Chương 34 Âm mưu
Sở Ca thở dài nhìn theo bóng Xích Nhiêm Công, rồi lại nhìn Vân Lăng, khẽ nói, “Ta phải đi một lát.”
Vân Lăng nói, “Đúng ra hai người nên đổi cho nhau. Huynh đi lối địa đạo Xuyên Sơn Bang đã đào thì hơn, có vẻ như đông người ở Giang Kinh đang chạy đến đây, chắc Ngải Ngải ở trong đó.”
Sở Ca cảm thấy Vân Lăng đọc được tâm tư mình, bèn gật đầu, “Muội nói đúng, tuy nhiên ta khá thạo về then máy chốt lẫy, ta nên đi tìm sào huyệt của Đông Xưởng.”
Dựa vào lời khai của gã sai dịch Đông Xưởng, Sở Ca tìm thấy ô cửa bí mật dưới phiến đá tròn bên gốc cây loan. Cửa được làm rất khéo, khít chặt giống hệt mặt đá, ẩn sau trảng cỏ dại. Sở Ca áp tai lắng nghe, không thấy âm thanh gì, bèn vận sức đẩy nó sang bên thì thấy một lối vào vừa người chui lọt. Y tiếp tục nghe ngóng, vẫn im lặng như tờ. Không do dự nữa, Sở Ca rón rén đi xuống.
Đi hết mấy bậc đá dốc là một chiếc thang tre khá dài. Một bên vách gắn mấy ngọn đèn. Sở Ca đi đến tận cùng, không gặp bất cứ trở ngại nào. Xem ra, gã sai dịch kia nói đúng, trong hang này không có người của Đông Xưởng. Hết thang tre là hai bậc đá, sau đó lại là một thang tre nữa, Sở Ca lại đi hết bậc cuối cùng. Rồi nhẩm tính, đi hết hai thang tre là xuống đến đáy hồ. Bên trái có một cái hang nhỏ, trên tường là hai ngọn đèn đang thắp sáng. Trong này có hai tảng đá to được mài phẳng phiu, trên mặt “bàn đá” là hai cái bánh bẻ đôi và một ống tre đựng nước, góc tường là một đám cói dày. Đây có lẽ là chỗ nghỉ ngơi của đám sát thủ thợ lặn Đông Xưởng. Một bên vách hang treo tấm lụa viết bốn chữ to “Tinh trung báo quốc”.
Sở Ca cười nhạt, y biết Đông Xưởng tôn thờ Bàng Cử nguyên soái Nhạc Phi, đi đến đâu cũng trương tấm lụa “Tinh trung báo quốc”, mượn danh báo quốc để làm khuyển mã cho triều đình, luôn tìm cách hãm hại bất cứ ai bài xích mình, gán cho người ta tội danh vu vơ rồi hành hung, bắt bớ. Đúng là làm mất mặt Nhạc Phi!
Hang nhỏ này chỉ có một lối ra vào duy nhất, sào huyệt của Đông Xưởng mà như thế sao? Sở Ca không nghĩ vậy. Y nhìn các dấu vết, thấy rằng hang mới được đào gần đây. Nếu đúng là chỗ nghỉ ngơi của vài gã sai dịch luân phiên trực ban, thì không cần thiết tốn công sức đào sâu thế này. Gã sai dịch kia đã đoán đúng, trong đây phải có thiết bị bí mật để che mắt những tay sai dịch bình thường. Bí mật nằm ở đâu?
Sở Ca lật bức lụa “Tinh trung báo quốc”, phía sau là vách đá xù xì, không có khe hở nào khả nghi. Y ngẫm nghĩ, Đông Xưởng muốn giấu giếm, thế thì phải đặt chốt lẫy bí mật ở đâu để che mắt đám lâu la tò mò tạm trú ở đây ngày đêm. Sở Ca thử đẩy hai cái bàn đá. Không nhúc nhích. Hai cái bàn và nền đá liền thành một khối, không có dấu hiệu gì lạ. Y lại nhìn vào đống đệm cói làm chỗ nghỉ ngơi, à, giường nằm thì đương nhiên không ai bỗng dưng bới tung lên. Sở Ca bèn chuyển đám cói sang bên. Ở dưới cũng là đá liền với nền.
Nhớ đến lời gã sai dịch kia, đêm nay Đông Xưởng sẽ có hành động, Sở Ca hết sức lo lắng, giận dữ đấm thật mạnh vào mặt bàn đá. Vẫn bất động. Y chợt nghĩ, hai tảng đá này kích cỡ na ná, lại ở gần nhau, sao họ không làm thành một cái bàn cho đỡ tốn công đục đẽo? Sở Ca lại thử lần lượt đẩy từng tảng đá, không ăn thua. Đồng thời đẩy cả hai, cũng thế. Y bèn đứng giữa hai tảng đá, tay trái xoay tảng bên trái sang trái, tay phải xoay tảng bên phải sang phải. Nền đá dưới chân hơi rung rung. Lại tiếp tục xoay nữa, xoay nữa, rốt cuộc, nền đá bên dưới đám cói lúc trước lộ ra một địa huyệt. Sở Ca nhảy xuống, lập tức hiểu ra kế mưu của Đông Xưởng.
Địa huyệt bên dưới vuông vức, mỗi chiều dài đến bốn trượng, rộng hơn hẳn hang đá bên trên. Ở đây cũng có hai cái đèn gắn tường. Mùi diêm tiêu nồng nặc xộc vào mũi. Một dãy vò gốm xếp chồng lên nhau, cao hai thước, rộng một thước, choán hết một mặt vách. Có những tiếng đục gõ từ bên kia vách hang truyền sang đây. Chẳng bao lâu nữa họ sẽ đục thủng và ngỡ là bước vào kho báu, nào ngờ lại phải đối mặt với cái chết. Chắc Đông Xưởng sẽ cho nổ các vò gốm chứa thuốc nổ để hàng trăm hào kiệt giang hồ biến thành tro bụi.
Sở Ca kinh hãi nhìn khắp xung quanh tìm ngòi nổ, nhưng không thấy.
“Đại hiệp đừng lo, cứ tìm kỹ xem sao. Trước hết tìm các lỗ nhỏ ở vò gốm. Dây cháy chậm đương nhiên phải ở gần cửa hang rồi giấu trong vò, cần dùng nội lực để hút nó ra. Phải mưu trí mới nghĩ ra thủ đoạn ấy được, thi công cũng rắc rối phiền hà.” Một giọng nói uốn éo, nghe quen quen.
Sở Ca kinh ngạc ngoảnh lại, thấy trên vách hang cao chừng năm thước có một tảng đá lồi ra, một người đang ngồi xếp chân bằng tròn trên đó, mình mặc bộ áo lặn màu đen, mặt tròn, mày dài. Chính là Tào Hóa Thuần.
“Đốc chủ có mặt ở hang sâu dưới đáy hồ, đủ biết đêm nay Đông Xưởng có chiến dịch quan trọng cần nguyên soái đích thân ra trận.” Sở Ca nói, cảm thấy ớn lạnh, vì nếu Tào Hóa Thuần ra tay thì y không thể thoát thân chứ đừng nói là cản trở Đông Xưởng thực hiện kế hoạch. Có điều, vừa rồi ông ta có cơ hội đánh úp, tại sao lại không làm? Vì muốn ra vẻ bề trên hay là muốn tuân thủ quy tắc võ lâm, đánh lén thì hèn quá?
Tào Hóa Thuần cười khà khà, biết Sở Ca đang nghĩ gì, ông ta nói giọng ôn hòa, “Ôi dào! Ngươi xem, tình hình đã khác rồi, bọn người lòng tham không đáy ấy đêm nay phải chết. Sở đại hiệp thật tốt bụng nhưng hà tất phải lập công giời ơi đất hỡi. Bảo vệ một lũ rác rưởi, chi bằng hãy biết nâng niu tính mạng và tài năng vô hạn của mình. Ngươi có muốn nghe lời khuyên của ta không?”
Sở Ca đương nhiên không thiết nghe “lời khuyên”, nhưng lúc này giao tranh thì sẽ đại bại, cần tạm thời hòa hoãn, ít ra thuốc nổ cũng chưa châm ngòi. Y bèn lạnh lùng đáp, “Xin chỉ dạy.”
“Vốn có câu ‘tốt đen dễ kiếm, tướng giỏi khó cầu’. Qua vụ đại náo địa lao Đông Xưởng, Sở đại hiệp đã thể hiện được sự túc trí đa mưu, đặc biệt biết điều khiển bọn võ sĩ sắt, tài tình hơn cả phát minh ngựa máy trâu máy của Gia Cát Lượng ngày xưa, thực đáng khâm phục. Đông Xưởng của ta đang thiếu những nhân tài như ngươi! Ngươi nên biết, ta đang chờ một khắc nữa để châm ngòi vụ nổ rồi rời khỏi đây. Đến lúc đó, cả hòn đảo này sẽ biến thành tro bụi, ấy vậy mà ta lại gặp ngươi, âu cũng là có duyên. Ta có ý chiêu an, bỏ qua mọi hiềm khích cũ. Ta bảo đảm rằng ba năm sau ngươi sẽ lên thiên hộ, thụ hưởng phú quý vinh hoa vô tận. Ngươi nghĩ sao?” Tào Hóa Thuần thong thả nói, giọng rất chân thành.
