ngực tôi.
Mình không trốn được...
Nỗi tuyệt vọng bỗng chốc choán hết tâm trí tôi.
Mình không trốn được. Không còn chỗ nào để trốn sao? Vậy là đến lượt mình rồi. Ngay tại đây. Giống như lão quản gia bị giết trong bếp. Như Maejima. Như Akazawa.
“Đừng có lại gần tôi.” Tôi hầu như không thốt nổi thành tiếng những lời phản kháng. “Đừng! Đừng tiến thêm một bước nào nữa...”
Tên giết người điên cuồng vẫn di chuyển, không những không ngừng nghỉ, hắn còn đột ngột tăng tốc. Tay cầm dao vung cao lên. Đằng sau hắn, ngọn lửa gầm rú gớm ghê. Khói bốc ngùn ngụt khắp nơi. Rồi đột nhiên...
Một cái bóng đen đen xuất hiện từ chái bên.
Trước khi những lời “Ai?”, “Cái gì?” kịp thốt ra, bóng đen mạnh mẽ vật kẻ giết người xuống, đoạt con dao trong tay hắn. Kẻ giết người lăn lộn, nằm ngửa ra đất. Ngay lập tức, bóng đen nọ liền nằm đè lên.
“Ôi!” Tôi buột miệng. “Thầy Chibiki?!”
Lúc tôi dứt lời, thầy cũng dứt điểm.
Bóng đen rời khỏi kẻ giết người lúc này đã thôi động đậy. Rồi đứng thẳng dậy, nhìn tôi.
“Thầy Chibiki!”
“Hú hồn,” thầy thủ thư vận toàn đồ đen lẩm bẩm đáp. “Tôi từ bệnh viện trở về giữa lúc mọi việc đang xảy ra. Chưa qua cơn hoảng hốt đã nhìn thấy kẻ này mang dao và đang...”
Chỉnh gọng kính màu đen cho ngay ngắn, thầy Chibiki liếc nhìn lại bộ mặt kẻ giết người. “Rốt cuộc là thể loại gì thế không biết, vừa nhìn đã biết là không bình thường.”
“Ông Numata bị giết ạ, ở trong bếp.”
“Ông Numata?”
“Dạ. Ông quản gia.”
“Vậy thì...”
“Em nghĩ mọi chuyện bắt đầu từ đó. Rồi Maejima bị đâm, ngọn lửa lan ra...”
“Đều do bà này gây ra?” Thầy Chibiki lại đảo mắt về phía khuôn mặt kẻ giết người - bà Numata.
“Sao bà ta lại làm thế?” Thầy bắt đầu băn khoăn, rồi lắc đầu thật mạnh. Như thể tự nhủ chẳng việc gì phải băn khoăn. Nó là một phần “tai ương” năm nay...
“Dù sao thì em cũng phải thoát khỏi đây ngay.”
Thầy Chibiki ra lệnh, mắt thôi nhìn bà Numata. “Em nên chạy ra khỏi cổng. Nhanh lên.”
“Dạ... vâng, thưa thầy.”
“Em đi đi. Tôi sẽ lo phần bà ta... Bà Numata ấy.”
“Dạ?”
“Bà ta mới bất tỉnh thôi. Không thể để nằm lại đây.”
“Nhưng...”
“Không sao đâu. Em vừa chứng kiến mà, phải không. Khác với bề ngoài, tôi rất linh hoạt. Đến giờ tôi vẫn lên sàn tập đấy.”
Chắc hẳn thầy học Judo, Boxing hoặc môn nào tương tự. Không có thời gian để ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là thật: Sự thật này khác xa vẻ ngoài của thầy Chibiki.
“Nào, đi đi, nhanh lên.”
Tôi dừng lại, ngây ra.
“Tôi bảo là đi đi!”
“Dạ, vâng!”
9Giữa đám người lố nhố trước cổng, tôi trông thấy Teshigawara đầu tiên. Cậu đang tựa vào một trụ đá, đôi mắt trống rỗng trước cảnh Nhà kỷ niệm Sakitani sụp đổ. Kazami ở trụ đá đối diện, ngồi dưới đất, hai tay vòng lại ôm một chân co lên, trán tựa xuống đầu gối, người cứng đờ.
“Này... Sakaki.” Teshigawara yếu ớt giơ tay lên vẫy tôi. “Maejima đâu rồi?”
Tôi không trả lời được.
“Chậm quá, cậu ấy không cố được phải không?”
Vẫn không thể trả lời.
“Thầy Chibiki quay lại rồi. Thầy vào trong ấy xem chuyện gì đang xảy ra.”
“Tớ có gặp thầy.” Tôi vừa đáp vừa dõi mắt tìm Mei. “Thầy đã cứu tớ.”
