← Quay lại trang sách

Chương VII

Nửa giờ sau, ông giáo và các con ngồi trong cỗ xe của Heinrich trên con đường rừng. Chàng trai đã thuyết phục được mấy bố con đến ăn trưa ở Nunsthel, thời tiết rất dễ chịu.

- Ba cháu rất sung sướng được gia đình bác cùng đến ăn bữa trưa. Và lúc ra về chúng ta sẽ được ngắm cảnh rừng dưới ánh trăng. Thật là huyền diệu.

Bữa ăn rất vui vẻ. Cả nỗi u buồn của Alexy mấy hôm nay cũng giảm đi rõ rệt vì tiếp xúc với những người trong gia đình Lendau và Duntz. Ông giám thủ và ông giáo thích thú nghe bọn trẻ trò chuyện với nhau.

Đang nói về Holberg, người ta lại quay sang nói về bá tước Lendau, Heinrich kêu lên:

- Ba ơi, con quên chuyển lời mời của ông ấy tới ba. Ông ấy bảo con rằng ông ấy sẽ rất sung sướng được gặp ba ở Runsdorf và khen ba ghê lắm.

Nét mặt ông giám thủ tối sầm lại. Ông vân vê trong ngón tay những vụn bánh mì và không trả lời. Ông giáo nói:

- Bạn thân mến, bạn chưa bao giờ nói chuyện với chúng tôi về việc bạn đã cứu thoát khỏi đám cháy, bà cô ông…

- Adrian, xin bác đừng nói đến chuyện ấy… Ông giám thủ đáp lại hơi xẵng. Đó là một nấm mồ không nên khai quật lên...

Bộ mặt đẹp của ông ửng đỏ, cặp môi ông run run. Một tia sáng lóe trong mắt. Ông ngừng lại, đột nhiên đưa bàn tay lên trán và nói tiếp với một âm điệu khác hẳn rồi gượng cười.

- Bác sẽ cho tôi là lên cơn thần kinh. Quả thật đôi khi tôi như vậy đấy, không hiểu sao…

Nói những câu cuối cùng, ông hơi nhún vai. Nhưng cặp mắt ông vẫn giữ một vẻ đau đớn mà Marysia đã nhận thấy.

Chín giờ tối, Heinrich đưa khách về Runsdorf. Anh cho xe đi theo con đường dài nhất, đi qua biệt thự hồng, trông cũng rất tráng lệ, nhất là dưới ánh trăng. Một thứ ánh sáng xanh mờ ảo soi sáng dưới rừng cây làm cho những thân cây có vẻ như những con ma. Ánh trăng rải suốt triền dốc rải rác những tảng đá lớn cho đến tận thung lũng. Và thung lũng hiện ra như trong những giấc mơ, như một mảnh đất bên kia, mãi mãi trong giấc ngủ.

Chỗ đường quành nom thấy biệt thự. Ánh sáng từ trong tất cả các cửa sổ chiếu ra làm người ta trông thấy những căn phòng trang hoàng tuyệt diệu, như thách thức với ánh sáng mờ ảo trải xuống thiên nhiên đang thiu thiu ngủ. Xung quanh ngôi nhà tuyệt đẹp ấy có những ngọn đèn đường bọc kính màu hồng treo trên cột, toả ánh sáng xuống đường đi và khu vườn lộng lẫy.

Heinrich cho xe dừng lại để mọi người được ngắm cảnh. Anh nói:

- Ngày nào cũng như thế này. Quận chúa Olgoff không chịu nổi được bóng tối, bao giờ cũng cần ánh sáng thật nhiều…

Chàng trai ngừng nói. Đằng sau những tấm kính lớn của một cửa sổ vừa xuất hiện một hình bóng lưng còng mặc toàn trắng. Lúc đi qua, Marysia nhận thấy một khuôn mặt héo hắt, rất xấu xí với cặp mắt sắc sảo gây cho cô một cảm giác khó chịu.

