← Quay lại trang sách

Chương 12 .1.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Takaharu đang ngồi ở bàn xem tài liệu gỡ cặp mắt kính xuống, ngẩng đầu lên. Anh ta nghe thấy tiếng dép lê loẹt quẹt, người gõ cửa chắc chắn là chị giúp việc Nishibe Haruko. Chị ta rất nhanh nhẹn, duy chỉ có điểm không ổn là hơi bộp chộp.

“Mời vào.”

Takaharu trả lời, cửa mở ra, đúng như dự đoán, gương mặt tròn trịa của Haruko ló vào.

“Phu nhân về rồi.” Chị ta nói chuyện với chủ nhà cũng thế, nói nhanh, câu từ cũng không lấy gì làm lịch thiệp.

“Ở dưới nhà hả?”

“Vâng, trong phòng khách.”

“Tôi biết rồi.” Takaharu nhổm đứng dậy. Đột nhiên, anh ta để ý thấy Haruko hình như muốn nói gì đó, bèn dừng lại: “Chuyện gì?”

“Dạ, không, không có gì...” Haruko lắc đầu.

“À phải rồi, Haruko, từ ngày mai chị làm đến chiều tối là được. Tháng này chị vất vả nhiều rồi.”

“Tôi biết rồi ạ.” Haruko nói xong liền rụt đầu lại, đóng sập cửa. Âm thanh ấy khiến Takaharu nhíu mày.

Xuống đến tầng một, Mifuyu đang đứng ở một góc phòng khách nhìn ra vườn, trên người vẫn mặc bộ vest trắng, mái tóc buông xuống ngang vai trông sáng lên nhiều. Takaharu thầm nhủ, có vẻ cô ấy tiện thể nhuộm tóc luôn.

Hình như phát hiện ra có tiếng động, Takaharu chưa kịp lên tiếng, Mifuyu đã ngoảnh đầu lại. Trong khoảnh khắc đó, anh ta liền nuốt lại những lời sắp sửa nói ra.

Gương mặt Mifuyu đã nhỏ đi một cỡ. Đương nhiên, có lẽ đây chỉ là ảo giác, sự thay đổi tinh tế của các bộ phận trên gương mặt đã tạo nên hiệu quả chỉnh thể như thế.

“Anh thấy sao?” Mifuyu nhìn anh ta mỉm cười, “Có đẹp hơn không?”

Takaharu gãi gãi lông mày, đi tới bên cạnh vợ. Anh ta đang chọn cách diễn đạt thích hợp.

Đúng lúc này, sau lưng có tiếng nói vang lên: “Vậy tôi xin phép về trước ạ.”

Nishibe Haruko đã dọn dẹp xong đồ đạc chuẩn bị ra về, đang đứng ở cửa phòng khách.

“Ừ, chị vất vả quá.” Giọng Takaharu hơi khô khan.

Takaharu vừa lắng nghe tiếng động Haruko gây ra lúc ra khỏi cửa, vừa tưởng tượng những lời chị ta định nói lúc trước. Có lẽ chị ta cũng thấy lúng túng trước sự thay đổi của Mifuyu.

Anh ta ngoảnh đầu lại nhìn Mifuyu lần nữa. “Cũng được.” Anh ta không thể nào nhìn thẳng vào mắt vợ mình, “Anh thấy đẹp lắm. Em không hài lòng à?”

“Cực kỳ hài lòng.” Người vợ mang bộ mặt nhân tạo của anh ta khẽ gật đầu, hai tay ôm má, “Em muốn trở thành như thế này.”

“Miễn em hài lòng là được.” Takaharu quay mặt, ngồi xuống ghế xô pha.

Mifuyu cởi áo khoác, tới bên cạnh anh ta. Takaharu cầm bao thuốc trên mặt bàn, bật lửa châm thuốc.

“Anh, tại sao vậy?”

“Gì em?”

“Tại sao anh không nhìn kỹ gương mặt em? Có điều gì bất mãn à?”

“Không phải.”

“Không phải... xem ra vẫn không hợp ý anh rồi.”

“Không phải chuyện hợp ý hay không.” Anh ta kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng ve vẩy, “Anh không thể hiểu được.”

Mifuyu thở dài: “Sao anh lại nói chuyện này nữa rồi?”

“Anh cũng chẳng muốn đai đi đai lại mãi một chuyện. Nên nói thế nào bây giờ nhỉ, anh chỉ nói suy nghĩ thực của mình thôi.”

“Thế chẳng là đai đi đai lại mãi một chuyện à?”

“Anh thấy lúc trước em đã đẹp lắm rồi, ý anh là em hồi mình gặp nhau lần đầu tiên ấy. Không phải chỉ có anh, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy cả. Rốt cuộc em còn điều gì không hài lòng nữa?”

“Anh ghét gương mặt hiện nay của em à?”

“Anh không muốn nói đến vấn đề này.”

“Xin anh đấy, nhìn em đây này.” Mifuyu đặt bàn tay lên đầu gối Takaharu.

Takaharu ngoảnh đầu về phía cô, bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình, đôi mắt to hơi nhướng lên đang chăm chú nhìn gương mặt anh ta, anh ta có cảm giác như thể cả người mình sắp bị hút vào trong đó. Không có gì thay đổi, nhưng độ nghiêng của sống mũi càng thêm hoàn mỹ, cằm cô trở nên rất nhọn, làn da không nếp nhăn khiến nó không còn cảm giác chân thực. Takaharu cảm thấy đây giống như một gương mặt búp bê, hoặc được vẽ ra bằng phần mềm máy tính, đầy vẻ nhân tạo.

“Sao vậy?” Cô hỏi, “Anh ghét gương mặt này, phải không?”

Takaharu chuyển ánh mắt đi hướng khác. Tàn thuốc đã khá dài, anh ta vội gảy xuống gạt tàn. “Anh không hiểu được. Người đẹp như em, tại sao còn phải phẫu thuật sửa mặt làm gì nữa? Giữa thời điểm này mà cả tháng không có nhà.”

“Em xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, nhưng có lẽ không ảnh hưởng gì tới công việc đâu, em đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trước rồi, mà cả trong lúc nằm viện, em cũng vẫn luôn giữ liên lạc qua điện thoại và thư từ đấy chứ.”

“Anh không nói chuyện đó, anh chỉ không hiểu cách nghĩ của em thôi.”

“Muốn trở nên xinh đẹp, muốn giữ mãi tuổi xuân là mơ ước chung của mọi phụ nữ. Sự nghiệp của chúng ta chẳng phải cũng được xây dựng trên cơ sở là mơ ước này còn gì?”

“Em vốn dĩ đã đẹp, lại trẻ trung nữa, còn gì chưa hài lòng? Ít nhất thì anh đã rất thỏa mãn, anh không có lời nào chê trách cả.”

“Em cảm ơn.” Mifuyu mỉm cười, ngay cả vẻ mặt cô, Takaharu cũng thấy giống như một hình họa trên màn hình máy tính. Cô nói tiếp: “Nhưng mà, ngoài bản thân mình ra, không ai có thể hiểu được sự tự ti của chính mình cả. Em đã nói với anh từ trước khi phẫu thuật rồi mà.”

“Nếu nói không hài lòng thì sẽ mãi mãi không dừng được. Mấy năm nữa, nếu trên mặt em lại xuất hiện vài nếp nhăn nhỏ thì sao? Chẳng lẽ lại làm phẫu thuật tiếp?”

“Em không biết, đến lúc ấy rồi tính.”

Takaharu dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, ngoảnh mặt sang một bên. Mifuyu đặt tay lên cổ anh ta.

“Nào, nhìn em đi.” Cô xoay mặt chồng hướng về phía mình, “Anh có thấy em trẻ hơn không? Người ở bệnh viện đều nói em giống hệt như gái đôi mươi ấy. Vợ anh trẻ ra, chẳng lẽ anh không vui à?”

Takaharu muốn nói... anh đâu có muốn một người vợ giống con búp bê, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra miệng, chỉ gạt tay cô ra khỏi cổ mình. “Chắc em mệt rồi, đi lên thay đồ đi.”

