Chương 11 .1.
Cái bát to nhét vừa được cả đầu người vào trong đang quay tròn trên bàn xoay, Yorie dùng hai bàn tay kẹp lấy phần cạnh bát, chầm chậm ép ra phía ngoài. Chị ta muốn làm một cái đĩa lớn.
Làm món đồ lớn phải tương đối cẩn trọng, nhưng nếu không mạnh dạn dùng sức thì không thể làm hình dạng thay đổi, đòi hỏi sự cẩn trọng lẫn mạnh dạn, rất khó nắm bắt mức độ.
Phôi đất bắt đầu mất cân bằng trong tay chị ta, Yorie gắng sức đỡ lấy nó. Đột nhiên, phía trước có một đôi bàn tay chìa ra giúp chị ta, điều chỉnh phôi đất đã méo xệch một cách hoàn mỹ.
Trong khoảnh khắc ấy, Yorie có ảo giác, ngỡ rằng Masaya đang giúp mình. Trước đây, cảnh ấy từng xảy ra nhiều lần. Thế nhưng, người ở trước mặt chị ta lại là thầy Mifune. Mifune thấy phôi đất trên bàn xoay đã ổn định lại, liền gật đầu với Yorie rồi đi khỏi.
Làm sao Masaya ở đây được chứ? Yorie cầm khăn bông lên, lau mồ hôi rịn ra trên trán.
Ra khỏi lớp học, vừa đi được vài bước, Yorie chợt nghe phía sau có người gọi: “Chị Kurata.” Chị ta ngoảnh đầu lại, thấy một người đàn ông quen mặt đang mỉm cười đi tới. Người này râu ria bờm xờm, bộ vest bẩn thỉu nhàu nhĩ, nhưng ánh mắt thì rất sắc bén.
“Chúng ta từng nói với nhau vài câu ở phòng triển lãm khu Ginza. Tôi là Kato ở Sở cảnh sát, chị còn nhớ không nhỉ?”
“Kato... à.” Yorie đã nhớ ra.
“Tôi muốn gặp chị nói chút chuyện này, có được không ạ?”
Hai người đi vào khách sạn City ở trước cửa ga Suitengumae, trong sảnh đã bày cây thông Noel từ rất sớm. Hai người ngồi đối mặt trong quán trà ở tầng một. Trong lòng Yorie chợt dâng tràn một nỗi hoài niệm, khách sạn này chính là nơi chị ta gặp Masaya lần đầu tiên.
“Người đó giờ vẫn ở lớp nghệ thuật gốm chứ ạ?”
Nghe thấy Kato lên tiếng hỏi, Yorie mới định thần lại: “Gì cơ?”
“Người làm ra chiếc bình rượu đó, anh Mizuhara. Nghe nói anh ta là một thợ thủ công.”
“À...” Yorie lấy làm ngạc nhiên, không ngờ Kato vẫn còn nhớ Masaya, cứ tưởng rằng nội tâm mình đã bị đối phương nhìn xuyên thấu, “Dạo này hình như không thấy đến lớp, chắc tại công việc bận rộn quá.”
“Dạo này chị không gặp anh ta?”
“Ừm, dạo gần đây không...”
“Chậc.” Kato đưa cốc cà phê lên miệng, đồng thời trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào Yorie. Ánh mắt soi mới đó khiến chị ta lấy làm khó chịu.
“Nửa năm trước, hai người đã từng đi với nhau đến Hanaya?”
“Hả?”
“Hanaya, chị còn nói chuyện với cô Soga Kyoko ở quầy túi xách tầng một.”
Yorie tức thì ngẩn người ra: vì sao viên cảnh sát này lại biết chuyện đó?
“Quả đúng là thế, vậy thì sao?”
“Có thể phiền chị nhớ kỹ lại tình hình lúc đó được không?
Sau khi rời khỏi Hanaya, chị đã làm gì?”
“Sau khi rời khỏi Hanaya?”
“Đúng thế, chị và anh Mizuhara đi ăn?” Kato cười hỏi.
Yorie lắc đầu. “Hôm đó tôi chia tay với anh ấy luôn, rồi trở về nhà một mình.”
“Chắc chắn chứ?”
“Tôi chắc.”
Yorie thầm nghĩ, nhớ nhầm làm sao được? Sau này, chị ta mới phát hiện ra ngày hôm ấy có ý nghĩa quan trọng - đó là ngày cuối cùng chị ta gặp Masaya, từ sau hôm đó, anh đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Yorie vẫn không hiểu lý do là gì. Thậm chí, chị ta còn đến cả nơi Masaya sống, nhưng cửa phòng đóng chặt, gõ cửa mãi cũng không thấy có động tĩnh gì.
“Chuyện này thì có vấn đề gì chứ?” Yorie hỏi.
Kato không mau mắn trả lời luôn, mà hỏi. “Chị và anh Mizuhara đó quen nhau ở đâu vậy? Tôi đã hỏi người ở lớp nghệ thuật gốm, nghe nói chị là người lôi kéo anh ta vào lớp học.”
“Ai lại nói là lôi kéo chứ... chẳng qua chỉ là có lời mời thôi.”
“Thế nên tôi mới hỏi, chị và anh ta quen biết thế nào vậy?”
“Tôi chẳng hiểu gì cả, tại sao phải hỏi tôi những vấn đề này?”
“Tại sao phải giấu giếm chứ? Chẳng lẽ chị không thể kể với người khác về chuyện quen biết với anh ta như thế nào à?”
Yorie cảm thấy gương mặt mình cứng đờ ra một cách bất thường, chị ta giận dữ trừng mắt lên nhìn viên cảnh sát.
“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.” Kato khẽ giơ hai tay lên, “Tuy nhiên, thời điểm này vẫn chưa thể giải thích kỹ lưỡng với chị được. Chúng tôi phải giữ bí mật trong quá trình điều tra, đồng thời cũng có nghĩa vụ bảo vệ bí mật riêng tư của cá nhân, xin chị hiểu cho.”
“Ý anh là Mizuhara có liên quan đến vụ án nào đó?”
“Tôi vừa nói rồi, hiện tại chưa thể nói với chị được, sau này có lẽ sẽ có thể giải thích rõ ràng hơn.”
Yorie kéo chén trà lại gần. Chẳng nhẽ Masaya lại dính líu đến vụ việc nào? Vụ việc này có liên quan gì đến chuyện anh che giấu tung tích hay không?
“Tôi gặp anh ấy ở chính khách sạn này.” Chị ta chậm rãi nói.
“Ở đây?”
“Ừm, nhưng khi đó tôi chưa quen anh ấy.”
Yorie cố gắng kể lại chi tiết tình cảnh lúc mình gặp Masaya lần đầu cho Kato, Kato chăm chú ghi chép lại vào cuốn sổ mang theo người.
“Có nghĩa là, người đàn ông họ Yamagami kia đã đề nghị chị đầu tư vào một dự án mới, chị cũng rất hứng thú với dự án đó.”
“Quả tình là tôi đã ngả sang muốn đầu tư.”
“Nhưng lúc đó anh Mizuhara xuất hiện, cảnh cáo chị đã bị người ta lừa đảo. Từ đó, hai người bắt đầu qua lại.”
“Không thể gọi là qua lại được... song việc chúng tôi tương đối thân thiết thì là sự thật.”
Kato dường như không nghe thấy lời biện bạch của chị ta, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, đầu bút bi gõ lên mặt bàn kêu lạch cạch. “Trước khi gặp anh ta, chị có thấy chuyện gì không bình thường xảy ra không?”
“Chuyện gì không bình thường?”
“Ví dụ như bị người khác giám sát hay đi theo, bị theo dõi ấy.”
Yorie lắc đầu. “Không thấy gì. Tại sao tôi lại bị như thế chứ?”
“Không có thì tốt hơn. Tôi hỏi lại lần nữa nhé, giờ chị không còn liên hệ gì với anh ta nữa à?”
“Không.”
“Chị có thể cho biết số điện thoại di động của anh ta không?”
“Tất nhiên là được.”
