Chương 2 Câu mạng
Hồ Chiêu Dương, Giang Kinh.
Ánh tà dương ngày thu nhuốm màu ảm đạm, ngập ngừng rơi về phía chân trời. Trên con đường mòn Chiêu Dương, một cỗ xe ngựa đang phóng như bay. Từ xa đã nhìn thấy bờ hồ, sóng nước lấp loáng màu cam nhạt dưới nắng chiều.
Đảo Hồ Tâm lừng danh đã bị đám cói lau héo úa che khuất, từ đường cái khó mà nhìn thấy rõ ràng. Dẫu vậy, không khí êm đềm vẫn đủ sức níu giữ lữ khách dừng chân. Xe chạy chậm lại, rèm gấm vén sang bên, để lộ một khuôn mặt tuyệt mỹ chẳng khác nào tiên nữ. Gió bụi đường xa cũng không làm giảm sắc xuân của nàng. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt ấy thoáng nét ưu sầu. Thiếu nữ khẽ hỏi, “Đã đến nơi rồi phải không Long lang?”
Người đàn ông đánh xe giật mạnh dây cương, cỗ xe lăn thêm vài bước rồi dừng hẳn, chàng ngoái lại, “Đúng thế! Từ nay vận mệnh của hai ta gắn chặt với nơi này.”
Giữa lòng hồ có một bí mật chỉ mình Phượng Trung Long được biết. Chàng là một cường đạo nguy hiểm bậc nhất thời nay. Cứ như lời những người kể chuyện rong, thì trong các công văn của Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng [*] , trong các điệp văn cáo thị của nha môn các cấp, Phượng Trung Long là tên tội phạm tàn ác khét tiếng. Tróc nã tội phạm vốn là việc của các địa phương, nhưng nay Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng phải đích thân đi bố trí thiên la địa võng, là bởi Phượng Trung Long đã gây ra những chuyện tày trời, hết cướp của nhà giàu chia cho dân nghèo giờ lại cướp Tiết Oanh Oanh [*] , ái nữ duy nhất của Tiết Quốc Quan, thượng thư bộ Lại, đại học sĩ điện Võ Anh. Phượng Trung Long là kẻ “tu luyện” giữa chốn làng chơi, đúng như tên của chàng, “rồng giữa bầy phượng”. Nhưng kể từ khi trông thấy Tiết Oanh Oanh ở tết hoa đăng năm ngoái, chàng đem lòng say đắm, tìm cách lẻn vào Tiết phủ gặp gỡ nàng. Không ngờ lại nhanh chóng giành được trái tim của Tiết tiểu thư, được nàng nguyện gửi gắm cả cuộc đời. Rồi chàng đưa tiểu thư đi trốn, hứa hẹn rằng sẽ để cho nàng được sống đầy đủ hơn cả trong phủ nhà. Chàng nói là làm, hay chỉ cao hứng thề nguyền lúc đắm say?
(ct): * Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng nằm trong hệ thống giám sát quan lại thời nhà Minh, hoạt động như tình báo, mật vụ, điều tra, an ninh, thanh tra chính phủ...
(ct): * “Ảo linh kỳ” thoạt tiên được cấu tứ như tiền truyện thuộc series Hồ sơ tội ác, có sử dụng Phần dẫn của “Hồ tuyệt mệnh” và Khúc đệm của “Tơ đồng rỏ máu”. Nhưng trong quá trình sáng tác, Quỷ Cổ Nữ đã phát triển thành series riêng, một số chi tiết vì thế cũng được tách bạch độc lập hoặc chỉnh sửa lại cho phù hợp, ví như tên của cô tiểu thư này.
Câu trả lời, nằm ở hồ nước này.
Rèm xe khép lại, roi ngựa vung lên, cỗ xe lại chầm chậm di chuyển. Xe hơi rung lắc khi rời khỏi đường cái. Đi đến khi trời vừa sập tối, hai người trông thấy phía trước có vài gian nhà đơn sơ nhìn ra mặt hồ. Đó là nơi họ đã thuê. Phượng Trung Long đỡ Tiết Oanh Oanh xuống xe, áy náy nói, “Nàng phải chịu vất vả rồi.”
Tiết Oanh Oanh nhìn gian nhà tuềnh toàng, rồi ngoảnh ra mặt hồ xám xịt lặng ngắt, hờ hững nói, “Chàng mới vất vả chứ! Chúng ta nên sớm đi nghỉ đi.”
Phượng Trung Long nhận ra nét băn khoăn của nàng, “Ta biết, nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa, nay để nàng phải ở túp lều này, lại chẳng có a hoàn nào hầu hạ, thực khổ quá! Chỉ cần nàng chịu khó vài hôm, chờ ta...”