Sở Ca hơi ngạc nhiên, rồi lẩm bẩm như tự nói với mình, “Và chưa biết chừng thuyết phục được vài ba đồng bọn nữa.”
“Thế thì quá tuyệt vời.”
Sở Ca bất giác bật cười, “Tào công công mến mộ nhầm chỗ rồi!”
“Nói vậy tức là Sở Ca ngươi đã có ý...”
“Sở mỗ nói ‘mến mộ nhầm chỗ’ là thật. Ông đã nhầm to!”
Tào công công vẫn thản nhiên như nói chuyện gia đình, “Ngươi hễ gặp sai dịch của Đông Xưởng thì giết luôn, chuyện này ta cũng biết. Quả là đáng buồn. Nói hơi nặng lời, thì tội đó đáng bị xử lăng trì. Nhưng một khi đại hiệp biết làm lại cuộc đời, sau này lập công chuộc tội, ta xí xóa tất.”
“Sở mỗ hễ gặp sai dịch Đông Xưởng là xử lý luôn, Tào công công biết tại sao không?”
Tào Hóa Thuần khẽ thở dài, “Có thể đoán ra, Đông Xưởng chúng ta luôn một lòng tận tụy, đau đáu vì xã tắc Đại Minh, nhưng đôi khi cũng hơi quá đáng, thà giết nhầm ngàn người còn hơn bỏ sót một, cho nên đã gây nhiều oan nghiệt, tạo ra nhiều kẻ thù. Người của Đông Xưởng là phàm phu tục tử, ai cũng mắc sai lầm, chắc Sở đại hiệp có người thân bị Đông Xưởng bắt bớ thậm chí mất mạng, thực là bi thương. Ta bất lực không thể sửa chữa những sai lầm mà người đi trước để lại. Ta thấy khi xưa ngươi xả thân phục vụ trong quân ngũ, tiêu diệt Hoàng Thái Cực, hành động nghĩa hiệp của ngươi trên giang hồ cũng đều hợp với lời dạy của tổ tiên dành cho Đông Xưởng. Ta chỉ muốn ngươi tận trung báo quốc. Vào Đông Xưởng rồi sẽ có danh, giống như con nhà võ có thêm thanh bảo kiếm, sẽ dễ bề báo quốc, sau này trở thành bậc anh hùng. Thù oán riêng tư và nhiệt thành báo quốc, thứ nào hệ trọng hơn, người thấu triệt đại nghĩa như ngươi ắt hiểu.”
Vừa nghe Tào Hóa Thuần diễn thuyết, Sở Ca vừa tìm cách tương kế tựu kế, “Công công thực có lòng, Sở mỗ cảm kích, chỉ hiềm tại hạ sống tự do đã quen, muốn đổi cách sống thì phải cân nhắc xem sao. Tuy nhiên, nếu đêm nay ông giải tán đám thuốc nổ này, tha cho đám đông được sống, thì ngày mai tại hạ sẽ theo ông về kinh.”
Tào Hóa Thuần im lặng, rồi cười vang, “Sao lại khôn ăn người thế! Ta muốn ngươi được toại nguyện, nhưng chiến dịch đêm nay Đông Xưởng đã lăn lộn trù tính bao ngày, dùng những tấm bản đồ giả để dụ được ngần ấy người, đây là thời cơ tốt hiếm có. Cho nên, đâu thể vì riêng ta mà rẻ rúng tâm huyết của các huynh đệ trong Đông Xưởng được. Huống chi, có lẽ lúc này cửa hang đã bịt chặt, khí độc cũng đã phun vào, dù ta không cho nổ thì đám đông kia vẫn bỏ mạng.”
Sở Ca phát hoảng, không biết Xích Nhiêm Công có bị giam trong động không. “Xem ra, Xuyên Sơn Bang đã bị Đông Xưởng mua chuộc, việc họ đào hang chỉ là mồi nhử... Hang này cũng do họ đào chứ gì?”
“Đương nhiên rồi. Bang chủ Xuyên Sơn Bang là bậc tuấn kiệt thức thời, hiểu rằng cái gọi là kho báu Bá Nhan và linh kỳ chỉ như ngắm hoa trong sương, chi bằng cầm luôn một vài vạn lạng bạc do Đông Xưởng chúng ta chi cho, thế là chắc ăn!”
“Xem ra, những báu vật và mảnh linh kỳ đào được đêm nay cũng là do Đông Xưởng bố trí sẵn, để nhử đám đông chui vào hang, chứ Đông Xưởng không hề bận tâm đến kho báu Bá Nhan? Nếu cho nổ, kho báu thật và linh kỳ thật cũng thành tro bụi thì sao?”
Tào Hóa Thuần cười, “Nói năng trái khoáy vậy? Kho báu và linh kỳ đã bị ngươi nẫng mất rồi còn gì?”
Sở Ca ngạc nhiên, “Nói thế là sao?”
“Ngươi và Vân Lăng cướp xác Phượng Trung Long đem về nghiên cứu, chắc chắn đã nắm được chân tướng!”
Sở Ca cười ha hả, “Kỳ lạ thật! Đông Xưởng có đông đảo cao thủ với vô số cặp mắt sắc sảo, có phát hiện ra bản đồ kho báu ở cái xác Phượng Trung Long không mà cho rằng chúng tôi thành công?”
Tào Hóa Thuần nói, “Ngươi quá khiêm tốn rồi. Các ngươi vất vả vượt qua bao nguy hiểm để cướp xác ra, chỉ nhằm an táng cho hắn sao? Bọn lục lâm vẫn nói Vân Lăng và Phượng Trung Long hợp tác làm ăn. Phượng Trung Long đã tiên phong cướp thuyền người Oa lấy được bản đồ, hắn phải biết vị trí kho báu. Rồi hắn to gan mò về kinh cướp Tiết tiểu thư đi, tin chắc sẽ ẵm được kho báu Bá Nhan làm chỗ dựa, sau đó rửa tay gác kiếm, mai danh ẩn tích. Các cao thủ Đông Xưởng đã theo dõi cả tuyến đường từ Giang Chiết đi lên phía Bắc, nghe nói Phượng Trung Long ghé thăm Nhạc Thái Huy ở phủ Từ Châu, ta mới đoán rằng hắn sẽ giở thủ đoạn gì đó trên cơ thể hắn. Nhạc Thái Huy nổi tiếng về tài may mặc và là một đại mỹ nhân. Phượng Trung Long là tay chơi có hạng, cũng không loại trừ khả năng hắn ghé qua để dan díu với cô ta. Nhưng nếu họ không dan díu thì chuyến viếng thăm của Phượng Trung Long có lẽ không chỉ để đặt may áo cưới cho mình và Tiết tiểu thư.”
Sở Ca cũng thấy nể tài dò la của đám Đông Xưởng này thật. Quả là Vân Lăng từng cho y biết, hình xăm mới trên cơ thể Phượng Trung Long là do Nhạc Thái Huy thực hiện.
Tào Hóa Thuần nói ngay, “Sở Ca nhà ngươi dù sống ẩn cư bấy lâu thì vẫn biết Nhạc Thái Huy sống nhờ đôi bàn tay vàng biết chỉnh sửa ngoại hình, nắn gân xương, hóa trang cho người trong giang hồ. Đông Xưởng đã theo dõi cô ta mấy năm nay rồi. Khi bọn sai dịch tìm đến hiệu may thì ông già trông tiệm nói rằng Nhạc Thái Huy vừa đi Tô Châu nhập hàng... Thế đấy, người của Đông Xưởng đâu phải kẻ nào cũng được việc?”
“Ông già trông hàng chính là Nhạc Thái Huy!”
“Chứ còn gì! Kể từ đó ả ta biệt tích. Nhưng Đông Xưởng thừa biết trên người Phượng Trung Long phải có điểm thú vị!”
Sở Ca cười, “Điều này tại hạ biết, hình xăm! Chắc chắn đấy! ”
“Đông Xưởng đã mời nhà nghề đến kiểm tra các hình xăm, không thấy chi tiết nào liên quan đến bản đồ kho báu! Có lẽ chỉ những người sành sỏi mới đoán ra. Nếu đúng là Phượng Trung Long giấu kín bản đồ, thì không phải là vì bản thân mà là vì kẻ khác. Kẻ khác là ai? Đương nhiên là ‘nhân vật sành sỏi mò đến cướp xác’!”
