← Quay lại trang sách

Văn Khúc -

Để tôi tóm lược những sự việc vừa được phơi bày mấy ngày gần đây.

Trước bình minh ngày 9 tháng Tám năm 1998, nỗ lực của đội lính cứu hỏa vội vã tới hiện trường đã đổ sông đổ bể, Nhà kỷ niệm Sakitani gần như bị phá hủy hoàn toàn. Ở đó, họ tìm thấy cả thảy sáu thi thể.

Việc nhận diện và địa điểm như sau:

- Numata Kensaku, Quản gia. Trong nhà (bếp).

- Maejima Manabu, Học sinh. Sân trước.

- Akazawa Izumi, Học sinh. Sân trước.

- Yonemura Shigeki, Học sinh. Sân trước.

- Sugiura Takako, Học sinh. Trong nhà, phía Đông. Có khả năng cô ở trong phòng 212 (chung phòng với Akazawa).

- Nakao Junta, Học sinh. Trong nhà, phía Đông. Hành lang tầng hai.

Kết quả điều tra những cái chết bất thường và kết quả khám nghiệm tử thi theo lệnh của tòa án cùng hé lộ rằng, không ai trong số họ chết do hỏa hoạn.

Ông lão quản gia Numata bị hàng loạt chiếc xiên nấu ăn bằng kim loại đâm vào cổ, đây là nguyên nhân gây ra cái chết, sau đó mới bị lửa thiêu.

Trong số năm người còn lại, tất cả đều là học sinh, thì bốn người - Maejima, Yonemura, Sugiura, Nakao - chết do mất máu vì bị lưỡi dao sắc đâm và chém nhiều vị trí. Akazawa chết vì gãy xương sống khi ngã xuống từ ban công tầng hai.

Với các trường hợp khác và qua lời khai của nhân chứng, người ta kết luận rằng bà Mieko, vợ của ông Numata Kensaku, đồng quản lý Nhà kỷ niệm Sakitani, đã gây ra cái chết của sáu người này. Người ta cho rằng bà đổ dầu quanh bếp để phóng hỏa sau khi giết ông Numata. Thầy Chibiki ngăn chặn được bà ta, nhưng trước khi đầu thú cảnh sát, bà đã chết, bằng cách cắn lưỡi tự sát, và đã thành công.

Tại sao bà Numata Mieko lại gây ra chuỗi án mạng đêm đó? Cho dù trạng thái tâm lý bà đặc biệt khác thường, thì động cơ vụ việc vẫn chưa được làm sáng tỏ.

Wakui, người lên cơn suyễn trong bữa tối ngày 8 tháng Tám, đã bình an vô sự sau khi được thầy Chibiki đưa vào bệnh viện. Về vấn đề vì sao cậu không kiểm tra lượng thuốc còn lại trong ống xịt, cậu cũng thừa nhận là thấy khó hiểu.

Kazami, người gặp tình thế bi thảm ngoài dự kiến do sự hiểu lầm khủng khiếp của người bạn từ thuở thiếu thời, không phải chịu vết thương nào nghiêm trọng ngoài trẹo mắt cá. Sau khi kiểm tra, cậu không có biểu hiện bất thường, chỉ mất một ít máu do ảnh hưởng từ cú ngã. Cậu dễ dàng bình phục, không gặp gặp trở ngại gì to tát. Tôi cũng chưa được biết cậu ấy và Teshigawara có trao đổi về vụ xô xát hay không. Nhưng theo tính cách của họ, tôi không nghĩ sự việc sẽ diễn biến theo hướng bé xé ra to.

Nguyên nhân cơn đau đớn mà tôi, Sakakibara Koichi, phải chịu đựng, bị nghi là do chứng tràn khí màng phổi tự phát ở phổi trái, về sau diễn tiến thành chứng xẹp phổi còn nghiêm trọng hơn hai lần trước. Tôi không hoàn toàn mất ý thức, nhưng quằn quại khá nhiều vì cơn đau cùng trạng thái thiếu khí thở cho đến khi được đưa vào bệnh viện điều trị... Nên nói thật lòng, tôi nhớ rất ít sự việc diễn ra vào thời điểm đó, chẳng hạn như chuyện gì đã xảy ra sau khi phổi tôi bị xẹp và tôi được cứu ra sao.