Tiết Oanh Oanh ngắt lời, “Không phải vì thế...”
Phượng Trung Long hiểu ra, “Nàng vẫn băn khoăn về mấy câu lão thầy tướng nói đấy ư? Nàng không nhớ mọi người trong ngoài phủ Giang Kinh đều gọi lão là gì à? Đạo trưởng hão huyền, Vô Kê [*] đạo trưởng! Lão ta toàn nói những điều vu vơ mà!”
(ct): * Viển vông, vô căn cứ.
Có phải là vu vơ không, Tiết Oanh Oanh không biết, nàng không muốn tranh luận vô ích.
Lời dặn dò qua bức rèm của Vô Kê đạo trưởng vẫn văng vẳng bên tai, “Chớ đến gần hồ Chiêu Dương. Nếu nhìn thấy một người khoác áo tơi đội nón lá đang buông cần nhưng không có dây câu, thì phải tránh càng xa càng tốt.”
“Câu cá không mắc dây câu, thì câu cái gì?” Tiết Oanh Oanh ngây thơ hỏi, cũng tại chưa từng nghe Phượng Trung Long kể về sự tích thú vị này của hồ Chiêu Dương.
“Không phải câu cá, mà là câu người, tức là tính mạng!” Đạo trưởng nói thẳng, “Tiểu thư đã nghe rõ nhưng vẫn chưa hiểu nhỉ! Nếu thấy người khoác áo tơi đội nón lá buông cần câu, thì sẽ có người phải chết bất đắc kỳ tử.”
“Ý ông nói là... chồng tôi...”
“Ít ngày nữa e sẽ gặp nạn đổ máu.”
Phượng Trung Long cười khẩy. “Nghề nghiệp” của chàng, lúc nào mà chẳng có nạn đổ máu rình rập? Đã bao nhiêu lần đối đầu với nhân sĩ võ lâm hai phái chính tà, thương tích trên người có lẽ không ít hơn số trâm thoa cài tóc Tiết Oanh Oanh dùng từ bé đến giờ.
Nửa đêm, Tiết Oanh Oanh giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gió mưa. Phượng Trung Long mệt nhọc vì nhiều ngày đi đường, đang ngủ say như chết. Nghe gió luồn vào, Tiết Oanh Oanh khoác áo, bước đến bên cửa sổ. Căn nhà cũ kỹ, cửa sổ xiêu vẹo, nàng định đóng lại cho khít nhưng gió mạnh cứ thổi bật cánh cửa, giấy dán cửa cũng suýt bị thổi bung.
Ngoài kia, hồ Chiêu Dương chìm trong mưa gió mịt mùng. Gió to mưa lớn xối xả, ánh chớp loang loáng như những con rắn tung hoành khắp bầu trời. Dưới ánh chớp sáng, trên mặt hồ có một con thuyền đơn độc với một bóng người mặc áo tơi đang ngồi câu cá. Người ấy ngồi cứng đơ như pho tượng đá. Tiết Oanh Oanh sửng sốt, ngỡ mình ngái ngủ hoa mắt. Nàng cố nhìn kỹ, thì thấy đúng như thế, thậm chí còn thấy cả cần câu của người ấy... không mắc dây câu!
Nếu thấy người khoác áo tơi đội nón lá buông cần câu, thì sẽ có người phải chết bất đắc kỳ tử.
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai, Tiết Oanh Oanh sợ hãi kêu lên. Thì ra là Phượng Trung Long.
“Đang gió mưa thế này, sao lại ra đây đứng? Lỡ bị cảm lạnh thì ta biết ăn nói với phụ thân nàng ra sao?” Phượng Trung Long dịu dàng nói đùa.
“Long lang có nhìn thấy con thuyền nhỏ... và người mặc áo tơi không?”
Phượng Trung Long nheo mắt nhìn ra xa. Chỉ có màn đêm với cơn mưa ào ào đổ xuống. “Bao năm qua ta ngày ngủ đêm thức, luyện được khả năng nhìn đêm, mắt tinh hơn cả linh miêu. Lúc này trên mặt hồ chẳng có thuyền hay người nào cả.”
Tiết Oanh Oanh lại nhìn thật kỹ, ừ nhỉ, mặt hồ chỉ là một màu đen kịt. “Nhưng, rõ ràng là thiếp nhìn thấy...”