“Đúng đấy, có lẽ không nên mặc bộ này. Em thay quần áo mặc ở nhà, chắc chắn anh sẽ không nói thế nữa. Tóm lại, là em về nhà rồi.”

“Ừ, mừng em trở về.”

Mifuyu ôm chặt cổ Takaharu, hôn lên má anh ta một cái, sau đó nhoẻn miệng nở nụ cười quyến rũ, buông tay ra. Cô đứng lên khỏi ghế xô pha, xoay người một cái tựa như đang khiêu vũ, đi ra khỏi phòng khách.

Takaharu đưa tay chạm vào nơi vừa tiếp xúc với môi cô. Chỗ đó vẫn còn nóng ấm, anh ta thấy yên tâm phần nào. Đôi môi cô vẫn còn hơi ấm của cơ thể, có máu chảy qua chứ không phải một thứ chế phẩm từ chất dẻo.

Anh ta lấy chai brandy và ly rượu trên giá xuống, bắt đầu uống. Gặp lại người vợ yêu đã xa cách lâu ngày, song tâm trạng Takaharu lại chẳng thấy thoải mái chút nào.

Đây không phải lần đầu tiên Mifuyu làm phẫu thuật chỉnh hình. Ca phẫu thuật đầu tiên là hồi họ mới kết hôn, cô bảo nhìn nếp nhăn nhỏ bên dưới mắt cảm thấy rất ngượng nghịu, muốn xóa nó đi. Takaharu nghĩ một nếp nhăn nho nhỏ như thế hoàn toàn không cần để ý, nhưng đó chỉ là một thủ thuật nhỏ, gần như không nguy hiểm nên anh ta quyết định thỏa mãn nguyện vọng của vợ. Anh ta không nói chuyện này với bất cứ ai, những người khác cũng hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi của Mifuyu sau khi phẫu thuật xong. Kỳ thực, những nếp nhăn đó hoàn toàn có thể che đậy bằng cách trang điểm. Phụ nữ đẹp, dù có gắng sức khiến mình đẹp hơn nữa, thì cũng chẳng ai thấy có gì không tự nhiên cả.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại tiếp tục đòi hỏi, muốn căng da mặt. Trong mắt Takaharu, da mặt cô đã căng mịn lắm rồi, nhưng cô lại hết sức để tâm. Anh ta từng ra sức phản đối, bảo rằng không cần thiết, nhưng cô lại tự tiện đi làm phẫu thuật. Từ đó trở đi, Mifuyu thường xuyên làm phẫu thuật thẩm mỹ, tất cả đều hoàn thành trong thời gian ngắn, vì vậy Takaharu hầu như không biết rốt cuộc cô đã chỉnh hình những nơi nào. Có thủ thuật hình như rất đơn giản, chỉ là định kỳ tiêm vào thứ gì đó. Về sau, Takaharu cũng chẳng buồn quan tâm đến nữa.

Song lần này thì khác, cô đề nghị đi Mỹ một tháng. Sau khi nghe lý do của cô, Takaharu đã kinh ngạc ngã ngửa. Cô nói muốn chỉnh sửa lại toàn bộ gương mặt.

“Anh không thấy mặt em cứ kỳ cục thế nào ấy à?” Lúc đó, Mifuyu nói với anh ta, “Hai bên không đối xứng, cặp mắt cũng không đối xứng, mũi hơi bị lệch, miệng hơi nghiêng. Nói chung về căn bản là đường nét không được đối xứng.”

Takaharu bảo mặt ai mà chẳng không đối xứng, nhưng cô lại lắc đầu quầy quậy: “Anh chưa thấy mặt bọn trẻ sơ sinh à? Mặt trẻ sơ sinh đối xứng đấy, nhưng khi lớn lên, bị ảnh hưởng của thói quen sinh hoạt và sự lão hóa, gương mặt sẽ lệch dần đi.”

“Thì cũng chẳng còn cách nào khác mà.”

Cô hoàn toàn không nghe lọt ý kiến của chồng.

“Lần nào soi gương em cũng thấy bực bội trong lòng. Rành rành có cách để nó trở nên hoàn mỹ mà lại không làm, em không chịu nổi. Anh không đồng ý thì em cũng nhất quyết đi Mỹ.”

Mifuyu đã quyết tâm, có vẻ Takaharu nói gì cô cũng không chịu thay đổi ý kiến. Cô cũng đã tính toán kỹ càng về tình hình công việc khi mình không có mặt, đảm bảo sẽ không gây ảnh hưởng gì đến sự kiện thế kỷ của Hanaya.

“Đây là cơ hội hiếm có mà anh đã dành cho em. Những việc trước đây em làm ở Blue Snow bây giờ rốt cuộc đã có thể bước lên vũ đài Hanaya rồi. Em chắc chắn sẽ không bỏ phí cơ hội này đâu.” Cô nắm tay Takaharu nói.

Quả thực, cũng không thể nói cô lơ là công việc. Mặc dù ngoài miệng cô nói đây là cơ hội mà Takaharu dành cho, nhưng lần cải tổ quy mô lớn này vốn dĩ chính là phương án cô đề ra.

Takaharu từng hỏi, tại sao cô phải làm phẫu thuật vào thời điểm này?

“Càng làm sớm càng tốt, sang năm chắc chắn sẽ còn bận hơn bây giờ, vả lại, em cũng đã tính đến cả tác dụng của chuyện này đối với việc mở rộng kinh doanh nữa.”

Cô đang nói tới việc thành lập bộ phận chuyên phụ trách phẫu thuật chỉnh hình. Qua lần cải tổ cơ cấu này, phạm vi kinh doanh của Hanaya đã mở rộng đến các lĩnh vực như thẩm mỹ, sức khỏe mà trước đây Blue Snow kinh doanh. Mifuyu tính toán, bước tiếp theo sẽ là hợp tác với các bệnh viện, tiến vào ngành phẫu thuật thẩm mỹ.

Mifuyu hết sức tự tin nói: “Có rất nhiều vấn đề về mặt pháp luật, nhưng cũng không phải là không khả thi. Phụ nữ kiểu gì, à mà không, kể cả đàn ông nữa, cũng đều muốn có được dung mạo đẹp đẽ bằng cách phẫu thuật, thời đại này sẽ đến ngay thôi, em đảm bảo là sẽ thành công. Nói một cách ví von, hình dáng cuối cùng sau khi đi qua đường hầm kỳ diệu dẫn đến cái đẹp chính là như thế, vì vậy bản thân em cần phải thực hiện trước.”

Takaharu hỏi, nếu thế, tại sao em không tích cực xuất hiện hơn? Mifuyu hầu như không bao giờ lộ mặt ở những chốn công khai, kể cả những sự kiện do Hanaya tổ chức, lần nào cô cũng vắng mặt. Thậm chí, đến giờ cũng chưa biết cô có tham gia buổi tiệc lớn để mừng bước sang thiên niên kỷ mới dự định tổ chức vào giao thừa năm nay hay không nữa.

“Em đã nói mấy lần rồi còn gì, em không giỏi chuyện này, với lại, bộ mặt của Hanaya là anh mà. Kể từ khi kết hôn, em đã quyết rằng mình sẽ ở phía sau hỗ trợ anh rồi. Em nói là muốn tự mình trải nghiệm đi qua đường hầm kỳ diệu dẫn đến cái đẹp ấy, nhưng không hề có ý định đem mình ra quảng cáo, mà chỉ muốn coi bản thân như một sản phẩm thử nghiệm thôi.”

Mifuyu lên đường đi Mỹ, đến tối nay mới về nhà.

Takaharu bắt đầu có cảm giác mình đã cưới một phụ nữ đáng sợ. Cô không chỉ sở hữu tài năng ở nhiều phương diện khác nhau, mà còn có một thứ có thể gọi là “ma tính”, thứ đó dường như khống chế toàn bộ con người cô. Nếu không chú ý tới điều này, mà muốn chạm đến thứ đó, ắt sẽ rơi ngay vào cạm bẫy của cô.

