Chương 33 Ma quỷ
Ở dãy đá bên bờ đảo Hồ Tâm.
Xích Nhiêm Công mai phục trong bóng tối, thi thoảng ngẩng nhìn vầng trăng, tính toán, đã nửa canh giờ trôi qua, sao Sở Ca và Vân Lăng vẫn chưa lên? Hay cũng gặp bất trắc như Phượng Trung Long và những người kia rồi? Ông đang sốt ruột, bỗng nhìn thấy trên mặt hồ có ánh sáng. Mấy chục con thuyền lớn nhỏ đang đua nhau chèo, nhộn nhịp như ban ngày. Sao lại thế được? Lẽ nào tin tức ba người đến tìm kho báu đã bị lộ, rồi bọn họ chạy đến để hôi của?
Xích Nhiêm Công lom khom đứng lên bước tới, nheo mắt nhìn kỹ. Người trên thuyền ăn mặc đủ kiểu khác nhau, không phải Đông Xưởng. Lát sau có thuyền cập bờ, vài người vội vã nhảy lên đảo rồi chạy thẳng đến chỗ cửa xuống địa đạo đang đèn đuốc sáng trưng. Các thuyền đến sau, dù nhiều hay ít người, cũng đều tranh nhau chạy ào về phía đó. Xích Nhiêm Công lấy làm lạ, tại sao đang đêm lại có đông người chạy đến chỗ đào bới vô nghĩa ấy?
Ông bèn chạy theo họ. Bên cạnh là một nam nhân to béo gấp đôi ông, chắc vì khinh công non yếu nên bị rớt lại. Có người ngoái lại gọi to, “Lão Hình già cả nên cố chạy nhanh hơn một chút đi. Nếu không, dù là một chút xíu như cái móng tay cũng khó mà được chia phần!”
Xích Nhiêm Công đế vào, “Có cái quái gì chứ? Đã đào chán chê rồi chẳng thấy gì hết!”
Người ấy nói, “Thế thì đang đêm ông hăm hở chạy đến đây làm gì? Ồng không nghe nói à, cách đây nửa canh giờ đã có người đào được kho báu Bá Nhan rồi!”
Xích Nhiêm Công đờ ra kinh ngạc, hai chân loạng choạng suýt ngã.
Thủy Tiên Tử nghe A Kiệt nói muốn tùng xẻo hai tên thủy tặc, nghĩ rằng gã chỉ đùa, nên hờ hững nói, “Đừng làm càn nữa! Tất nhiên ta sẽ lấy đồ trang sức nhưng để sau, ra nơi thoáng đãng rồi lựa chọn kỹ. Bây giờ không phải lúc lề mề, đống châu báu này đòi hỏi mang vác nhiều lần đấy. Đang đêm khuya chuyển ra là tốt nhất.”
A Kiệt nói, “Không được, tôi nhất định phải bắt chúng chết một cách thê thảm! Lúc nãy giao đấu trong bóng tối, hai kẻ này suýt nữa lấy mạng tôi. Cô biết tôi rồi, khi dốc sức giao đấu, tôi chưa bao giờ lép vế cả. Tôi đang điên tiết khó chịu đây! Nếu chỉ một nhát kiếm giết một đứa thì tôi rửa hận sao được?”
Thủy Tiên Tử chỉ biết lắc đầu, “Ta biết, nhưng kết thúc gọn gàng đi! Khi đang làm ăn, tối kỵ bốc đồng, tối kỵ phát sinh rắc rối không cần thiết. Nếu Phượng Trung Long... ban đầu đừng vẽ rắn thêm chân, đừng đến kinh thành tìm Tiết tiểu thư, thì có lẽ kho báu đã thuộc về hắn ta rồi!”
A Kiệt hậm hực nói, “Lại Phượng Trung Long, Phượng Trung Long! Cô vẫn còn nhớ nhung hắn chứ gì?”
“Lại ghen với người đã chết!” Thủy Tiên Tử cười ngặt nghẽo, “Thôi nào, nói nghiêm túc nhé, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng! Hồ nước này không thái bình, chưa biết có bao nhiêu kẻ đang theo dõi chúng ta. Phượng Trung Long thạo sông nước, giỏi võ công là thế, mà còn bị giết...”