“Trò lừa của lão đạo sĩ giẻ rách khiến nàng hoang mang rối trí, nên tưởng tượng ra ảo ảnh đó thôi!” Phượng Trung Long ôm choàng Tiết Oanh Oanh rồi khép cửa sổ lại, “Nương tử cần nghỉ ngơi thật nhiều cho lại sức. Ta cũng muốn ngủ một giấc cho khỏe. Ngày mai nếu trời quang đãng ta sẽ lặn xuống đáy hồ tìm kho báu.”
Tiết Oanh Oanh không sao ngủ được nữa. Sáng sớm mưa gió dần ngớt, nàng mới chợp mắt, khi tỉnh dậy thì không thấy Phượng Trung Long ở bên. Cảm giác chẳng lành dâng lên, nàng gọi lớn “Long lang” nhưng không thấy hồi âm. Nàng chạy ra khỏi buồng ngủ.
Trên bếp lò là nồi cháo còn nóng, thanh loan đao vẫn đặt trên bàn, nhưng không thấy bóng dáng chồng đâu. Tiết Oanh Oanh vội mở cửa chạy ra. Gió mát từ hồ thổi vào, nước hồ trong vắt, tĩnh lặng, tưởng như đêm qua không hề có mưa to gió lớn. Vẫn không thấy Phượng Trung Long.
Tiết Oanh Oanh thần người nhìn mặt hồ, lòng trĩu nặng. Lẽ nào lời nói của lão đạo trưởng rồ dại ấy đã ứng nghiệm?
“Nương tử...”
Tiết Oanh Oanh kinh ngạc quay người lại, Phượng Trung Long đang đứng phía sau, y như đêm qua.
“Thiếp tìm chàng mãi...” Tiết Oanh Oanh đưa tay giữ ngực.
Phượng Trung Long giơ mảnh giấy làm từ vỏ cây dâu lên, “Ta đang ngồi ở cửa sau nghiên cứu tấm bản đồ này.”
Quên mất nhà có cửa sau, Tiết Oanh Oanh khẽ thở dài rồi nhào vào lòng Phượng Trung Long, “Thiếp sợ quá.” Nhưng nàng lại nghi hoặc, Phượng Trung Long có trí nhớ cực tốt, hồ Chiêu Dương thì không lớn, sao còn cần dùng đến bản đồ?
Phượng Trung Long cười nói, “Làm xong vụ này, ta sẽ rửa tay gác kiếm. Chứ tiếp tục hành nghề, phiêu bạt sóng gió, thì khác nào bắt nàng quanh năm phải sống trong kinh hãi?”
Tiết Oanh Oanh nhìn mặt hồ, “Thiếp chỉ mong chàng quên hẳn vụ này, hai ta sẽ đi khỏi đây, càng xa càng tốt.”
Chỉ vì câu nói của lão đạo sĩ điên rồ ấy? Phượng Trung Long phớt lờ, đoạn mở tấm bản đồ ra, “Nàng nhìn đi, chỗ này là đảo Hồ Tâm. Ta đã thuê sẵn một con thuyền của ngư dân. Bây giờ ta khởi hành, khoảng nửa canh giờ sẽ tìm thấy chỗ lặn cạnh đảo. Dù thành công hay không, trước khi trời tối ta cũng trở về đây.”
Tiết Oanh Oanh lặng lẽ gật đầu.
Phượng Trung Long nhanh chóng thay bộ quần áo lặn [*] . Trước khi đi, chàng hôn má Tiết Oanh Oanh. Nàng bỗng nắm chặt cánh tay chàng, “Long lang, vụ cuối cùng này, chàng không làm cũng chẳng sao. Thiếp không cần ăn ngon mặc đẹp, không cần a hoàn hầu hạ, thiếp sẽ tập làm việc nhà. Trang sức ngọc ngà đem theo, bán đi cũng đủ để hai ta mở một cửa hàng hoặc mua vài mẫu ruộng tốt. Thiếp không muốn...”
(ct): * Thủy kháo. Loại trang phục lặn liền thân bó sát làm từ da cá mập, trơn nhẵn, có khả năng giữ nhiệt.
“Nàng không muốn ta phải mạo hiểm.” Phượng Trung Long khẽ vuốt tóc Tiết Oanh Oanh, “Nhưng lần này mạo hiểm không đáng kể. Trên giang hồ, các bằng hữu gọi ta bằng biệt hiệu Phượng Trung Long là vì ta có biệt tài sông nước vô địch, lặn dưới nước như giao long. Năm xưa cướp một thuyền chở bạc, ta đã trôi dạt trên biển Hoàng Hải ba ngày ba đêm. Nàng nhìn xem, hồ nước này phẳng lặng như gương, không sóng không gió, cẩn thận tìm kiếm thì đâu thể xảy ra chuyện gì?”