Gọi vào số này cũng chẳng được gì đâu... Yorie vốn định bảo viên cảnh sát như thế, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra. Ông ta gọi một lần là sẽ tự hiểu.
Viên cảnh sát ghi lại số điện thoại, đóng cuốn sổ vào rồi cúi đầu nói: “Thật ngại quá, lại làm phiền trong lúc chị đang bận rộn thế này.”
“Anh đang tìm Mizuhara à?”
“Ừm, vâng, chắc là sẽ tìm anh ta. Nếu tìm được, có cần tôi báo với chị không?”
Yorie không kìm được ý muốn gật đầu, nhưng rồi vẫn gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. “Chắc là anh ấy chẳng có việc gì cần tìm tôi đâu. Tôi cũng vậy, cũng không có việc gì cần tìm anh ấy cả.” Vừa nói dứt lời, chị ta đã thấy hối hận, câu này nghe chắc chắn giống một câu phô trương đượm vẻ thê lương.
.2.Ra khỏi quán trà trong khách sạn, Kato lên tắc xi, nói cho tài xế điểm đến rồi gập sổ lại.
Đúng thế, rốt cuộc ông cũng tìm được rồi.
Đồng bọn của Shinkai Mifuyu chính là người tên Mizuhara Masaya kia, anh ta thỏa mãn mọi điều kiện.
Bước ngoặt chính là việc ông đi gặp Soga Kyoko mấy ngày trước. Không có lý do gì đặc biệt, Kato chỉ muốn hỏi xem có tin tức gì về vụ mất tích của Soga Takamichi hay không, không ngờ lại biết được chuyện này.
Kyoko nói, hồi tháng Tư, Kurata Yorie có đến hỏi mấy câu về chuyện Soga Takamichi mất tích, và nguyên do khiến Kyoko trở nên thân mật với Shinkai Mifuyu. Nếu chỉ có vậy thì Kato cũng không để tâm lắm, nhưng chuyện mà Kyoko nói sau đó lại khơi gợi sự chú ý của ông.
“Hai người đó đã đi rồi, nhưng một lúc sau, người đàn ông họ Mizuhara kia lại quay lại một mình, hỏi kỹ thêm mấy câu nữa. Tôi cũng thầm thắc mắc tại sao anh ta lại hỏi thế, song vấn thành thực trả lời.”
Từ hồi biết đến Mizuhara Masaya ở triển lãm, Kato vẫn luôn để ý đến con người này. Điều khiến ông chú ý chính là người này từng làm gia công kim loại, lại còn là người vùng Kansai. Hồi Shinkai Mifuyu còn làm ở Hanaya, đồng nghiệp từng nghe cô ta gọi điện nói chuyện riêng bằng giọng vùng Kansai.
Nghe Soga Kyoko nói vậy, Kato lại càng thêm tò mò với Mizuhara.
Ông đã theo địa chỉ hỏi được ở lớp nghệ thuật gốm tìm đến nơi ở của Mizuhara, nhưng anh ta không còn ở đó nữa, không rõ biến mất từ khi nào. Hỏi chủ nhà thì được biết anh ta đã trả trước tiền thuê nửa năm, vì vậy người chủ cho rằng không cần thiết phải làm rộn lên làm gì.
Kato nhờ chủ nhà mở cửa, quan sát bên trong. Căn nhà trống huếch, chỉ có một số vật dụng tối thiểu như bàn ghế, đồ điện, đồ dùng hằng ngày và quần áo, cũng không phát hiện những công cụ đặc biệt mà các thợ thủ công thường hay sở hữu.
Kato còn nằm bò ra nhìn bên dưới gầm tủ lạnh, moi ra được một mảnh giấy, sống lưng ông lập tức cảm giác như có dòng điện chạy qua. Trên giấy là bản thiết kế một chiếc nhẫn được vẽ bằng bút chì, còn ghi rõ cả kích thước chi tiết.
Kato sắp xếp lại những gì Kurata Yorie đã nói. Yorie cảm tưởng như chị ta ngẫu nhiên gặp Mizuhara, nhưng sự thật lại không phải thế. Mizuhara đã điều tra về Yorie rất kỹ lưỡng, rình rập cơ hội để tiếp cận chị ta. Dĩ nhiên, chuyện này chắc chắn lại là do Mifuyu chỉ thị. Chưa rõ mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì, có lẽ là muốn nắm được thông tin để khống chế Yorie, một người có sức ảnh hưởng lớn trong gia tộc Akimura.
Chiếc tắc xi đã dừng lại, khu căn hộ của Mizuhara ở phía trước mặt. Kato hiểu rõ, đến đây cũng chỉ uổng công, nhưng ông vẫn không thể từ bỏ hy vọng. Có lẽ Mizuhara đã trở về.
Tại sao anh ta lại phải che giấu tung tích? Có phải là cảm thấy thân phận của mình sắp bị lộ? Mấy tháng trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mizuhara tìm đến Soga Kyoko, hỏi cặn kẽ về tình hình lúc Soga Takamichi mất tích, chuyện này khiến Kato lấy làm khó hiểu. Nếu Mizuhara là đồng bọn của Mifuyu, hẳn anh ta phải biết rõ những chuyện này, tại sao còn phải tìm đến Kyoko để xác nhận lại làm gì nữa?
Kato vừa nghĩ miên man vừa lên cầu thang khu căn hộ. Trước cửa nhà Mizuhara có một cô gái trẻ mặc quần bó và áo khoác đang nhét một mảnh giấy nhỏ qua khe cửa.
Kato đi tới trước cửa, cô gái cúi gằm đầu, toan đi qua bên cạnh.
“Cô tìm anh Mizuhara có việc gì không?” Ông hỏi.
Cô gái dường như bị giật mình, ngẩng đầu lên: “Gì ạ?”
“Có phải cô tìm anh ta có việc gì không? Anh Mizuhara Masaya ấy.”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn xem anh ấy đã về hay chưa...”
“Cô biết anh ta đi đâu không?”
“Không biết.” Cô lắc đầu, tròn mắt lên nhìn ông, “Xin hỏi ông là...”
“Tôi muốn biết cô là ai trước đã.” Kato rút mảnh giấy kẹp trong khe cửa ra. Bên trên viết: “Về nhà hãy liên lạc với em. Yuuko.”
“Cô tên là Yuuko? Cô có quan hệ gì với anh ta?”
“Tại sao tôi phải trả lời?” Cô trọn trừng mắt lên nhìn Kato, không hề chịu lép vế.
“Tôi nghĩ chuyện này tốt cho cả hai chúng ta. Tôi cũng đang tìm anh ta, chúng ta có nên hợp sức không?” Kato chậm rãi lấy thẻ cảnh sát ra.
Vừa vào quán ăn, đã ngửi thấy mùi nước dùng cá ngừ bốc lên. Quán vắng tanh không có người khách nào. Giờ mở cửa buổi tối bắt đầu từ năm giờ chiều, lúc này là năm giờ hơn.
“Ông uống gì không?” Yuuko miễn cưỡng hỏi.
“Không, không cần.” Kato xua tay.
Yuuko khẽ chau mày: “Hay ông cứ gọi gì đó đi, không thì bố mẹ tôi lại thắc mắc.”
“À, thế cho tôi chai bia vậy.”
Yuuko gật đầu, đi vào trong. Kato nhìn theo bóng lưng cô, rồi lại đảo mắt một vòng trong quán. Đây là một quán ăn bình dân nhỏ điển hình, nghe nói sau giờ làm, Mizuhara thường ăn tối ở chỗ này.
Yuuko bưng một cái khay trở ra, bên trên có bia chai, cốc và cả một đĩa nhỏ đựng đồ ăn vặt. Tiếng người nói chuyện vẳng ra từ căn bếp phía trong.
Đồ ăn trên đĩa có cá cơm và tảo wakame. Kato ăn một miếng, rồi uống một ngụm bia. Yuuko cầm khay đứng bên cạnh bàn.
“Đừng trách tôi lắm lời nhé, cô thật sự không đoán được anh ta đã đi đâu à?”
“Không. Tôi mà biết thì đã không phải làm vậy rồi.” Cô hình như đang nói tới chuyện gài mảnh giấy vào khe cửa.