Thủy Tiên Tử chưa nói xong, người đã bay lên như cánh diều đứt dây, văng vào vách đá rồi rơi huỵch xuống đất. Người ra tay là A Kiệt.
“Đủ tôi, chớ lắm lời! Ngươi còn quá quắt hơn ông già nhà ta!” A Kiệt gầm lên vang vọng khắp hang đá, làm chấn động Vân Lăng đang chết giấc, làm chấn động cả Sở Ca chẳng rõ có cố ý giật mình hay không. “Ngươi vẫn chưa quên Phượng Trung Long! Chết thì chết rồi mà oan hồn vẫn chưa tan? Bây giờ thế này, hắn chết thế nào thì ngươi cũng chết như vậy!”
Thủy Tiên Tử giãy giụa nhưng bất lực không thể đứng lên, đành nói, “Phượng Trung Long... bị ngươi giết phải không?”
Sở Ca nằm đó, lại một lần nữa tuyệt vọng, nếu đúng là thế, thì Vân Lăng đã dính Tán hồn âm chưởng bỏ mạng rồi. Tán hồn âm chưởng thất truyền cả trăm năm nay, sao gã trẻ tuổi này lại học được?
“Dù là ai giết hắn, thì có vấn đề gì? Ta đây mới giết người lần đầu hay sao? Ngươi chẳng phải đã sớm biết ta giết nhiều người, cất giữ những mảnh bản đồ, nên mới đến tìm ta hay sao! Lúc đầu, ta cho rằng ngươi thực bụng muốn nương tựa ta, ngươi là Tiết tiểu thư cần ta che chở, nên ta mới tin mới nghe lời ngươi. Nào ngờ ngươi đã rắp tâm chỉ muốn hại ta! Khi sự thật bị phơi bày, thì ta đã say đắm ngươi không dứt ra được, biến thành con rối để ngươi điều khiển!” A Kiệt gào liền một hơi, chồm lên như kẻ điên.
Sở Ca chứng kiến A Kiệt xoay người, tung mình, xuất chưởng... chỉ trong chớp mắt, võ công quả là cao siêu đáng nể, lại nghe gã gầm lên xả giận, hiểu rằng tình thế đang nguy ngập, mình sắp bị gã điên này hành hạ, lăng trì bằng muôn nhát kiếm. Sở Ca gắng trấn tĩnh, bắt đầu vận khí đến các huyệt. Nhưng nội lực của Thủy Tiên Tử khá mạnh, cô ta đã điểm huyệt đến nơi đến chốn nên khó mà mở huyệt trở lại. Lại nhớ đến lời gã tiểu bổ khoái vừa nói, gã đã giết đồng bọn của Phượng Trung Long, thu thập được các mảnh bản đồ. Thủy Tiên Tử và Phượng Trung Long dan díu với nhau, cũng biết gã này có mấy mảnh bản đồ, nên mới gom lại cho đủ.
Trút giận sỉ vả Thủy Tiên Tử rồi, A Kiệt quay sang gí mũi kiếm vào Sở Ca không có cơ hội phản kháng, cười khẩy, “Hãy nhìn ta đây! Ta từ nhỏ đến khi trưởng thành luôn phải nghe cha già quái dị dạy bảo sai khiến, rồi ta yêu Thủy Tiên Tử, lại bị ả bỡn cợt coi như đồ chơi. Còn ngươi, ngươi là kẻ có chủ kiến, nếu ngươi không tinh khôn ma mãnh thì cứ gì hai ngươi, dù thêm hai đứa nữa, cũng bị ta giết phăng rồi. Ba đệ tử phái Điểm Thương, Ngô Việt Thế Gia và Tấn Tây... Tấn Bắc Thần Nông Giáo đã bị ta cho mỗi đứa một chưởng bỏ mạng ngay tức khắc, ngươi biết không? Ngươi láu cá nên mới còn sống đến lúc này nhưng lại bi đát hơn. Con đường giết người đã đặt chân lên thì chỉ còn nước đi tiếp, càng đi càng dài. Nên cứ một chưởng giết một đứa chán lắm, ta mất hứng rồi, cho nên ta muốn ngươi phải chết từ từ. Nói xem, nhát kiếm đầu tiên nên rạch ở đâu?” Mũi kiếm giá buốt áp vào mặt Sở Ca. Sở Ca vẫn chưa giải được huyệt đạo nên chỉ còn cách câm miệng mà chịu chết.
