← Quay lại trang sách

Chương 3 Xác chết

Bổ khoái trẻ tuổi Liêu Nhất Kiệt, thường gọi A Kiệt, là người đầu tiên nhận được tin ngư dân báo “có án mạng”. Bấy giờ đang ở dịch trạm bên hồ Chiêu Dương, gã hồi hộp khôn tả. Làm bổ khoái từ năm ngoái nhưng vẫn chỉ là chân sai vặt, đây là thông lệ đối với lính mới, không thể oán trách ai. Biết đâu lần này lại được điều tra phá án? Tất cả đều do bổ đầu [*] Mạc Tông Trạch sắp xếp.

(ct): * Người đứng đầu các bổ khoái. Dạng như cảnh sát trưởng ngày nay.

A Kiệt cảm thấy bổ đầu rất tử tế với mình. Với khuôn mặt ôn hòa, Mạc Tông Trạch thường kiên nhẫn phân tích tình tiết các vụ án, từng bước gợi mở suy luận cho gã.

Tiếng vó ngựa gấp gáp dồn dập gõ trên mặt đường lát đá xanh.

“Tránh ra, tránh ra!” Bổ khoái A Kiệt vừa vung roi thúc ngựa vừa hô lớn, người đi đường và các thương nhân lừ mắt nhìn lên. A Kiệt không có ý ra vẻ ta đây để hù dọa ai, gã thực sự sốt ruột, lòng như lửa đốt. Gã không về nha môn phủ Giang Kinh mà phóng đến trước quán rượu Giang Tả. Vừa xuống ngựa, chân còn chưa đứng vững, A Kiệt đã chạy xộc qua cánh cửa thấp lè tè.

“Vẫn còn sớm, chúng tôi chưa tiếp khách!” Tiểu nhị xẵng giọng.

“Ngươi chưa tiếp thì ta tiếp!” A Kiệt đáp. Đợi mắt quen với bóng tối bên trong, gã đi thẳng tới cái bàn kê ở góc nhà, một đống thịt đang nằm dưới đất ngay cạnh chân bàn. Thoạt nhìn cứ tưởng là xác chết, nhưng tiếng ngáy khò khò chứng tỏ người còn sống.

Đống thịt này chính là bổ đầu Mạc Tông Trạch của phủ Giang Kinh, người giữ gìn sự bình an cho bốn trăm ngàn dân chúng địa phương. A Kiệt cúi xuống lay Mạc Tông Trạch, “Mạc bổ đầu! Có án mạng!”

Mạc Tông Trạch vẫn nhắm mắt, xua tay, “Ngươi cứ đến đó trước đi! Ta phải uống thêm chén nữa rồi mới ra trận được!” Nói rồi ông giơ cao hai chân như đang phi ngựa, sau đó lại phì phò kéo bễ.

A Kiệt đành phải gọi, “Tiểu nhị!”

Tiểu nhị hiểu ý, bèn bưng đến một bát nước lạnh. A Kiệt đón lấy rồi hắt luôn vào mặt Mạc Tông Trạch.

“Có án mạng! Bổ đầu! Án mạng!”

Khi chạy đến hiện trường ven hồ, Mạc Tông Trạch đã gần tỉnh rượu. Vị trí này ở mé Đông Nam hồ Chiêu Dương, là bãi cát hoang vu, họa hoằn mới có thuyền nhỏ không sợ mắc cạn qua lại. Thôn xóm gần nhất cũng cách nơi này hơn một dặm.

Ba bổ khoái đến trước đang quát đuổi những người không có phận sự tản bớt, thấy bổ đầu đến, họ bước lên chào hỏi chờ lệnh.

Sau khi tỉnh rượu, Mạc Tông Trạch như lột xác, ngoại trừ cái mũ đội hơi lệch và râu ria không xén tỉa, ánh mắt ông sáng quắc, toát lên thần thái mạnh mẽ của một bổ đầu. Quyết đoán và thành thạo, ông phái một bổ khoái đi tìm ngư dân phát hiện thi thể sớm nhất để hỏi han tình hình và ghi chép cụ thể, một bổ khoái khác đi tìm hung khí ở khu vực xung quanh, rồi bổ khoái thứ ba phi ngựa đi gọi lão Khâu, tức ngỗ tác [*] Khâu Tam Giáp.

