← Quay lại trang sách

Chương IX

Cô đi rất nhanh, muốn mau chóng được gặp bố và em trai chắc là đang lo lắng về sự vắng mặt quá lâu của cô. Nhưng vừa đi cô vừa suy nghĩ đến cuộc nói chuyện đã cho cô thấy một nỗi đau đớn sâu sắc và một cuộc đấu tranh khắc nghiệt trong lòng bá tước Lendau. Phía nào sẽ thắng? Lòng kiêu ngạo, tư tưởng sai trái hay nghĩa vụ chân chính dựa trên một thiên hướng hiển nhiên? Cầu Chúa ban cho bá tước đủ nghị lực để đập tan xiềng xích!

"Và lão Holberg ấy, một kẻ phỉnh nịnh, xảo trá và bỉ ổi, - cô nghĩ bụng. - Một tâm hồn đáng khinh! Có thể Laura nói đúng, giả thiết là ông ta muốn cho con gái mình trở thành nữ bá tước Lendau để dùng cây cổ thụ ấy chống đỡ cho cái tổ quý tộc non trẻ của mình. Tất nhiên lão không thể không biết nhà Lendau đang càng ngày càng nghèo đi và tưởng tượng rằng do đó lão có nhiều hy vọng thấy mưu mô của mình thành công. Trường hợp đó lão sẽ nhầm... Phải, ta biết là không bao giờ bá tước Lendau lại..."

Nhưng trong ý tưởng, cô nhớ lại bộ mặt xinh đẹp của Wilhelmine và khẽ rùng mình tự nhủ "Dù sao, cũng khó mà biết được. Nếu bá tước thích Wilhelmine và thấy mình nợ nần chồng chất..."

Marysia vừa đi tới con đường dẫn vào cánh cửa nhỏ của khu vườn nhà Runsdorf. Có tiếng vó ngựa đi nước kiệu. Lúc Marysia mở cửa, trên đường xuất hiện hai kỵ sĩ một nam và một nữ. Cô nhận ra nam tước Holberg và con gái ông. Một giọng nói chua chát cất lên:

- Đằng kia người ta đang hỏi nhau là người nữ anh hùng đã bỏ đi đâu rồi. Tại sao lại chạy trốn như kẻ phạm tội mà không ở lại để nhận những lời khen ngợi?

- Chẳng có lý do gì để tôi ở lại đấy, ông cũng tự thấy, - Marysia lạnh lùng trả lời.

- À, phải rồi, bởi vì cô khiêm tốn... rất khiêm tốn. Một bông hoa violet khiêm nhượng chỉ thích nấp dưới bóng lâu đài Runsdorf cổ kính.

Câu nói được nam tước thốt lên với một vẻ châm biếm có suy tính kèm theo một tiếng cười khinh khỉnh với một vẻ ác cảm.

Marysia lạnh lùng đáp:

- Hoàn cảnh thế thì tôi đành phải thế. Và tôi không thích được người ta khen chỉ vì một hành động hoàn toàn tự nhiên mà ai ở địa vị của tôi cũng đều làm.

- Và cô cũng sẽ làm với bất kỳ ai? Hừm, xin phép cô tôi được hoài nghi. Hành động tất nhiên sẽ không theo bản năng tức thời như vậy, nếu là một người khác, chứ không phải bá tước Lendau.

Máu nóng bốc lên mặt Marysia:

- Thưa nam tước, như thế nghĩa là thế nào? - Cô hỏi, đầu ngẩng cao tự hào.

- Thưa cô, câu nói của tôi không có gì xúc phạm cả. Cô không phải là người đầu tiên say mê bá tước Lendau. Tôi sẽ tự trách mình nếu không nói để cô biết mà đề phòng. Thể chất và tinh thần của bá tước cộng với uy thế đẳng cấp đã tác động đến cô. Có thể ông ta ve vãn cô đôi lúc để mua vui. Nhưng cô hãy nghĩ xem, cô sẽ suy sụp đến thế nào, hối hận biết bao khi mà trí thông minh của cô, đạo đức của cô cho thấy cô chỉ là trò chơi cho vị chúa công, con người không một giây phút nào có ý nghĩ về một cuộc hôn nhân không cân xứng.

Cặp mắt của Marysia tối sầm lại, nhìn xoáy vào con mắt xảo quyệt của đối thủ:

- Nam tước Holberg, trí tưởng tượng của ông ghê thật, tôi phục đấy! - Bây giờ đến lượt Marysia mỉa mai. - Ông đã lập tức dựng lên được một câu chuyện và lấy tôi làm người hùng tội nghiệp. Còn về bá tước Lendau, ông xếp ông ấy vào một vai trò xấu xa. Nhưng xin ông hãy yên tâm, câu chuyện đó sẽ không trở thành hiện thực đâu. Ít ra tôi cũng xin cảm ơn ông về sự chăm sóc ân cần đến thế, bởi vì như ông nói, không thể có vấn đề hôn nhân không tương xứng, mặc dù nó được tô điểm vàng son.

Nói xong, cô khẽ nghiêng đầu và bước vào khu viên.

- Đồ hỗn láo! - Wilhelmine thốt lên, mặt đỏ nhừ.