“Cô bắt đầu qua lại với anh ta từ khi nào vậy?”
Cô lắc đầu: “Tôi không... qua lại với anh ấy.”
Kato cười khổ não: “Ý tôi hỏi là cô quen anh ta từ khi nào?”
“Chắc là vào năm năm trước, mùa xuân.”
Kato đã hiểu, mùa xuân năm 1995, trùng với khoảng thời gian Shinkai Mifuyu đến Tokyo. “Có thể cho tôi biết hai người trở nên thân thiết như thế nào không?”
“Tôi đã nói rồi mà, chúng tôi chẳng thân thiết gì...”
Kato mỉm cười lắc đầu: “Nếu không thân thiết, hẳn sẽ không đợi tin tức của một người không rõ tung tích như thế.”
Yuuko mím chặt môi, trừng mắt giận dữ nhìn Kato. “Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là gặp nhiều lần trong quán này thôi, bất giác trở nên...”
“À ra thế.” Kato lại uống một ngụm bia, “Cô biết anh ta làm việc ở đâu không?”
“Lúc trước?”
“Ừ.”
“Nghe nói là làm ở một xưởng gia công kim loại ở gần Senju-shinbashi.”
“Tên xưởng đó là gì?”
“Hình như là Fukuta, mà cũng có thể là Fukuden.”
Kato ghi lại. “Trước khi anh ta biến mất, có chuyện gì khác thường không?”
“Tôi không để ý. Trước đấy nói chung cũng không gặp, suốt một thời gian anh ấy không đến, tôi lấy làm thắc mắc, bèn đến chỗ anh ấy ở xem thử, mới phát hiện không ai ở đấy nữa.”
Kato đoán cô gái này có tình cảm với Mizuhara. “Cô có cảm thấy, anh ta đang có quan hệ không bình thường với một phụ nữ không?” Kato hiểu, đối với Yuuko, câu hỏi này có hơi tàn nhẫn.
Không ngoài dự đoán của ông, Yuuko cụp mí mắt xuống: “Không biết.”
“Cô không cảm nhận được à?”
“Chưa nghe anh ấy nói bao giờ, cũng chưa từng gặp. với lại, tôi cũng không hiểu rõ lắm về hoàn cảnh của anh ấy.”
“Chuyện này thì tôi hiểu.”
Nếu cô biết được bộ mặt thật của người đó, hẳn đã không thể cười tít mắt mà mang thức ăn lên cho anh ta được rồi... Kato nhủ thầm trong bụng. Ông lấy trong túi áo ra một tấm ảnh, đây là ảnh ông chụp trộm, trong ảnh là Mifuyu vừa ra khỏi công ty. Ông đưa tấm ảnh tới trước mặt Yuuko. “Cô từng gặp người phụ nữ trong ảnh chưa?”
Yuuko nhìn tấm ảnh đến cả chục giây, sau đó lắc đầu. “Chưa hề.”
“Thật chứ? Cũng có thể cô ta đã thay đổi cách ăn mặc hoặc phong cách trang điểm.”
Yuuko trả tấm ảnh lại cho Kato. “Ông muốn hỏi bên cạnh Masaya có người phụ nữ như vậy hay không chứ gì? Tôi chưa bao giờ trông thấy anh ấy đi với người nào cả...” Đột nhiên, Yuuko dường như sực nghĩ ra chuyện gì đó, ánh mắt chuyển sang hướng khác.
Kato không chịu bỏ qua: “Sao hả?”
‘‘Không, chỉ có một lần tôi trông thấy Masaya đi cùng phụ nữ, nhưng không phải là người này, tuổi tác lớn hơn... tuy cũng rất xinh đẹp.”
“Khoảng năm mươi?”
“Vâng, có lẽ là chưa đến năm mươi.”
Kato đã hiểu, người đó là Kurata Yorie.
Cửa quán bật mở, hai người mặc đồ công sở đi vào. Yuuko thấy có khách, tức khắc nhoẻn miệng cười ra đón, cao giọng nói: “Xin chào quý khách.”
Hai người này có vẻ là khách quen, nói đùa mấy câu rồi gọi hai chai bia. Yuuko nhanh nhẹn đi vào trong bếp.
Kato để lại tiền bia tính cả thuế tiêu dùng lên mặt bàn, đứng dậy. Có vẻ như ở chỗ Yuuko cũng không hỏi được thêm điều gì nữa.
Ông vừa ra khỏi quán ăn thì nghe sau lưng có người gọi mình. “Xin đợi cho một lát...” Kato ngoảnh lại, thấy Yuuko đang chạy đuổi theo. Cô ngoái nhìn phía sau, rồi nói: “Cho tôi xem tấm ảnh lúc nãy thêm lần nữa được không?”
“Tấm ảnh? Được.” Kato lại lấy ảnh ra đưa cho Yuuko.
Yuuko liếc qua tấm ảnh một cái, rồi ngẩng đầu lên nhìn ông: “Cho tôi tấm ảnh này được không?”
Kato hơi ngạc nhiên: “Không được, chuyện này thì không được. Đây là tài liệu vụ án.”
“Ồ...”
“Tại sao cô muốn tấm ảnh này?”
“Tại sao à... cô ấy là người yêu của Masaya đúng không?”
“Chuyện này tôi không thể nói được.”
“Không sao cả, tôi biết mà. Tôi luôn cảm thấy trái tim anh ấy đã có chủ mà.”
“Trực giác của phụ nữ à?”
“Có lẽ vậy.” Yuuko cúi đầu đưa trả lại tấm ảnh, “Cô ấy là ai? Ông cảnh sát, hẳn là ông biết chứ?”
“Dĩ nhiên tôi biết, nhưng không thể nói cho cô được.” Kato lấy lại tấm ảnh, bỏ vào túi áo, “Tốt nhất cô hãy quên Mizuhara đi.”
Yuuko ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mở to đầy vẻ thù địch. “Rốt cuộc Masaya đã làm gì? Mặc dù tôi không hiểu lắm, nhưng Tổ điều tra số 1 chẳng phải là tổ phụ trách điều tra các vụ án giết người hay sao?”
Kato thở dài, mỉm cười với cô. “Lúc nãy tôi chẳng đã nói còn gì, vẫn chưa thể giải thích tường tận được. Nếu anh ta trở về, cô có thể tự mình hỏi xem.” Chắc là ngày ấy chẳng bao giờ đến đâu... Kato nuốt câu nói ấy vào trong bụng, “Tôi nhắc lại lần nữa, tốt nhất là quên anh ta đi, như vậy mới tốt cho cô.”
Yuuko dường như không biết nên nói gì, cứ đứng thẫn thờ ở đó. Kato quay người rảo bước bỏ đi, trong lòng thầm nhủ, nếu Mizuhara chọn cô gái này, có lẽ cuộc đời anh ta sẽ hoàn toàn khác.
.3.Hơn tám giờ tối hôm đó, Kato tìm đến xưởng cơ khí Fukuta. Bất kể thế nào, ông cũng muốn tranh thủ thời gian rảnh không phải trực ban ngày hôm nay để ghé qua chỗ đó.
Gian xưởng của xưởng cơ khí Fukuta không sáng đèn, nhưng khu nhà ở bên cạnh thì có ánh đèn phát ra. Kato đi vòng qua chỗ cửa nhà, ấn chuông cửa.
Đợi một lúc lâu mà không thấy ai trả lời, Kato tưởng nhà không có người, nhưng ông vừa vặn tay nắm, cánh cửa đã dễ dàng mở ra.
Bên trong là một văn phòng, bàn làm việc và tủ đều bụi bặm, có thể thấy xưởng cơ khí này đã lâu lắm rồi không hoạt động.
“Có ai không?” Kato hướng vào bên trong gọi lớn, “Có ai ở nhà không?”
Một lúc sau, trong nhà có một người đàn ông vóc dáng lùn nhỏ, chừng trên dưới sáu mươi tuổi chậm chạp đi ra. Ông ta ngước lên nhìn Kato, gương mặt không cảm xúc.
“Ông là... giám đốc Fukuta?”