Rốt cuộc, Sở Ca đã hiểu ra dụng ý của Đông Xưởng khi đưa xác Phượng Trung Long đi, cảm thấy nể phục cao thủ trong đám khuyển mã của triều đình. Sở Ca chợt nảy ra một ý, bèn mỉm cười, “Đã nói vậy thì, cố giấu nhẹm chứng tỏ không thành thực. Bản đồ kho báu đúng là ở trong tay tôi. Nếu tôi giao cho Đông Xưởng thì công công có tha cho đám đông võ lâm ở hang bên cạnh đây không?”
Tào Hóa Thuần vẫn ung dung ngồi đó, không tỏ ra sốt ruột trước màn mặc cả của Sở Ca, chỉ hỏi, “Chà! Tốt bụng quá! Trong đám đông ấy có thân thích bạn bè của ngươi không? Đa số trong đó là bọn đao búa chém giết trên giang hồ, liệu có mấy người tử tế, đức hạnh? Đã nắm bản đồ kho báu trong tay, tội gì ngươi phải bận tâm đến chuyện không đâu rồi rơi vào tình thế bế tắc này, không thể chạy ra, còn nếu giao đấu, chắc gì đã hạ được ta?” Giọng ông ta bắt đầu gay gắt.
Sở Ca nói, “Tại hạ chẳng qua vì lòng trắc ẩn. Đám đông kia phẩm hạnh ra sao, có đáng mất mạng không, thiết nghĩ, Đông Xưởng không nên phán xét. Nếu giật nổ hòn đảo này, họ đều biến thành oan hồn vô tội, Đông Xưởng thì tay vấy máu. Tôi mong công công hãy cân nhắc cho kỹ.”
Tào Hóa Thuần đang cân nhắc thật, ông ta đưa tay sờ cái cằm nhẵn thín, chăm chú nhìn Sở Ca. Lát sau thở than, “Ta cân nhắc nhiều rồi, đây vẫn là cơ hội hiếm có để diệt trừ mối họa cho triều đình. Lòng trắc ẩn thì ai mà chẳng có. Nhân nghĩa như ngươi mà cũng đâu nương tay khi giết các sai dịch Đông Xưởng? Ngươi có nghĩ rằng bọn họ chỉ được nhà vua nuôi cơm nhạt, sinh sống ở kinh thành chật vật bằng chút lương bổng, chẳng có gì đáng để hãnh diện. Cha mẹ vợ con sống dựa vào họ, họ chết thì cả nhà coi như chết theo luôn! Vậy thì, Sở Ca ngươi và Đông Xưởng chúng ta có khác gì nhau, đều không phải là vô tội và chẳng liên quan gì đến lòng trắc ẩn.”
Sở Ca định thanh minh, y chỉ giết người Đông Xưởng trong tình thế một sống một chết. Nhưng biết đấu lý vô ích, nên chỉ nói, “Nhã ý chiêu an của công công, tôi không thể chấp nhận.”
“Thế thì hơi phiền hà rồi đây.” Tào Hóa Thuần cảm thán, nhưng vẻ mặt không hề khó chịu, “Nói thật nhé, hành động của Đông Xưởng lần này tuyệt đối không quang minh chính đại và cũng không muốn để lại chứng cứ khiến người đời phê phán. Cho nên đêm nay không thể để sổng bất cứ ai làm nhân chứng sống, ta đành đắc tội vậy!” Vứt dứt lời, ông ta bay xuống, đột ngột ra tay.
Sở Ca đã lường trước, liên xoay người đạp chân vào vách rồi vọt lên tảng đá trên cao mà Tào Hóa Thuần vừa ngôi. Tào Hóa Thuần không truy kích, đứng bên dưới tặc lưỡi, “Hảo hán như ngươi phải chôn thây dưới đáy hồ thì xót quá.”
Sở Ca chế giễu, “Công công dựa vào đâu mà nói như thể tại hạ đang thoi thóp chờ chết rồi ấy?”
“Hôm nọ ở kinh đô, ngươi và vân Lăng liên thủ mà không đỡ nổi ba mươi chiêu. Giờ chỉ có mình ngươi, Xích Nhiêm Công không thể cứu nguy, thắng bại ra sao lẽ nào ngươi không nhận ra?”
Sở Ca nói, “Hôm đó tôi đang cõng xác Phượng Trung Long nên khó hành động.” Y rời vị trí, nhào xuống, nhuyễn kiếm đâm thẳng vào Tào Hóa Thuần. Nhưng lại đâm phải cây đàn tỳ bà đang quay tít. Tào Hóa Thuần đã vận Tỳ bà đại pháp, thân hình thu lại, dù không gian chật chội vẫn bay lượn tùy ý. Nhuyễn kiếm của Sở Ca thì như bị cuốn vào cơn xoáy lốc. Sở Ca vội rút nhuyễn kiếm về, nhưng năm ngón tay như bàn cào của Tào Hóa Thuần đã vồ đến trước mặt. Sở Ca vội xoay người, vẩy nhuyễn kiếm dài ra hai thước đâm thẳng vào cổ tay ông ta. Tào Hóa Thuần kịp xoay người sang bên, nhuyễn kiếm của Sở Ca lập tức dài thêm hai thước nữa bám theo, lại có vài chục mũi ngân châm nhỏ như sợi tóc bắn ra từ nhuyễn kiếm bay thẳng vào xoáy lốc tỳ bà.
Tào Hóa Thuần hô “Được lắm”, rồi vận nội lực chặn đám ngân châm dừng lại giữa chừng, sau đó hất chúng bay ngược lại phía Sở Ca. Sở Ca phóng ngân châm chỉ nhằm tạo cơ hội hít thở lấy hơi, được đà nhảy vọt lên, hai chân nhún vào vách hang né được loạt ngân châm. Nhuyễn kiếm lại vẩy dài thêm một thước như ngọn roi, vụt vào đầu vào mặt đàn tỳ bà, không cần chiêu thức gì hết. Đây cũng là kế sách mà Sở Ca đã nghiền ngẫm từ trước để đối phó với Tỳ bà đại pháp, chưa biết có đắc dụng không, nhưng ít ra cũng kìm được bước tiến của Tào Hóa Thuần. Viên hoạn quan thầm khâm phục, hô vang, vận Tỳ bà đại pháp lên tám phần.
Sở Ca cảm thấy mình đang ở giữa một cơn xoáy lốc dữ dội, đứng không vững, giơ kiếm thấy nặng ngàn cân, y biết chưa chắc mình đã trụ nổi mười chiêu nữa.
Thình lình, một cái bóng nháng lên, chen vào giữa họ, áp sát Tào Hóa Thuần. Viên hoạn quan lập tức tung quyền lia lịa, chẳng khác nào ba đầu sáu tay.
Sở Ca giật nhuyễn kiếm ngắn lại còn ba thước, đâm thẳng vào trung lộ, sau đó lại vẩy ra thêm hai thước. Tào Hóa Thuần không kịp đề phòng, nhưng nhờ chân khí của Tỳ bà đại pháp bảo vệ nên không bị thương. Đúng lúc ấy, cái bóng mới xuất hiện đã kịp chui vào trong “tỳ bà”! Đó là Vân Lăng!
Tỳ bà đại pháp, khi vận đến độ tinh diệu, chủ nhân sẽ có được thân pháp, chỉ pháp và quyền chiêu vạn biến, hai cánh tay và mười ngón tay sẽ tung hoành đan xen cực nhanh, dệt thành một hình tỳ bà to lớn, khiến đối thủ hoa mắt rối loạn, ngay động tác còn không nhìn rõ, nói gì đến phòng ngự. Nhưng khi đối thủ đã áp sát thì đương nhiên sẽ phát hiện ra chỗ sơ hở để phá Tỳ bà đại pháp.
Vân Lăng vận đủ chân khí rồi chạy đến tham chiến, lập tức dùng Minh xà công. Cốt lõi của Minh xà công là bám sát mà luồn lách. Nhân lúc Sở Ca kiềm chế Tào công công, Vân Lăng đột nhập vào tỳ bà, đánh giáp lá cà với Tào Hóa Thuần. Vân Lăng tiếp tục hô vài chiêu liên thủ, khiến ông ta bị vây khốn cả ngoài lẫn trong.
Sau khi bị thương vì Hận lôi độc chưởng của Liêu Nhất Kiệt, được Sở Ca truyền máu điều trị, nội công của Vân Lăng đã tăng tiến đáng kể. Lại thêm thần dược của Thủy Tiên Tử giúp người bị thương phục hồi nguyên khí rất nhanh, lúc này nàng phối hợp cùng Sở Ca, tung mình bay lên lượn xuống, chân nhún vách đá lướt ngang, các tư thế liên tục đan xen, khiến Tào Hóa Thuần hoa mắt. Viên hoạn quan cố gắng trấn tĩnh, tập trung quan sát, nhờ căn cơ võ học tinh diệu, nhìn chiêu thức một lần là đã thuộc. Giao đấu được vài chục chiêu, ông liền nhận ra bản chất của nó, thậm chí nghĩ ra đối sách, bèn bình thản giữ vững thế trận, cố ý kéo dài chiến cuộc. Ông biết đối phương tuổi trẻ hăng hái nhưng thể lực có hạn, hành động sẽ phải chậm lại.