- Quận chúa đấy. Heinrich thì thầm.

Vào lúc cửa xe sắp đi qua biệt thự, cánh cửa mở ra và một dáng người cao cao xuất hiện trên ngưỡng cửa. Thoạt nhìn, Marysia nhận thấy ngay là lão Heintz.

Lão già tiến vào con đường đi tắt qua các bụi cây và rút ngắn khoảng cách đến Runsdorf rất nhiều.

- Lão già Heintz đấy có phải không? Heinrich hỏi. Đấy là tấm gương đẹp đẽ về lòng trung thành của các đầy tớ già. Lão này già lắm rồi và là đầy tớ hiện thời của bá tước Olgoff. Thời còn trẻ lão vào làm việc với bá tước Olgoff Lendau và trở thành người hầu tín nhiệm của bá tước. Bà em ông cũng vậy, tín nhiệm lão lắm. Có thể ngày nay bà thích nói chuyện với lão về những ngày đã qua, bởi vì tôi thường gặp lão đến đây luôn, vào những buổi tối tôi đi thăm rừng về… Cô Marysia đã bao giờ nom thấy bà quận chúa chưa?

- Cũng mới qua loa, đủ biết là bà ta rất xấu xí.

- Vâng, tinh thần bà thì ít ai sánh kịp, nhanh nhẹn, đặc sắc, sáng lạn… Ôi, đặc sắc, tôi cho là bao giờ bà cũng đặc sắc. Bà sống một cuộc đời có thể gọi là hoàn toàn cô đơn, và chưa bao giờ, kể từ ngày bà từ nước Nga trở về, đặt chân đến Runsdorf. Người ta nói là các cháu bà rất hiếm khi đến thăm bà. Khi cháu gái bà là nữ tu sĩ đến Runsdorf, đôi khi bà đến ở biệt thự Hồng vài ba ngày. Và cho tôi là như vậy, bà phải chìm đắm vào những cuộc bàn luận vô tận về sự cao cả của dòng giống họ… Chàng trai mỉm cười nói thêm – May thay nhũng lệnh bà kiêu kỳ không nghe thấy những gì chúng ta nói, bởi vì các bà ấy không thể chấp nhận được việc gia đình các bà không được coi là cao cả như xưa… Thế mà!

Đến chỗ quành, Runsdorf xuất hiện, tối tăm hơn bao giờ, hầu như huyền hoặc dưới ánh trăng, trong đó kích thước của nó, trở nên thái quá. Vì vậy, ngôi nhà cổ có cái vẻ ghê sợ của một nhà tù hắc ám và rộng lớn.

Heinrich chỉ tay về phía đó:

- Tuy nhiên ngày nay người ta không thể chối cãi được là ảnh hưởng của họ không còn gì nữa. Họ hăm hở đấu tranh thầm lặng chống lại những tư duy mới ưu việt và chính đáng. Nhất định họ sẽ thất bại. Tuy vậy cánh trẻ trong họ rất có khả năng.

- Phải. Ông giáo nói, họ có bản chất đáng mến. Bác xin thú thật là ông bá tước trẻ Walther làm bác rất có cảm tình. Và nữ bá tước Bianca cũng vậy, rất đáng mến.

- Hoàn toàn đáng mến. Heinrich nói. Và số phận của cô ta, hoặc chết già giữa những bức tường cổ, họăc lấy một người nào đó già hơn hay trẻ hơn, ít nhiều ghê tởm và đáng ghét, điều đó không quan trọng, miễn là gia thế quý tộc, phải cân xứng… Trừ phi cô vào một Hội tu sĩ như bà dì.

- Có lẽ không đến nỗi như thế. Heinrich. Với những đức tính của cô ta, rất có thể sẽ có một chàng trai cùng giới đến chọn, và chàng trai đó rất có khả năng.