“A Kiệt!”
Mũi kiếm rung bần bật.
Ở cửa hang, một bóng đen chầm chậm bước vào. Đó là một người đàn ông râu ria lởm chởm, cũng mặc bộ đồ lặn, bước đi hơi tập tễnh, tay cầm trường kiếm.
A Kiệt xoay người lại nhìn, ngỡ ngàng chưa nhận ra là vị cố nhân nào. Khi ông ta bước lại gần hơn, A Kiệt kinh ngạc kêu lên, “Mạc bổ đầu!”
“A Kiệt! Mấy ngày trời không gặp, võ công kiếm pháp của ngươi đã tinh tiến, nhưng ta không chúc mừng xã giao làm gì.” Mạc Tông Trạch nhìn A Kiệt bằng ánh mắt bi ai, ông đang nhớ lại cuộc đời của mình.
A Kiệt hắng giọng, rồi nói, “Mạc bổ đầu... Mạc Tông Trạch, ông cũng nhằm đến phi vụ ở hồ nước này à?” Ngôn ngữ giang hồ của A Kiệt non nớt chứ không xuất sắc như võ công kiếm pháp của gã.
“Nước hồ Chiêu Dương trong xanh, nhưng bị lũ tham tàn khuấy cho đục ngầu. Ta đến, vì nhớ ngươi vốn cần cù hiếu học, nhất là vì nhà họ Liêu mấy đời làm bổ khoái, và ta cũng đã nghiên cứu tỉ mỉ các vụ trọng án ở địa phương này...”
“Chớ dài dòng nữa!”
“Tiếc rằng ta ra tay quá muộn. Trong bóng tối nghe thấy ngươi giao đấu nhưng ta chưa biết ai đúng ai sai, chỉ e nếu chạy vào can thiệp thì sẽ càng thêm rối loạn. Bây giờ ta đã hiểu rõ cả rồi, ngươi là Đoạn Chỉ Ma thế hệ mới...”
A Kiệt hừ mũi, “Mới mấy chả cũ! Lẽ nào những vụ án tôi gây ra không huy hoàng hơn bất kỳ vụ án nào xưa nay à? Ông muốn ép tôi phải giết thêm một bổ khoái hay sao?”
“Có biết mẹ ngươi chết như thế nào không?” Câu hỏi của Mạc Tông Trạch có sức mạnh hơn hẳn mọi tuyệt chiêu mà A Kiệt gặp phải hôm nay. Gã sửng sốt đờ người ra, rồi từ từ giơ kiếm lên.
“Ta đã nhìn chiêu kiếm giết người cao siêu của ngươi, ta e mình không đỡ nổi vài chiêu, nhưng tại sao mẹ ngươi chết là một bí mật động trời, ta là người duy nhất biết. Nếu ngươi vội giết ta ngay, chắc ngươi sẽ không có thu hoạch gì hết.”
A Kiệt cười khẩy, “Thôi đừng bịa! Cha tôi mới là người duy nhất biết chuyện...”
Những tiếng “tinh tinh” bỗng vang lên, cùng lúc những mũi cốt tiêu lạnh lẽo rơi xuống khỏi bàn tay Mạc Tông Trạch. Cốt tiêu là bản mệnh của Liêu Kiếm Phàm, thường ngày, ngay con trai mình ông cũng không cho, nay lại rơi vào tay Mạc Tông Trạch. Không cần hỏi cũng biết ông đã bỏ mạng.
“Cha tôi... hừ, Mạc Tông Trạch... ông phải chết!” Chấn động và phẫn nộ, A Kiệt không biết nói như thế nào để vừa ác khẩu vừa “hay”, “Mẹ tôi bị ai sát hại, mau nói đi? Có phải cha tôi không?”