“Thầy dặn bọn mình giữ bình tĩnh. Đợi xe cứu thương, xe cứu hỏa tới.”
Thật là một đám cháy cuồng loạn. Dù đã đến khoảng cách an toàn mà nhìn lại, vẫn thấy tình trạng quá đỗi nghiêm trọng, và có điểm gì đó không thỏa đáng lắm. Kể cả nếu trong này không liên lạc ra ngoài được, thì bây giờ đáng lẽ đội cứu hỏa cũng phải tới rồi mới đúng.
“Chỉ ngần này người thoát ra thôi à?” Nhìn quanh một lượt, tôi thấy năm người ở cổng. Mei không có mặt trong số đó. “Misaki đâu?”
“Hả? Ờ, bạn ấy không có ở đây.” Teshigawara cào mái tóc nâu lấm bẩn. “Mochizuki cũng không hả? Được rồi. Tớ chắc cả hai đã chạy đi đâu đấy.”
Tôi không đủ sức thuyết phục bản thân lạc quan theo hướng đó. Tôi dợm bước vài bước vào trong cổng, nhìn chằm chằm ngọn lửa đang bùng bùng thiêu đốt trời đêm... Và rồi...
“Misaki Mei.”
Vừa thốt khẽ tên cô, tôi vừa lục tìm túi quần. Và thấy chiếc di động. May thay nó không bị vỡ lúc tôi ngã xuống. Tôi lướt tìm số của Mei, rồi nhấn nút gọi.
Xin cậu!
Nhiệt thành cầu nguyện, tôi áp điện thoại vào tai.
Đêm nay, chiếc điện thoại này đã kết nối được với điện thoại của Mei. Thêm một lần nữa. Một lần nữa thôi, ngay bây giờ...
Kết nối đi mà.
Xin cậu. Cho dù chỉ một giây thôi cũng được.
Tín hiệu ngắn thông báo “Đang kết nối”. Lâu đến nỗi đủ khiến tôi muốn từ bỏ, và rồi...
Âm báo kết nối chuyển thành tín hiệu gọi. Lượt chuông thứ tư, có người nghe máy, “Sakakibara?”
Tín hiệu nhiễu đến nỗi tôi khó nghe ra, nhưng tôi biết: đó là giọng Mei.
“Ơn trời... Tớ không tin được là máy sẽ thông.”
Tay kia của tôi giơ lên che miệng và phần dưới chiếc điện thoại để truyền rõ giọng nói, “Misaki? Cậu an toàn rồi chứ!”
“Cậu thì sao? Những người khác nữa?”
“Bọn tớ chạy ra cổng. Nhưng không phải ai cũng ở đây. Maejima chết rồi. Thầy Chibiki quay lại, thầy đã cứu tớ. Kẻ giết người là bà Numata và...” Chợt nhận ra mình đang lảm nhảm những lời không đâu, tôi đột ngột cắt ngang bằng câu hỏi vẫn đang luẩn quẩn trong óc mình. “Cậu đang ở đâu?”
“Sân sau.” Mei đáp. “Gần chỗ trông giống kho chứa đồ.”
“Cậu có bị thương không?”
“Tôi không sao,” Mei nói, giọng lào khào. Sau một hồi im lặng khó hiểu, cô tiếp. “Nhưng tôi chưa đi được.”
“Gì cơ?”
Không sao, mà lại không đi được? Tôi không hiểu được ngụ ý. Nhưng trước khi kịp suy nghĩ, tôi nói, “Tớ tới đây. Tớ sẽ có mặt ngay. Cứ ở yên đấy nhé.”
Tôi vừa dứt lời thì...
“Cậu không nên tới đây.” Mei ngăn lại. Rẹt rẹt... Tín hiệu nhiễu chồng lên giọng cô.
“Sao lại không?”
“Cậu không nên tới, Sakakibara.”
“Thôi nào, tại sao?”
“Tôi...”
Tạp âm càng lúc càng ồn, tiếng Mei yếu hẳn. Tôi siết chặt tay, áp sát điện thoại vào tai để không bỏ lỡ lời nào.
“Tôi... phải ngăn chặn nó.”
“Làm gì?”
Ngăn chặn nó?... Không phải Mei định... Một ý nghĩ lờ mờ đột nhiên nảy sinh rồi hiện hình trong tâm trí tôi. Không phải Mei định...
“Misaki, không phải cậu định...” Tôi hỏi to hơn, nhưng âm thanh lạo xạo càng lúc càng rồ lên, tôi không biết những lời mình nói, Mei nghe được chừng nào. “Có người ở đó cùng cậu à?”
“Tôi...”