Người đó nghe thế thì hừm một tiếng, lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn: “Nhà xưởng mất hết cả rồi, làm gì còn giám đốc với cả giám điếc.”
Kato hiểu ra, xem chừng xưởng cơ khí Fukuta đã bị đóng cửa. “Tôi là cảnh sát, muốn hỏi thăm chút chuyện.”
Fukuta nhíu mày lại, nghiêng đầu. “Kể cả không trả nổi tiền thì cũng cần gì phải mời cảnh sát đến chứ. Tôi chưa bao giờ nghe có chuyện như thế này cả.”
“Tôi không phải muốn hỏi chuyện của ông, mà là hỏi về người hồi trước từng làm việc ở đây.” Kato bước lên một bước, “Ông còn nhớ Mizuhara Masaya không?”
Đôi mắt tưởng chừng như đã bị các nếp nhăn vùi lấp của Fukuta nhúc nhích mở to ra một chút.
“Anh ta cũng gặp chuyện rồi à?”
“Cũng? Ngoài ra còn ai nữa?”
Fukuta lại lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Chẳng ai cả. Đời sống sa sút, chỉ có hai điều mà người thất nghiệp có thể làm: phạm pháp hoặc là chờ chết.” Fukuta lê chân chầm chậm bước tới, ngồi xuống cái ghế phủ đầy bụi. “Anh ta sao rồi?”
“Giai đoạn hiện tại mới chỉ phát hiện có khả năng liên quan đến một vài vụ án. Lúc tôi tìm gặp anh ta để điều tra thì anh ta đã không rõ tung tích, vậy nên tôi mới đến đây.”
“Không khéo anh ta cũng bị chủ nợ truy đuổi phải trốn chui trốn lủi khắp nơi rồi.”
“Dạo gần đây ông có liên lạc gì với anh ta không?”
“Làm gì có? Từ khi anh ta nghỉ việc hồi hai năm trước đã không liên lạc gì rồi, nói cho đúng ra, là tôi cho anh ta thôi việc mà.” Fukuta lấy bao thuốc lá trong túi áo jacket, nhưng bên trong đã rỗng không, ông ta bực bội vò nát bao thuốc trên tay.
Kato lấy bao thuốc của mình ra đặt trên mặt bàn. Fukuta hết nhìn ông rồi lại nhìn bao thuốc, sau đó đưa tay với lấy thuốc lá. “Cảm ơn.”
“Mizuhara là người như thế nào?”
Fukuta sảng khoái rít thuốc. “Thờ ơ lạnh nhạt, nhưng tay nghề thì không chê vào đâu được. Nếu không có anh ta, chỗ này của tôi đã phải đóng cửa từ trước đó một năm rồi.”
“Thế là sao?”
“Cái gì anh ta cũng làm được, tiện, mài, hàn... ngón nào cũng thành thạo, nghe nói là ở Kansai dạt lên đây, chắc đã được rèn luyện nghiêm khắc lắm. Chính vì có anh ta, tôi đã cho những công nhân khác nghỉ hết. Cũng bị người ta căm hận lắm, nhưng đời là vậy mà, chẳng có cách nào khác.”
“Còn gia công đồ trang sức thì sao?”
“Hử? Gia công trang sức kiểu gì?”
“Làm nhẫn hay vòng cổ gì đó chẳng hạn.”
“Chỗ tôi không nhận các công việc kiểu ấy. Tuy nhiên, nếu muốn làm thì cũng làm được, có đủ hết dụng cụ, trước đây xưởng chúng tôi chủ yếu là gia công đồ bạc mà. Có điều, đấy là chuyện từ rất lâu rồi.”
“Ồ, gia công đồ bạc?”
“Có từng làm đồ trang sức, rồi chén rượu. Làm cái đó đòi hỏi kỹ thuật, một miếng bạc hình tròn, chỉ dùng búa gò mà gò thành chén rượu. Nhưng người thợ tay nghề cao nhất lại đột ngột bỏ đi, về sau chúng tôi cũng không làm nữa.”
“Xưởng của ông có nổi tiếng về gia công đồ bạc không?”
“Nói thế nào nhỉ, người trong ngành đều biết hết. Chuyện này có liên quan gì đến Masaya không?”
“Quá trình tuyển dụng anh ta như thế nào?”
“Chẳng phải quá trình gì đâu, làm gì tới mức ấy. Anh ta đột nhiên tìm đến tận cửa, mong được tôi thuê thôi.”
“Ông nhận luôn à?”
“Đúng thế. Á không, không phải.” Fukuta lập tức chữa lời, ngón tay kẹp điếu thuốc, mắt nhìn chếch lên trần nhà, “Tại Yasuura bỗng nhiên gặp chuyện, nên tôi mới thuê anh ta.”
“Yasuura? Gặp chuyện? Thế là sao?”
“Có một người họ Yasuura, anh ta vốn là công nhân ở đây, vì bị thương nên không thể làm việc được nữa. Anh ta bị một ả gái điếm đâm bị thương ở tay, ngón tay không nhúc nhích nổi. Đối với bản thân anh ta, đây đương nhiên là một cú sốc nặng, nhưng xưởng của tôi cũng bị ảnh hưởng rất lớn, vì có một số máy móc chỉ có mình anh ta biết dùng. Thời buổi này, nếu anh không thể giao hàng đúng hạn là sẽ không nhận được đơn đặt hàng ngay tức thì.” Fukuta khẽ lắc lư bờ vai, nói tiếp: “Kỳ thực, không nhận được đơn đặt hàng cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Ông vì bức bách nên mới thuê Mizuhara?”
“Đúng vậy. Tôi vừa mới nói đấy, tay nghề anh ta không chê vào đâu được, có thể nói là trong cái rủi có cái may, vì Yasuura gặp chuyện, xưởng của chúng tôi thành ra lại phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Tất nhiên, những lời này không thể để Yasuura biết được.” Fukuta lưu luyến nhìn chằm chằm vào đầu mẩu thuốc lá sắp cháy đến ngón tay, sau đó dụi nó vào gạt tàn.
“Biểu hiện của Mizuhara lúc ở đây thế nào?”
“Biểu hiện? Ý ông là sao?”
“Chuyện gì cũng được. Chỉ cần ông nhớ được chuyện gì về Mizuhara, mong ông hãy kể hết với tôi. Ví dụ, anh ta qua lại với người phụ nữ thế nào chẳng hạn?” Kato đi tới trước mặt Fukuta, cầm bao thuốc hên mặt bàn, mở nắp rồi chĩa về phía ông ta. “Làm thêm điếu nữa đi.”
Fukuta ngẩng đầu nhìn Kato, lại rút thêm một điếu thuốc. Thấy ông ta ngậm thuốc lên miệng, Kato liền lấy bật lửa trong túi ra. Ánh mắt Fukuta đầy vẻ đề phòng, nhưng rốt cuộc vẫn khẽ gật đầu, gí điếu thuốc vào ngọn lửa.
“Rốt cuộc là vụ án gì? Anh ta đã làm gì thế?”
“Chi tiết không tiện nói, nhưng có thể cho ông biết, chuyện này liên quan đến một người phụ nữ.”
“À, phụ nữ à? Anh ta cũng đẹp trai ra phết đấy,” Fukuta rít sâu mấy hơi thuốc, “nhưng hồi ở đây, không thấy anh ta nhắc gì. Anh ta vốn ít lời, chỉ vùi đầu làm việc, gần như không nói chuyện với ai cả.”
“Thế, anh ta có đồng nghiệp nào đặc biệt thân thiết không?”
“Thân thiết cái nỗi gì, chắc anh ta còn bị mấy người đó căm ghét ấy chứ. Chính vì có anh ta, những người khác mới chẳng còn việc mà làm.”
Kato gật đầu. Hoàn toàn có thể hiểu được, Mizuhara Masaya cố gắng tránh thiết lập quan hệ với người khác, bởi một khi trở nên thân thiết, bộ mặt thật của anh ta sẽ có khả năng bị người ta nhận ra.
“Cho tôi xem nhà xưởng được không?”