Heinrich lắc đầu:

- Vâng, điều đó có thể đến… nhưng phải thật là may mắn. Quý tộc phá sản đang lùng tìm tiền tài. Vậy mà chúng ta có thể nhận thấy gia đình Lendau lại có vẻ đang túng thiếu...Rồi cuối cùng chúng ta sẽ biết.

Nói xong Heinrich giơ roi quất vào lưng ngựa và con ngựa nhẹ nhàng kéo cỗ xe chạy về phía Runsdorf.

… Tối hôm đó, vào lúc thay quần áo để đi ngủ, Marysia bỗng cảm thấy muốn được đi xem cảnh hồ dưới ánh trăng. Theo như bà già Octavia nói, không ai đến phía ấy của lâu đài, cô không sợ mắc tội thóc mách, tự cho đây là một cuộc giải trí vô tội.

Sau khi đã kéo chốt cửa, cô mở cánh cửa gỗ sên và đi vào hành lang chỉ có ánh trăng, chiếu qua những mảnh kính lớn và toà thành những vệt dài nhợt nhạt trên sàn đá.

Buổi tối hôm đó, chiếc hồ ảm đảm như biến thành một tấm thảm bằng bạc lỏng. Trái lại thánh đường kỳ dị hiện ra tối đen hơn, rùng rợn hơn duới ánh trăng bạc. Trăng chiếu sáng những căn nhà vây quanh hồ, làm Marysia phân biệt được, phía bên kia sân, những tấm kính của các cửa sổ cao đóng im ỉm.

Cô tiến lên và quan sát mặt hồ bàng bạc, thứ quan tài lỏng cho nhiều thành viên trong gia đình xưa kia giàu có và thế lực, nơi ở cuối cùng của nàng Paola xinh đẹp mà cái chết dẫn đến vụ tự tử của ông chồng. Chắp hai tay lại, cô đọc một bài cầu nguyện cho linh hồn của những người chết không quen ấy. Lúc cô ngẩng đầu lên, cô trông thấy một trong những cửa sổ trước mặt từ từ mở ra. Một bóng hình cao và một tiếng thốt hãi hùng. Vì cô nhớ đến câu chuyện bà già Octavia đã kể.

Bóng ma đó nhẹ nhàng lướt tới tận bờ hồ rồi chắp tay quỳ xuống, hơi nghiêng đầu về phía làn nước bạc. Marysia nhận thấy một nét mặt nhìn nghiêng tuyệt diệu, một bộ tóc thẫm, mộ thân hình mà cô cho là vẻ thanh tịnh không ai bì được. Một hiện hình tuyệt diệu và cảm kích biết bao trong cảnh tượng huyền thoại này. Phải chăng là nữ bá tước Paola tươi trẻ cầu nguyện cho người chồng tội lỗi, hay là Walburge cô gái đã chọn cái chết thay cho người chồng bỉ ổi? Hoặc một ai khác trong số những nữ bá tước Lendau đã tiến hành một cuộc sống khổ nhục bí mật ở đây? Bà Octavia đã nói với Marysia là chỗ ở này trước kia dành cho họ, và Paola là người đầu tiên làm trái với tục lệ, bởi vì nàng không thể nào quên được cái điều sầu thảm. Bỗng nhiên cái bóng ấy lại cúi đầu xuống hơn nữa, giấu mặt vào trong hai lòng bàn tay. Marysia tủơng như trông thấy hai vai rung lên như đang khóc nức nở. Rồi hai tay buông xuống, thiếu phụ lạ mặt đứng lên một cách mạnh mẽ và đi nhanh về phía cửa và biến vào trong đó.

Một lát sau, ánh lửa xuất hiện trên các cửa sổ, xuyên qua những tấm rèm cửa vải mỏng màu đỏ đàng sau kính. Liền sau đó, tiếng đàn dương cầm vẳng đến tai Marysia. Những ngón tay nghệ sĩ làm tiếng đàn như khóc than, cho nó một tâm hồn, hay đúng hơn, truyền cho nó tâm hồn của nữ nhạc công lạ mặt. Và tâm hồn đó phải là buồn rầu, bị thương tổn, đau đớn, nếu tin vào những dòng buồn thảm, xót xa, bị cắn rứt mà mà Marysia nghe một cách xúc động.