“Ai vậy, Misaki?”
“... sẽ ăn năn, nên tôi...”
Giọng cô yếu dần rồi tắt hẳn, kết thúc luôn cuộc đàm thoại được kết nối một cách quá đỗi mong manh trong cái đêm giữa hạ thảm khốc này. Đồng hồ đang nhích dần qua nửa đêm, đã sang ngày 9 tháng Tám.
10Không báo cho ai một câu, tôi lập tức chạy đi.
Ngọn lửa ngùn ngụt vẫn đang tiếp tục sự nghiệp thiêu đốt ngôi nhà, đồng thời trở thành ánh đuốc soi đường cho tôi. Tôi chạy hết tốc lực, từ cổng, men theo con đường dẫn tới chái Đông của vườn sau. Mặt đất vốn đã ướt nhoét nước mưa, lại trộn với tro muội của vụ cháy cứ chuội đi dưới gót giày tôi. Nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn xoay xở để không trượt ngã một lần nào. Cuối cùng, kho chứa đồ đã hiện ra trong tầm mắt. Tất cả mất chưa đến năm phút.
Tiếng gió rít song hành cùng tiếng lửa gầm gào ngay bên cạnh. Giữa những âm thanh đó, tôi nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa vọng lại từ xa...
Tôi vừa chạy về phía kho chứa đồ vừa đảo mắt tìm Mei. Theo ước lượng thì kho chứa ở cách nhà chính chưa tới mười mét, nên tùy vào hướng gió, tôi không lấy làm ngạc nhiên lắm nếu có lúc nào đó kho bắt lửa. May sao, chỗ này có vẻ không bị ảnh hưởng.
“Misaki!” Giọng tôi nghẹn lại. “Cậu ở đâu? Misaki!”
Không có lời đáp. Nhưng...
Tôi chạy vòng tới mạn Bắc nhà kho, tiếp tục gọi tên cô, cuối cùng cũng đã tìm được. Mei đang đứng, lưng dựa vào tường nhà kho.
“Cậu đây rồi...”
Áo, váy, cũng như tóc, mặt, tay, chân cô... Tất cả đều lấm muội tro. Nhưng khi nói chuyện với tôi qua điện thoại, nghe chừng cô không có vết thương nào nghiêm trọng...
“Misaki?”
Tôi cất tiếng gọi, Mei khẽ xoay về phía tôi. Nhưng ánh mắt của cô lập tức trở lại điểm nhìn ban đầu.
Cách đấy khoảng bốn đến năm mét...
Một người khác...
Người này đang nằm úp mặt xuống đất. Trên mình tro bụi phủ đầy, nhiều hơn cả trên người Mei. Thêm nữa là thân dưới của người đó bị đè nghiến dưới những tấm gỗ lớn nặng nề. Vì thế, từ chỗ đang đứng, dĩ nhiên tôi không thể dễ dàng nhận ra người đó là ai, hoặc cao chừng nào, nam hay nữ.
“Dư chấn của vụ nổ đã tác động đến đống gỗ,” Mei nói, vẫn nhìn đăm đăm vào người đó, không đeo băng mắt. “Nên người này không nhúc nhích được...”
“Chúng ta phải giúp thôi.”
Tôi nói không chút nghĩ ngợi, rồi hớp lấy hớp để không khí. Mei lặng lẽ lắc đầu.
Lúc ấy tôi mới để ý cô đang cầm vật gì đó trong tay. Một cái... cuốc chim? Tay phải cô nắm cán cuốc, còn phần lưỡi cuốc sơn đỏ đang chống dưới đất. Chắc là nó vốn nằm gần đây. Hoặc cô lấy ra từ nhà kho.
“Chúng ta không thể làm thế.” Không đảo mắt về phía tôi, Mei tiếp tục nói. “Kia chính là ‘người dư ra’. Nên chúng ta...”
Trên đường chạy tới đây tôi đã có dự cảm ấy rồi, rằng cô đang ở cùng chỗ với “người dư ra”. Nhưng vẫn không thể ngăn mình thốt lên, “Thật không?”
“Tôi thấy... người này có ‘màu của cái chết’.”
“Cậu vừa mới thấy hả?”
“Cũng được một thời gian rồi.” Chẳng hiểu sao giọng cô buồn bã thế. “Tôi biết, nhưng chẳng thể nói gì. Nhưng... Ừ, sau khi chính tai nghe cuốn băng, tôi đã nghĩ: Mình phải ngăn nó lại. Nhất là những chuyện kinh hoàng như tối nay, không thể để tiếp diễn được nữa. Nếu còn không ra tay, mọi người sẽ...”
Mei đột ngột ngẩng mặt lên, giơ cả hai tay nắm lấy cán cuốc.