Fukuta nhíu chặt hai hàng lông mày. “Tất nhiên là được, nhưng không có đèn, máy móc cũng không hoạt động được đâu.”
“Không có điện à?”
“Đường điện bị cắt rồi, để tránh có người tự tiện sử dụng.”
“Tự tiện sử dụng?”
“Tức là không để cho chúng tôi dùng tùy tiện. Mọi thứ ở đây đều không còn là của tôi nữa rồi, tất cả đều thuộc về ngân hàng.” Fukuta hút xong điếu thuốc thứ hai, liền xoa lung đứng lên.
Đúng như Fukuta nói, đèn trong xưởng máy đã không sáng nữa. Từng hàng từng hàng máy móc gia công hiện lên trong ánh sáng lờ mờ chiếu vào qua cửa sổ.
“Càng lúc sẽ càng tệ hơn,” Fukuta nói, “thời thế sẽ còn tệ hơn nữa. Để cho cái bọn tối ngày chỉ muốn vơ vét của công làm đầy túi tư ấy quản lý quốc gia thì đương nhiên là sẽ như thế thôi. Hồi xưa dân chúng còn có vị thế cao, thế nên vấn đề gì cũng giải quyết được, nhưng giờ thì không được nữa rồi, cố gắng cũng chỉ có giới hạn thôi.”
“Mizuhara làm việc ở đây à?”
“Ừ, đúng thế.”
“Hồi Mizuhara làm việc ở đây, thì cũng phải có người ở bên cạnh quản lý giám sát chứ?”
“Chẳng phải giám sát gì cả. Chỉ cần đưa bản vẽ, giải thích rõ ràng toàn bộ xong xuôi, những việc còn lại giao hết cho công nhân. Tôi không có ý kiến gì cả, miễn là làm theo đúng yêu cầu.”
“Nói thế tức là, kể cả anh ta có làm việc khác ông cũng không biết à?”
“Ý ông là sao?”
“Tôi đang hỏi là, nếu Mizuhara dùng các trang thiết bị ở đây để làm thứ khác, người khác cũng không thể biết được đúng không?”
Gương mặt Fukuta lại hiện lên vẻ cảnh giác. Ông ta bực bội trợn mắt lên, ngẩng đầu nhìn trừng trừng vào Kato, “Ý ông là anh ta làm việc gì khác ở đây hả?”
“Tôi muốn biết có khả năng này hay không.” Kato nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Chuyện này thì, nếu muốn làm, chắc là cũng làm được. Việc đã giao hết cả cho công nhân, tùy theo yêu cầu, dùng máy móc nào cũng được. Đúng là có mấy công nhân thật, nhưng mọi người chẳng ai để ý người khác đang làm gì đâu.”
“Vừa nãy ông có nói là ngoài Mizuhara ra, ông đã cho những công nhân khác nghỉ việc hết, nếu thế, về sau toàn bộ nơi này biến thành không gian riêng của Mizuhara rồi còn gì, anh ta muốn làm gì mà chẳng được.”
Fukuta không nói năng gì, chỉ hơi nhếch mép lên.
Lúc này, phía sau đột nhiên có tiếng động truyền tới, một phụ nữ nhỏ nhắn chừng năm mươi tuổi đang xách túi của cửa hàng tiện lợi đứng đó.
“Có khách à?” Người phụ nữ hỏi.
“Không, cảnh sát đấy.” Fukuta trả lời.
“Cảnh sát...” Người phụ nữ có vẻ là vợ của Fukuta, ánh mắt bà ta nhìn Fukuta toát lên vẻ sợ hãi.
Kato mỉm cười với bà ta. “Tôi đến hỏi thăm về anh Mizuhara trước làm việc ở đây.”
“À, Masaya hả...” Bấy giờ, bà ta mới yên tâm, lần lượt nhìn Kato rồi đến ông chồng, “Đúng rồi, hình như hai tháng trước cậu ta có ghé qua nhỉ.” Dường như, bà ta đang tìm sự đồng ý của Fukuta.
“Có đến đây? Hai tháng trước?” Kato nhìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ, “Mizuhara đến đây?”
Có lẽ giọng điệu của Kato hơi quá dữ tợn, nên gương mặt bà ta lại lộ vẻ kinh hãi, bà ta so cằm lại, nói lí nhí: “Vâng.”
“Thật à? Sao lúc nãy ông không nhắc đến?” Kato ngoảnh đầu lại nhìn Fukuta.
“Thế à?” Fukuta làu bàu như thể hơi bực mình, nhưng không nhìn thẳng vào Kato.
Kato lại hướng ánh mắt sang phía người phụ nữ. Bà ta dường như đang hối hận mình đã lắm lời.
“Mizuhara đến làm gì?”
“Chẳng làm gì cả... chỉ đến thăm thôi... phải không nhỉ?” Bà ta nói với chồng.
“Tình cờ cậu ta đi qua gần đây, tiện thể đến chào hỏi, nói chuyện phiếm vài câu rồi về luôn.” Fukuta nói.
“Ơ.” Kato khoanh tay trước ngực, nhìn hai người dò xét.
Fukuta vẫn ngoảnh mặt sang một bên, vợ ông ta thì cúi gằm đầu xuống.
“Bà Fukuta.” Kato quát lên.
Bà ta giật nảy người, vội ngẩng đầu.
“Có thể xin bà chút thời gian được không?” Kato buông ra một câu, không đợi đối phương trả lời đã ra khỏi gian nhà xưởng, đi qua khu vực văn phòng, mở cửa ra.
Giây lát sau, vợ Fukuta xuất hiện, bộ dạng thấp thỏm bất an.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.” Kato dẫn bà ta ra bên ngoài.
Bà Fukuta sợ run như cầy sấy, trong bóng tối nhập nhèm cũng nhận ra được sắc mặt bà ta đã trở nên tái mét.
“Chồng bà hình như đang giấu giếm chuyện gì đó. Lúc Mizuhara đến đây có xảy ra chuyện gì bất thường không?”
“Không có gì đặc biệt cả.” Bà ta phát hiện Kato đang nhìn chằm chằm vào mình, lại càng thêm bối rối. “Tôi không nói dối đâu, ông có bảo chồng tôi đang che giấu chuyện gì thì tôi cũng không biết được đâu. Tôi thấy chuyện Mizuhara đến đây chẳng có gì phải che giấu cả.” Có vẻ như bà ta không nói dối.
“Mizuhara đến đây có việc gì?”
“Việc này... tôi cũng không rõ lắm, cậu ta nói chuyện với chồng tôi ở trong xưởng.”
“Lúc đấy bà không có mặt à?”
“Tôi chỉ bưng trà cho họ thôi.”
“Khi Mizuhara ra về, bà không hỏi chồng là anh ta đến có việc gì à?”
“À thì...” Vợ Fukuta cúi đầu, lẩm bẩm.
“Bà Fukuta, nếu bà biết điều gì, tốt nhất là nên nói thực ngay bây giờ đi.” Kato đổi sang giọng cảnh cáo: “Nếu bây giờ giấu giếm chuyện gì, có lẽ sau này còn phiền phức hơn đó.”
Bà ta ngẩng đầu: “Phiền phức à...”
“Xin hãy nói sự thật, tôi sẽ không làm khó vợ chồng bà đâu.”
Vợ Fukuta liếc ra phía sau ngó nghiêng động tĩnh, sau đó mới nói: “Chồng tôi bảo là đã bán bản vẽ rồi.”
“Bản vẽ? Bán cho Mizuhara?”
Bà ta gật đầu. “Mấy cái bản vẽ sản phẩm hồi trước từng gia công... chồng tôi bảo, để đây cũng chẳng có tác dụng gì, bèn bán đi.”
“Tại sao bây giờ Mizuhara lại muốn mua những thứ đó?”