Mạc Tông Trạch khẽ cười, cười A Kiệt hư trương thanh thế, hoặc là cười gã vẫn coi cái chết là chuyện to tát. Ông không trả lời, chỉ nói, “Ngươi hãy cho ta biết đã, các nhân sĩ võ lâm chết bên hồ đều là ngươi giết...”
“Không phải tất cả...” A Kiệt ngắt lời, “Tôi không giết Vô Kê.” Rồi chỉ vào Thủy Tiên Tử đang ngắc ngoải nằm trong mật thất, “Ả đàn bà độc ác kia giết! về sau tôi vào hậu điện miếu Quỷ tìm thấy hương độc còn sót lại, tức là ả đã chuẩn bị sẵn để đánh thuốc mê Vô Kê, ép lão nộp mảnh bản đồ, không được thì giết Vô Kê luôn.”
“Nhưng tại sao ngươi lại giết những người kia? Lẽ nào vì muốn thử xem Hận lôi độc chưởng lợi hại đến đâu, vì muốn lấy được các mảnh bản đồ?”
A Kiệt bước lên một bước, “Đằng nào ông cũng phải chết, thế thì tôi cho ông biết, một cao nhân ủy thác cho tôi túc trực bên hồ Chiêu Dương, hạ sát bất cứ ai dính dáng đến kho báu và linh kỳ.” A Kiệt cười khô không khốc, “Dính dáng... cách giải thích mới của vụ án Đoạn Chỉ, biết không?”
“Ngươi được ai ủy thác?”
“Nói ra, để ông đi truy bắt người đó à?” A Kiệt cười nhạt, lại bước lên một bước.
Mạc Tông Trạch đứng bất động, thanh kiếm giơ ra hơi rung rung, “Tại sao ngươi lại giết những phụ nữ hiền lành vô tội?”
“Ông mà lại hỏi tôi ư?” A Kiệt bỗng tức giận gào lên, “Khi các xác chết của bọn người tìm kho báu mới xuất hiện, mồm ông nói không phải Đoạn Chỉ Ma nhưng bộ dạng ông như mất hồn, thật ra ông vẫn cho là Đoạn Chỉ Ma. Ông lại hỏi các bổ khoái thì ai chẳng nói là Đoạn Chỉ Ma? Tôi nghĩ rằng không sao, ừ thì Đoạn Chỉ Ma. Nhầm cũng tốt thôi, vừa khéo để ông tha hồ uống rượu quên sầu. Đúng, tôi đã mô phỏng Đoạn Chỉ Ma giết đám phụ nữ khiến cả phủ thành rối loạn, còn ông, say bét say be đã đành, lại còn bỏ bê công việc!”
Mạc Tông Trạch thở dài, “Xem ra, đúng là có chuyện kẻ giết người hàng loạt muốn công khai tội ác cho bàn dân thiên hạ phải trố mắt. Nhưng ngươi còn thâm hiểm hơn một bậc, ngươi muốn tạo ra sự kiện Đoạn Chỉ Ma tái xuất để làm loạn tâm trí người ta, sẽ không có ai nghi ngờ Đoạn Chỉ Ma lại là một thằng nhãi như ngươi! Nếu chuyện kho báu và linh kỳ không ồn ào và dần có thêm nhiều nhân sĩ võ lâm xuất hiện, ngươi lại sốt sắng tìm kho báu, thì sẽ có càng nhiều phụ nữ vô tội phải chết thảm.”
A Kiệt liếc nhìn Thủy Tiên Tử ở phía trong, lẩm bẩm, “Vô tội cái gì.” Nhớ đến những ngày qua gần gũi Thủy Tiên Tử, bơi thuyền trên hồ trăng, ôm ấp nơi buồng kín, nào tình nào nghĩa, rốt cuộc đã biến thành phù vân, khác xa các vụ án Đoạn Chỉ long trời lở đất, A Kiệt thấy cực kỳ buồn chán. Bèn hỏi, “Nhưng... tại sao ông lại nghĩ ra tôi?”