“Chờ đã...” Tôi nhảy xổ ra trước mặt cô. Theo bản năng.
Rồi lao về phía người đang nằm úp mặt xuống đất, người mà Mei tuyên bố là “người dư ra”. Tôi muốn tự mắt nhìn xem đây là ai.
Tôi tưởng người ấy đã bất tỉnh rồi, nhưng thình lình lại thấy cử động. Miệng rên rỉ đau đớn, người ấy chống cả hai tay xuống đất, nâng thân trên, cố chui ra khỏi đống gỗ. Nhưng rồi kiệt sức, lại ngã sập xuống đất bẩn.
Tôi tiến lại gần, cúi xuống, nín thở trong khi nhìn vào mặt người ấy.
Đôi mắt mở trừng trừng, vô tình chạm ánh mắt tôi.
“Ôi...” Đôi môi run rẩy. “Koichi!”
“K...” Tôi không khỏi hét lên. “Không...”
Không thể nào. Đây chỉ là chuyện đùa thôi chứ?
Tôi chớp mắt hết lần này tới lần khác, nhìn lại khuôn mặt này. Nhưng vẫn như vậy, không bàn cãi, chính là người đó.
“Cậu nói đây chính là ‘người dư ra’ sao?” Tôi lảo đảo đứng dậy, quay sang nhìn Mei. “Người này? Có thật không?”
Mei lặng lẽ gật đầu, rồi cụp mắt xuống.
“Không... Không phải. Sao lại có thể thế được...”
Ùnggg... Một âm thanh trầm trầm, quen thuộc vọng lại từ đâu đó.
Nó lớn dần, như đang cố nghiền nát trái tim tôi, cùng những suy nghĩ, những ký ức của tôi. Âm thanh đó, một khi đã để tâm, liền trở nên dọa dẫm, bất thường không sao tả nổi. Suốt những khoảng lặng giữa quãng hầm hừ...
Tôi đã đến đây bao nhiêu lần rồi? Đấy là lời độc thoại của tôi - Sakakibara Koichi, tự hỏi khi mới bắt đầu từ Tokyo chuyển đến Yomiyama vào hồi tháng Tư. Khoảng ba hoặc bốn lần hồi còn học tiểu học. Đây là lần đầu tôi quay lại từ khi lên trung học ư? Hình như không phải.
Mà này, Koichi. Trong một cuộc nói chuyện điện thoại với bố tôi, hiện đang ở Ấn Độ. Yomiyama sau một năm rưỡi biến chuyển thế nào?
Yomiyama, sau một năm rưỡi...?
Tại sao? Tại sao? Đó là con nhồng mà ông bà tôi chăm sóc như vật cưng. Vui lên... Vui lên! Lời khích lệ the thé của con chim đó.
Và ông bà gọi nó là “Rei”. Nó - lại thêm một từ “có lẽ” nửa - khoảng hai tuổi.
Mùa thu của hai năm trước, nói cách khác, một năm rưỡi trước. Khi tôi học lớp Bảy.
Đây là lần đầu tôi quay lại từ khi lên trung học ư? Hình như không phải.
Yomiyama sau một năm rưỡi. Một năm rưỡi trước, tôi đã...
Khi có người chết, phải làm đám tang. Ta, ta không muốn dự thêm đám tang nào nữa. Đó là lời ông ngoại tôi, người đã trở nên lẩm cẩm. Tội nghiệp, tội nghiệp Ritsuko! Ritsuko đáng thương, mà Reiko cũng đáng thương...
“Ôi,” tôi lẩm bẩm, gần như chỉ phát ra hơi. “Hóa ra là vậy.”
Ùnggg... Tiếng náo động của âm thanh trầm sâu ghê rợn đó đe dọa làm điếc đặc mọi ý nghĩ đang ào ào dội xuống não bộ tôi.
Giáo viên cũng chết ạ?
Tôi nhớ có lần trò chuyện cùng thầy Chibiki, nhưng không nhớ rõ lúc nào.
Ừ, nếu là chủ nhiệm hoặc phó chủ nhiệm. Bởi vì họ là thành viên của lớp 9-3.
Nếu một người là thành viên của lớp 9-3, họ có thể sẽ chết vì “tai ương”. Trong trường hợp đó, tất nhiên họ cũng có thể quay trở lại với tư cách “người dư ra”.
Nhưng...
“Nói đi, có thật không?” Kể cả thế, tôi vẫn chẳng thể ngăn mình hỏi lại Mei một lần nữa. Đây chẳng phải chuyện tôi có thể tin ngay lập tức chỉ vì một lời của Mei.
“Cô Mikami... Ý tớ là, dì Reiko là ‘người dư ra’ thật sao?”