Có tiếng bước chân. Cánh cửa phòng khách lặng lẽ mở ra, Mifuyu bước vào. Cô mặc đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu tím nhạt.

“Để anh phải đợi rồi.” Cô vươn tay về phía công tắc trên tường, đèn tắt phụt. Đường nét thân thể cô nổi lên trong bóng tối.

“Em muốn làm gì vậy?” Takaharu hỏi.

Mifuyu mỉm cười chầm chậm đi tới bên cạnh anh ta, có thể thấy được cặp đùi đang chuyển động một cách quyến rũ bên dưới lớp áo ngủ. Loáng cái, cô đã dừng bước.

“Ở bệnh viện, họ bảo cơ thể em hoàn toàn không cần chỉnh hình thẩm mỹ, vẫn đẹp như gái mới tròn đôi mươi.”

Mifuyu cởi áo ngủ, thân hình trắng muốt hoàn toàn bộc lộ trước mặt Takaharu. Anh ta hít vào một hơi, ly rượu trong tay nghiêng đi, brandy sánh ra ngoài.

Mifuyu cởi áo ngủ, sán đến gần Takaharu. Anh ta vòng tay ôm chặt lấy cô. Liền sau đó, cặp môi hai người đã áp lên nhau. Takaharu vứt ly rượu đi, tay vòng ra sau eo, vuốt ve lưng cô.

Takaharu có cảm giác suy nghĩ của mình đang từ từ dừng lại. Chỉ cần ở bên người phụ nữ này, anh ta liền trở nên không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa. Mặc dù anh ta cảm thấy mình đang bị cô điều khiển, song một thứ khoái cảm vẫn cứ ào ạt dâng lên.

Tâm trí Takaharu dần trở nên trống rỗng, dù vậy, trong lòng anh ta vẫn nảy sinh một nghi vấn: Sau khi kết hôn, Mifuyu đã thay đổi, trở nên trẻ hơn, xinh đẹp hơn nhờ phẫu thuật thẩm mỹ. Thế nhưng, đó chỉ là sau khi kết hôn thôi hay sao?

Trước khi gặp anh ta, lẽ nào cô lại chưa từng thỏa mãn ham muốn của mình?

.2.

Lúc xuống tắc xi, dưới nách Kato đã toát hết mồ hôi. trời đang có gió lạnh, nhưng ông vẫn chỉ cầm áo khoác đi thẳng vào đồn cảnh sát Fukagawa.

Người ông hẹn gặp là Tomioka bên phòng An ninh, họ học cùng khóa ở trường Cảnh sát.

Tomioka xuất hiện trong phòng tiếp khách, hình như đã béo hơn so với hồi trước. Nghe Kato nhận xét, ông ta cũng nhìn chằm chằm vào Kato.

“Anh sao vậy? Trông tiều tụy quá, chẳng lẽ anh cũng có tâm sự gì à?” Giọng lưỡi ông ta vẫn sắc bén hệt như ngày trước.

Kato rặn ra một nụ cười, đi luôn vào chủ đề chính: “Nghe nói anh tịch thu được một khẩu súng tự tạo.”

Tomioka đang định châm thuốc liền dừng tay lại. “Thạo tin quá nhỉ. mới bắt được hôm kia.”

“Nghe người bên Phòng chống tàng trữ vũ khí kể. Người mang súng là ai?”

“Loại sưu tầm súng bình thường thôi, không liên quan gì đến bọn xã hội đen cả. Hắn đứng ở ngoài đường khu Monzen Nakacho cho đám bạn xem súng, bị ông chủ cửa hàng gần đó trông thấy. Chúng tôi nhận được báo án, liền tra ra chỗ ở của thằng đó, tìm được cây súng tàng trữ phi pháp.”

“Hắn vẫn đang bị tạm giam à?”

“Ừ, còn các tội danh khác nữa, chúng tôi định từ từ thẩm vấn.”

“Hả?”

“Hình như hắn có giao dịch với đám sưu tầm súng ống, nghe nói là dùng mạng Internet. thời buổi này thật là, bọn xấu đều giỏi dùng máy tính còn cảnh sát chúng ta lại chẳng biết cái gì, đúng là khó mà.”

“Cũng nhờ mạng Internet mà hắn kiếm được súng à?”

Kato vừa nói xong, vẻ mặt Tomioka chợt nghiêm túc hẳn lên. Ông ta hạ cái chân đang vắt tréo xuống, nhổm người lên phía trước, hỏi: “Này, anh đang làm gì vậy?”

“Tôi đang một mình điều tra một người, có lẽ có liên quan đến người này. Cho tôi gặp kẻ mà anh đã bắt ấy được không?”

Tomioka nghiêng mặt. “Ngốc thế! Thế này dù anh một mình lập công cũng chẳng được thăng chức đâu, chẳng lẽ anh còn chưa hiểu à?”

“Tôi xin anh đấy.” Kato cúi đầu, “Phiền anh giúp tôi một lần này.”

Tomioka gãi đầu. “Định báo đáp thế nào đây?”

“Bên tôi mà có manh mối gì sẽ lập tức báo ngay cho anh biết, vậy được chưa?”

Tomioka ngẫm nghĩ một lúc, rồi chép miệng: “Đừng quên trả ơn tôi đấy. Mấy cái món vặt vãnh tầm phào là tôi đây không thèm nhận đâu.”

“Tôi sẽ ghi nhớ điều này.” Kato nói.

Tomioka chuẩn bị cho Kato một phòng thẩm vấn với điều kiện phải để cho ông ta tham dự.

Lúc ngồi đợi trong phòng thẩm vấn, trong đầu Kato không ngừng ngẫm kỹ lại đoạn đối thoại giữa mình và Yasuura, người công nhân trước đây từng làm cho xưởng cơ khí Fukuta.

“Hồi đó, chúng tôi gia công nhiều nhất là súng hơi, các linh phụ kiện súng hơi. Lẽ ra phải làm bằng nhựa, nhưng thứ đó vừa nhìn đã biết là đồ chơi rồi, người sưu tầm không chịu, vì vậy bắt đầu có người bán ra các loại linh phụ kiện bằng kim loại, đám sưu tầm súng ống mua về tự mình thay vào. Nếu thay hết tất cả các phụ tùng, nghe nói sẽ giống hệt như súng thật. Ngoài ra, xưởng còn làm cả súng mô hình, nhưng số lượng ít hơn súng hơi.” Yasuura nói.

“Súng mô hình kiểu gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm, ví dụ như súng colt tự động ấy.”

“Súng mô hình bình thường, hay là loại làm để thỏa mãn nhu cầu của đám người sưu tầm, giống như súng hơi vậy?”

Yasuura cụp mắt xuống, sau đó chầm chậm ngẩng đầu lên, hạ giọng thì thào: “Nếu tôi hợp tác, ông sẽ cho tôi biết về con đàn bà đó thật chứ? Ả đàn bà đã đâm tôi bị thương ấy?”

“Tôi không nói dối anh làm gì. Anh biết được gì thì mau nói ra đi.”

Yasuura đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nói ra một chuyện khiến Kato cực kỳ bất ngờ. Anh ta nói, xưởng cơ khí Fukuta có tiêu thụ súng ống tự chế.

“Giám đốc lén lút làm đấy. Bảo là súng mô hình, thực tế là ông ta yêu cầu chúng tôi làm các bộ phận của súng thật, sau đó bán cho ai đó. Tôi cũng chẳng biết khách hàng là người sưu tầm súng ống hay nhân vật nguy hiểm gì, nhưng chắc chắn kiếm được khá nhiều tiền.”

“Sao anh biết? Giám đốc nói với anh đó là súng mô hình à?”

Yasuura cười khẩy. “Ít nhất tôi cũng biết đồ chơi nó không như thế. Hai người kia thì chắc không biết, vì chỉ có tôi mới làm được các bộ phận quan trọng nhất, toàn là làm ngoài giờ thôi. Súng mô hình đâu có cần nòng súng có rãnh xẻ đạn đạo, mà lại còn yêu cầu độ chính xác cao nhất nữa, tôi nhìn cái là biết ngay, nhưng thấy quá nguy hiểm nên cũng không nói với bất kỳ ai.”