Đọc được ý đồ của Tào công công, Sở Ca tung chiêu càng lúc càng nhanh. Bắt được một khoảnh khắc sơ hở của Tỳ bà đại pháp, y cũng lách vào trong, cùng Vân Lăng bám sát Tào Hóa Thuần như hai sợi dây leo ma quái. Chỉ tích tắc, Tào Hóa Thuần hực một tiếng, người mềm nhũn đổ vật xuống, bốn huyệt u môn, ngoại quan, hoa cái, khúc trì của ông đã bị hai người điểm trúng.
Sở Ca và Vân Lăng cũng kinh ngạc, không hiểu tại sao cả hai đều bất chợt có chung ý nghĩ phối hợp điểm bốn huyệt đạo của đối thủ. Nhưng giờ không phải lúc đi vào chi tiết nhỏ, Vân Lăng ghè Kim Ngân Hoa lên cổ Tào Hóa Thuần. Sở Ca vội ngăn, “Tạm để mạng lão lại, tính sau. Bây giờ đám Xuyên Sơn Bang chó săn của Đông Xưởng đã bịt chặt cửa hang, ác ý của Đông Xưởng là châm thuốc nổ chất ở đây,” Y đưa tay trỏ các vò gốm xếp bên vách đá, “Chúng ta phải tìm cách cứu người đã!”
Lúc này Vân Lăng mới nhận ra các vò gốm, “Nhiều thế này là đủ đánh sập cả đảo đấy! Ta đi thôi!” Nàng quay người nhảy ra khỏi hang sâu. Sở Ca hơi do dự, rồi nhấc Tào Hóa Thuần lên, nhảy ra theo.
Cả hai chạy về phía cửa xuống hang bên kia. Chạy đến nơi, đúng là cửa hang đã bị đá chèn chắc chắn. Vân Lăng nói, “Ở kia có người! Phải gọi họ trợ giúp!” Chỗ dốc xuống bờ nước, cách đấy chừng mười trượng, có hơn chục bóng người đang bước lên hai con thuyền nhỏ.
Sở Ca gọi to, “Các vị, đợi đã!”
Người trên thuyền nói, “Không thấy cửa hang bị bịt chặt à? Đi mau lên, chậm chút nữa e sẽ mất mạng.”
Sở Ca và Vân Lăng hiểu ra, bọn họ là Xuyên Sơn Bang, sau khi lèn chặt cửa hang thì định chuồn khỏi đảo Hồ Tâm. Sở Ca điểm thêm mấy huyệt trên người Tào Hóa Thuần tôi đặt ông ta ở cái khe giữa hai tảng đá, sau đó tung mình nhảy đến bên bờ nước.
Người trên thuyền hô lên, “Mau chèo đi! Mặc kệ bọn chúng!”
Sở Ca cười khẩy, “Mặc kệ à? Được lắm!” Y vừa nhảy tới mũi thuyền thì bị hai cây búa to tấn công, vội lắc mình tránh rồi đáp xuống giữa thuyền, đưa tay tóm cổ một nam nhân, “Ta mượn thân thể ngươi!” Đoạn nhấc bổng gã lên ném trở lại đảo. Người trên thuyền sửng sốt, há hốc cả miệng, Sở Ca tiếp tục ném một người nữa vào bờ. Bốn người còn lại đều lăm lăm binh khí. Sở Ca rút nhuyễn kiếm hất, phạt, giật hai đao, một búa, một lá chắn bằng sắt ném xuống nước. “Quay thuyền vào đảo ngay! Hay các ngươi muốn ta ném cả bọn xuống theo?”
Người trên con thuyền thứ hai nhìn thấy sợ quá, ra sức chèo thuyền ra xa. Nhưng họ bỗng kêu thét lên, cả con thuyền bỗng lật úp, bảy đệ tử Xuyên Sơn Bang ngã nhào, năm người trong số đó không biết bơi, đang sặc nước giãy giụa. May sao được đồng bọn kéo lên.
Thì ra Vân Lăng đã lặn xuống nước lật úp con thuyền. Vân Lăng và Sở Ca dồn cả mười một gã lên bờ, Vân Lăng hỏi, “Đồ nghề kiếm ăn của các ngươi đâu?”
“Nặng quá, chúng tôi vứt ở cửa địa đạo rồi.”
Sở Ca nói, “Nếu gắng sức dùng đồ nghề di chuyển khối đá chặn cửa hang, độ bao lâu thì xong?”
Một người đáp, “Nửa... hoặc một canh giờ...”
Sở Ca thầm nghĩ, thế thì quá lâu, chỉ e sẽ phát sinh thêm rắc rối. Y nảy ra một ý, “Ra lấy đồ nghề, rồi đi theo ta!”
Bọn họ vâng dạ rồi ra mé ngoài cửa hang lấy đồ nghề. Sở Ca sai họ chọn các dụng cụ cần thiết nhất, năm búa to các cỡ ngân dài, hai thanh trụ để thúc, rồi dẫn họ đi về phía địa huyệt Đông Xưởng.
Có hai kẻ lên tiếng, “Hang đó cũng do chúng tôi đào!”
Sở Ca cười nhạt, “Thế thì hai người đi trước dẫn đường!” Họ vâng lệnh, rồi bước vào hang, mọi người nối đuôi theo sau, leo thang tre xuống đáy hang.
Sở Ca nói, “Các ngươi đã giúp Đông Xưởng giết người hàng loạt, có nghĩ đến nghiệp chướng không? Đêm có ngủ yên giấc không?”
Bọn họ nhìn đám vò gốm chứa thuốc nổ, mùi lưu huỳnh xộc vào mũi, tất cả đều im thin thít. Sở Ca nói, “Quay đâu là bờ, giờ hãy lập công chuộc tội.” Y bước lên mấy bước, nhấc hai vò gốm lên, “Bên kia vách đá có hàng trăm đồng đạo võ lâm đang bị vây khốn chờ chết, hãy đập gõ vách đá kêu gọi họ hợp sức. Chắc chắn chỉ sau một khắc sẽ đánh thông vách đá này. Bắt đầu đi!” Nói rồi Sở Ca bê vò thuốc nổ ra xa ném xuống nước, ném theo cả sự phẫn nộ của mình.
Sở Ca quay trở lại. Đám vò gốm đã được dẹp sang bên, vài đệ tử Xuyên Sơn Bang đang gắng sức đập vách đá. Bên kia vách cũng có tiếng đập tương tự. Một khắc trôi qua, bỗng “rầm” một tiếng, họ đã đập thủng một lỗ khá to, từ phía bên kia vọng sang những tiếng hò reo. Có hai người thận trọng thò đầu ghé nhìn, vẻ mặt căng thẳng, kinh ngạc, mừng rỡ, và cả tức giận.
Một giọng rền vang như tiếng chuông, “Chớ hấp tấp. Hãy ra từng người một! Tạ ơn ân công đã cứu mạng!” Là giọng Xích Nhiêm Công.
“Bọn Xuyên Sơn Bang khốn kiếp!” Đi đầu là hai người vừa nãy đập tường bên đó, hôm trước đi theo Xuyên Sơn Bang đào địa đạo, bây giờ nhìn thấy mấy đệ tử Xuyên Sơn Bang thì vô cùng điên tiết.
Sở Ca vội nói, “Hãy bớt giận, các huynh đệ Xuyên Sơn Bang đã hối lỗi và sửa sai. Phán xử ra sao, ra khỏi đây hẵng hay.” Sở Ca nhấc một vò thuốc nổ đặt vào tay một người, “Đây là thuốc nổ Đông Xưởng biếu các vị, nên thận trọng nhé! Đem ra ngoài rồi vứt xuống hồ nước.”
Người nọ cục mịch thô lỗ nhưng cũng mau chóng đoán ra vấn đề, gật đầu đỡ lấy cái vò, “Đa tạ ân công cứu mạng. Xin hỏi...”
Sở Ca chưa kịp trả lời thì phía sau đã có người nói, “Cứ ra khỏi hang đã nào! Phía sau còn mấy trăm người.” Sở Ca chắp tay mỉm cười.
Tiếp theo là đám đệ tử Cái Bang, hai người trong số đó đang khiêng một cái hòm sắt, có lẽ là hòm báu vật Bá Nhan họ đã vớ được lúc trước. Một lão ăn mày tóc bạc trắng bước đến chắp tay vái Sở Ca, “Tại hạ là Bàng Tự Phong ở Cái Bang. Bang chúng tôi xưa nay chịu ơn ai ắt xin báo đáp. Ân công hôm nay đã cứu mạng một số đệ tử chúng tôi, cũng là ân nhân của toàn thể Cái Bang vậy! Từ nay nếu ân công cần gì cứ sai bảo, chúng tôi sẵn sàng xông pha nước sôi lửa bỏng.”