11“Ở trường, dì là ‘cô Mikami’, được chứ? Cháu cố mà nhớ đấy nhé.”
Đêm trước ngày học đầu tiên của tôi ở trường trung học cơ sở mới, dì Reiko đã cho tôi biết “Các quy tắc cơ bản ở Bắc Yomi”.
Quy tắc thứ nhất và thứ hai là những điều mê tín buồn cười của trường. Quy tắc thứ ba (“Phải tuân theo mọi điều cả lớp quyết định”), giờ tôi đã hiểu, là ám chỉ về “đối sách, liên quan mật thiết đến “người dư ra”. Nhưng chí ít ở thời điểm đó, sự chuẩn bị có ý nghĩa với tôi nhất chính là quy tắc thứ tư.
“Cháu nhất thiết phải tôn trọng sự phân tách giữa đời sống cá nhân và đời sống xã hội nhé. Cố đừng gọi dì là ‘dì Reiko’ ở trường, kể cả vì nhầm lẫn.”
Tất nhiên, tôi hoàn toàn tán thành.
Mẹ tôi, Sakakibara Ritsuko (họ thời con gái Mikami) đã qua đời mười lăm năm trước. Người em gái nhỏ hơn mẹ mười một tuổi là dì ruột của tôi, Mikami Reiko. Việc dì Reiko là giáo viên ở trường tôi chuyển tới - cộng với việc dì là phó chủ nhiệm ở lớp tôi - hiểu theo nghĩa nào đó hoàn toàn là do trùng hợp. Tuy nhiên, nó là một mối quan hệ dễ dàng biến thành nguồn cơn phiền toái hoặc hiểu lầm ngốc nghếch nếu tôi không cẩn trọng. Tôi đã rộng rãi chấp nhận, cho nên...
Vậy là tôi ngoan ngoãn tuân theo hướng dẫn của dì, sau khi đã được nghe nhấn mạnh về quy tắc thứ tư trong số các quy tắc cơ bản ở Bắc Yomi. Tôi gọi dì là “cô Mikami” ở trường và “dì Reiko” ở nhà, coi dì như hai người biệt lập.
Dì Reiko cũng làm tương tự. Ở trường dì không bao giờ gọi tôi là “Koichi” và chưa từng quên coi tôi là “Sakakibara, học sinh mới chuyển tới”... Nên có vô số lần cả hai chúng tôi đều đối xử với người còn lại nghiêm ngặt hơn mức cần thiết.
Dĩ nhiên thầy Kubodera biết sự thật ngay từ đầu, đa phần bạn học cũng vậy. Chính vì thế khi thảo luận “đối sách” mới cho tháng Sáu, quyết định đối xử với Mei và tôi như những kẻ “không tồn tại”, thầy Kubodera đã nhắc nhở mọi người như sau, Giờ thì, mọi người phải tuân theo quyết định của lớp. Ngay cả cô Mikami, người ở một vị trí rất khó khăn, cũng đã bảo “sẽ làm tất cả những gì có thể”.
“Vị trí rất khó khăn” của cô Mikami rõ ràng chính là việc phớt lờ đứa cháu trai ở trường, coi cháu mình như “không tồn tại”, cho dù nó sống chung dưới một mái nhà với cô sau khi tan học.
Trước đó một thời gian, Mochizuki Yuya đã tới nhà tôi ở Furuchi và quẩn quanh trước cổng.
Tớ chỉ, ờ, thấy lo. Nhà tớ gần đây, cũng trong khu phố này, vậy nên tớ định, ư... Mochizuki đã giải thích với vẻ ngập ngừng khi tôi bất thần xuất hiện và bắt gặp, nhưng tôi không phải là đối tượng khiến cậu ấy lo lắng, mặc dù hôm đó tôi nghỉ học để tới bệnh viện. Tôi biết mục đích chính của cậu ấy là tới xem xem dì Reiko tức cô Mikami ra sao vì quãng thời gian đó dì cũng vắng mặt vài ngày.
Sau khi tốt nghiệp một trường nghệ thuật ở Tokyo, dì đã trở lại quê nhà Yomiyama, xin dạy hội họa ở trường trung học cơ sở trước đây của mình. Dì coi nhà phụ là văn phòng kiêm phòng ngủ, thêm vào đó tận dụng nó làm studio, tập trung sáng tác những bức tranh mà dì gọi là “nghề nghiệp đích thực”...
Tôi đã trải qua bốn tháng dò dẫm tìm đường, giữ khoảng cách chừng mực với dì.
Sau cái chết của Sakuragi Yukari, Mei nghỉ học vài ngày liền... Tôi muốn tìm hiểu xem cô đang làm gì. Lúc ấy tôi chỉ đơn giản nghĩ “tìm hiểu” bằng cách hỏi xin dì Reiko bản danh sách lớp.