“Anh đã biết, vậy Mizuhara là người thay thế anh hẳn cũng phải biết.”

Yasuura nhếch mép, gật đầu. “Đúng vậy, có thể hắn cũng biết. Tất nhiên, đấy là trong trường hợp sau khi tôi rời khỏi xưởng cơ khí, Fukuta vẫn còn tiêu thụ súng ống tự chế.”

Kato tin chắc, những bản vẽ mà Mizuhara lấy ở xưởng cơ khí Fukuta là dùng để tự chế súng.

Từ hôm gặp được Yasuura, Kato bắt đầu sát sao để ý đến hành động của phòng An ninh và phòng Phòng chống vũ khí nóng, chỉ có những bộ phận này mới có thông tin về súng ống tự chế mà thôi.

Hôm nay nghe nói đồn cảnh sát Fukagawa tịch thu được súng tự chế, là đồ phỏng chế theo mẫu Colt.38 được chế tác rất tinh xảo. Phòng Phòng chống vũ khí nóng đã thực hiện bắn thử, phát hiện súng này có thể sử dụng được trong thực tế. Đây không phải súng mô hình độ lại, mà tất cả bộ phận đều được chế tác thủ công, hẳn là do một người thành thạo sử dụng các loại máy móc gia công làm ra.

Cửa mở, Tomioka đi vào.

Người bị dẫn vào phòng thẩm vấn tên là Kusakabe, hai mươi lăm tuổi, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt trũng sâu.

“Mong anh có thể cho tôi biết quá trình anh có được khẩu súng đó.” Kato nói.

Kusakabe tỏ vẻ rất bực bội, “Lại phải nói nữa à, tôi đã nói mấy lần rồi còn gì.”

“Đừng có lằng nhằng! Bao nhiêu lần cũng được, bảo chú mày nói thì cứ nói đi!” Tomioka đứng bên cạnh lên tiếng, “Đây là cảnh sát hình sự từ tổng bộ xuống, không như bọn này, người ta không phải dạng vừa đâu, chú mày cứng đầu thì đừng có trách!”

Kato đưa mắt nhìn Tomioka. Ông ta nhe răng ra cười.

Kusakabe khẽ thở dài, liếm môi một cái. “Người đó chủ động liên hệ với trang web sưu tầm súng của tôi.”

“Gửi email cho anh hả?”

“Ừm, bảo là có súng tự chế, hy vọng tôi giới thiệu cho một người có thể trao đổi đạn với hắn ta.”

“Anh trả lời thế nào?”

“Tôi thấy khá thú vị. Tôi không có dự trữ đạn, nhưng rất hứng thú với loại súng tự chế mà hắn ta nói, bèn trả lời thư, nói hy vọng hắn ta có thể giải thích xem đó là thứ gì.”

“Sau đó?”

“Người đó trả lời, còn đính kèm hình chụp các bộ phận của khẩu súng. Tôi xem xong, cảm thấy có thể tin tưởng.”

“Vậy là anh nhận lời trao đổi với hắn ta?”

“Không nhận lời ngay, mới trả lời thư, nói là muốn gặp nhau bàn kỹ hơn. Nếu hắn ta mang đồ đến, tôi định sẽ tùy tình huống mà ứng xử.”

Kato nghĩ, người này trong thư không hề nhắc đến chuyện mình mua bán đạn. Một kẻ cẩn trọng như vậy mà lại đem súng khoe khoang với cả đám bạn bè, đúng là ngu xuẩn hết sức.

“Người đó tên là gì?” Kato hỏi.

“Suginami, giống như là khu Suginami ấy, tôi đoán là tên giả.”

Kato cũng đồng tình với ý kiến này. “Anh kiếm được đạn ở đâu ra?”

“Cũng trên mạng thôi. Chắc ông cũng biết rồi, hiện giờ người ta có thể mua được đủ mọi thứ trên mạng, trên các trang web đen còn có cả thương gia chuyên bán đạn thật ấy chứ.”

Tomioka gõ mặt bàn nói: “Vậy mới bảo anh phải khai ra người bán đạn.”

“Tôi đã nói rồi còn gì, không biết được thân phận thực của đối phương. Tôi gửi bảo đảm tiền mặt đến địa chỉ được chỉ định, bọn họ liền gửi hàng tới cho.”

“Anh cũng không đến nỗi gửi tiền cho một kẻ không tên không tuổi đấy chứ?”

“Tất nhiên, có tên công ty, nhưng tôi quên lâu rồi. Những chỗ đó thường xuyên đổi tên, địa chỉ trên mạng cũng liên tục thay đổi. Ông có hỏi thế nào chăng nữa, tôi cũng chẳng thể nói những gì mình không biết được.”

“Đừng làm trò với tôi!”

“Tôi nói thật mà.” Kusakabe cuống quýt gãi đầu, ngoảnh mặt sang một bên.

Kato đã hiểu, những tội danh khác mà Tomioka nói lúc nãy chính là chỉ chuyện này. Đối với Tomioka, đây quả tình là một điểm quan trọng không thể bỏ qua, nhưng lúc này Kato lại không hứng thú cho lắm.

“Các anh giao dịch vào lúc nào?” Kato lại trở lại chủ đề ban nãy.

“Khoảng mười ngày trước, ở chỗ cầu Eitai.”

“Có mấy người?”

“Một người, tôi nghĩ xung quanh hình như cũng không có đồng bọn của anh ta.”

“Trao đổi ngay lập tức à?”

“Tôi bảo anh ta lấy hàng cho tôi xem trước, anh ta lấy ra luôn. Thứ đó còn tốt hơn là tôi nghĩ nữa, nói thật, lúc ấy tôi kinh ngạc lắm.”

“Sau đó anh đưa đạn cho hắn ta?”

Kusakabe gật đầu.

“Ngoài ra còn nói gì nữa không?”

“Chẳng nói gì cả. Có vẻ như anh ta không muốn bị truy hỏi về vụ súng ống này, loáng cái chúng tôi đã tạm biệt luôn.”

“Hắn trông thế nào? Hẳn anh vẫn còn nhớ được vóc dáng và gương mặt chứ?”

“Rất cao, chắc phải đến mét tám, nhưng không nhìn kỹ gương mặt.”

“Độ tuổi thì sao?”

“Già hơn tôi, chắc khoảng hơn ba mươi, nhưng tôi cũng không chắc lắm.”

“Có đặc điểm gì không? Gì cũng được, như là trang phục, hay cách ăn nói chẳng hạn.”

“Chỉ nhớ anh ta mặc cả bộ đồ đen, đó là ám hiệu chúng tôi đã hẹn trước.”

“Còn gì nữa không?”

“À...” Kusakabe trầm ngâm.

Tomioka xen vào: “Nói giọng Kansai đúng không? Chú mày đã khai thế còn gì?”

“Giọng Kansai à?” Kato liếc Tomioka, rồi đưa mắt về phía Kusakabe: “Đúng không?”

“Không, tôi chỉ thấy giống thế thôi, tôi cũng không quen nghe giọng Kansai. Có lẽ là tiếng địa phương vùng khác, nói chung là ngữ điệu hơi kỳ dị.”

Kato gật đầu với Tomioka.

Sau khi đưa Kusakabe về phòng tạm giam, Kato hỏi Tomioka: “Đã kiểm tra máy tính của tên này chưa?”

“Dĩ nhiên, tìm được nhiều thứ lắm, nhưng không tra ra được kẻ tự chế súng kia.”

“Có vẻ tên Kusakabe này không nói dối.”

“Tôi cũng nghĩ thế, vì vậy chúng tôi đã cho điều tra ở quanh khu vực trao đổi súng đạn, trước mắt vẫn chưa có kết quả gì.” Tomioka hạ giọng nói: “Vụ này liên quan đến người mà anh đang lần theo hả?”

“Chỉ bằng những manh mối này thì chưa thể đoán định được.”

“Ơ hay? Có phải định gạt tôi ra không đấy?”

Kato nhìn Tomioka cười nhăn nhó: “Tôi không chơi trò đó đâu.”