Bỗng nhiên hoà âm thay đổi và trở nên hung bạo, tàn nhẫn, đắc thắng và dừng lại đột ngột trên một tiếng khóc nức nở.

Marysia quay trở về buồng mình và rơi mình xuống chiếc ghế bành. Cô vừa mới có ảo ảnh chăng? Hay cô đã trông thấy một trong những bóng ma mà bà Octavia đã kể?

Cô lắc đầu và bắt đầu cười. Thần kinh cô căng thẳng một lúc bởi cảnh tượng lạ lùng ấy, lập tức cô lấy lại được thăng bằng. Gia đình Lendau có thể có khách, và khách có thể là người trong họ đến để cầu nguyện cho những con người trong gia đình đã chết. Bản thân thiếu phụ ấy hẳn có những nỗi buồn riêng, xét theo thái độ và tiếng nhạc của bà tuyệt diệu nhưng buồn.

Hôm sau, Rosine bưng café sữa đến rất muộn. Chị xin lỗi, nói rằng bà tu sĩ tối hôm qua đã đến không báo trước nên chị rất bận. Chị nói thêm:

- Phải đỡ các hòm xiểng, thu xếp buồng, thu xếp nhiều thứ lắm. Nữ bá tước Fra thích thấy xung quanh mình được gọn ghẽ.

- Bà bá tước ở đâu? Marysia hỏi và tiếp tục cắt những khoanh bánh.

- Ở trong căn phòng trông ra hồ. Bà quận chúa Olgaff hồi còn con gái cũng ở đó. Bà nữ tu sĩ kế tiếp. Đó là căn buồng đẹp nhất, sang trọng nhất lâu đài. Nhưng người ta có các vàng tôi cũng không đổi buồng riêng của tôi.

Lúc Rosine đã về, ông giáo quay về phía con gái:

- Đấy, con ma của con đấy.

- Vâng, tất cả đều rõ ràng. Bà nữ tu sĩ đến để cầu nguyện cho mẹ trên bờ hồ. Đó là nấm mồ của bà. Tuy nhiên thứ tuyệt vọng ấy cũng khá là khó hiểu, nếu người ta nghĩ rằng bà là một cô bé con, chưa hiểu biết gì khi bà mẹ Paola chết… Tuy nhhiên sự xuất hiện trên bờ hồ của nhân vật kỳ diệu ấy trong ánh trăng ấy, thật là huyền ảo. Con rất muốn ba được chứng kiến.

- Thưa ba, vì hôm nay ba lên lớp, con sẽ đi thăm bà già Muller. Bà già tội nghiệp, đã mười lăm ngày rồi con chưa lại thăm bà.

Loisa Mulle, một bà già chín mươi tuổi, vợ goá của một người tiều phu, sống khổ sở tối tăm trong một căn lều nhỏ trong rừng. Thời còn trẻ bà làm phụ bếp ở Runsdorf. Một người đàn ông tốt bụng họ hàng với bà đã lấy bà, mặc dù thần kinh không được tốt lắm, đã đem lại hạnh phúc cho bà trong hoàn cảnh mà họ có được. Ông ta chết lúc gần một trăm tuổi, để lại bà bị tê liệt và bị đứa con độc nhất bỏ rơi, không nơi nương tựa. May thay, ông giáo cho cô con gái lớn chăm nom để bà già không thiếu thốn gì. Một hôm, Marysia cùng đi với Laura và bà già Louisa tỏ ra rất hài lòng. Cô gái đã nhiều lần trở lại đây mang theo tình thương và nhận lòng biết ơn nồng nhiệt.