Mà dù sao thì...

Khi các triệu chứng đã thuyên giảm một phần, và tôi đã đủ bình tĩnh để soát xét mọi việc, tôi lại thấy mình nằm trong căn phòng thuộc khu nội trú quen thuộc ở bệnh viện Yumigaoka, nơi vài tháng trước tôi vừa được điều trị.

Bà đã tới chăm tôi, sau vài lần trao đổi với bác sĩ điều trị chính, giải pháp được đưa ra lúc này là tôi nên phẫu thuật. Nhìn chung phẫu thuật là phương án tốt hơn để ngăn ngừa những trường hợp tái phát trong tương lai. Vậy nên bố tôi ở Ấn Độ, bỏ qua hết thảy mọi việc, lập tức liên lạc và đồng ý cho mổ. Hai ngày sau, tôi lên bàn phẫu thuật.

Không giống lần trước, phẫu thuật phổi lần này dùng kỹ thuật nội soi lồng ngực. Họ sẽ rạch vài vết dài chừng một centimet trên cơ thể tôi, rồi chèn một ống nội soi và các dụng cụ khác để hoàn thành quy trình cần thiết từ bên trong. Áp lực đối với bệnh nhân mổ theo phương pháp này sẽ giảm hơn nhiều so với mổ phanh ngực, quá trình phục hồi sau phẫu thuật cũng nhanh chóng hơn.

Kết quả là cuộc phẫu thuật thành công, không có biến chứng. Quá trình hồi phục của tôi cũng chóng vánh. Tôi được thông báo rằng ước chừng một tuần nữa có thể xuất viện.

Mei và Mochizuki ghé thăm vào ngày 15 tháng Tám, ba ngày trước khi tôi ra viện. Tôi chắc họ không nhận ra, nhưng ngày hôm đó của nhiều năm về trước, đất nước chúng tôi chấm dứt chiến tranh.

“Thế đấy.” Mochizuki nói. “Tớ cứ băn khoăn điều gì khiến bà Numata đột ngột gây ra những việc khùng điên như vậy. Suốt bữa ăn tối hôm đó, trông bà ấy chẳng có vẻ gì sẽ bùng phát như thế cả.”

Cứ thế những sự kiện đêm mùng 8 tháng Tám tự nhiên trở thành chủ đề trọng tâm của cuộc trò chuyện. Đêm đó, vừa hay tin đám cháy, Mochizuki đã mau chóng di tản bằng lối thoát khẩn cấp thuộc chái Tây ngôi nhà. Rồi chạy ra khu vực gần cổng, nhưng không gặp tôi vì tôi đã lao đi tìm Mei.

“Chẳng cách nào biết được, vì bà ấy chết rồi. Phía cảnh sát nói thế.”

Ngày hôm kia, ông Oba ở Sở Cảnh sát Yomiyama cũng ghé thăm. Bấy giờ, tôi mới được biết chi tiết về vụ việc.

“Tớ nghe bảo bà ấy cắn lưỡi,” Mochizuki nói, đôi mày nhíu chặt. “Dùng cách ấy tự tử khó lắm đấy.”

“Đôi lúc người ta cắn lưỡi, phần lưỡi đứt ra chẹn ống thở nên chết vì bị ngạt. Có lẽ trường hợp bà Numata là như thế đấy.”

“Hừm.”

“Vậy là có tổng cộng bảy ‘người chết vào tháng Tám’.”

Nghe Mei nói, tôi quay mặt sang. “Bảy á? Cậu tính cả ông bà Numata?”

“Thầy Chibiki đã tìm hiểu kỹ hơn, được biết ông bà Numata là ông bà của Takabayashi. Bố mẹ ruột của mẹ cậu ấy.”

“Cái gì? Ý cậu là...”

Takabayashi Ikuo là ‘người chết vào tháng Sáu’, vì bệnh tim.

“Họ là ông bà của cậu ấy, tức là trực hệ hai đời. Vậy là họ thực sự có mối quan hệ với lớp và thuộc vùng ảnh hưởng. Ông bà Numata trở thành quản gia của Nhà kỷ niệm Sakitani mới được mười năm. Nên quản gia của chuyến cắm trại mười lăm năm trước hẳn là người khác.”