“Đó là người thế nào? Có gợi ý cho tôi được không?”

“Anh sẽ hiểu sớm thôi. Nếu phát hiện được tin gì có lợi cho vụ án của các anh, tôi sẽ báo anh trước tiên, tôi hứa đấy.”

“Không gạt tôi chứ?”

“Lắm lời quá.”

Ra khỏi đồn cảnh sát Fukagawa, Kato lên tắc xi. Đúng rồi, chắc chắn đó là Mizuhara.

.3.

Hành khách nườm nượp đi ra. Trên mặt người nào cũng đượm vẻ mệt mỏi sau chuyến đi dài, nhưng tâm trạng trông đều có vẻ phấn khởi, họ mau chóng tìm được người đến đón mình, tươi cười lại gần chào hỏi. Cảnh tượng ấy có thể thấy ở khắp mọi nơi.

Shigeki ra muộn hơn những hành khách khác một chút. Với Yorie, mái tóc bạc trắng chính là dấu hiệu nhận biết của ông. Yorie tính ra hiệu bằng mắt với chồng, nhưng mãi mà ông vẫn không phát hiện ra bóng dáng vợ, chị ta bèn khoác chiếc túi nhỏ đi tới, bộ dạng hơi thẫn thờ.

Bên cạnh Shigeki có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. Anh ta là Kusano, trợ lý của Shigeki. Anh ta nhận ra Yorie trước, gật đầu cười chào chị ta, rồi nói với Shigeki.

Trông thấy vợ, vẻ mặt Shigeki vẫn không hề thay đổi, chỉ khẽ nâng cặp kính gọng vàng lên.

Hai người chậm rãi đi tới chỗ Yorie.

“Anh về rồi, đi đường có mệt không?” Yorie nói với chồng, sau đó đưa mắt nhìn Kusano.

“Gặp phải luồng không khí mạnh.” Shigeki đột nhiên nói.

“Luồng không khí?”

“Lúc sắp đến không phận Nhật Bản, phi cơ bị rung lắc.” Kusano giải thích.

“Đấy là nhược điểm cố hữu của loại máy bay đó, tính năng cũng không tồi, nhưng hệ thống điều khiển lại có vấn đề.”

Bao nhiêu lâu không về nước, câu nói đầu tiên với người vợ nhiều ngày xa cách lại là về máy bay... Yorie kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ông chồng, nhưng chị ta không giận. Từ mấy chục năm trước, Shigeki đã như thế rồi.

“Về nhà luôn hay là kiếm chỗ nào uống chút gì đó nhỉ?” Yorie lần lượt nhìn hai người đàn ông.

“Thế nào cũng được ạ.”

“Về nhà đi,” Shigeki cộc cằn buông ra một câu, “việc gì phải uống thứ cà phê chán chết đó ở chỗ này.”

“Thế để em gọi xe.” Yorie lấy điện thoại di động, báo cho người lái xe đã thuê sẵn đang đợi ngoài bãi đỗ xe.

Kusano đi xe điện. Sau khi chia tay anh ta, Yorie và chồng đến khu vực bắt xe, một chiếc xe con cao cấp màu đen chầm chậm lướt tới.

“Đi xe buýt sân bay là được rồi mà.” Chiếc xe vừa lăn bánh, Shigeki đã hạ giọng nói.

“Cậu Takaharu chuẩn bị cho anh đấy, bảo là cậu ấy không đến đón được, nên làm thế này để xin lỗi.”

Shigeki thở hắt ra, hai vai khẽ đung đưa. “Tôi cũng đâu xứng được chủ tịch Hanaya đích thân đi đón.”

“Đừng nói vậy mà... cậu ấy cũng mong được gặp anh lắm đấy.”

“Mấy lời khách sáo thôi. Được rồi, tôi biết rồi.”

“Cậu ấy định tổ chức tiệc vào đêm giao thừa, muốn mời anh đến.”

“Hở?”

“Hanaya tổ chức, nghe nói là bao cả tàu.”

“Tiệc trên tàu à? Cậu ta lúc nào cũng thích mấy trò màu mè ấy.”

“Có đi không?”

“Tôi không đi. Nếu bà thấy mất mặt thì tự đi một mình đi.” Shigeki nhìn về phía trước, nói dứt khoát, ý tứ rành rành là “Sao tôi có thể đến chỗ đó được.”

Điều này cũng nằm trong dự đoán, Yorie không ngạc nhiên, cũng không hỏi lý do.

Shigeki là một học giả thuần túy, vốn không thích các chủ đề ở chốn làm ăn, vì vậy từ lâu đã không được hòa hợp với người em vợ luôn coi việc kiếm tiền là giá trị cuộc đời. Dĩ nhiên, lúc gặp nhau hai người cũng vẫn nói những lời khách sáo xã giao, nhưng Yorie biết rõ, Shigeki chưa bao giờ nói thực lòng mình với em trai.

“Đã nhận được đồ từ Seattle gửi về chưa?” Shigeki hỏi.

“Nhận từ hai ngày trước rồi. Không ngờ lại nhiều thế, làm em giật cả mình.”

“Thế à? Tôi đã vứt đi nhiều lắm rồi đấy.”

“Các loại tài liệu đã chuyển cả vào thư phòng rồi.”

“Ừ.” Shigeki gật đầu, “Cần phải giải quyết vấn đề của Kusano.”

“Không đưa cậu ta đến trường đại học được à?”

“Định là thế, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm. Tôi đã gọi điện cho chủ nhiệm khoa, ông ta bảo là giờ không thiếu trợ lý. Giờ khó tìm việc, sinh viên ở lại trường càng lúc càng nhiều.”

“Kusano không tìm được việc ở công ty nào à?”

“Nếu ngành hàng không còn ăn nên làm ra thì chúng tôi đã chẳng về thế này. Thôi kệ đi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết việc của Kusano.” Shigeki thở dài nặng nề, “Hoặc là đến trường đại học, hoặc là trở về bên kia, chẳng còn cách nào khác.”

Yorie vẫn cảm nhận được sự hụt hẫng của chồng. Ngồi bên cạnh ông, chị ta không còn nhận thấy vẻ hứng khởi ngày xưa nữa. Mấy năm trước, khi tiễn Shigeki ra sân bay, ông hãy còn bừng bừng nhiệt huyết, nói những lời hùng hồn: sẽ dùng cả phần đời còn lại để phát triển máy bay cỡ lớn sử dụng động cơ đẩy đời mới đi trước thời đại.

Hai tuần trước, ông gọi điện về, nói rằng mình quyết định về nước bất ngờ. Yorie cứ tưởng người chỉ biết cắm đầu cắm cổ nghiên cứu như chồng cũng hy vọng đón năm mới chuyển giao thế kỷ ở quê hương, nhưng hóa ra không phải thế... nghe nói nghiên cứu của ông đã bị đình chỉ. Tình hình cụ thể ra sao Yorie cũng không rõ, nhưng có thể khẳng định nguyên nhân là do sự sa sút của ngành hàng không, chị ta thường nghe được tin số lượng máy bay chở khách ở Mỹ hiện nay đã quá nhiều.

Trên đường về nhà, Shigeki gần như không nói câu nào. Thấy chồng mình ủ rũ như vậy, Yorie cũng rầu rĩ theo. Ông chồng xưa nay vốn hay vênh mặt lên của chị ta từ ngày mai chắc hẳn sẽ tỏa ra một bầu không khí nặng nề hơn gấp bội. Chị ta thầm nghĩ, Tết năm nay chắc chẳng vui vẻ gì rồi.

“Anh tắm trước nhé?” Chị ta hỏi chồng.

“Được, sau đấy tôi nằm nghỉ một lát.” Shigeki xoay xoay cần cổ cho bớt cảm giác nhức mỏi ở hai vai.

Chiếc xe chạy chậm lại, đã có thể thấy ngôi nhà của họ. Đột nhiên, Yorie phát hiện một người đang đứng trước cổng. Trong khoảnh khắc ấy, tim chị ta bắt đầu loạn nhịp.