(ct): * Pháp y. Chức quan chuyên làm việc khám nghiệm tử thi.

A Kiệt ngập ngừng, “Còn tiểu nhân...”

Mạc Tông Trạch ra lệnh, “Đi theo ta!”

A Kiệt mừng rỡ, vậy là bổ đầu đã cho gã cùng điều tra vụ án.

“Trước hết hãy nhắc nhở dân chúng, đứng xem cũng được nhưng đừng xúm lại, nếu bước vào thêm thì bắt giam, xử tội!”

Mạc Tông Trạch cúi xem hiện trường. Ba cái xác trên bãi cát ven hồ, một không đầu, một phanh lồng ngực, một bị chặt bỏ tứ chi. Máu loang trên đá sỏi, gió hiu hiu thổi không xua nổi mùi tanh.

Xác cụt đâu là nam, thấp lùn, da dẻ cho thấy ở lứa trung niên. Xác bị phanh lồng ngực là nữ, có chút nhan sắc, cải dạng nam trang kiểu các nữ hiệp lang bạt giang hồ. Xác thứ ba là một thanh niên cao to, chỉ hiềm tứ chi bị chặt bỏ. Xác cụt đầu thì không nói, nhưng khuôn mặt hai cái xác còn lại đều bình tĩnh, cam chịu cảnh chết thảm. Thật kỳ quái!

Nghe tiếng thở hổn hển sau lưng, Mạc Tông Trạch trỏ cây liễu lớn gần đó, nhắc nhở, “Nôn ọe thì chạy ra chỗ kia, đừng để dân chúng nhìn thấy, mất oai ra.”

A Kiệt định hiên ngang trả lời “Tiểu nhân không hề buồn nôn”, nhưng dịch vị cứ mấp mé trào lên miệng không làm sao nói được. Gã chạy vút tới gốc liễu xả sạch mấy cái bánh vừng vừa ăn lúc sáng. Ở đó có vài bãi chất thải tương tự, xem chừng là của ba đồng liêu. Cũng như A Kiệt, bọn họ đều là người phàm cả.

Tay bổ khoái trẻ quay trở lại.

Mạc Tông Trạch đang lom khom quan sát cái xác cụt đầu, “Thấy sao?” Giọng khàn đi vì căng thẳng.

A Kiệt đáp, “Tiểu nhân tạm ổn, không buồn nôn nữa.”

“Ta đang hỏi đánh giá của ngươi về án mạng.” Mạc Tông Trạch ngoái lại, cau mày, ánh mắt không rõ là sốt ruột hay đau thương.

A Kiệt liếc nhìn ba cái xác, nghĩ ngợi rồi nói, “Rõ ràng đều là dân giang hồ. Binh khí vẫn còn đeo bên mình, kiếm Thất tinh, câu Uyên ương, đinh ba Tiệt long. Có lẽ họ thuộc các phái Điểm Thương, Ngô Việt Thế Gia và Tấn... Tấn Đông Thần Nông Giáo.”

“Tấn Bắc Thần Nông Giáo!” Mạc Tông Trạch càng cau mày.

“Vâng, Tấn Bắc... Và, ôi chà! Đều bỏ mạng bởi binh khí đặc trưng của chính mình!”

A Kiệt lại nhìn ra phía cây liễu, sẵn sàng chạy thêm chuyến nữa. Khuôn mặt bổ đầu thoáng nét thông cảm nhưng mau chóng trở về nghiêm nghị. Nghe xong nhận định của A Kiệt, ông thấy hài lòng với tay lính mới, “Ngươi hiểu biết cũng khá đấy!”

“Tiểu nhân thường trò chuyện với lão Khâu nên cũng lĩnh hội được chút ít.”

Lão Khâu là một cao nhân thuộc hạng nhất nhì trong ngành, ngay người của Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng khi gặp các vụ án hóc búa cũng phải đến gặp để thỉnh giáo.