Bà già Louisa thần kinh hơi kỳ quặc, thường im lặng. Nhưng gần đây, đôi khi bà đâm ra nói nhiều. Thế là những câu chả đâu vào đâu tuôn ra từ miệng bà, kèm theo những cử chỉ của đôi cánh tay chỉ toàn xương. Rồi đột nhiên bà lại câm lặng hoàn toàn.

Vừa bước vào căn lều, Marysia thấy ngay là bà già lại rơi vào tình trạng ấy. Trông thấy cô, nhấp nháy con mắt độc nhất còn lại do một tai nạn xảy ra cách đây hơn chục năm.

- Cô từ Runsdorf đến hả?… Một lâu đài tuyệt diệu, tôi biết hết mọi xó xỉnh... Tôi tò mò lắm nên đã bị người ta mắng như té nước… Tôi đã chứng kiến … Khá nhiều chuyện. Cô biết Heintz chứ? Phải tôi đã thấy hắn... và bá tước Arnulf trong hành lang... mặt ông ta tái xanh... Vâng đúng thế... và cái két rất nặng...

- Két nào? Marysia vô tình hỏi.

- Cái két... và nước rút xuống... Tôi trông thấy cái hố... Ôi, đúng là tôi đã trông thấy…

Bà lão đột nhiên ngừng lại, con mắt ngơ ngác, và Marysia không thể nào moi thêm được một câu nào nữa.

Sau khi đã sắp xếp gọn ghẽ mọi thứ trong lều, cô gái ra về. Cô đi theo con đường qua biệt thự, có một số cảnh đẹp dưới thung lũng mà cô thích nhìn.

Sáng hôm ấy, mặt trời tháng chín chiếu sáng bìa rừng và những vạt cỏ bên dưới, có dòng sông sáng loáng và ngoằn ngòeo chảy qua. Lá rừng bắt đầu tắm chuyển sang màu gỉ sắt và vàng tái. Loài cây hoang dại phủ những tấm thảm hồng lên các nơi rừng thưa và chúng tha hồ tắm nắng. Marysia bước nhanh trong cảnh im lặng bí mật của khu rừng. Đến quãng đường rẽ, cô nom thấy biệt thự tràn đầy nắng và phủ một tấm áo khoác đỏ những dàn nho đầu mùa. Đích thực là một nơi tuyệt diệu. Cô gái đứng lại một lúc để chiêm ngưỡng tác phẩm điêu khắc chạm trổ trên ban công gỗ và một bộ sưu tầm tuyệt diệu những câu thu hải đường, đủ các màu hồng, trang điểm mặt ngoài biệt thự.

Lúc quay đầu lại, cô trông thấy hai người xuất hiện trên đầu lối đi dẫn đến Runsdorf. Một người là bá tước Walther, người kia… Marysia có thể nhận ra được dẫu người đó có lẫn vào giữa hàng nghìn người khác, một thân hình vô song, vừa mềm mại, vừa trang trọng. Không thể lầm được, đặc biệt người đó lại vẫn mặc bộ đồ đen, rất nghiêm nghị hơi kéo lê hơn so với người đàn bà xuất hiện một cách kỳ lại tối hôm qua.

Tuy sáng nay, chiếc mũ đội đầu che lấp một phần trán. Nhưng lúc đến gần, Marysia chỉ liếc nhìn cũng thấy được chi tiết diện mạo người lạ ấy. Nàng đẹp biết bao. thật khó mà tưởng tượng được những nét hài hoà hơn, nước da trắng dịu hơn…

Cặp mắt đẹp tuyệt trần và mượt như nhung tỏ vẻ ngạc nhiên hơi cao ngạo khi gặp mắt Marysia.

Bá tước ngả mũ chào và tiến về phía cô gái, sau khi đã chào cô toan bước đi.

- Thưa cô Lienkwicz, nhân dịp này tôi xin phép được giới thiệu bà dì tôi, nữ bá tước Franziska Lendau.