Đó là Mizuhara Masaya. Anh mặc áo khoác xám, đang bần thần ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà.

Xe chạy đến gần, anh né sang ven đường, không chú ý thấy Yorie ngồi trên xe.

Chiếc xe dừng lại, Yorie hơi do dự. Bây giờ xuống xe, có lẽ Masaya sẽ đến chào hỏi. Trong tích tắc đó, chị ta nhanh chóng tính toán, nên giải thích quan hệ của mình và anh với chồng như thế nào?

Người tài xế xuống trước, mở cửa xe, đành phải xuống xe thôi. Yorie nhìn thấy Masaya, bốn mắt nhìn nhau.

Ngay sau đó, Masaya xoay người đi ngược lại. Ngay lúc nhìn thấy Yorie, anh đã nhận ra chị ta không đi một mình. Chị ta thở phào nhẹ nhõm. Lúc Yorie xuống khỏi xe, bóng Masaya đã biến mất sau chỗ rẽ.

Shigeki tắm xong, uống một chai bia rồi nằm xuống giường. Có vẻ ông đã mệt, thoáng cái đã phát ra tiếng ngáy.

Yorie chẳng thể làm được việc gì, chị ta biết mình cần chuẩn bị bữa tối, nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Masaya. Anh đến đây làm gì? Phải chăng có chuyện gì?

Chị ta muốn gọi điện cho Masaya, nhưng lại không đủ can đảm. Sau khi anh đột ngột biến mất, Yorie đã từng gọi điện nhiều lần, nhưng không lần nào anh bất máy. Chị ta không muốn nếm cảm giác hụt hẫng đó lần nữa.

Cứ tưởng đã quên anh rồi, nhưng khi gặp lại anh sau bao ngày xa cách, trái tim đã phong hóa kia lại nảy mầm. Chị ta còn tha thiết muốn gặp Masaya hơn cả lúc trước.

Đã đến lúc phải chuẩn bị cơm tối, chị ta đành đứng lên, đúng lúc ấy, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, tiếng chuông phát ra từ túi xách để trên ghế xô pha trong phòng khách.

Yorie cuống quýt mở túi xách. Điện thoại không hiển thị số người gọi đến, chị ta không do dự lấy một tích tắc, nhấn nút nhận cuộc gọi. “A lô.” Giọng Yorie hơi ré lên.

“Giờ nói chuyện có tiện không?”

Giọng nói quen thuộc. Giọng nói mà chị ta không thể nào quên. Yorie tức thì cảm thấy ấm áp cả cõi lòng. “Cũng được.”

“Lúc nãy tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là mình lại về nhà.”

“Không sao, có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, chỉ là nhất thời không kìm được lòng thôi. Tôi sẽ không đến nhà mình nữa đâu, mình đừng lo. Tôi muốn nói chuyện này nên mới gọi điện thoại.”

“Đợi chút, đó không phải điều tôi muốn hỏi!” Chị ta quá nôn nóng nên cao giọng lên. Yorie vội vàng liếc nhìn cánh cửa phòng khách, rồi hạ giọng nói: “Mình đang ở đâu?”

Masaya im lặng.

Yorie lo nhất là anh dập máy. “A lô, xin mình đấy, mình đang ở đâu?”

Một tiếng thở dài vang lên ở đầu bên kia, sau đó, Masaya thấp giọng đáp: “Shibuya.”

“Shibuya? Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay. Chỗ nào ở Shibuya nhỉ?”

“Đừng đến đây, chồng mình có nhà không?”

“Ông ấy ngủ rồi, không dậy ngay đâu, không sao hết.”

“Nhưng...”

“Trả lời tôi đi, chỗ nào ở Shibuya?”

Masaya vẫn không nói không rằng. Bàn tay cầm điện thoại của Yorie đã rịn mồ hôi.

“Được rồi, tôi sẽ đến Shinagawa, như thế sẽ không tạo thành gánh nặng cho mình.”

“Tôi chưa bao giờ cảm thấy đó là gánh nặng...”

Masaya chọn một quán trà bên trong khách sạn ở gần nhà ga, Yorie hỏi thật kỹ rồi mới gác máy. Chị ta cực kỳ kích động, vào phòng ngủ, xác định chồng đã ngủ say rồi mới bắt đầu chuẩn bị ra ngoài. Mặc dù cần nhanh, nhưng chị ta không muốn trang điểm qua loa, trang phục cũng chọn lựa sau khi nghĩ ngợi rất lung.

Chị ta bắt một chiếc tắc xi ở gần nhà. Đã quá giờ hẹn, người lái xe lại bẻ vô lăng một cách quá cẩn trọng khiến Yorie hết sức sốt ruột.

Chị ta rảo bước chạy vào quán trà trong khách sạn. Có lẽ vì đang buổi chiều tối, khách khứa rất đông, nhưng Yorie chỉ mất chưa đến mười giây đã tìm được Masaya giữa đám người. Anh đang hút thuốc ở bàn phía bên trong, vẫn mặc bộ đồ khi nãy. Yorie điều chỉnh lại nhịp thở, hít sâu mấy hơi rồi mới đi về phía anh. Chị ta không muốn để Masaya nhìn thấy bộ dạng hớt hải của mình.

“Hình như mình gầy đi.” Vừa nói, chị ta vừa ngồi xuống đối diện Masaya. Người phục vụ bước tới, Yorie gọi một cốc trà sữa.

“Chồng mình về nước rồi à?” Masaya chăm chú nhìn vào mắt chị ta.

“Ừ, về hôm nay, mới đi sân bay Narita đón về.”

“Ừm.” Anh đưa cốc cà phê lên miệng.

“Đừng nói chuyện này nữa, mình đến tìm tôi phải chăng là có chuyện gì muốn nói?”

Masaya mỉm cười: “Nói chuyện tại sao tôi lại đột nhiên mất tích?”

“Tôi đoán chắc chắn mình có lý do, nhưng chẳng nói một lời mà đã biến mất, có phải là hơi...”

“Đê tiện?”

“Tôi không nghĩ thế.” Yorie nghiêng đầu.

Masaya vươn tay ra lấy bao thuốc. “Nguyên nhân cá nhân thôi, không liên quan đến mình, vốn là không muốn gây thêm phiền phức cho mình.”

“Tôi không nói chuyện đó.”

Người phục vụ mang trà sữa lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người. Masaya tiếp tục hút thuốc.

“Nếu muốn kết thúc quan hệ với tôi, mình nói thẳng ra là được rồi. Chẳng lẽ mình nghĩ tôi sẽ bám rịt lấy mình à?”

“Xin lỗi,” Masaya khẽ cúi đầu, “tôi biến mất là vì nguyên do khác, không kịp báo với mình. Lẽ ra ít nhất phải gọi điện cho mình mới đúng.”

Yorie đưa tay cầm ly trà, nhưng lập tức rụt lại ngay, chị ta phát hiện ngón tay mình đang run rẩy. “Thế, mình tìm tôi có việc gì?”

“Trong điện thoại tôi đã nói rồi, cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là nhất thời không kìm được lòng thôi.”

“Người đột nhiên mất tích liệu có vì không kìm được lòng mà xuất hiện trở lại không?”

Masaya nở một nụ cười khó hiểu, dường như anh không để ý Yorie có tin hay không. “Chồng mình trở về rồi, từ giờ đến Tết chắc là nhiều lịch hẹn lắm nhỉ?”

“Cũng không có gì đặc biệt.”

Yorie tưởng Masaya định hẹn với mình, mặc dù thầm nghĩ đến nước này rồi còn nhắc chuyện ấy chẳng phải là khiến mình khó xử hay sao, nhưng chị ta đã bắt đầu tính toán xem cần phải giải thích thế nào với Shigeki.

“Đây là năm bước vào thiên niên kỷ mới, mọi người đều rất hưng phấn. Mình ở Hanaya chắc là phải tham gia tiệc tùng nhiều lắm nhỉ?”

“Tôi không liên quan trực tiếp với Hanaya, nhưng em trai tôi hình như rất bận.”

“Có chương trình gì đặc biệt không?”