Bỗng nhiên cảm thấy bải hoải, tôi thở dài, nhẹ nhàng gãi phần xương sườn bên dưới lớp áo pyjama, chỗ vết mổ.

“Tất nhiên, việc làm quản gia chỉ là tình cờ thôi,” Mei nói, thở dài nhìn động tác của tôi. “Sẽ sai lầm nếu cho rằng lực lượng vô hình nào đó can thiệp vào.”

“Thầy Chibiki nói thế à?”

“Có lẽ nhỉ?”

“Mà dù sao...” Mochizuki lại lên tiếng. “Tớ vui lắm vì cậu đã khỏe lên, Sakakibara. Biết cậu phải mổ, tớ lo lắm ấy.”

“Phẫu thuật đơn giản ấy mà,” tôi trả lời vẻ hờ hững nhất có thể, nhưng vẫn nhìn thấy những giọt nước dâng lên trong mắt Mochizuki.

“Thôi mà, cứ nghĩ tới ‘tai ương’ năm nay, cậu dễ dàng hình dung ra một cuộc phẫu thuật bị gián đoạn hoặc đủ thứ chuyện kinh khủng khác.”

“Trái tim cậu mềm yếu quá. Nhưng không sao. ‘Tai ương’ đã chấm dứt rồi.” “Thật không?” Mochizuki nhìn hết tôi đến Mei, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên mặt. “Misaki cũng nói thế... Nhưng mà...”

“Tớ nghĩ hẳn ‘người dư ra’ đã chết trong đám cháy đêm đó.”

“Misaki cũng nói thế. Tớ chỉ băn khoăn không biết có đúng không.” Mochizuki chớp đôi mắt ầng ậng nước, khoanh tay trước ngực, cau mày. “Là một trong năm bạn chết đêm đó hả? Nhưng không phải, ví như anh Matsunaga kể trong cuốn băng, khi ‘người dư ra’ chết thì sẽ lập tức ngừng tồn tại luôn mà. Hừm...”

“Như vậy có nghĩa ‘người dư ra’ tồn tại cho đến đêm đó, nhưng chúng ta không nhớ ra người đó là ai,” tôi cố kìm nén cảm giác rầu rĩ, rồi đổi giọng, hỏi, “Có tất cả bao nhiêu người tham gia chuyến đi?”

“Ừm... Mười bốn. Và mười lăm nếu tính cả thầy Chibiki.”

“Như vậy ban đầu hẳn là có mười sáu người. Chỉ hiềm không ai còn nhớ.”

Không ai... không ai ngoại trừ Mei và tôi, những người trực tiếp liên quan đến “cái chết” của dì.

Mochizuki không, Teshigawara không, thầy Chibiki cũng không... Không ai còn nhớ. Không ai nhớ từng có một giáo viên Mỹ thuật tên là Mikami Reiko xuất hiện từ tháng Tư, phó chủ nhiệm của lớp 9-3, chủ nhiệm thay sau cái chết của thầy Kubodera, đã hồi tưởng trải nghiệm mười lăm năm trước và lên kế hoạch cắm trại rồi có mặt ở đó với tư cách người đi kèm.

Tôi đã biết điều này trong một cuộc đàm thoại với Mei. Trước hôm phẫu thuật, tôi xoay xở trốn được khỏi phòng bệnh và ra bốt điện thoại gọi tới nhà cô. Tôi có điện thoại di động trong phòng, nhưng đã cạn pin, không dùng được.

“Chẳng ai nhớ cô Mikami cả,” Mei nói luôn khi nhận ống nghe từ Kirika, không màng hỏi thăm xem tôi thế nào. “Họ nói cô mất được hai năm rồi, vào mùa thu.”

“Hai năm...”

“Phải. Cậu học sinh Sakuma từ bỏ vai trò ‘không tồn tại’ ngay sau kỳ nghĩ hè. Vừa bước vào tháng Mười, một học sinh trong lớp chết... tiếp đó là cô Mikami. Họ nói cô chết đuối dưới sông Yomiyama. Cậu vẫn không nhớ ra hả?”

“Dì chết đuối...?”