Một thứ gì xuất hiện trong cặp mắt huyền diệu ấy. Có lẽ bà nữ tu sĩ thấy cô thiếu nữ thường dân ấy khá lịch sự nên để ý đến một chút. Bàn tay đẹp của bà chìa về phía cô gái với một cử chỉ cao thượng của các công hầu, cặp môi bà thốt ra những câu vừa đơn giản vừa có ý hạ cố. Marysia đáp lời với vẻ duyên dáng vốn có lẫn sự ý tứ kín đáo. Nhưng cô liệu có nằm mơ không? Người đàn bà đẹp tuyệt trần thế này lại là bà dì của bá tước Walther?... Một bà bốn mươi tuổi? Và dưới ánh sáng mặt trời đang rực chiếu lên bà, rõ ràng đến kỹ thuật trang điểm cũng thua sự trẻ trung và sắc đẹp ấy. Bộ đồ nữ tu sĩ khắc khổ đẩy xa giả thiết làm dáng của bà ấy.

- Thưa cô, hôm nay cô đi chơi sớm thế? Tôi thấy khí hậu trong rừng đối với cô thật là tuyệt vời.

Thực tế là sắc mặt tươi tắn rực rỡ của Marysia, cặp mắt sâu xa và mãnh liệt của cô chứng minh cho cảm tưởng đó của bá tước, được phát biểu với một sự ngưỡng mộ kín đáo.

- Khu rừng này, tôi thích lắm, nhất là vào giờ này.

- Cô nói đúng. Franziska nói giọng hơi trầm rất êm ái. Tôi thích trông thấy những giọt sương lóng lánh trong bụi cây và xung quanh những chiếc lá, tôi thích dẫm lên thảm cỏ ấm và nghe tiếng chim hót chào mừng ban mai. Vâng, tôi yêu những thứ đó lắm…

Những câu cuối cùng được thốt ra qua cặp môi run run.

- Thưa dì, bây giờ thì sao ạ?

Bà ngẩng đầu lên và phác nụ cười trong đó Marysia nhận thấy vẻ cay đắng.

- Bây giờ, cháu ạ, dì của cháu là một mụ già đã sống, đã suy nghĩ và không còn giữ chút hứng thú thơ mộng nào của tuổi trẻ nữa.

- Ôi, một bà già à? Marysia thốt lên.

Và lòng ngưỡng mộ chứa đựng trong cặp mắt cô gái bộc lộ cho bà bá tước xinh đẹp thấy lời thốt ra ấy thành thực biết bao. Nhưng thứ mà một người phụ nữ khác thích, bà bá tước này lại không thích, vì một nếp nhăn phật ý xuất hiện trên trán bà.

- Bề ngoài không quan trọng – Bà khẽ nhún vai. Nhiều người tuổi đã cao mà vẫn giữ tâm hồn trẻ trung, lại có những người hai mươi tuổi đã già. Trong gia đình chúng tôi, thường là những người này: trách nhiệm đối với một tên tuổi lớn làm người ta mau già.

Bộ mặt đẹp của bà như tối sầm lại và Marysia tưởng như nom thấy cái bóng ấy trên vẻ mặt trầm ngâm của bá tước. Nhưng ngay sau đó ông mỉm cười và giơ tay thân ái chỉ về phía lối đi và nói:

- Ông Duntz và cô bé Gisèle kia rồi…

Bà nữ tu sĩ rùng mình và Marysia có cảm tưởng bà phải cứng người để không lùi lại, cặp môi bà bỗng nhợt nhạt, bàn tay bà nắm chặt lấy cán dù. Nhưng bà kiêu hãnh ngẩng đầu và ngoảnh về phía những người mới đến: Heinrich Duntz và em gái anh.

Thế là Marysia, đang lén quan sát bà nữ tu sĩ, thấy vẻ mặt bà trở lại bình tĩnh. Nhưng rồi người ta nhận thấy một chút bực mình và sốt ruột khi nghe thấy tiếng gọi của Walther, đi đến và nghiêng đầu trước mặt bà.