“Nghe nói là định tổ chức tiệc trên tàu vào đêm giao thừa, đón năm 2000 trên mặt biển.”

“Tiệc trên tàu?” Cặp mắt Masaya dường như lóe lên, “Ở đâu thế?”

“Vịnh Tokyo, có lẽ là xuất phát từ chỗ cầu cảng Hinode. Sao tự dưng mình lại hỏi chuyện này?”

“Chỉ muốn biết mình đón năm mới ở đâu thôi. Ừm, trên biển à.”

“Tôi cũng chưa biết có đi không nữa, có lẽ sẽ có kế hoạch khác.” Yorie nhướng mắt lên nhìn anh, nôn nóng chờ đợi Masaya đưa ra lời mời.

Nhưng Masaya lại thò tay vào túi áo khoác, lấy ra tờ 1000 yên đặt trên mặt bàn. “Gặp lại mình tôi vui lắm, chúc mình hạnh phúc.” Nói xong, anh đứng lên.

“Đợi đã...”

“Mong rằng năm 2000 sẽ là một năm hạnh phúc của mình.” Masaya đi ra cửa.

.4.

Kato dừng bước, vẫn là nơi cũ. Ông ngậm thuốc, châm lửa, vừa hút vừa ngẩng đầu nhìn tòa nhà Hanaya trước mặt. Từ hôm ở đồn cảnh sát Fukagawa về, hễ có thời gian là ông lại đến đây, nhưng hoàn toàn không có tiến triển gì. Rốt cuộc bao giờ Mizuhara Masaya mới xuất hiện? Kato hoàn toàn không có manh mối gì.

Chắc chắn Mizuhara đã chế tạo một khẩu súng khác, thế nên anh ta mới cần đạn. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta muốn lấy mạng Shinkai Mifuyu.

Kato nhìn đồng hồ, đã bảy giờ hơn. Cửa ra vào của Hanaya đã đóng chặt. Bình thường giờ này cửa vẫn mở. Khoảng ba ngày trước Kato đã biết, đêm giao thừa năm nay Hanaya sẽ đóng cửa sớm hơn bình thường một tiếng, nguyên nhân là do sự cố Y2K. Hiện nay vẫn chưa thể dự đoán được máy tính sẽ gặp lỗi như thế nào, mức độ ra làm sao, đóng cửa sớm chính là để phòng ngừa hiện tượng này xuất hiện. Các nơi kiểu như ngân hàng cũng ngừng làm việc trước thời hạn. Thủ tướng có nói, tốt nhất là chuẩn bị lương thực thực phẩm đủ dùng cho ba ngày, lẽ đương nhiên, mọi ngành nghề đều nơm nớp lo âu.

Kato hôm nay cũng tan ca sớm, nhưng cấp trên đã dặn dò bọn họ chuẩn bị đi làm bất cứ lúc nào, phòng khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mặc dù là đêm trước khoảnh khắc chuyển giao thiên niên kỷ, nhưng ngoài đường cũng không đông đúc lắm, mọi người chắc đều lo vụ Y2K kia. Nghe nói, số người đi nước ngoài du lịch năm nay cũng giảm sút, ở nhà chờ là an toàn nhất, khắp phố phường đều ngập trong bầu không khí dè chừng.

Kato suy đoán, từ hôm nay, trong vòng hai ba ngày Mizuhara chắc sẽ không có hành động, vì Mifuyu sẽ ở nhà không đi đâu. Nếu Mizuhara có hành động, sớm nhất chắc phải đến ngày Hanaya bắt đầu đi làm trở lại, vấn đề là anh ta sẽ nhắm vào thời điểm nào.

Kato không hề báo cáo cho cấp trên về Mizuhara. Nghĩ theo chiều hướng nào, ông cũng thấy cấp trên sẽ không để ý đến ý kiến của mình. Một kẻ tự chế súng lục muốn ám sát phu nhân của chủ tịch Hanaya, người đó có thể đã đồng mưu với phu nhân chủ tịch sát hại một người tên là Soga Takamichi, đồng thời phu nhân chủ tịch có thể đã mạo danh Shinkai Mifuyu, Shinkai Mifuyu thực ra là một người khác... mấy vị cấp trên đầu óc cứng nhắc, cùng với những kẻ chỉ muốn giữ mình hòng tiếp tục leo lên vị trí cao hơn đảm bảo sẽ không tin những điều này. Không, ông thậm chí còn không dám khẳng định mình có thể nói rõ mọi chuyện từ đầu chí cuối hay không nữa. Nếu bọn họ cười khẩy, bảo đó chỉ là suy luận cộng với tưởng tượng vô bằng cớ, rồi khiển trách ông tự tiện hành động thì thật đen đủi.

Hơn nữa, Kato cũng không có ý định giao chuyện này cho người khác. Ông đã quyết tâm tự mình điều tra người đàn bà đó.

Kato thầm nghĩ, quả thực có một cơ hội để nắm thóp Shinkai Mifuyu, đó chính là khoảnh khắc mà Mizuhara muốn giết cô ta. Nếu có thể bắt được Mizuhara tại trận, thì ngay cả cô ta cũng không thể giả bộ như mình hoàn toàn không hay biết gì được nữa.

Kato vừa hút xong điếu thuốc, ở mé bên tòa nhà Hanaya chợt xuất hiện một phụ nữ mặc áo khoác màu trắng. Kato đã gặp người này, cô chính là vợ của Soga Takamichi mất tích, tên là Kyoko.

Mấy hôm trước, ông nghe cô kể Mizuhara có ghé qua. Ngoài chuyện này, Kato còn biết được một thông tin mà bấy lâu nay cô vẫn che giấu - đó là quá trình Soga Takamichi tìm được địa chỉ liên hệ của Shinkai Mifuyu.

Nghe nói, Soga tìm được địa chỉ cũ của Mifuyu do được bà hàng xóm cho một tấm thiệp chúc mừng năm mới, bên trên có đề địa chỉ và số điện thoại của nhà người bạn mà Mifuyu đang ở nhờ.

Sau khi gọi tới số điện thoại ấy, cảm giác như thể cuộc gọi bị chuyển hướng, sau đó mới có người nghe máy. Soga cho người nghe điện biết thân phận của mình, cùng nguyên nhân anh ta cần gặp Shinkai Mifuyu.

Ngay hôm đó anh ta đã gặp được người kia, về nhà còn kể với Kyoko: “Bất ngờ thật. Gặp rồi mới phát hiện hóa ra không phải không quen biết, đấy lại là bà chủ cửa tiệm hồi trước Mifuyu từng làm việc, chẳng những vậy, người đó còn trẻ ra nhiều, gương mặt cũng thay đổi. Nếu không hỏi họ tên, anh đúng là không tài nào nhận ra được.”

Kyoko không kể chuyện này, chủ yếu là vì thấy nó chẳng liên quan đến việc chồng mình mất tích, vả lại Mifuyu cũng dặn dò cô đừng nói ra.

“Mifuyu bảo, người ấy hồi trước đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều, cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho người ấy nữa, nên tôi cũng không nhắc tới. Đến giờ, thấy cảnh sát cũng không điều tra nghiêm túc, bèn nghĩ, hay là cứ nói ra vậy.”

Lúc nghe được những lời này, Kato rùng hết cả mình. Ông nhận ra, mình đã hiểu được nguyên nhân thực sự khiến Soga Takamichi bị sát hại.

Đối với Shinkai Mifuyu giả mạo, tấm ảnh cũ mà Soga mang theo quả là một trở ngại, nhưng cô ta hoàn toàn có thể lấp liếm được, nói là mình đã khác nhiều so với hồi nhỏ, vân vân. Vấn đề là Soga đã quen người giả mạo này từ trước, đây mới là vấn đề lớn nhất của cô ta.

Kato đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Kyoko đang đi dọc theo con đường chính, trông cô có vẻ không vội vã lắm, song thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhìn đồng hồ.