“Nếu lão Khâu có mặt ở đây xem xét nạn nhân, sẽ phán đoán ra sao về nhân thân của hung thủ?” Mạc Tông Trạch nói như hỏi chính mình.

A Kiệt nói, “Nghe đồn nhà Mộ Dung ở Cô Tô có tuyệt chiêu Đẩu chuyển tinh di, khiến đối phương lâm vào tình thế gậy ông đập lưng ông...”

Mạc Tông Trạch phì cười, “Tào lao, tin thế nào được?”

A Kiệt lại ngẫm nghĩ, “Nếu hung thủ là dân bản địa, thì đúng là y!”

Cơ mặt giần giật, Mạc Tông Trạch không hỏi thêm nữa. A Kiệt trẻ người non dạ, không nhận ra nét biến đổi trên khuôn mặt bổ đầu, nên nghĩ rằng ông chưa hiểu rõ ý mình, “Kẻ ra tay kinh khủng thế này, nếu là dân bản địa, thì chỉ có... Đoạn Chỉ Ma [*] !” Nói xong mới nhận ra mình trót lắm lời, A Kiệt len lén nhìn bổ đầu, thấy sắc mặt ông sa sầm.

(ct): * Ác ma chặt ngón tay.

Đoạn Chỉ Ma là gai trong mật dằm trong tim Mạc Tông Trạch, là nguyên nhân khiến ông sớm chiều chìm đắm trong men rượu, là kẻ đã khiến ông sống không bằng chết.

A Kiệt lại nhìn ba cái xác rồi bỗng giật mình kêu lên. Các ngón trỏ phải đều bị xén phẳng!

Sao lão Khâu vẫn chưa đến?

Lão Khâu đến hiện trường, nhưng không thấy xác đâu nữa. Lúc nhận được tin báo thì viên ngỗ tác kỳ cựu này đang say sưa ở Ánh Xuân Uyển. Khác với bổ đầu, Khâu tiên sinh không say rượu mà say mỹ nhân, giờ đang tựa vào lòng mỹ nhân mũm mĩm Tiểu Hồi Hương! Tiếng là “tiểu” nhưng Hồi Hương không còn trẻ nữa, tuổi phải ngoài bốn mươi rồi. Xưa là hoa khôi một thời, nay luống tuổi nhưng vẫn còn chút xuân sắc, bà hùn vốn với Ánh Xuân Uyển để mưu sinh, không mặn mà tiếp khách nữa, chỉ thỉnh thoảng mới gắn bó một đêm với những tri kỷ cũ.

Đại sảnh bên dưới huyên náo, một tên tiểu nhị đang léo nhéo loan tin xác chết bên hồ. Ánh Xuân Uyển nằm ngay phía Tây hồ, đứng trên gác nhìn được toàn cảnh. Lão Khâu hỏi vị trí cái xác, nghe ra chỉ cách cửa chính lầu xanh một tầm bắn tên. Dây lưng còn chưa thắt lại tử tế, lão đã vác thân hình ục ịch chạy đến hiện trường.

Ven hồ chủ yếu là cát mịn, lão Khâu nhận ra vài chỗ hơi trũng, xác đã từng nằm đây, được xem xét xong thì khiêng đi.

Tiểu nhị bô bô nói, nạn nhân chết đuối, ban nãy còn có năm sáu người túm tụm vây quanh, bây giờ cả người lẫn xác đều đi đâu không rõ. Thật mờ ám!

Lão Khâu bỗng thấy bức bối, lão vặn vẹo tấm thân béo tròn, lại chạy về Ánh Xuân Uyển, lên thẳng lầu ba. Đứng trên này nhìn ra xa sẽ thâu vào mắt tất thảy đường cái hay lối mòn.

Trên đường cái hướng Tây Bắc, có một tốp chừng chục kỵ sĩ đang phóng đi, bụi cuốn tung mù mịt. Kỵ sĩ mặc đồ đen, cưỡi ngựa ô, và một cỗ xe cũng màu đen, trông như một đám mây đen bay miết.