Nam tước nhún vai:

- Cô nàng bị chạm nọc rồi, đó là điều chủ yếu. Ba nghĩ nó là một con người đầy kiêu hãnh, từ nay nó sẽ dè chừng bản thân mình và cả bá tước nữa. Anh chàng này rất có thể trở nên say mê, vấn đề cũng dễ hiểu vì nó rất đẹp, có một sức quyến rũ hiếm có và một dáng người tuyệt diệu chẳng khác gì bà nữ tu sĩ. Thêm nữa là một trí thông minh khác thường. Ba xin thú thật, ba không thích có nó ở đây chút nào, bởi vì cho dù nhà Lendau cao ngạo đến đâu đi nữa, nó vẫn có thể trở thành một chướng ngại quan trọng cho mưu đồ của chúng ta.

- Nói tóm lại, nó có một sức mạnh phi thường! Ba đã không đánh quỵ được nó, - Wilhelmine tức giận nói và thúc ngựa.

Nếu lúc này Wilhelmine trông thấy cô gái mà cô nghĩ là tinh nghịch, chắc chắn cô sẽ hả dạ. Marysia bước chậm rãi trên lối đi trong khu vườn như thế bỗng nhiên cô cảm thấy mệt mỏi rã rời. Tim cô đập lộn xộn, má cô nóng bừng. Lão Holberg ích kỷ và độc ác ấy vừa mới chửi cô mà lại giả vờ là giúp cô. Tất nhiên lão sợ cô làm vỡ kế hoạch của con gái lão, kế hoạch chiếm lĩnh trái tim của bá tước Walther? Sai lầm quá chừng! Bá tước Lendau quý trọng con gái ông giáo Lienkwicz - và khá quý trọng đấy để mà tâm sự với cô những băn khoăn day dứt của mình và nỗi đau khổ âm thầm của mình - nhưng còn yêu cô...

Tại sao lão nam tước này lại tưởng tượng là cô đã tuân theo một tình cảm khác với cái đà bản năng của lòng dũng cảm, lúc cô lao lên trước mặt hung thủ đang đe doạ vị chúa công trẻ tuổi của Runsdorf? Cô biết rõ rằng nếu bà nữ tu sĩ ở chỗ đó bà cũng sẽ hành động như cô.

Đến một chiếc ghế dài kiểu cổ, cô dừng lại và ngồi xuống. Cô cần phải có thời gian để mối xúc động của mình trấn tĩnh lại, nếu không cha cô và Alexy sẽ nhận thấy trên mặt cô. Không nên để hai người bực mình về biến cố ấy.

Khi cảm thấy đã làm chủ được mình, cô đi theo một lối đi tắt dẫn đến chỗ ở. Lúc đi quành góc lâu đài, cô trông thấy bá tước Lendau ở ngay trước mặt mình, đi ngược chiều mình.

- Thưa cô, tôi có làm cô sợ không? - Bá tước hỏi vì thấy cô gái hơi giật mình vừa dừng lại, cặp má đỏ rựng. Tiếng bước chân trên đất ẩm không kêu lắm.

- Vì tôi lơ đễnh. Vả lại thần kinh tôi cũng còn hơi căng thẳng.

- Tối nay cô cần phải dùng thuốc an thần. Nom cô mệt mỏi lắm. Ngày mai bác sĩ Berdeck sẽ đến thăm bàn tay tội nghiệp này. Cô có đau lắm không?

- Cũng dễ chịu thôi!

- Tốt lắm. Có thế tôi mới được yên tâm đôi chút. Tôi đến đồng thời để báo cho cô biết ông Duntz nghĩ rằng người ấy có thể là con trai bà lão Muller.

- Kẻ đã bỏ rơi bà?

- Vâng, một tên khá lưu manh mà bà lão không nghe nói đến từ nhiều năm. Khi nào hắn tỉnh lại chúng ta sẽ biết rõ sự thật... A, giáo sư đây rồi!

Ông giáo xuất hiện trước một ngưỡng cửa lồng kính. Ông thốt kêu lên lúc trông thấy bàn tay băng bó của con gái. Marysia làm ông yên lòng ngay. Thế rồi bá tước Lendau được mời vào trong nhà, chính ông đã kể lại câu chuyện. Marysia lại phải nghe những lời khen và cám ơn của ông. Sau đó cô lui về phòng riêng, cô lại đi qua dãy hành lang dài để tới miếu thờ ở đầu bên kia lâu đài.

Ngọn đèn thờ đưa động, chợt một vệt sáng vào bóng tối của thánh đường nhỏ nghiêm trang và tối tăm như toàn bộ Runsdorf cổ kính. Trong cảnh mờ tối, Marysia đoán thấy bà nữ tu sĩ còn quàng chiếc áo khoác đen, đang quỳ tựa vào bao lơn.

Marysia cũng quỳ xuống và tỳ trán lên hai bàn tay lồng vào nhau. Cứ như vậy một lúc lâu, cô tìm cách nhìn rõ tâm hồn mình đang xao xuyến bởi một xúc động kỳ lạ. Rồi cô rùng mình đưa cặp mắt sững sờ nhìn lên thánh đường và suy nghĩ:

"Thật điên rồ, không thể thế được! Lạy Chúa, con biết! Xin hãy giúp con hoàn thành mọi nghĩa vụ và quên đi điều mà giờ đây con đang hiểu".