“Chuyện này bình thường mà.” Phía sau đột nhiên có tiếng nói vang lên, Fukuta bước ra khỏi văn phòng, “Trong bản vẽ chứa nhiều thông tin về kỹ thuật. Vì vậy, mỗi khi nhà xưởng nào bị đóng cửa, sẽ có cả đống người đến muốn mua bản vẽ. Xưởng nhà tôi cũng thế, cũng không chỉ có mình Masaya đến mua bản vẽ. Muốn làm thế phải được sự cho phép của khách hàng đã, vậy nên tôi đã từ chối hết. Nhưng Masaya vốn là người của xưởng nhà tôi, tôi nghĩ đưa cho anh ta cũng không phiền phức gì, nên đưa luôn.”
“Bán cho anh ta hả?”
“Có nhận một chút tiền, đây là chuyện đương nhiên thôi... bà mau vào nhà đi.” Fukuta bảo vợ. Bà ta vội vào nhà như thể chạy trốn.
“Ông bán bản vẽ gì cho Mizuhara?” Kato lại hỏi Fukuta.
“Đủ các thể loại, các linh phụ kiện mà chúng tôi từng gia công. Mizuhara nói, anh ta muốn đem những bản vẽ ấy ra làm hồ sơ chứng tỏ tay nghề của mình để tìm công việc mới. Được chưa hả? Mizuhara chỉ đến đây một lần đó thôi, về sau chúng tôi không gặp lại nhau nữa, không gọi điện thoại, mà cũng không hỏi anh ta cách thức liên lạc gì cả. Tôi chẳng biết anh ta đã làm gì, nhưng không liên quan gì đến tôi cả.”
Fukuta đã bắt đầu hết kiên nhẫn. Kato vẫn còn nhiều nghi vấn, song lại cảm thấy có hỏi tiếp, người này cũng sẽ không nói gì thêm nữa.
“Họ Yasuura phải không, người công nhân làm việc ở đây trước Mizuhara ấy?”
“Cậu ta làm sao?”
“Có thể cho tôi biết cách thức liên lạc với anh ta được không?”
“Cậu ta không quen biết Masaya, ông có đi tìm cậu ta cũng vô ích.”
“Tự tôi biết tính toán.” Kato rút bao thuốc lá, mở nắp, chìa ra trước mặt Fukuta.
Fukuta xị mặt, chìa tay ra, còn chưa lấy được điếu thuốc nào, Kato đã chụp lấy hai ngón tay ông ta, vận sức vặn một cái, bộ mặt Fukuta tức thì méo xẹo đi.
“Đừng để tôi phải tốn công quá, tôi không nhiều thời gian đến thế, với lại, cũng không phải lúc nào cũng giữ được tâm trạng tốt đâu.” Kato cười cười, rồi buông ngón tay ông ta ra.
Fukuta rút tay về, xoa xoa đầu ngón tay, chẳng còn lòng dạ nào hút thuốc nữa, chỉ lẳng lặng đi vào văn phòng. Kato ngậm một điếu thuốc, châm lửa.
Bản vẽ...
Rốt cuộc vì nguyên do gì Mizuhara Masaya lại muốn mua bản vẽ? Không thể nào là lý do mà Fukuta vừa nói. Mizuhara có đồng bọn như Shinkai Mifuyu, cho dù không tìm được công việc cũng không phải lo lắng về cái ăn cái mặc ngay tức khắc.
Không thể không liên quan đến chuyện anh ta che giấu tung tích. Lẽ nào Mizuhara Masaya muốn dùng những bản vẽ ấy làm chuyện gì đó?
Kato còn chú ý tới một điểm nữa. Lẽ nào Mizuhara đến làm ở xưởng cơ khí này chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên? Liệu có phải vì nơi này từng là xưởng gia công đồ bạc có tiếng, mà phán đoán rằng nơi này thích hợp với việc gia công đồ trang sức? Không nghi ngờ gì nữa, đối với Shinkai Mifuyu, nơi này rất thích hợp.
Fukuta nói, người công nhân làm trước đó bị thương, nên mới đột ngột nhận Mizuhara vào làm. Có thật là trùng hợp như vậy không? Bị gái điếm đâm bị thương ở tay, ngón tay không cử động được. Chuyện này khá đáng nghi, ả gái điếm kia rốt cuộc là ai?
Fukuta từ trong văn phòng bước ra. Kato ném đầu mẩu thuốc lá, giẫm chân dụi tắt.
“Gần đây không liên lạc gì, cũng không biết bây giờ cậu ta có còn ở đấy nữa hay không.” Fukuta đưa cho ông một mảnh giấy. Kato liếc mắt nhìn qua, đoạn bỏ vào túi áo.
“Ông bảo là Yasuura bị gái điếm đâm bị thương, anh ta có quen biết ả gái điếm đó không?”
Fukuta “hừ” một tiếng. “Gặp phải trên phố thôi, không biết là người ở đâu. Yasuura bị đổ thuốc mê trong khách sạn, tiền bị lột sạch thì đã một nhẽ, cuối cùng còn bị đâm nữa. Cảnh sát cũng chẳng buồn nghiêm túc điều tra mấy vụ đó đâu, cậu ta có lần than thở, bảo là cảnh sát chẳng coi mình ra cái thá gì cả.”
“Tại sao tay anh ta lại bị đâm?”
“Chuyện này thì phải hỏi ả đàn bà kia rồi.”
Kato gật đầu, nói: “Làm phiền ông rồi.” Fukuta xị mặt ra, nét mặt như đang muốn nói, sau này không muốn gặp lại đối phương nữa.
Sau khi rời khỏi xưởng cơ khí Fukuta, Kato bắt đầu phát huy trí tưởng tượng. Một công nhân bị ả gái điếm tình cờ gặp mặt đâm bị thương, Mizuhara lập tức thế chỗ anh ta, vả lại, nơi đó còn là xưởng thích hợp nhất với Mizuhara và Mifuyu nữa. Lẽ nào, tất cả những chuyện này đều có thể quy kết thành trùng hợp đơn giản vậy sao?
Ông lại cảm thấy không ổn lắm. Kể cả là cô ta, e rằng cũng không đến nỗi làm như thế.
Nhưng ngay sau đó, Kato lại dập tắt suy nghĩ ấy. Ông vừa đi vừa khẽ lắc đầu: chính vì là cô ta, nên ngay cả chuyện như thế, cô ta cũng làm được.
.4.Sắc tà dương phủ kín trời Tây, các tòa nhà cao tầng bên dưới nằm san sát như vảy cá, xung quanh lại chen chúc đủ các nhà cửa lớn nhỏ không đồng đều khác. Nơi này là thành phố được tạo nên bởi những con người ôm đầy hy vọng và dã tâm. Thế nhưng, trong thế giới hiện thực này, con người ta dường như đang sống trườn bò bên trong những khe hẹp giữa những tòa nhà ấy, cả ngày mệt mỏi rã rời.
Masaya nghĩ, mình cũng là một trong số đó.
Anh đang ở bên bờ sông Sumida. Một con thuyền nhỏ lững lờ trôi qua trước mặt, đuôi thuyền làm gợn lên mấy đợt sóng lăn tăn.
Masaya nghĩ, rốt cuộc mình ở đây làm cái gì vậy? Tại sao phải đến nơi này? Sau trận động đất khủng khiếp như cơn ác mộng đó, chớp mắt một cái đã năm năm trôi qua. Hễ nghĩ tới những việc mình đã làm trong khoảng thời gian này, anh lại cảm giác như thể gió lạnh thổi thốc qua người vậy.
Chẳng lẽ mình đến cái thành phố này là để giết chết linh hồn của chính mình?
Không, không phải thế. Trước khi đến đây, linh hồn mình đã chết rồi, chết từ buổi sớm hôm xảy ra trận động đất đó. Lúc đập vỡ đầu cậu Toshirou, mình đã không còn là mình trước kia nữa.
Cô ấy đã chủ động tiếp cận gã đàn ông chẳng khác nào xác sống vật vờ ấy. Đến giờ mình mới vỡ lẽ, chính vì mình là một gã như thế, nên cô mới tiếp cận. Người đã mất đi linh hồn, hoang mang không biết con đường phía trước ra sao, mới có khả năng trở thành con rối trong tay cô ấy.
Masaya đột nhiên bật cười tự giễu, lấy cặp kính râm trong túi ra đeo lên. Bầu trời bị vầng tà dương nhuộm đỏ tức thì chuyển sang màu xám xịt.