- Thưa dì, đây là Heinrich Duntz, con trai ông giám thủ Conrad Duntz dũng cảm khi xưa đã cứu dì…

Marysia tưởng như nom thấy bà rùng mình, có lẽ nhớ đến tai nạn khủng khiếp mà Conrad đã cứu bà. Nhưng rồi bằng một giọng nói bình tĩnh, rất lạnh lùng, bà trả lời:

- Tôi không quên, bố anh là một con người dũng cảm, anh có thể tự hào…

Ôi, lần này thì thật là cả một niềm xúc động làm run rẩy bộ mặt tuyệt đẹp kia. Walther vừa đẩy đến trước bà dì bé Gisele, bé hơi e lệ trước một bà uy nghi như thế, nhưng rồi cô cũng ngước cặp mắt to xanh giống bố như hệt, nhìn bà. Bá tước vui vẻ nói:

- Đấy là cô bé đáng yêu, con ông Duntz. Bé đã trở thành bạn rất thân của Helena, Valeria và Gultram.

Bà nữ tu sĩ đưa tay vuốt nhẹ lên mớ tóc hung của Gisele. Rồi bà quay mặt đi, cũng với cái giọng lạnh nhạt ấy:

- Đúng, em bé xinh thật… Thôi nào Walther, chúng ta làm phiền cô Lienkwicz quá rồi.

Bà khẽ nghiêng đầu rồi tiến về biệt thự. Bá tước Walther thân mật bắt tay Heinrich và chào Marysia cũng với vẻ thân kính thường ngày, rồi bước theo bà dì. Bà nói với giọng rất bằng lòng:

- Cô gái ấy nom khá lắm. Chắc một ngày kia cô ta sẽ trở thành vợ anh chàng Heinrich.

Bàn tay bá tước đã cầm lấy dâu kéo chuông. Ông giật mạnh đến nỗi nữ bá tước Franziska phải kêu lên:

- Cháu điên hay sao thế Walther? Bà quận chúa sẽ nói thế nào về bà dì anh khi nghe tiếng chuông lộn xộn này.

- Cháu cho là tai bà ấy hơi nghễnh ngãng. Nếu không phải cháu sẽ xin lỗi về những tiếng động chát chúa ấy… còn về chuyện dì hỏi cháu, cháu chẳng biết trả lời sao vì không được biết ý định của hai bố con ông Duntz. Tất nhiên cuộc hôn nhân ấy có thể thành. Gia đình Duntz giàu có, và cũng chẳng vướng víu gì. Còn cô Lienkwicz cũng có thể, họ cùng đẳng cấp chẳng có gì có thể ngăn cản họ…

Một người đầy tớ mặc chế phục màu xanh viền bạc ra mở cửa. Lúc đi theo bà dì bước qua ngưỡng cửa, Walther quay đầu lại. Marysia đang tiến vào lối đi cùng với Heinrich và Gisele. Một rung động xuất hiện trên mặt bá tước, trán ông hằn sâu một nếp nhăn. Nhưng vào đến phòng quần áo, ông đã lấy lại bình tĩnh.

Trong lối đi giữa rừng, Marysia và Heinrich vẫn bàn tán khâm phục bà nữ tu sĩ xinh đẹp. Nhưng bỗng nhiên Gisele lắc đầu nói:

- Bà ấy rất xinh nhưng có vẻ không đáng mến. Hình như bà ta không thích em thì phải, có phải không chị Marysia?

- Có thể bà tay không yêu trẻ con, em ạ. Anh Heinrich này, có phải ba anh kia không?

- Vâng, đúng ba tôi rồi. Nào Gisele chạy nhanh đến chào ba đi.