Tuy nhiên, tôi lại không hỏi xin. Tôi không nói với dì rằng mình muốn xin bản danh sách lớp, tôi chưa bao giờ thẳng thắn trao đổi với dì về không khí khó chịu tôi cảm nhận ở trường cùng vô số câu hỏi... Chuyện này, tôi nghĩ chính là vì sự do dự, lo lắng xuất phát từ việc cố duy trì khoảng cách với dì.
Tớ tự biết lo thân. Và tớ cũng có những vấn đề nhạy cảm cần tránh. Tôi đã nói với Mochizuki như thế, để giải thích lý do vì sao không thể lấy thẳng bản danh sách lớp từ dì, tuy nhiên...
“Sakakibara.”
Cô Mikami - dì Reiko - mắc kẹt dưới đống gỗ, không di chuyển được, còn Mei, đang nâng chiếc cuốc bằng cả hai tay. Tôi đứng giữa hai người hồi lâu, không nghĩ được lời nào để nói. Tôi chỉ đứng im.
Rồi Mei thúc giục tôi, giọng mạnh mẽ, “Nghĩ kỹ đi, Sakakibara. Nghĩ thật cẩn thận vào. Còn lớp nào khác trong trường mình có phó chủ nhiệm không?”
“Hở? Ừm...”
“Không có,” Mei thản nhiên tuyên bố. “Không hiểu sao chẳng ai từng chú ý tới điều này. Chúng ta chỉ đơn giản là chấp nhận. Ban đầu tôi cũng thế. Nhưng cậu không thấy như thế là bất thường sao? Lớp 9-3 là lớp duy nhất trong trường có phó chủ nhiệm.”
Tôi không nói được một lời.
“Tôi nghĩ chắc hẳn cô Mikami đã mất từ năm kia, năm mà cô chủ nhiệm lớp 9-3. Học kỳ hai bắt đầu, Sakuma từ bỏ vai trò của mình, không làm người ‘không tồn tại’ nữa và ‘tai ương’ được khởi động. Lý do chính khiến Câu lạc bộ Mỹ thuật ngừng hoạt động tới tận mùa xuân năm nay là vì người phụ trách nó cô Mikami - đã có một thời gian qua đời.”
Nghĩa là lý do khiến Câu lạc bộ hoạt động trở lại vào tháng Tư năm nay là dì Reiko hồi sinh trong tư cách “người dư ra” đã đảm nhiệm vai trò phụ trách. Những sự kiện thực tế gắn liền với ký ức của mọi người cùng các bản ghi chép, đều đã bị sửa đổi thành ký ức và bản ghi chép sai?
Tôi cố lục tìm trí nhớ mà con tim thì nhoi nhói từng hồi.
Tuy nhiên, việc nhớ lại những ký ức đã bị sửa đổi vì “hiện tượng” có lẽ là bất khả, khi tôi là một phần của thế giới này. Điều duy nhất tôi có thể làm là thực hiện phép loại suy từ những sự kiện thu thập được, để tiến tới một sự thật là...
Có lẽ... đây không phải là lần đầu tiên tôi tới Yomiyama từ khi lên trung học. Chẳng phải tôi đã tới đây một năm rưỡi trước, vào mùa thu đầu tiên của tôi sau khi tốt nghiệp tiểu học đó sao?
Chính là chuyến viếng thăm khi dì Reiko qua đời...
Ta, ta không muốn dự thêm đám tang nào nữa. Chính là ý nghĩa ẩn đằng sau lời than vãn của ông tôi ở nhà. Tội nghiệp, tội nghiệp Ritsuko! Ritsuko đáng thương, mà Reiko cũng đáng thương... Nỗi buồn đau vì sống lâu hơn con gái cả, Ritsuko, mười lăm năm trước... Nỗi buồn đau vì sống lâu hơn con gái thứ hai, Reiko, hai năm trước, đã khiến ông buột ra những lời đó.
Để xoa dịu nỗi đau, nỗi cô đơn sau cái chết đột ngột của dì Reiko mùa thu năm kia, ông bà ngoại đã mua con nhồng trong một tiệm bán vật nuôi. Họ đặt tên con chim theo tên đứa con gái quá cố, gọi ngắn gọn là “Rei”.
Trước đây, Rei nói được một từ “Tại sao?”.
Hẳn đó là câu hỏi mà ông hay bà tôi vẫn thường tự hỏi cô con gái quá cố khi họ ngồi bên hiên mỗi ngày, đối diện bàn thờ gia đình. Đại khái như “Tại sao? Tại sao con chết, Reiko? Tại sao?” Có lẽ Rei đã học được và luôn mồm nói “Tại sao?”.