“Cuối tháng Mười mưa nhiều, nước sông dâng cao. Hôm sau người ta tìm thấy xác cô ở hạ nguồn. Không ai biết cô nhảy xuống sông hay vô tình bị nước cuốn...”

“...”

“Tôi cũng chưa nhớ ra, nhưng sự việc là như vậy. Bởi thế số người thiệt mạng vì liên quan đến ‘hiện tượng’ trong năm kia là tám, không phải bảy. Trí nhớ của mọi người đã trở lại bình thường. Nhiều bản ghi, tài liệu cũng thế. Có lẽ là tất cả. Tôi đã xem bản danh sách lớp, phần ghi ‘Phó chủ nhiệm: Mikami Reiko’ cũng đã biến mất.”

“Vậy dì ấy thực sự là...”

Đó là chứng cứ đanh thép khẳng định dì Reiko là “người dư ra”.

“Mọi người nói sau khi thầy Kubodera chết, thầy Chibiki được cử làm chủ nhiệm thay. Đây là trường hợp ngoại lệ, vì thầy vẫn tiếp tục giữ vị trí thủ thư ở thư viện phụ. Ai cũng nói thầy Chibiki là người lên kế hoạch và dẫn lớp đi cắm trại... Chỉ mình thầy thôi.”

“Thế còn Câu lạc bộ Mỹ thuật?” Ý nghĩ đó bất chợt ập đến, nên tôi hỏi. “Không rõ bây giờ câu lạc bộ ấy sẽ ra sao, sau khi vừa được mở lại từ hồi tháng Tư.”

“Cô Mikami qua đời rồi, giáo viên cùng cô phụ trách câu lạc bộ đã chuyển đi chỗ khác vào năm tiếp theo. Giáo viên Mỹ thuật mới không muốn điều hành, nên hoạt động phải tạm ngừng. Nhưng giờ mọi người lại nói là giáo viên đó đã đồng ý cố vấn cho câu lạc bộ từ mùa xuân vừa qua.”

“Ồ.”

Bản thân tôi cũng đoán được khá nhiều về sự tồn tại của dì Reiko qua những cuộc trò chuyện với bà lúc bà vào thăm. Bà không bao giờ hỏi về sự an toàn của cô con gái đi cùng trong chuyến cắm trại, mà chỉ khẽ nhắm mắt than, “Ôi, giá như lúc này Reiko còn sống.”

Và còn nói với tôi, “Cháu biết dì thế nào mà. Dì cứ coi cháu là con đẻ của dì đấy, Koichi. Dì nói nếu Yosuke mà là ông bố độc ác thì dì sẽ nhận nuôi cháu. Cho dù mới chỉ gặp cháu một lần hồi cháu còn nhỏ xíu.”

Tôi còn thắc mắc không rõ căn nhà phụ mà dì Reiko dùng làm phòng làm việc kiêm phòng ngủ trông ra làm sao.

Bởi ít nhất trong vòng bốn tháng, dì đã tiếp tục sống ở thành phố này, trong căn nhà này, “bằng xương bằng thịt”... Hẳn là còn chút dấu vết... Nhưng không, kể cả thế thì chúng cũng đã biến mất, hoặc là mang ý nghĩa khác.

“Lễ Obon đã gần kết thúc rồi, nhưng khi xuất viện, cháu có muốn tới viếng mộ Reiko không?” Nghe bà nói thế, tôi phải cố gắng lắm để không quay mặt khỏi ánh nhìn chằm chằm của bà.

“Bà biết con bé sẽ vui nếu cháu đi cùng.”

Tôi nghĩ cứ kể cho Mochizuki, Teshigawara và thầy Chibiki nghe sự thật thì cũng được, mặc dù tôi có cảm giác ngoại trừ thầy Chibiki, dù tôi có cố giải thích bao nhiêu, họ cũng sẽ cảm thấy phi thực và rất bối rối.

Tôi không biết có phải Mochizuki giữ ý không, nhưng cuối cùng cậu ra về trước, để Mei lại với tôi. Lúc rời đi, cậu lẩm bẩm, “À phải!” Rồi lục túi lấy thứ gì đó.

“Tớ định đưa cái này cho cậu. Tớ cũng in một bản cho Misaki nữa.”