“Dưới hồ có yêu quái, có ma thì sao?”
Phượng Trung Long bật cười, “Nàng xem kịch và đọc dã sử nhiều quá. Ta từng bơi lặn ở vô số sông ngòi hồ ao, chưa từng nhìn thấy thủy quái, quanh năm đi đêm, cũng chẳng bao giờ gặp ma gặp quỷ!”
“Nhưng...”
“Nàng đừng lo. Chuyến này thành công thì sẽ sung sướng cả đời, ta sẽ bỏ nghề cường đạo. Nàng biết không, trong thiên hạ có vô số bổ khoái [*] danh tiếng chỉ mong sau này chết đi, bia mộ được khắc dòng chữ vẻ vang ‘Người đã bắt được tên tội phạm khét tiếng Phượng Trung Long’. Mặt khác, dù nàng sẵn lòng làm vợ một nhà nông, nhưng cấy cày dệt vải muôn phần khổ cực, ta thật không đành lòng!”
(ct): * Viên chức võ bị chuyên lùng bắt tội phạm thời xưa ở Trung Quốc. Tương đương cảnh sát ngày nay.
Tiết Oanh Oanh khó mà bị thuyết phục, nàng đành đưa ra một chiêu cuối cùng, “Long lang, thiếp biết không thể ngăn chàng. Nhưng có điều này thiếp chưa kịp nói... thiếp đã mang thai.”
Phượng Trung Long trợn tròn mắt ngạc nhiên, mặt tươi dần, chàng nở nụ cười ngọt ngào, ôm chầm lấy Tiết Oanh Oanh, “Thật ư? Ta sắp được làm cha rồi!”
Phượng Trung Long từ nhỏ mồ côi cha mẹ, không người thân thích, lớn lên trong sóng gió gian nan, dĩ nhiên muốn đem đến cho con mình mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời, “Nuôi con cái thực không dễ gì, riêng vì nó thôi, ta cũng nên bỏ nghề đạo tặc. Chuyến này vừa khéo để con chúng ta không phải khổ như ta hồi xưa.”
Tiết Oanh Oanh đâm hối hận, vì rõ ràng tin mừng càng khiến Phượng Trung Long quyết tâm hành động.
Phượng Trung Long chèo thuyền lao đi như bay. Nhìn khắp xung quanh không thấy bóng con thuyền nào khác. Lúc này chàng có cảm giác mình là người may mắn nhất trên đời, có hồng nhan tri kỷ, có đứa con cốt nhục, có vàng bạc đầy nhà... à, chưa có vàng bạc đầy nhà, nhưng sau ngày hôm nay thôi là chẳng thiếu gì nữa. Niềm vui khó tả gắn liền với chuyến đi, chỉ thoáng chốc con thuyền đã cập đảo Hồ Tâm.
Chèo thuyền đến một tảng đá nhỏ dài nhô lên mặt nước, Phượng Trung Long ngẩng đầu nhìn trời, xem xét phương hướng, rồi xác định đây chính là tảng đá Long Tu [*] trên bản đồ. Chàng buộc thuyền vào Long Tu, hít sâu một hơi rồi lặn xuống hồ.
(ct): * Râu rồng.
Bơi một hồi không rõ bao lâu, mắt cá chân chàng bị bóp chặt, bắp chân giật một cái. Không lẽ vướng phải thủy tảo?
Chàng cúi đầu nhìn về phía sau, rong tảo cỏ cây đều không thấy, chỉ thấy một bóng đen đang tiến đến gần. Phượng Trung Long vội rút thanh đao răng cưa chuyên dùng giao chiến dưới nước, chuẩn bị đối phó.
Trên mặt đất, Phượng Trung Long không dám tự xưng đệ nhất, nhưng ở dưới nước, kẻ có võ công áp đảo chàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng bóng đen kia ở khắp xung quanh. Cảm giác căng thẳng gay gắt đang áp sát mà không sao nhìn rõ kẻ địch. Bất chợt, lần đầu tiên ở trong lòng nước, Phượng Trung Long cảm thấy sợ hãi. Và giá lạnh. Nước hồ vốn mát rượi, nhưng lúc này lại tê buốt như băng.
Gần đến hoàng hôn, Tiết Oanh Oanh nghe lòng càng lúc càng trĩu nặng, tâm trạng chùng xuống còn nhanh và nặng nề hơn cả ánh chiều tà. Nàng nhìn về phía đảo Hồ Tâm, không thấy bóng con thuyền nào. Nàng cứ thế đứng bên bờ hồ, cho đến khi trăng soi đáy nước.
Hai ngày sau, xác Phượng Trung Long nổi lên.