Sở Ca đáp lễ, “Bàng trưởng lão khách khí quá, tôi xin ghi nhận thiện ý.”
Đám Cái Bang đi rồi, nhiều anh hào lục tục bước ra. Lúc trước họ bị nhốt trong địa đạo hoảng sợ, xô đẩy giẫm đạp nhau, đã được Xích Nhiêm Công nhắc nhở, bây giờ họ đi ra có trật tự. Lát sau, các vò thuốc nổ cũng đã chuyển ra.
Rồi đến Xích Nhiêm Công. Cả ba anh em lại tái ngộ, mất liên lạc không lâu mà cảm thấy dài như một kiếp người. Sở Ca chờ mãi không thấy Ngải Ngải, chẳng rõ không đến hay vẫn còn bị ách ở phía sau.
Xích Nhiêm Công kể rằng có mấy người bị đá chặn địa đạo đè chết, sau đó trong hang rối loạn giẫm đạp, lại thêm hai chục người bỏ mạng. Sở Ca tự nhiên bất an.
Chừng trăm người nữa lục tục đi ra, vẫn không thấy bóng dáng Ngải Ngải đâu, Sở Ca đang định vào hang tìm thì trên đầu bỗng lao xao ồn ào. Tiếng mấy người kêu lên, “Chúng lại đến giết chóc! ” “ Phải liều với chúng! ”
Sở Ca lập tức xoay người, tung mình nhảy ra ngoài hang. Người đông nghẹt, chật ních. Y nhảy lên vai họ rồi phi thân lên một mỏm đá nhô cao trên đảo để quan sát khắp gần xa.
Từ lúc nào không biết, trên mặt hồ đèn đuốc sáng rực với hơn trăm con thuyền lớn nhỏ. Có vài thuyền còn cắm cờ ngũ sắc, người trên đó mặc giáp đội mũ chỉnh tề, là quan binh. Người trên một số thuyền khác chỉ mặc áo ngắn, đội mũ cao, chắc là người của Đông Xưởng. Ước tính cả thảy có đến một nghìn người. Ở một mé đảo Hồ Tâm cũng có ánh sáng, đằng sau là đám đông đen ngòm đang nhanh chóng tràn về phía này, gươm đao giáp mũ loang loáng.
Xem ra, hơn ngàn hào kiệt giang hồ đã bị bủa vây.
Sở Ca ngẫm nghĩ, đám đông võ lâm đang ở đây, nếu giao đấu với quan binh thì một chọi mười, không hề yếu thế, nhưng hậu quả vẫn là cả hai bên cùng tổn thất. Nhưng đang ở tình thế bị bao vây, nếu quan binh bắn tên như mưa hoặc nã súng, thì võ lâm sẽ đại bại.
Xích Nhiêm Công bước đến bên Sở Ca, khẽ hỏi, “Chẳng còn cách nào, đành chia nhau ra tác chiến vậy. Mấy người chúng ta thạo bơi lặn sẽ thoát chết, còn một số người không biết bơi, e rằng chúng ta không thể cứu họ.”
Sở Ca nói, “Đệ có một bảo bối, sẽ thử dùng xem sao, không cần giao tranh đổ máu.” Nói rồi y nhảy xuống.
Tào Hóa Thuần vẫn kẹt chết gí giữa hai tảng đá, Sở Ca lại điếm thêm vài huyệt nữa tôi nhấc ông ta lên. Vân Lăng cũng đã chạy đến, cả hai thì thầm bàn bạc rồi chia nhau hành động, Vân Lăng chạy về phía mép nước, Sở Ca lại nhảy lên chỗ cao vừa nãy. Xích Nhiêm Công kinh ngạc ngắm nghía Tào công công.
Sở Ca quan sát những con thuyền đang dần khép vòng vây. Số lượng thuyền đã tăng lên rõ rệt, có một con thuyền to cắm cờ đỏ, chắc là thuyền chỉ huy của quan binh, hai thuyền to khác thì treo phướn đen trắng, là biểu tượng của Đông Xưởng, trên đó hẳn phải có hoạn quan điều hành.
Sở Ca nói nhỏ mấy câu với Xích Nhiêm Công, ông vuốt râu gật đầu, rồi vận chân khí sung mãn, cất tiếng vang rền như sấm, chấn động cả mặt hồ, “Công công chỉ huy hãy nghe đây! Đêm nay đốc chủ Đông Xưởng Tào Hóa Thuần cùng chúng tôi du ngoạn đảo Hồ Tâm. Ông ấy nói các vị đừng đến quấy rầy, mau quay về nghỉ ngơi đi!”
Mặt hồ bỗng yên tĩnh hẳn lại, đám quan binh hung hăng trên đảo cũng tạm dừng bước. Có tiếng hô từ một con thuyền của Đông Xưởng vọng đến, “Chớ nói suông! Hãy để Tào công công hiện thân!”
Sở Ca nói nhỏ với Xích Nhiêm Công, “Bất kể Tào Hóa Thuần là thật hay giả, bọn chúng cũng sẽ tìm cách bắn người áp giải ông ta.”
Xích Nhiêm Công gật đầu, “Đệ cứ yên tâm, mũi tên như lông đuôi gà và mấy khẩu súng quèn không làm gì nổi Râu huynh này đâu!”
Sở Ca đáp, “Vậy nhờ huynh!”
Cả hai dẫn Tào Hóa Thuần lên chỗ cao bên mép đảo, Xích Nhiêm Công lớn tiếng, “Các người cứ chèo thuyền đến gần đây mà nhìn cho rõ đi!”
Thuyền Đông Xưởng tiến lại gần hơn, trên thuyên có chừng chục người. Những tia sáng bỗng chớp lên, mấy khẩu súng đồng thời khai hỏa về phía Sở Ca và Xích Nhiêm Công. Nhưng cả hai đã lường trước, Xích Nhiêm Công kéo Tào Hóa Thuần tránh sang bên.
“Đốc chủ nhìn đi, người của ông làm phản, định giết ông!” Xích Nhiêm Công nói, rồi kéo luôn Tào Hóa Thuần ra chắn ngang trước mặt, “Có bao nhiêu mũi tên, đạn dược, các ngươi cứ bắn thoải mái! Ta sẽ múa tít lão già này che kín, không gì lọt vào!” Rồi ông nâng Tào công công lên quay tít.
Tào Hóa Thuần chóng mặt muốn chết, vội kêu lên, “Chóng mặt quá, buồn nôn quá! Đừng làm thế!”
Thuyên Đông Xưởng do Kỳ công công chỉ huy. Kỳ công công vốn không tin Thiên sư họ Tào chục năm qua không có đối thủ bây giờ lại rơi vào tay bọn thủy tặc, nhưng nghe tiếng kêu này thì ông tin chắc là Tào công công. Bèn nói, “Dừng lại!” Nhưng câu nói bị chìm trong những âm thanh la hét, “Thuyền đang chìm!” “Đáy thuyền thủng tôi!”
Kỳ công công giật mình, cảm thấy hai chân đứng không vững, ngoảnh lại nhìn thì hai gã ngư dân được thuê chèo thuyền đã biến mất cứ như bị Hà Bá kéo xuống đáy hồ. Rồi thuyền bắt đầu nghiêng, ba sai dịch lóng ngóng rơi tòm xuống nước. Một sai dịch bỗng kêu lên, “Công công cẩn thận!” Kỳ công công ngoảnh lại, thấy trên mặt hồ có một bóng người đang đạp mặt nước lướt đến, tay cầm nhuyễn kiếm đâm thẳng vào ngực ông.
Viên hoạn quan vội xuất chưởng hòng đánh bạt mũi nhuyễn kiếm sang bên, đúng lúc sau lưng vang lên hai tiếng “ùm, ùm” làm ông ta phát cuống, vì trên thuyền chỉ có một thuộc hạ thạo bơi lặn. Tiếp đó, từ lỗ thủng đáy thuyền phía sau lưng ông ta nhô lên một thứ binh khí kỳ dị nửa đinh ba nửa kiếm, rồi đến chủ nhân của nó. Người này hô ám hiệu và lập tức triển khai tấn công. Viên hoạn quan đành tung mình lên không, tránh đòn xong thì nhận ra không còn chỗ nào để đáp xuống nữa, đành phải hạ xuống nước. Sở Ca xuất ba chiêu kiếm xong, nhìn thấy Vân Lăng phủ phục ở mép thuyền, liền hiểu ý, cũng nhào xuống nước theo.
Kỳ công công kiêu hùng trên cạn nhưng ở dưới nước thì chỉ là phế nhân! Chưa kịp nhô đầu, ông ta đã bị điểm huyệt tới tấp, toàn thân tê bại, chân tay cứng đơ, rồi nhanh chóng chìm xuống như một tảng đá. Đầu óc mịt mù, chút không khí cuối cùng đã cạn, ông vô thức hít một hơi, nước tràn vào phổi.