“Đều là vì cha ngươi...” Không hiểu sao Mạc Tông Trạch bỗng cảm thấy một nỗi bi ai dâng lên trong lòng, ông tiếc than cho Liêu Kiếm Phàm, “Thật là tội nghiệp, cha ngươi vô cùng thương yêu ngươi, chắc là vì ngươi mà ông ấy giết Lã bổ đầu, bởi vì Lã bổ đầu phát hiện ra điều bí mật ghê gớm, bí mật về cái chết của mẹ ngươi.”
A Kiệt lại sững sờ, chua xót, “Cha tôi...”
“Cho đến chết ông ấy vẫn một mực che chở cho ngươi, tự nhận là Đoạn Chỉ Ma, cho rằng nếu ta giết ‘Đoạn Chỉ Ma’ rồi thì sẽ không truy tìm hung thủ đích thực nữa. Lúc lâm chung, ông ấy còn cầu xin ta hãy đối xử tốt với ngươi.”
A Kiệt kêu rống lên một tiếng rồi quỳ xuống đất. Mạc Tông Trạch rung trường kiếm, nói, “Nhưng, là một sai nha giàu kinh nghiệm, ta biết đằng sau ẩn giấu nỗi đau không thể nói ra. Ta lại vừa khéo tìm thấy mấy cuốn bí kíp võ công giấu gần mộ mẹ ngươi, trong đó có Hận lôi độc chưởng, ta mới đoán chắc ngươi đã lén học thứ độc chưởng này rồi trở thành hung phạm sát hại nhiều nhân sĩ võ lâm! Hẳn ngươi còn nhớ, cách đây ít hôm ta và ngươi cùng bị khốn đốn trong miếu Quỷ, sói lang, chó hoang xộc đến chỉ nhằm cắn ta, chứ không để ý gì đến ngươi cả. Ta băn khoăn mãi mà không nghĩ ra tại sao. Nay mới biết, vì ngươi luyện độc chưởng nên độc tính thấm khắp huyết mạch. Loài chó rất thính mũi, chúng nhận ra cắn ngươi ngang bằng tự sát, nên mới tránh xa, ngoại trừ một con ngu xuẩn cắn ngươi rồi lăn ra chết. Ta lại nghĩ, sau khi thoát hiểm ở miếu Quỷ thì các vụ án Đoạn Chỉ Ma lập tức xảy ra, thủ pháp cũng tàn nhẫn ghê rợn hệt như hai mươi năm trước. Vì thế ta nghĩ đến ngươi!”
“Được! Tôi thừa nhận. Bây giờ ông nên cho tôi biết mẹ tôi đã chết ra sao? Cha tôi có phải là Đoạn Chỉ Ma không?”
“Ngươi muốn biết thật chứ?”
A Kiệt vẫn quỳ dưới đất, nước mắt đầm đìa, trường kiếm duỗi ra trỏ thẳng vào Mạc Tông Trạch, “Ông định không nói hả? Cho rằng mình giữ được cái mạng già ư? Ông sẽ chỉ càng chết thê thảm hơn mà thôi!”
Mạc Tông Trạch liếc nhìn Sở Ca và Vân Lăng vẫn đang không có động tĩnh gì, ông nhếch mép cười nhạt, rồi sấn lên một bước, chĩa mũi kiếm lên không trung theo đúng thế khởi động trong kiếm pháp Côn Luân. Ông nói, “Ngươi đứng lên, cầm kiếm đi! Kiếm pháp của ngươi cao siêu ta không địch nổi, nhưng vì người vợ đã khuất, vì những con người đã chết oan, ta phải liều với ngươi một phen. Nếu ta thua, lời cuối cùng của ta sẽ mang cho ngươi sự thật, nếu ta thắng, ta cũng dành khoảnh khắc cuối cùng của ngươi cho sự thật. Nhưng ngươi phải nhớ, sự thật còn sắc nhọn hơn lưỡi kiếm, khó tránh khỏi cả hai bên cùng tổn thương.” Ông vừa dứt lời, ánh kiếm đã loáng lên bao phủ.