Một lúc sau ông Conrad Duntz từ giã đám người gác rừng mà ông vừa ban cho họ một số mệnh lệnh, đi vào con đường và đưa tay ra cho Marysia với một nụ cười thân mật làm rạng rỡ bộ mặt nghiêm nghị của ông.

- Thế nào, cháu đi chơi sớm thế. Có đến Nunsthel không?

- Không ạ, cháu chỉ đến thăm bà lão Muller và gặp phải ngày bà ta đang luyên thuyên. Bà nói với cháu về Runsdorf, về Heintz, về bá tước Arnulf, tất cả đều lộn xộn, chẳng hiểu thế nào sất.

- Phải, bao giờ cũng là những ký ức về Runsdorf. Hình như trí óc bà đặc biệt nhớ những ngày ở đấy.

- Ba ơi, chúng con vừa gặp bà cô của bá tước Lendau. Gisele nói và nắm lấy tay bố.

- Bà quận chúa già ở biệt thự năm ngoái đã làm con được một mẻ sợ hãi phải không?

- Không ạ, bà mà người ta gọi là nữ tu sĩ. Nữ tu sĩ là thế nào hả ba?

Bộ mặt của ông giám thị vừa tươi tỉnh do cuộc dạo chơi bằng ngựa trong rừng, bỗng trở nên run run, cặp mí mắt hấp háy rồi cụp xuống.

- Vâng, chúng con vừa gặp gần biệt thự bá tước và cô ông, một tuyệt sắc giai nhân. Nhưng khá lạnh nhạt và kiêu căng. Bà ta nói với con là bà không bao giờ quên những gì mà ba đã làm vì bà, và con có thể tự hào có người cha như ba.

Một tiếng cười chua cay thoát ra từ cặp môi ông Conrad Duntz. Ông quay về phía rừng và lẩm bẩm:

- Cả ba nữa, ba cũng không quên. Trong cuộc sống có những việc có khả năng tồn tại gấp đôi so với các việc khác… - và ông lên tiếng gọi – Wolter, mang ngựa lại đây cho tôi.

Một người gác rừng dắt đến một con ngựa màu be đẹp. Conrad cúi hôn trán con gái:

- Gisele, tối nay nhé… Heinrich báo Laura là ba ăn trưa ở lều săn với đại công tước. Gửi lời chào tới ông bạn Adrian. Cô Marysia, chủ nhật này nhé.

Ông đã đặt chân lên bàn đạp, nhưng một bàn tay nhỏ kéo cánh tay ông:

- Ba ơi, ba chưa trả lời câu hỏi của con. Nữ tu sĩ nghĩa là gì?

- Bây giờ ba không có thời giờ giải thích cho con đâu. Hỏi anh Heinrich ấy.

Ông nhảy lên yên và phóng đi. Một kỵ mã tuyệt diệu, nhìn bề ngoài còn rất trẻ, nom chỉ đáng anh cả của Heinrich.

Marysia từ giã Heinrich và Gisele rồi đi nhanh về Runsdorf. Những cuộc gặp gỡ làm cô về chậm, chỉ còn đủ thì giờ lên lớp giảng bài tiếng anh cho Bianca.

- A, vậy là cô đã trông thấy bà cô tôi? Nữ bá tước trẻ nói. Tôi không hỏi cô thấy bà ra sao vì câu trả lời bao giờ cũng thế. Sắc đẹp của bà thuộc vào loại hiếm hoi không thể đem ra bàn luận được. Nhưng còn hơn thế nữa, bà rất tốt và rất yêu tất cả chúng tôi. Còn về tinh thần, bà vừa sắc sảo, vừa tinh tế, hiếm khi bà để lộ, nhất là đối với người ngoài. Cũng lắm khi bà trở nên lầm lì đặc biệt… và vừa gật đầu Bianca vừa nói thêm - Người ta cho là bà có một nỗi đau đớn về tinh thần.

Marysia nhớ đến cảnh tượng ban đêm vừa rồi, suy nghĩ mà không dám nói, có thể Bianca nói đúng.