Thứ Mochizuki đưa cho tôi chính là bức ảnh chúng tôi chụp chung trước cổng Nhà kỷ niệm Sakitani tối ngày 8 tháng Tám.

“Này, Misaki... cậu biết được bao lâu rồi?” Đợi Mochizuki khuất dạng, tôi mới hỏi Mei về thắc mắc vẫn đeo bám tôi suốt thời gian nằm viện. “Việc cô Mikami... dì Reiko là ‘người dư ra’ ấy. Từ lúc nào cậu...”

“Lúc nào á?” Mei chậm rãi vỗ tay lên trán. “Tôi quên rồi.”

“Sao cậu không nói với tớ?” Tôi hỏi thêm câu nữa, mặt hết sức nghiêm túc.

“Tôi nghĩ nói cho cậu biết cũng chẳng ích gì. Cho tới khi được nghe cuốn băng. Thêm nữa...” Dịch tay đến chỗ miếng băng che mắt trái, Mei nói tiếp. “Cơ bản là tôi không nỡ. Làm sao có thể? Cô Mikami trông giống hệt người mẹ quá cố của cậu. Khi xem cuốn kỷ yếu ở trường và mấy tấm ảnh ở nhà cậu... tôi nghĩ, họ giống hệt nhau. Đối với cậu, đó là người rất quan trọng, đúng không? Cô Mikami, tức dì Reiko ấy.”

“Ừ... Nhưng...”

“Nhưng sao? Cậu tìm ra cuốn băng, tôi phát hiện ra vẫn có cách ngăn ngừa ‘tai ương’, cho nên... thế đấy.”

Thế đấy... Phải, đúng là cô phải nghĩ nát nước.

Nếu gửi trả “kẻ đã chết” cho Tử thần “tai ương” sẽ chấm dứt. Ai là “kẻ đã chết”? Cô đã nhìn ra. Vậy cô nên làm gì? Cô cần làm gì?

Để chắc chắn về quyết định của mình, cô muốn trực tiếp nghe cuốn băng của Matsunaga Katsumi và xác thự. Đây c c những điều anh ta nói. Trước khi làm thế, cô đã tận mắt xem tấm ảnh lớp 9-3 của hai mươi sáu năm trước để chắc chắn Yomiyama Misaki có “màu của cái chết”hính là quy trình cô tự tìm hiểu đầu đuôi sự việc và ra quyết định, cố gắng gánh về mình mọi phần trách nhiệm...

“Hôm nọ, khi tớ gọi cho cậu từ bệnh viện,” tôi nói, uyển chuyển thay đổi chủ đề. “Tớ thử gọi vào di động của cậu trước, nhưng không liên lạc được.”

“Ừ, sau chuyến cắm trại, tôi ném nó xuống sông rồi”, Mei đáp gọn lỏn. “Tôi bảo với Kirika... với mẹ là mất máy trong vụ cháy.”

“Sao cậu lại làm thế?”

“Vì dù nó tiện lợi nhưng tôi thấy thứ máy móc ấy kinh khủng lắm. Chẳng lý gì lúc nào cũng phải kết nối với người khác.”

Trả lời với nụ cười phảng phất, trông Misaki Mei giống hệt ấn tượng ban đầu của tôi về cô vào ngày cuối tháng Tư, khi chúng tôi gặp nhau lần đầu trong thang máy khu điều trị nội trú.

“Mà có lẽ mẹ sẽ lại bắt tôi dùng cái mới.”

“Lúc ấy, thỉnh thoảng tớ vẫn gọi cho cậu nhé?”

“Chỉ được thỉnh thoảng thôi đấy,” Mei đáp, lại khẽ mỉm cười.

Một ngày nào đó, chúng mình sẽ cùng đi thăm bảo tàng nghệ thuật ở Tokyo nhé? Tôi định nói ra những lời này, nhưng rồi nuốt ngược vào trong.

Một ngày nào đó... Kể từ thời điểm này, bao lâu nữa thì tới ngày đó? Nhưng tôi không còn cảm thấy mơ hồ như trước đây.