Thình lình, một bàn tay nắm lấy cổ Kỳ công công kéo thẳng lên mặt nước, ông ta ho sặc sụa, rồi được kéo lên bờ.
“Công công không bái kiến đốc chủ Đông Xưởng đi?” Xích Nhiêm Công lớn tiếng hỏi.
Kỳ công công mở mắt ra, quả nhiên thấy Tào Hóa Thuần đang ngồi xổm bên chân Xích Nhiêm Công. Thật không tưởng tượng nổi, Thiên sư cũng có lúc mất thiêng. Kỳ công công ói nước ra, ho sù sụ rồi cất tiếng, “Thuộc hạ... tham kiến đốc chủ công công...”
Xích Nhiêm Công nói, “Đốc chủ công công còn chưa ra lệnh cho thuộc hạ đi! Lui quân, về nhà ngủ cho khỏe! Và, điều bảy tám chục con thuyền ra đảo chở các anh hùng hảo hán trở về, để họ muốn đi đâu thì đi, không được truy cứu bất cứ ai!” Xích Nhiêm Công vận khí nói oang oang, mọi người trên đảo, trên hồ đều nghe thấy rõ.
Thấy Tào công công vẫn nín lặng. Xích Nhiêm Công nhìn Sở Ca, ngụ ý “Bây giờ nên thế nào đây”.
Sở Ca bước lại gần Tào Hóa Thuần, khẽ hỏi, “Công công định hi sinh vì chức trách chăng? Đúng là trụ cột của đất nước, đáng kính phục đấy!”
Tào Hóa Thuần cười nhạt, “Một kẻ gần tàn phế như ta đánh đổi hàng trăm tên trộm cướp rác rưởi, chẳng có gì đáng tiếc!”
Sở Ca nói, “Tiếc rằng ông tính toán nhầm rồi, trăm ngàn người trên đảo này đều là cao thủ võ lâm, trong đám thuộc hạ các ông cử đến đây cũng có một số cao thủ, đám quân lính bị nuôi cầm chừng thì quá sẵn đầu người. Hào kiệt giang hồ bất cần đời quyết chiến sinh tử, sẽ có hàng ngàn quan binh tử thương. Thế thì ông đang đem cái thân tàn của mình đổi lấy mạng của hàng trăm hảo hán võ lâm và hàng ngàn quan binh yêu nước! Đánh đổi như thế có đáng không?”
“Diễn văn” của Sở Ca cũng được vận tối đa nội lực, âm thanh vang khắp không gian, ai cũng nghe rõ, thảy đều rùng mình.
Tào Hóa Thuần vẫn lặng thinh, xem chừng muốn ngọc đá đều nát. Sở Ca bèn lấy ra một mũi Phá Lãng Thoa, khẽ hỏi ông ta, “Ông trung quân báo quốc, chắc vẫn nhớ đến sự việc này. Tám năm trước, một đại thần tự coi mình là trung quân báo quốc đã có kết cục như thế nào?”
Tào Hóa Thuần kinh ngạc, “Ý ngươi nói đến... tội thần... Viên Sùng Hoán?”
Tào Hóa Thuần nhìn mũi ám khí trong tay Sở Ca, trầm tư suy nghĩ. Sở Ca lại thúc giục, “Đốc chủ nghĩ xem, chỉ vì âm mưu này mà gần đây thiệt mạng liên miên, lẽ nào còn chưa đủ sao? Ông từng nói với tôi rằng sai dịch Đông Xưởng cũng có gia đình vợ con, lẽ nào các hảo hán giang hồ không có cha mẹ vợ con?”
Những lời này vẫn nói với âm lượng đủ để xung quanh nghe rõ, có kẻ hô lên, “Giết lão đi...” “Không thèm nghe hoạn quan lý sự nữa...” “Giết cả hai tên hoạn quan...”
Giữa đêm khuya giá lạnh mà Tào Hóa Thuần toát mồ hôi. Cuối cùng, ông ta khẽ nói, “Kỳ công công là chủ tướng của chiến dịch này, ông lên tiếng đi, nói là báu vật quốc gia vẫn còn chứ không bị mất, tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Dặn dò mọi người thực hiện như vừa rồi thương lượng, làm cho nghiêm túc, không để xảy ra rối loạn.”
Quần hùng võ lâm được chở qua hồ xong xuôi. Sai dịch Đông Xưởng và quan binh cũng không nuốt lời, đều trở về doanh trại, trở về thành, chỉ để lại vài nhóm trưởng và dịch trưởng, chuẩn bị ngựa, đứng từ xa chờ đón hai vị công công.
Con thuyền cuối cùng chở Xích Nhiêm Công, Sở Ca và Vân Lăng, đem theo hai hoạn quan. Thuyền cập bờ, các hảo hán chưa giải tán, vẫn tụ tập đứng đó nhỏ to bàn tán.
Một người tiến ra khỏi đám đông, bước lại chắp tay vái Sở Ca, “Tại hạ là Trác Dật Hồng, vừa nãy đã bàn với các bằng hữu, ơn cứu mạng của ba vị đại hiệp thực to lớn không biết lấy gì báo đáp. Xin bái tạ ở đây. Sau này có việc gì cần dùng đến, chúng tôi xin sẵn sàng!”
Sở Ca và Xích Nhiêm Công đáp lễ, “Việc nên làm mà, không dám...” Đám đông võ lâm cũng xôn xao cảm ơn.
Xích Nhiêm Công bỗng nảy ra một ý, tung mình nhảy lên một cái cây to lá cành trơ trụi, lại cất tiếng rền vang như sấm, “Tại hạ là Xích Nhiêm Công ở Bắc Trực Lệ, có ý kiến nhỏ, liệu chư vị có chiếu cố nghe giùm không?” Đám đông nói “Được” và đều nhìn vào ông.
Xích Nhiêm Công nói tiếp, “Các vị trải qua cơn hiểm nguy này, chắc đã hiểu rõ cả, ngày nay thiên hạ đại loạn, hảo hán giang hồ, hào kiệt võ lâm chúng ta đều biết chút ít võ công nên khó tránh khỏi bị người ta soi mói...”
Có người hô lên, “Cắt tiết hai con chó thiến Đông Xưởng đi!”
Xích Nhiêm Công cười, “Hai vị công công này, chúng ta phải thả họ về, chứ nếu giết họ thì Đông Xưởng sẽ vẫn điên cuồng như trước, vẫn không cho chúng ta được sống yên. Giết họ, là thiển cận. Kế sách lâu dài của chúng ta là mọi người hãy đồng tâm hiệp lực, không tranh đoạt giết chóc lẫn nhau như trong vụ kho báu Bá Nhan vừa qua, như thế chẳng khác nào một nắm cát rời rạc. Vẫn có câu ‘loạn thế xuất anh hùng’, từ nay chúng ta nên thế nào, đây mới là việc lớn. Dạo nọ, người của Lý Sấm đã có ý chiêu mộ các vị, chắc ít hôm nữa Trương Hiến Trung cũng sẽ đến. Lúc này hai vị công công đã nghe và có lẽ cũng sáng mắt ra, vì Đông Xưởng cũng đang cần dùng người. Lão râu rậm này muốn nhắc các vị một câu, thời loạn, nếu chỉ đơn thương độc mã chiến đấu thì khó làm nên chuyện, mọi người phải kết thành một khối thì mới làm nổi đại sự. Hiếm có dịp đông đảo anh hùng hào kiệt tụ tập ở đây, cùng trải qua sinh tử, âu cũng là duyên phận. Chúng ta là bạn, sao ngay bây giờ không kết thành liên minh để từ nay trên giang hồ sẽ hỗ trợ nhau, khi có việc lớn nhất hô bá ứng?”
Mọi người lập tức xôn xao bàn tán. Một số người nói, “Đêm nay đúng là hú vía! Nếu có liên minh thì không đến nỗi rơi vào tình thế sinh tử khó lường như vậy.”
“Chúng ta nên liên minh!”
“Ai sẽ làm minh chủ?”
Ông trùm Kim Điển Môn là Phàn Tương Ngọ cũng nói oang oang, “Liên minh, là kế sách hay! Lựa chọn minh chủ tài ba lại càng hệ trọng. Xét trình độ võ công và uy danh, tôi xin tiến cử Giang Nam đệ nhất hiệp Trác Dật Hồng làm minh chủ!”
Có người nói, “Nhưng lúc tôi bị vây hãm trong hang, Trác đại hiệp cũng bất lực bó tay.”
Một vài người khác thì cười nhạt có ý chỉ trích.