Masaya nghĩ, trên đời này đúng là chẳng còn ai ngu hơn bản thân mình nữa. Người mà mình yêu điên cuồng lại ở bên mình chỉ vì muốn lợi dụng mình, thực giống như một vở hài kịch hoang đường. Mọi lời yêu cầu của cô đều xuất phát từ những tính toán cẩn trọng, những lời cô nói thảy đều là bùa phép để con rối trong tay mặc cho cô thỏa sức thao túng.
Anh nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều. Một đôi nam nữ đi qua trước mặt Masaya. Bên bờ đối diện, có ba người đang xách túi đựng đồ của siêu thị, dường như là một bà mẹ dẫn hai đứa con đi mua thức ăn cho bữa tối, trông có vẻ rất hạnh phúc.
Bên phải anh có một người đàn ông đi tới, người này mặc jacket đen, độ chừng hai mươi tuổi, mũ len đen kéo sụp xuống tận chân mày. Gã ta trông thấy Masaya liền bước chậm hẳn lại, sau đó đảo mắt nhìn quanh quất như đang quan sát động tĩnh xung quanh, rồi mới chầm chậm bước tới gần.
“Ngồi cạnh được không?” Gã ta hất cằm về phía chiếc ghế dài Masaya đang ngồi.
“Mời.” Masaya khẽ nhích sang bên một chút.
Người đàn ông ngồi xuống, lại ngó nghiêng xung quanh một lượt, trông dáng điệu có vẻ khá thận trọng. Dường như xác nhận xung quanh không có ai đáng nghi, gã mới nói với Masaya: “Anh Suginami à?”
“Ừm.” Masaya khẽ gật đầu.
“Thứ đó đâu?” Gã ta hỏi.
Masaya cầm túi giấy đặt xuống bên cạnh người đàn ông. “Bên trong này, kiểm tra đi.”
Gã mới đến căng thẳng ra mặt, cầm cái túi lên, còn chưa kịp mở ra, Masaya lại nói: “Đừng rút ra, không biết liệu có bị ai trông thấy không đâu đấy.”
“Ừm, dĩ nhiên.” Gã ta lại ngó nghiêng một lượt, rồi mới chầm chậm mở túi giấy. Masaya nghe thấy gã “ồ” lên một tiếng khe khẽ.
Trong khi người đàn ông cho tay vào túi giấy để kiểm tra, Masaya vẫn liên tục hút thuốc. Sông Sumida sóng gợn lấp lóa. Đi men theo con sông này là có thể trở về khu nhà đó, trở về căn hộ nơi anh từng gặp vô số cơn ác mộng. Có lẽ chủ nhà đã để ý căn hộ đã không còn ai ở nữa, nhưng hẳn ông ta cũng không làm to chuyện, mà sẽ tìm thời cơ thích hợp để dọn dẹp lại căn nhà rồi cho người khác thuê. Ở Tokyo này, dù có người mất tích, hay có người chết thì cũng chẳng ai để ý cả.
Anh đột nhiên nghĩ đến Yuuko. Giờ cô ấy thế nào nhỉ? vẫn đỡ đần trong quán ăn gia đình, vẫn đợi người đàn ông ít nói đó quay lại?
“Giỏi quá.” Người đàn ông ngồi bên cạnh nói.
Masaya ngoảnh mặt nhìn. Đôi mắt gã ta sáng bừng lên, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên. “Anh làm đấy à? Rốt cuộc là...”
Masaya cười nhạt, lắc đầu: “Đã nói trước là không đi vào chi tiết mà?”
“Đúng thế thật, nhưng...” Gã ta lại liếc nhìn vào túi giấy, khẽ lắc đầu: “Hơn xa những gì tôi nghĩ, vốn tưởng chỉ là loại gia công thô thiển...”
“Phía anh thì sao? Chắc không mang cho tôi đồ vớ vẩn đấy chứ?”
Gã kia nghe vậy thì có vẻ rất bất ngờ, giận dữ mím môi lại, thò tay vào túi áo jacket, móc ra một cái gói nhỏ hình vuông.
Masaya nhận lấy rồi giẫm tắt đầu mẩu thuốc lá, không nói không rằng đứng dậy luôn.
Người đàn ông ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta: “Không kiểm tra à?”
“Không cần thiết, có cần kiểm tra không?”
“Không cần, đảm bảo không sai sót gì. Nếu anh thấy không cần thiết, tôi cũng chẳng có ý kiến.”
“Sau này chúng ta sẽ không gặp lại.” Masaya bước đi vài bước, lại dừng chân, ngoảnh đầu nhìn đối phương, “Địa chỉ hòm thư đó của tôi đã không còn dùng nữa rồi.”
“Biết rồi, tôi cũng vậy.”
Masaya gật đầu, cất bước về phía trước. Anh bỏ cái gói nhỏ vào túi áo khoác ngắn.
Vầng dương đã từ từ lặn xuống dưới đường chân trời, màn đêm chầm chậm bao trùm lên thành phố.
Masaya đi tới Kayabacho, lên tàu điện ngầm tuyến Hibiya, ngồi ở ghế sát lối đi, thẫn thờ ngẩng đầu lên xem quảng cáo. Một đoạn quảng cáo đập vào mắt anh.
Khai trương lúc giao thời giữa hai thế kỷ! The Hanaya 2000.
Hôm nay không phải lần đầu tiên anh trông thấy đoạn quảng cáo này, chừng một tháng trước đã thấy ở khắp các nơi rồi, thỉnh thoảng cũng thấy cả trên tivi nữa.
Giữa thời buổi kinh tế sa sút thế này, đây quả là một cú lớn. Hanaya đang thực hiện đổi mới táo bạo trên quy mô lớn, nghe nói đã mua lại tòa nhà gần đó, mở rộng diện tích kinh doanh, họ vẫn bán các chế phẩm từ đá quý và đồ trang sức như trước, song ngoài ra còn lập thêm bộ phận làm đẹp, mà sản phẩm tiêu biểu chính là các salon thẩm mỹ. Một người phụ nữ cực kỳ bình thường, chỉ cần đi vào cánh cửa thần kỳ của Hanaya, lúc đi ra sẽ trở thành người đẹp tao nhã... đây chính là nội dung của đoạn quảng cáo trên tivi. Ngài chủ tịch Akimura khi trả lời phỏng vấn của đài truyền hình cũng từng nói, sau này sẽ mở rộng phạm vi kinh doanh sang mọi lĩnh vực có liên quan đến cái đẹp.
Cánh cửa thần kỳ mở đường đến với cái đẹp.
Masaya từng nghe một người khác nói câu này. Đương nhiên, người đó chính là Mifuyu. Cô thường hay nói, giấc mơ của cô là theo đuổi cái đẹp, mong muốn được đặt chân vào tất cả mọi lĩnh vực có liên quan đến cái đẹp, đồng thời làm ra một cánh cửa phép thuật có thể hệ thống hóa những lĩnh vực ấy.
Một lần nữa, Masaya ý thức được, chắc chắn Mifuyu đã nói với Akimura những lời tương tự. Đây rõ ràng không phải dự án của Akimura đưa ra, mà chắc chắn có Mifuyu ở phía sau điều khiển. Có vẻ như, Akimura cũng đã trở thành con rối cho cô thao túng.
Tại sao cô lại làm như vậy? Điều gì đã thúc đẩy cô làm thế? Tại sao từ đầu chí cuối cô luôn có thể bình tĩnh, lạnh lùng, tính toán tỉ mỉ, và tàn nhẫn dị thường như thế?
Tàu đã đến Ginza. Masaya đứng lên, sờ sờ cái gói nhỏ trong túi áo khoác.
Lên mặt đất, Masaya đi men theo con đường chính của khu Ginza. Trời đã tối đen, nhưng ánh đèn từ các cửa tiệm hắt ra khiến đường phố sáng rực như ban ngày, có mấy cửa tiệm đã bắt đầu trang trí đèn Giáng sinh. Lượng người đến con phố đi bộ này rất lớn, đa phần là nhân viên công ty hoặc nữ nhân viên văn phòng.