Vui lên! Vui lên!
Những từ này cũng tương tự. Có thể đó là lời bà ngày ngày khích lệ ông, người vẫn luôn chìm đắm trong tuyệt vọng, trong nỗi buồn đau chẳng bao giờ vơi bớt. Và Rei đã học được...
“Có đủ bàn ghế trong lớp, cho dù ‘tai ương’ năm nay thật ra đã bắt đầu từ tháng Tư... Và điều này lý giải tại sao, phải không?” Mei thẳng thừng, rồi hạ chiếc cuốc chim xuống chân. “Đúng là có thiếu một bộ bàn ghế lúc bắt đầu học kỳ. Nhưng không phải ở phòng học, mà ở phòng giáo viên.”
“Ừ...”
“Hai đứa đang nói gì vậy?”
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy giọng nói khó hiểu của cô Mikami - dì Reiko. “Cháu đừng tin! Koichi, dì không...”
Rướn người lên trên hai khuỷu tay, cằm ngẩng cao, Reiko ngước nhìn tôi. Gương mặt dì đen đúa, lấm láp bùn tro - gương mặt có bóng dáng của mẹ tôi đã méo mó lạ thường. Có lẽ vì cả nỗi đau thể xác lẫn cú sốc tâm lý.
“Sakakibara!” Mei nói, hai tay lại nâng cây cuốc chim lên, tiến đến gần tôi hơn. “Xê ra!”
“Misaki...”
Tôi nhìn vẻ quả quyết sắt đá trên gương mặt Mei, rồi quay sang khuôn mặt bối rối, ánh mắt hãi hùng của dì Reiko đang nằm dưới đất sau lưng tôi. Và rồi...
“Không,” tôi nói, nhấc chiếc cuốc chim ra khỏi tay Mei.
Cán dài trung bình, cỡ sáu lăm bảy mươi centimet, nhưng khi tôi cầm lên thì nó trĩu cả tay. Hai đầu bịt sắt đều nhọn hơn tôi tưởng. Với sức nặng và độ sắc này, sẽ chẳng khó chút nào nếu muốn gây vết thương chí mạng.
“Không. Cậu không thể làm thế.”
“Nhưng Sakakibara... Nếu chúng ta không...”
“Tớ biết.” Tôi gật đầu, cảm thấy sức nặng quyết định của chính mình. “Tớ biết. Tớ sẽ làm.”
Dì Reiko thét lên tắc nghẹn. Tôi chậm rãi xoay người lại đối diện dì, điều chỉnh chiếc cuốc vừa lấy từ tay Mei.
“K... Koichi! Chờ đã. Cháu định...” Dì Reiko lắc đầu, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
“Trả ‘kẻ đã chết’ cho Tử thần.” Tôi nói, cố chống chọi cơn đau như dao cứa cùng nhịp tim cuồng loạn. “Đây là cách duy nhất để ngăn chặn ‘tai ương’ khi nó đã bắt đầu. Bí quyết của Matsunaga bạn học cũ của dì mười lăm năm trước.”
“Cháu đang nói gì vậy? Cháu không thể... Đừng có điên nữa! Ngừng lại ngay!”
“Xin lỗi dì, Reiko.”
Đứng trụ chân, tôi vận hết sức lực trong cơ thể, vung chiếc cuốc lên quá đầu.
Đây là cách duy nhất. Đây là cách duy nhất. Tôi nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác.
Nhắm mũi nhọn vào đúng điểm đối ứng với vị trí trái tim trên lưng dì Reiko, trong khoảnh khắc trước khi bổ cuốc xuống...
Có đúng không?
Mình làm thế này có đúng không?
Thực sự đúng chứ? Chúng ta sẽ không sai lầm chứ?
Chỉ có một chứng cứ duy nhất khẳng định dì Reiko là “người dư ra” năm nay. Lời tuyên bố xuất phát từ khả năng đặc biệt của Mei - “con mắt búp bê” của cô có thể nhìn thấy “màu của cái chết” - đó là toàn bộ chứng cứ rõ ràng mà chúng tôi có được. Phần còn lại không gì khác hơn là các đoán định dựa trên những sự kiện mang tính suy diễn. Không phải là tôi hoàn toàn tin tưởng rồi phủi bay hết những ký ức về dì Reiko.
Nhưng mà...
Làm thế này có đúng không?
Tin lời Mei, gửi trả dì Reiko cho Tử thần?
Thực sự đúng chứ? Liệu chúng ta có phạm sai lầm không?