Cô dừng lại trước một quán cà phê. Kato không bỏ qua cơ hội này, vội chạy tới, từ phía sau cất tiếng gọi: “Chị Soga.” Ông đã cố gắng nói với giọng thoải mái nhất, nhưng vẫn làm Kyoko giật thót mình. Cô quay đầu lại nhìn, miệng hơi há ra, có vẻ ngạc nhiên.

“Chị định về nhà à?” Kato mỉm cười.

“Vâng, sao ông lại ở đây...”

“Đừng lo, không phải đợi chị đâu, chỉ tình cờ gặp nên chào hỏi một tiếng thôi.”

“Ồ.” Vẻ mặt Kyoko đã dịu đi phần nào.

“Hôm nay hình như cửa tiệm nghỉ sớm à?”

“Vâng. Do sự cố Y2K, nghe nói là phải giám sát và điều khiển hệ thống... tôi không hiểu lắm.”

“Trên đó viết là bắt đầu kinh doanh trở lại từ ngày mùng ba?”

“Từ 11 giờ sáng ngày mùng ba. Nhưng nếu xảy ra sự cố gì do Y2K, thì cũng có thể sẽ thay đổi.”

“Hôm mở cửa kinh doanh đó, chủ tịch và các ủy viên hội đồng quản trị đều tề tựu nhỉ?” Kato đề cập đến mấu chốt của vấn đề với vẻ hờ hững.

Soga Kyoko gật đầu: “Chắc là thế.”

“Ngày đó liệu có hoạt động gì đặc biệt không, kiểu như các ủy viên cùng mở sâm banh chẳng hạn?”

“Tôi không rõ lắm.” Cô cười gượng gạo lắc đầu, “Lúc trước thì không có.”

“Nhưng năm nay là năm chuyển giao thiên niên kỷ mà.”

“Đúng vậy, có lẽ sẽ có hoạt động gì đó.”

“Các cô không nghe nói gì à?”

“Không ạ, chỉ dặn chúng tôi đi làm ngày mùng ba thôi.”

“Ồ.”

Kato vốn tưởng ngày đầu năm công ty sẽ có hoạt động gì, Mizuhara Masaya rất có thể sẽ lựa chọn thời điểm này để ra tay, nhưng theo lời Kyoko thì khả năng này hình như không lớn lắm.

Ánh mắt Kyoko dịch chuyển ra phía sau lưng Kato, đồng thời nét mặt lộ vẻ gượng gạo khó xử. Kato ngoảnh lại, thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu be tầm bốn mươi tuổi đang đi tới chỗ hai người họ. Ông chưa từng gặp người này.

Người mới xuất hiện nhìn chằm chằm Kato với ánh mắt hồ nghi, rồi lại nhìn sang Kyoko, như đang hỏi: “Thằng cha này là ai vậy?”

“Đây là cảnh sát.” Kyoko nói với người đàn ông, tựa như đang giải thích.

“Cảnh sát?”

“Phụ trách điều tra vụ của chồng em...”

Lời giải thích của cô đã đánh tan nghi ngờ của người đàn ông mới đến, ông ta khẽ gật đầu. “Có tiến triển gì không?” Ông ta hỏi Kato.

“Không, tôi gặp chị không phải vì chuyện này.” Kato đưa mắt nhìn Kyoko.

“Đây là trưởng phòng của tôi.” Cô hơi hạ giọng, nói.

“Tôi là Morino, nếu cuộc điều tra vụ mất tích của anh Soga có kết quả gì, tôi cũng muốn được nghe.” Người đàn ông nhìn thẳng vào Kato, không chớp mắt.

Kato đã hiểu mối quan hệ của hai người này. Trăm phần trăm là hẹn hò sau giờ làm việc, chẳng trách khi nãy Kyoko cứ liên tục nhìn đồng hồ.

“Không, tôi chỉ tình cờ trông thấy chị Soga, nên chạy lại chào hỏi thôi. Thật tiếc, hiện giờ vẫn chưa có tin mới gì về chồng chị cả.”

“Vâng.” Kyoko cụp mí mắt xuống, trông cũng không có vẻ gì là thất vọng lắm. Dường như cô đã từ bỏ hoàn toàn hy vọng về người chồng mất tích. Chính vì thế, cô mới gặp gỡ một người đàn ông khác.

Trách Kyoko thì cũng hơi quá tàn nhẫn. Mấy năm người chồng mất tích, hẳn là cô chưa từng thoát khỏi cảm giác bất an và cô độc bủa vây. Giả sử tìm được người có thể dựa vào, đối với cô, ngược lại còn là chuyện đáng mừng.

Kato một lần nữa cảm nhận được, thời gian thực sự đang trôi nhanh, lòng người cũng đang thay đổi, vả lại, có một số thứ cần phải thay đổi, bằng không, con người ta sẽ không thể nào tiếp tục sinh tồn.

“Xin lỗi, tôi đã làm phiền, tôi xin phép đi trước.” Kato lần lượt nhìn hai người, nói.

“Vụ sự cố Y2K thế nào rồi?” Morino hỏi, “Nghe nói cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng có chuyện.”

“Vâng, không biết sẽ thế nào nữa. Tôi không phụ trách chuyện này, vì vậy... vào khoảnh khắc chuyển giao năm mới, hai người tốt nhất đừng ra ngoài.”

“Chúng tôi cũng định thế, ngoan ngoãn ở nhà đợi thôi.” Morino liếc mắt nhìn Kyoko.

Kato thầm nhủ, nếu người này còn độc thân, có lẽ anh ta sẽ đến nhà Kyoko.

Morino lại nói tiếp: “Với lại, tôi cũng chẳng đủ tư cách tham gia buổi tiệc trên tàu.”

“Gì cơ?”

“Chủ tịch của chúng tôi mời người nhà và các lãnh đạo cấp cao trong công ty, tổ chức tiệc trên tàu, còn bảo là máy bay có thể rơi vì sự cố máy tính chứ tàu thì không bao giờ chìm được.”

“Tổ chức vào đêm nay hả?” Kato cảm giác được tim mình đang đập nhanh hẳn lên.

“Nghe nói thế.”

“Ở đâu? Takeshiba à?”

“Tôi không rõ lắm, chắc là xuất phát ở gần đó thôi.”

“Mấy giờ bắt đầu?”

“Chậc...” Morino ngơ ngác gãi đầu, “Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì, tôi xin phép đi trước.” Kato chào, rồi quay người bước đi.

.5.

Lúc cốc bia đen còn lại một nửa, Masaya nhìn đồng hồ đeo tay. Đã hơn 9 giờ, hẵng còn hơn một tiếng nữa.

Anh thọc tay vào túi áo khoác, cảm nhận sức nặng của kim loại, sau đó lại vươn tay về phía cốc bia. Không thể uống say, nhưng muốn tâm trạng bớt nặng nề thì chỉ còn cách mượn chất cồn mà thôi.

Quán rượu này ở cách con đường chạy dọc bờ biển không xa, trong quán đa phần là những cặp tình nhân muốn ở bên người yêu trong đêm cuối cùng của thế kỷ 20, chỉ có Masaya ngồi một mình trước quầy bar.

Người phục vụ làm bộ chẳng buồn quan tâm, nhưng chắc hẳn là rất để ý đến người khách bộ dạng đáng sợ, vào quán chẳng chịu cởi áo khoác này. Ngày mai, có lẽ cảnh sát phụ trách điều tra án mạng sẽ vào đây, cho người phục vụ xem ảnh Masaya. Anh ta sẽ làm chứng: Vâng, quả đúng là người này đã đến đây vào đêm giao thừa.

Masaya nghĩ, tại sao cảnh sát lại bám theo mình nhỉ? Khi đó, cảnh sát chắc chắn sẽ hiểu, làm vậy thực ra chẳng có ý nghĩa gì hết, nhưng họ vẫn sẽ tiếp tục làm những chuyện vô nghĩa như thế. Cái xã hội này, vốn là do vô số những yếu tố vô nghĩa tích tụ lại mà nên.

Masaya chọn quán rượu này chẳng vì lý do gì đặc biệt. Chỉ cần là ở gần quanh đây, quán nào cũng thế. Nhưng nếu trước cửa quán không dán mấy tấm áp ph