Một ngày nào đó... Tôi biết sẽ có ngày tôi gặp lại Mei. Kể cả khi rời thị trấn này vào mùa xuân tới, tôi vẫn tin. Kể cả khi chúng tôi chẳng hứa hẹn gì thêm. Kể cả khi mối kết nối tôi cảm nhận được bị gián đoạn. Một ngày nào đó, tôi biết chúng tôi sẽ gặp lại nhau.

Sau đó, chúng tôi cùng xem những tấm hình Mochizuki đưa.

Có hai tấm. Tấm đầu tiên do Mochizuki chụp. Tấm còn lại Teshigawara chụp. Ở góc phải mỗi tấm có các con số hiển thị ngày giờ.

Trên cả hai tấm ảnh, có cả thảy năm người.

Trụ cổng Nhà kỷ niệm Sakitani đứng chính giữa. Trong một tấm, theo thứ tự từ phải sang trái là tôi, Mei, Kazami, Teshigawara và cô Mikami (dì Reiko). Tấm còn lại, Mochizuki thế chỗ Teshigawara, theo chỉ dẫn của Teshigawara, cậu đứng sát vào “cô Mikami yêu quý”...

“Dì Reiko có mặt.”

Vẫn nhìn chằm chằm tấm ảnh, tôi nói to để xác nhận cùng Mei. “Tớ đoán Mochizuki không thể nhìn thấy dì.”

Cô gật đầu. “Ừ.”

“Có màu gì không?” Tôi hỏi. “Dì Reiko trông thế nào?”

Để đáp lời, Mei gỡ miếng băng che mắt trái, nhìn tấm hình thêm một lần nữa. Rồi cô khẽ đáp, “Màu của cái chết.”

“Ừm.”

Tôi trượt xuống khỏi giường, bước tới mở to cánh cửa sổ phòng ra. Bên ngoài trời sáng sủa, nắng chan hòa, nhưng chẳng hiểu sao gió thổi vào lại lành lạnh.

“Tớ nghĩ bọn mình cũng sẽ sớm quên thôi,” tôi nói, quay lại nhìn Mei. “Tất nhiên bọn mình sẽ quên chuyện xảy ra trong chuyến cắm trại. Rồi bọn mình quên hết mọi thứ liên quan đến dì Mikami Reiko từ tháng Tư cho đến đêm đó. Giống như Mochizuki và những người khác.”

Bất chấp thực tế chính tay tôi đã gửi trả dì cho Tử thần.

“Cho dù chúng ta làm như anh Matsunaga mười lăm năm trước, để lại một cuốn băng về những điều chúng ta nhớ hoặc viết ra đâu đó, nhưng những phần quan trọng nhất có lẽ sẽ biến mất, cũng giống như trên cuốn băng.”

“Ừ, có lẽ.”

Đeo miếng băng che trở lại, Mei lặng lẽ gật đầu. Rồi cô hỏi, “Cậu có muốn nhớ chuyện đó lắm không? Cậu định không bao giờ quên sao?”

“Tớ không biết.”

Quên đi thì tốt hơn. Tôi cũng cảm thấy thế. Kể cả lúc này, một cơn đau, hoàn toàn độc lập với phổi của tôi, vẫn nhoi nhói sâu trong lồng ngực. Nếu lãng quên đồng nghĩa với việc cơn đau này biến mất hoàn toàn... thì có thể. Nhưng dẫu sao... Tôi chậm rãi quay về phía cửa sổ, vẫn cầm hai tấm ảnh trong tay. Nhìn lại thêm một lần nữa... Rồi chìm vào suy tư.

Tôi không biết việc này sẽ diễn ra trong vài ngày, vài tháng hay vài năm nữa. Nhưng một ngày nào đó, toàn bộ thông tin về “người dư ra” năm nay sẽ biến mất khỏi trí nhớ của tôi...

Ngày đó...

Tôi sẽ nhìn thấy gì ở khoảng trắng xuất hiện trong những bức ảnh này? Tôi sẽ cảm thấy ra sao? Thêm một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, lay khẽ mái tóc tôi. Lạnh ngoài sức tưởng tượng.

Những cơn gió cuối cùng của mùa hè.

Khi cụm từ này lướt qua tâm trí tôi, mùa hè tuổi mười lăm của tôi cũng chấm dứt.

Hết