Xích Nhiêm Công nói, “Trong chúng ta ở đây hôm nay có một vị anh hùng đội trời đạp đất, không chỉ có kế mưu dũng khí cứu sống chúng ta, mà đã từng là mãnh tướng lừng danh ở Liêu Đông, năm xưa đứng dưới cờ của đốc sư Viên Sùng Hoán, đầy nhiệt huyết báo quốc, là người đứng đầu Thiết huyết thập bát phiêu của Viên đốc sư, từng đột nhập quân doanh Hậu Kim hành thích tù trưởng Hoàng Thái Cực. Người này chính là đại hiệp Sở Ca! Các vị nói xem có ai xứng đáng hơn Sở Ca để làm minh chủ không?”
Lập tức có mấy người tán thành, “Nói có lý lắm!”
“Bọn tôi đang chưa biết nên đền ơn thế nào đây!”
Sở Ca ngơ ngác, không biết ông râu rậm này còn định đề xướng những gì nữa, vội nói, “Ngày tháng còn dài, việc lựa chọn minh chủ sẽ từ từ bàn sau.” Y lại nhìn hai hoạn quan, bụng bảo dạ, bàn chuyện liên minh trước mặt họ, khác nào cung cấp tin tức miễn phí cho Đông Xưởng?
Mọi người thấy Sở Ca khiêm nhường, nên càng sốt sắng vun vào, nhiều người hô lên, “Sở đại hiệp đừng từ chối! Minh chủ phải là Sở đại hiệp.”
Trác Dật Hồng cũng lên tiếng, “Vợ chồng Trác mỗ vốn chỉ nhàn tản vân du, qua vụ việc này đã hiểu rằng, làm người giang hồ dù võ nghệ cao siêu đến mấy cũng khó mà tự bảo vệ mình trong thời loạn này. Tôi bằng lòng suy tôn Sở đại hiệp làm minh chủ, duy trì liên lạc với các vị anh hùng, tiến thoái có nhau, không trở thành cá nằm trên thớt của bọn tiểu nhân nữa.”
Ai nấy đồng thanh ủng hộ, chắp tay thi lễ, bái Sở Ca làm minh chủ. Riêng nhóm Ngô Việt Thế Gia không có ý liên minh, cũng không cảm ơn Sở Ca, chỉ là không muốn lộ diện nên chắp tay vái như mọi người, tự nhủ sẽ trở về bẩm báo giáo chủ Bạch Liên Giáo sau.
Sở Ca vẫn chưa hết sửng sốt, nhưng tình thế hiện giờ không cho phép nghĩ nhiều, y đành đón nhận thịnh tình, cúi đầu chắp tay bái tạ rồi nói, “Hôm nay tại hạ cũng tình cờ mà trợ giúp được các vị, chúng ta đã liên minh thì từ nay đều là huynh đệ, xin đừng nhắc đến hai chữ ân tình nữa! Tại hạ may mắn được mọi người trọng thị, thì xin tạm đảm đương việc hoạch định kế sách cho liên minh vậy.” Sở Ca tung mình nhảy đến trước mặt hai hoạn quan Đông Xưởng, đưa tay vỗ vào gáy họ, khiến cả hai ngất xỉu. Liếc mấy gã đề kỵ Đông Xưởng vẫn đứng đằng xa, tin rằng họ không nghe thấy ở đây nói gì, y tiếp tục cất tiếng, “Liên minh của chúng ta có ưu thế là đông người và giàu bản lĩnh, nhưng lại phân tán ở bốn phương, chi bằng, hãy thành lập các phân đà ở từng khu vực, mỗi phân đà đều có người đứng đầu để liên lạc. Mong các vị tự đề cử người chỉ huy từng phân đà, các vị đó thường xuyên gặp mặt để nghị sự.”
Nghe Sở Ca sắp đặt nói năng đâu ra đấy, mọi người càng thêm nể phục. Sau nửa canh giờ, tất cả đã nhất trí khoanh vùng thành chín khu vực và đề cử chín vị đà chủ, trong đó, Xích Nhiêm Công làm đà chủ phân đà Trực Lệ, Trác Dật Hồng làm đà chủ phân đà Giang Hoài. Và, ấn định mồng bảy tháng Giêng năm sau sẽ tập hợp ở Thiên Tân nghị sự, do Xích Nhiêm Công chủ trì.
Lúc này vầng trăng đã ngả về Tây, tất cả lục tục cáo biệt. Nhìn cảnh người dần thưa vắng, Sở Ca bất giác thở dài thườn thượt, ngậm ngùi cho một đêm nhiều biến động bất ngờ, và buồn vì chưa thấy tin gì về Ngải Ngải, không biết phải đi đâu tìm cô bé nữa.
Ba người cuối cùng bước đến chào từ biệt Sở Ca, gồm hai vợ chồng tuổi trung niên mặc đồ trắng và một bà già còng. Người phụ nữ trung niên, dung nhan bình thường nhưng có đôi mắt ướt át, vẻ tình tứ. Người này không giữ kẽ, chủ động nắm chặt tay Sở Ca, mỉm cười, “Sở đại hiệp tài ba đã cứu cả gia đình chúng tôi... người già cũng như người trẻ... kiếp sau dù làm trâu ngựa cũng xin báo đáp đại ân!”
Vân Lăng đứng bên cau mày, lấy làm lạ vì ngửi thấy mùi hương ngào ngạt. Nữ nhân này cũng chen chúc cùng hàng trăm người trong hang đá, sao người lại tỏa hương thơm? Vân Lăng bèn nhìn kỹ, thấy người này có nét hấp dẫn lạ thường, thậm chí có vẻ đẹp hút hồn. Bèn hỏi, “Tôn tính đại danh nữ hiệp là gì?”
Nữ nhân mỉm cười, “Họ tên không đáng nói ra... tôi và phu quân được giang hồ gọi là ‘Giang Nam song bạch lộ [*] ’.” Rồi chỉ vào bà cụ, “Mẹ chồng tôi mới là nhân vật lừng danh, giang hồ quen gọi là Hồ Quảng Thần Ẩu, tự hiệu Độc Cô Dã.”
(ct): * Đôi cò trắng Giang Nam.
Sở Ca và Vân Lăng kinh ngạc, rồi mừng rỡ.
Hồ Quảng Thần Ẩu mở miệng gọi “Ng... ng...” khiến Sở Ca cười vang, ôm chầm lấy bà. Sau bao nhiêu ngày y mới thực sự vui sướng thế này.
Lâm Hưởng rốt cuộc đã biết mặt Sở Ca, thấy y chẳng hơn mình bao nhiêu tuổi nhưng đầy vẻ phong trần. Chứng kiến Ngải Ngải được Sở Ca nhấc bổng xoay tròn, không ngớt kêu “Ng... ng...” và cười như nắc nẻ, gã tự nhiên thẫn thờ.
Vân Lăng đứng đằng xa nhìn thấy cũng ngẩn ngơ, suốt ngày sống trong vỏ bọc, theo đuổi các cuộc giao tranh giành giật, đến bao giờ nàng mới có thể khiến Sở Ca vui vẻ như thế kia? Chưa kể một ngày nào đó danh phận mật thám Mãn Thanh lộ ra, đừng nói vui vẻ, đối diện nhau cũng đã khó khăn rồi. Vân Lăng chỉ muốn òa khóc. Bỗng một bàn tay đầy đặn và mềm dẻo đặt lên vai làm nàng giật mình.
Vân Lăng ngoái nhìn, ánh mắt đổi sang khó hiểu, rồi khẽ hỏi, “Liên minh? Minh chủ Sở đại hiệp? Râu huynh, huynh thật khác thường đấy!”
Xích Nhiêm Công tủm tỉm, “Sở đại hiệp có tiếng có miếng, xứng đáng làm minh chủ của Liên minh Chiêu Dương. Muội không thích hay sao?”
Vân Lăng hờ hững nói, “Thì liên quan gì đến muội?”
Xích Nhiêm Công nhìn Vân Lăng từ đầu đến chân, nhận ra nàng có phần mất tự nhiên, bèn ghé tai nàng nói nhỏ, “Cứ chờ rồi xem, sớm muộn gì Liên minh Chiêu Dương cũng biến thành trợ thủ của Đại Thanh chúng ta. Vấn đề là chúng ta dùng họ như thế nào.” Ông nói thêm, “Ta thấy Sở đệ yêu mến muội, hai người liên thủ ngự địch vô cùng ăn ý, hàng phục được bao nhiêu đại địch. Đáng sợ thực sự! Giờ đây ta cho qua mọi băn khoăn cũ, không nhũng không phản đối, mà còn muốn hai người đừng xa nhau nữa. Sở Ca, Vân Lăng trai tài gái sắc, nam nữ anh hùng, là một cặp trời sinh, lo gì đại sự không thành?”
Vân Lăng gần như muốn bịt chặt hai tai, nàng lắc đầu, “Nếu huynh nói tiếp nữa, chắc sẽ đến nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường đây! Thật là viển vông! Tài năng của Sở Ca thì nên dùng, nhưng lập trường lại khác xa, khó trở thành tâm phúc. Huynh nên thận trọng.”