Sẽ ra sao nếu Mei hiểu lầm mọi thứ? Sẽ ra sao nếu khả năng nhìn thấy “màu của cái chết” chỉ là điều cô tự thuyết phục bản thân, chẳng gì khác hơn là một ảo ảnh?
Như vậy có nghĩa là chính tay tôi hạ sát dì Reiko, dù dì không phải là “kẻ đã chết”. Người luôn gợi cho tôi hình dung về mẹ Ritsuko mà tôi vốn chỉ được biết qua những tấm ảnh. Người có lẽ giữ một trong những vị trí quan trọng nhất của đời tôi. Người mà tôi không thấy khó chịu khi ở gần, thậm chí còn yêu thương tự nhiên từ khi còn nhỏ.
Nhìn rộng ra, “thực tại” của Yomiyama được xây đắp trên nền tảng biến cải, chỉnh sửa trí nhớ của mọi người lẫn các bản ghi. Theo thời gian, những ký ức đó trở nên nhòe mờ rồi biến mất... Trước nay vẫn luôn như vậy. Trong tình trạng đó, liệu tôi có thể nhắm mắt chấp nhận một điều chỉ mình Misaki Mei trông thấy, điều mà cô thề là “sự thật”? Có đúng đắn không khi tôi làm việc này chỉ vì Mei bảo thế?
Nỗi nghi ngờ, lo lắng và hoang mang hòa quyện vào nhau. Tôi không nhúc nhích nổi, như thể hóa đá.
Đúng lúc ấy, một âm thanh ầm ầm phát ra từ nhà chính, nơi ngọn lửa tiếp tục hoành hành. Khung nhà đã cháy rụi, rốt cuộc mái nhà cũng sụp xuống. Những vòi lửa cuồn cuộn bắn ra không trung cùng những màn khói dày đặc. Có những cục lửa bắn về nơi tôi đang đứng chôn chân. Nếu lửa tiếp tục cuồng nộ thế kia, ở đằng này chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên...
Tôi không thể dùng dằng mãi được.
Làm thế này có đúng không?
Có thực sự đúng không?
Vẫn tự vấn bản thân, tôi quay lại nhìn Mei.
Suốt quãng thời gian đó, cô không hề nhúc nhích khỏi chỗ đang đứng, và đang nhìn thẳng vào tôi. Con mắt phải của cô, nheo nheo lãnh đạm, và con mắt búp bê “xanh trống rỗng” - cả hai mắt đều chẳng ánh lên chút ngờ vực hay do dự nào. Chỉ có... Phải, đôi mắt chỉ ngập tràn nỗi buồn vô hạn.
Đôi môi cô khẽ mấp máy.
Tôi không nghe được âm thanh, nhưng tôi đọc được nội dung qua cử động của môi cô. “Tin tôi đi,” cô nói.
Tôi...
Tôi khép chặt mắt, hít một hơi dài.
Tôi...
Tôi mở mắt, rồi quay sang dì Reiko. Mâu thuẫn cùng cực, chìm đắm trong nỗi do dự, sợ hãi, tuyệt vọng, tôi thấy trên mặt dì bóng dáng người mẹ tôi chỉ biết mặt qua những tấm ảnh. Nhưng...
Tôi... sẽ tin Mei. Tôi sẽ tin.
Nghiến chặt răng, tôi quyết định.
Tôi sẽ tin tưởng Mei.
Có lẽ “Tôi sẽ tin tưởng” không mạnh mẽ bằng “Tôi tin tưởng”. Nhưng chừng đó là đủ. Tôi thấy chừng đó là đủ.
Dứt bỏ hết ngần ngừ, tôi vung chiếc cuốc lên quá đầu. Kể cả tiếng hét “Dừng lại!” của dì Reiko (dì Reiko...) cũng không tác động đến tâm trí tôi nữa (Tạm biệt... dì Reiko...).
Truyền vào động tác toàn bộ sức lực tôi có, tôi giáng mũi cuốc xuống lưng dì (Tạm biệt... mẹ...), xuyên qua da thịt, chạm tới trái tim dì...
Dường như cú giáng đó dội ngược trở lại người tôi, làm tôi đau đớn hơn cả lần phẫu thuật tầm thường trước. Hình ảnh lập tức xuất hiện trong tâm trí tôi là tấm X-quang chụp bên phổi co rút, méo mó sau lần xẹp thứ ba.
Tôi thả tay khỏi cán cuốc trên lưng dì Reiko, ôm ngực khuỵu xuống nền đất nơi tôi đang đứng. Thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, ý thức thì mơ hồ dần, nước mắt tuôn thành dòng không dứt. Dĩ nhiên, cảm giác đau đớn đang xâm chiếm lấy tôi không đơn thuần chỉ là do khó thở.