Masaya dừng chân. Từ chỗ anh đứng có thể trông thấy Hanaya ở bên kia đường.
Khi phát hiện những ngày tháng ở bên cô thực chất đều chỉ là ảo ảnh, Masaya quyết định biến mất khỏi tầm mắt của Mifuyu. Anh không thể tiếp tục sống cùng cô được nữa, nhưng cũng không thể biến mọi thứ trở lại thành tờ giấy trắng. Nội tâm anh đã bị tổn thương quá sâu sắc, quá khứ mà anh trải qua quá đỗi dơ bẩn, thực sự không thể nào trở thành giấy trắng được nữa.
Sau khi rời khỏi nơi thuê trọ, việc đầu tiên anh nghĩ tới là thăm dò quá khứ của Shinkai Mifuyu, nhưng không phải Mifuyu kia, mà là cô gái Shinkai Mifuyu thực sự đã bị cô thay thế.
Cô ấy rốt cuộc là ai?
Cần phải điều tra cho rõ, vả lại còn không thể chậm trễ. Tay Kato ở Sở cảnh sát cũng đã biết Mifuyu là kẻ giả mạo. Masaya muốn chấm dứt mọi chuyện trước khi Kato thực sự bắt tay hành động.
.5.Trong tháng đầu tiên rời khỏi căn hộ, Masaya biết trên mạng có những trang web tìm người, anh biết được chuyện này khi đang đứng trong cửa hàng tiện lợi lật giở tạp chí. Anh mua một chiếc máy tính đã qua sử dụng, rồi dùng lên mạng luôn trong ngày hôm đó.
Trên mạng có mấy trang web tìm người. Anh đăng lên tất cả những trang đó cùng một nội dung:
Tôi đang tìm bạn của người vợ đã qua đời. Nếu bạn tốt nghiệp khoa Văn trường Đại học dân lập nữ Seinan năm 1989 hoặc 1990, xin hãy liên lạc với tôi.
Anh từng do dự không biết có nên ghi rõ tên Shinkai Mifuyu ra không, cuối cùng vẫn quyết định không viết, tránh để Mifuyu thông qua con đường nào đó mà biết được chuyện này. Đương nhiên, ở đây đang nói đến cô Mifuyu giả mạo kia. Chỉ viết mấy dòng như vậy, cho dù cô nhạy cảm tới đâu chăng nữa chắc hẳn cũng không thể nghĩ ra là chuyện có liên quan đến mình.
Thực tình, Masaya cũng không hy vọng gì nhiều. Anh thấy tuy rằng mạng Internet đã dần trở nên phổ cập, nhưng người sử dụng thường xuyên cũng không quá nhiều. Ngoài ra, kể cả khi có người tốt nghiệp trường Đại học dân lập nữ Seinan đọc được, khả năng họ liên lạc với anh cũng không lớn. Chưa biết gì về thân phận của đối phương mà đã gửi thư, cảm giác nói chung cũng không dễ chịu gì cho lắm.
Nhưng Masaya đã nhầm hoàn toàn. Chưa đầy một tuần sau khi đăng thông tin lên, anh nhận được ba lá thư cung cấp tin tức. Masaya lần lượt hồi âm từng lá thư một, nội dung như sau:
Cảm ơn đã cung cấp thông tin cho tôi. Tôi cần tìm một cô gái tên là Shinkai Mifuyu, có lẽ tốt nghiệp năm 1989. Ngoài thông tin cô ấy là sinh viên khoa Văn, tôi hoàn toàn không biết gì khác. Nếu chị biết nơi cô ấy làm việc hoặc chồng cô ấy, cảm phiền cho tôi biết.
Ở đây, không thể tránh nói ra tên của Shinkai Mifuyu, Masaya còn viết cả số điện thoại di động của mình. Anh hy vọng có thể trực tiếp nói chuyện là tốt nhất.
Rất nhanh sau đó, ba người đều trả lời thư của anh. Hai người không nhớ từng có ai tên Shinkai Mifuyu cả, những người còn lại thì biết, nói rằng mình và Mifuyu đều là sinh viên chuyên ngành Văn học Anh Mỹ.
Thật đáng tiếc, tôi và Shinkai không thân nhau lắm, không rõ tình hình cô ấy sau khi tốt nghiệp thế nào. Nhưng nếu hỏi thăm bạn bè hồi đó, có lẽ là có người biết đấy, lúc đó, tôi sẽ liên lạc lại với anh.
Khi vừa nhận được bức thư này, Masaya muốn lập tức hồi âm, nhờ đối phương scan lại ảnh có mặt của Shinkai Mifuyu trong kỷ yếu hoặc ảnh tập thể hồi đó gửi cho mình, nhưng cuối cùng lại không viết nữa. Anh lo đối phương sẽ sinh lòng ngờ vực, thêm nữa, giờ có xem được những tấm ảnh kiểu đó thì cũng không còn nhiều ý nghĩa. Mifuyu hiện tại là kẻ giả mạo, điều này thì không có gì phải nghi ngờ nữa.
Khoảng hai tuần nữa qua đi, anh nhận được thư từ một người mới, nội dung như sau:
Tôi là bạn của người mấy hôm trước đã cung cấp thông tin về Shinkai Mifuyu cho anh. Sau khi nghe chuyện từ chỗ chị ấy, tôi cảm thấy nên trực tiếp gửi thư cho anh thì hơn, bèn hỏi địa chỉ hòm thư của anh.
Tôi cũng không thân với Shinkai lắm, nhưng hai chúng tôi từng ở chung một tổ nghiên cứu chuyên đề, có nói chuyện với nhau vài lần. Tôi còn nhớ tên công ty cô ấy làm việc, hình như là một công ty chuyên kinh doanh đồ nội thất nhập khẩu, hình như tên là BBK hay DDK gì đó. Xin lỗi, tôi nhớ không rõ lắm. Nghe nói vợ anh đã qua đời, chị nhà cũng tốt nghiệp khoa Văn trường Đại học dân lập nữ Seinan phải không? Nếu được, có thể cho tôi biết tên họ của chị nhà không?
Lúc nhận được thư, Masaya cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên rõ rệt. Anh cảm nhận được một cách sâu sắc rằng mình đang từng bước từng bước tiến gần đến quá khứ của Mifuyu thật. Anh lập tức hồi âm.
Cảm ơn chị đã cho tôi biết thông tin quý giá này. Chị có thể nói thêm về Shinkai Mifuyu được không ạ? Nếu được, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với chị. Tôi mạn phép xin hỏi số điện thoại của chị, có thể làm phiền chị gọi vào số điện thoại di động của tôi không ạ? Dĩ nhiên, mọi phí tổn sẽ do tôi lo liệu. (Thật tiếc quá, vợ tôi lại không tốt nghiệp trường Đại học dân lập nữ Seinan.)
Ba ngày sau, điện thoại di động của Masaya đổ chuông. Một cuộc điện thoại không hiển thị số người gọi đến, nhưng Masaya tin chắc đó là người cung cấp thông tin cho mình. Anh chưa từng cho người nào khác biết số điện thoại hiện đang sử dụng, còn điện thoại lúc trước vẫn dùng giờ luôn tắt máy.
Người gọi điện tới là một phụ nữ họ Koshino, quả nhiên chính là người cung cấp thông tin.
Trước tiên, cô ta cải chính lại thông tin về nơi Shinkai Mifuyu làm việc. “Trong thư tôi viết nhầm, thực ra là WDC, thấy bảo là viết tắt của World Design Corporation, tổng công ty đặt ở Akasaka.”
“Shinkai hiện giờ vẫn làm ở công ty ấy ạ?” Masaya hỏi. “Chuyện này thì tôi không rõ, sau khi tốt nghiệp tôi không gặp lại cô ấy lần nào. Tôi nghĩ, ít nhất cũng phải nói anh biết tên chính xác của công ty ấy nên mới gọi điện thế này. Đã quấy rầy anh lúc đang bận rộn mất rồi.”
Người phụ nữ dường như có ý muốn gác máy, Masaya vội nói: “Xin chị đợi cho