Xích Nhiêm Công chỉ cười khà khà, rồi bước đến bên Sở Ca vẫn đang tràn trề xúc động, khẽ ho một tiếng. “Sở đệ! Có lẽ đã đến lúc bàn về chuyện tìm lăng mộ Mông Cổ?”
Lâm Hưởng và Y Lạc nhìn Ngải Ngải bám riết Sở Ca, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Y Lạc khẽ nói, “Có lẽ, chúng ta diễn cảnh gia đình đến đây là đủ rồi.”
Lâm Hưởng nói, “Đa tạ cô nương những ngày qua đã chăm sóc ta và Ngải Ngải. Nếu không có cô nương đồng hành giúp tránh bao phiền hà, chắc chúng ta đã vấp váp không ít.” Nhận ra đôi mắt Y Lạc ươn ướt, Lâm Hưởng cũng bùi ngùi xúc động, bèn dịu giọng, “Sau đây cô có dự định gì?”
“Dù sao cũng không thể trở lại Bạch Liên Giáo... phải lẩn trốn. Nghe nói cựu giáo chủ đã trở lại nắm quyền, ra lệnh cho Thánh hỏa bắt ta đưa về. Ở Trung nguyên và Giang Nam đều có thế lực của Bạch Liên Giáo, ta chỉ còn cách trốn ra biên ải. Chắc ngươi sẽ tiếp tục làm hộ vệ cho Ngải Ngải nhỉ?! Vậy chúng ta cáo biệt từ đây.”
Lâm Hưởng bỗng thấy lòng mình trống trải, gã nhỏ nhẹ nói, “Thật ra, ta và Ngải Ngải chỉ là bèo nước gặp nhau, nay cô bé đã có Sở Ca che chở, ta cũng ra đi thôi.”
Đúng lúc này Sở Ca bước đến bái tạ hai người, “Đang thời loạn lạc, Ngải Ngải đã được hai vị bảo vệ tuyệt đối an toàn suốt dọc đường, tại hạ không biết nói sao mới thể hiện hết lòng cảm kích, xin mời hai vị đi với tại hạ đến một chỗ yên tĩnh, dùng bữa cơm, uống miếng trà, để tại hạ tỏ lòng cảm ơn.”
Cả hai cùng đáp lễ. Lâm Hưởng nói, “Hành tẩu giang hồ, giúp kẻ yếu đuối là việc nên làm... À, nói yếu đuối cũng không đúng, Ngải Ngải là cô gái có bản lĩnh, tại hạ đã lĩnh hội được nhiều điều bổ ích. Thịnh tình của Sở đại hiệp, tại hạ xin ghi nhận. Một là, vì Đông Xưởng vẫn luôn rình rập, nhóm của đại hiệp không nên nán lại lâu, hai là, tại hạ còn có một số việc nhà phải về gấp giải quyết, xin đế hôm khác chúng ta cùng ngồi nâng chén.”
Sở Ca nhìn thẳng vào mắt Lâm Hưởng, “Xin hỏi, quý xá ở đâu? Để tôi chọn ngày đến thăm tạ ơn?”
Lâm Hưởng biết không thể lần lữa nữa, đành đáp, “Tệ xá ở kinh thành.”
Sở Ca nghe Lâm Hưởng phát âm rất chuẩn, xem ra đúng là người kinh thành, nhưng tại sao lại có mặt ở Nhạc Dương này? Bèn hỏi, “Ngải Ngải nói Lâm huynh đã ngâm bài từ Giá cô thiên của Tân Khí Tật, huynh học ở đâu vậy?”
Chính Lâm Hưởng còn không biết, đang định nói là tại liên quan đến bệnh mất trí nhớ hồi nhỏ, nhưng lại lo sẽ gây ra mối nghi hoặc. Ngải Ngải và Sở Ca đã dùng bài từ đó làm ám hiệu, dĩ nhiên đây không thể là một giai điệu phổ biến trong dân gian, bèn nói, “Chịu không nhớ được, chỉ là bất chợt nhìn thấy thì cứ thế cất tiếng hát, chắc là vì hồi nhỏ học theo thầy giáo. Tôi là đứa trẻ nghịch ngợm, học kém, nhưng giai điệu thì lại nhớ được.”
Sở Ca khẽ gật đầu, “Thật là thú vị.” Không hỏi thêm cũng không nài Lâm Hưởng nán lại nữa, Sở Ca quay sang nhìn Y Lạc, “Cô nương...”
“Ta đã phản bội Bạch Liên Giáo, nếu lại có mặt trên giang hồ thì quá mạo hiểm. Lâm đại ca đã hứa đưa ta về kinh thành ẩn náu.” Y Lạc mỉm cười khẽ dúi Lâm Hưởng một cái, Lâm Hưởng gật đầu lấy lệ.
Sở Ca quan sát cả hai, không nói thêm gì nữa, lại chắp tay cảm tạ rồi cáo biệt, quay gót bước đi. Y Lạc và Lâm Hưởng bước đến trước mặt Ngải Ngải chào từ biệt. Ngải Ngải bịn rịn trào nước mắt, nhưng không buồn bã gì cho lắm, vì đằng nào cũng đã tái ngộ được Sở Ca.
Y Lạc và Lâm Hưởng sánh vai nhau bước đi, cả hai đều trầm mặc. Họ trở về quán trọ, thu xếp hành trang rồi lên ngựa, đi vào màn sương sớm mai trắng mờ. Y Lạc bỗng nói, “Từ biệt ở đây thôi.” Nàng nhìn về phía trước, thúc ngựa đi thẳng.
Lâm Hưởng sửng sốt, vội ngăn, “Khoan đã!”
Y Lạc ghìm cương, vó ngựa chần chừ. Lâm Hưởng thấy khó mở lời, cuối cùng chỉ nói được mấy chữ, “Hẹn ngày tái ngộ!”
Tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ tích tắc Y Lạc đã biến mất ở góc phố. Lâm Hưởng thẫn thờ nhìn theo, tự dưng nhận ra, bấy lâu nay ở Giang Kinh hỗn loạn với đủ mưu mô xảo quyệt, hóa ra lại là khoảng thời gian vui nhất trong đời gã. Vì muốn che giấu thân phận Đông Xưởng mà để Y Lạc phải ra đi cùng nỗi buồn thương, rất có thể gã sẽ hối hận suốt đời. Lâm Hưởng bất thân thúc ngựa phi như bay đến góc phố, rồi khựng lại sửng sốt. Ngã tư đường, hai bên tả hữu trước sau chỉ có màn sương mờ đục, chẳng rõ Y Lạc đã đi về hướng nào?
Buông thõng dây cương, mặc cho ngựa lững thững nước kiệu như đang trong mơ, Lâm Hưởng cứ thế đi không rõ bao lâu. Bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Chúc mừng Tiểu Lâm.” Là Nam công công!
Lâm Hưởng kinh ngạc nhìn khắp bốn bề màn sương. Biết Nam công công nội lực thâm hậu, có thể nói vọng từ xa, Lâm Hưởng nhận định hướng âm thanh truyền đến, rồi xuống ngựa đi về phía đó, chỉ thấy một lão ăn mày mặc đồ đen ngồi co ro trước thềm tiệm vải chưa mở cửa bán hàng. Bốn bề tĩnh lặng.
“Công công...”
“Suỵt... đang ở ngoài!”
“Nam thúc... tiểu nhân không có thu hoạch gì... đang định trở về kinh tạ tội.” Lâm Hưởng biết Nam công công nói chúc mừng chỉ là châm biếm mà thôi.
Lão ăn mày đáp, “Ngươi có tội gì đâu? Sắp đặt đêm qua, Tào tiên sinh quá tin ở lão Kỳ nên mới lắm sơ hở, rốt cuộc, bọn phản tặc đã chiếm thế thượng phong. Dù có thêm ngươi thì cũng bất lực không thể cứu vãn. Còn ngươi vẫn lập công lớn trong chuyến đi này.”
Lâm Hưởng không hiểu, nghĩ rằng Nam công công đang chế nhạo mình, bèn cúi đầu, “Nam thúc nói thế là sao?”
“Tìm thấy con gái Viên Sùng Hoán là công lớn, bảo vệ nó, ban ơn cho Sở Ca, công càng lớn hơn. Ta không chúc mừng ngươi sao được?”
Lâm Hưởng bỗng toát mồ hôi. Ở bên Ngải Ngải, hộ tống cô bé đến Giang Kinh, chuyện này gã chưa từng kể với ai, tại sao Nam công công lại biết? Ngải Ngải đã từng là nghi phạm đặc biệt bị triều đình truy nã, gã lại bảo vệ cô bé an toàn, rồi đem trao trả cho Sở Ca, cũng là một nghi phạm đặc biệt. Lâm Hưởng gần như khuỵu ngã, “Tiểu nhân... đáng chết...”
“Đáng chết gì? Đứa con gái vừa rồi là ai, ta cũng biết.