Đối mặt với viên bổ đầu đáng kính bấy lâu, trường kiếm của A Kiệt cũng không chút nể nang. Ông đối xử tốt với gã, mọi người trong nha môn đều biết cả, chính gã cũng từng coi ông như bậc cha anh, mỗi khi cáu giận cha già, gã thường đến căn nhà nhỏ của Mạc Tông Trạch để thay đổi không khí, tạm quên đi những âm thanh lộc cộc nhói tim. Chẳng biết tự khi nào gã thay đổi, có lẽ là từ khi luyện Hận lôi độc chưởng thành công, hoặc là sau khi ông già kỳ lạ tự xưng “lão phu” truyền cho gã Tán hồn âm chưởng, rồi cho gã biết bí mật ở đáy hồ Chiêu Dương, cũng là sau cái đêm nghe thấy hai đệ tử tục gia phái Nga Mi nói chuyện về kho báu Bá Nhan, linh kỳ đại hãn, những mảnh bản đồ mang trong người... à, cả Hận lôi độc chưởng nữa. Nga Mi Song Sát cũng đang khổ luyện Hận lôi độc chưởng nhưng chưa mấy tiến triển. Hai người đang đợi đồng bọn đến như đã hẹn, cũng đã trù tính được cách đánh lén ra sao. Một tình tiết trong đó là bố trí dây thừng trên cây. A Kiệt mừng rỡ, nhân lúc một trong hai người đi vệ sinh, gã quàng thòng lọng thắt cổ một người. Người thứ hai trở về chỗ cũ cũng bị dây thừng siết cổ lấy mạng. Tim đập như điên, nhưng A Kiệt cảm thấy người đầy sức mạnh. Tiếp đó, gã giết ba kẻ bên bờ sông lại càng không tốn sức. Thế là A Kiệt biến đổi. Mạc Tông Trạch là con ma men vô dụng, kiếm pháp cao siêu nhưng chỉ cao siêu hơn bọn bổ khoái tầm tầm, liệu chịu nổi mấy chiêu của ta, cứ đi hỏi hai tên hiệu úy Cẩm Y Vệ đen đủi khắc biết. Ngay tên thiên hộ cũng bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của ta. Võ công và kiếm pháp của A Kiệt ta đây làm Đoạn Chỉ Ma vẫn là phí tài, biết không?
Thế nhưng, khi vào cuộc giao đấu rồi, A Kiệt mới thấy mình đã đánh giá thấp kiếm pháp của Mạc bổ đầu. Trước những chiêu kiếm như vũ bão của A Kiệt, Mạc Tông Trạch gần như không đứng vững, nhưng ông vẫn tung ra mọi chiêu kiếm mình có, kiếm khí tung hoành đầy uy lực, chẳng bận tâm sinh tử là gì, khiến A Kiệt phải thầm kính phục.
Kiếm pháp Hoa Sơn mà Lã Diệp Hàn bí mật truyền cho A Kiệt, Mạc Tông Trạch cũng biết ít nhiều, còn kiếm pháp phái Nhạn Đãng do Trác Dật Hồng bí mật truyền cho A Kiệt thì ông không biết. Khi A Kiệt dùng kiếm pháp Nhạn Đãng linh hoạt bay lượn, mỗi thức một chiêu tất thảy đều cực kỳ chính xác, phối hợp với kiếm pháp Hoa Sơn tinh thâm không chút sơ hở để tấn công liên tục, thì sát khí tràn ngập, lả lướt như nước chảy mây trôi. Mạc Tông Trạch bất giác hiểu rằng mình còn biết quá ít về gã tiểu bổ khoái này. Sau hơn mười chiêu nữa, trường kiếm của A Kiệt lia trúng cánh tay trái Mạc Tông Trạch, xem chừng viên bổ đầu không còn trụ được bao lâu nữa.
“Đánh vào bên trái gã! Chỗ mạng mỡ dưới xương sườn!” Một giọng nói yếu ớt vọng đến. Là Thủy Tiên Tử.
Mạc Tông Trạch kinh ngạc. Được, có bệnh thì vái tứ phương, ông chém liền ba nhát vào sườn trái A Kiệt. Gã cười nhạt hóa giải, nhưng khi né người, A Kiệt bỗng thấy kinh lạc của mạch đốc sau lưng co giật đau điếng, cầm trường kiếm không chặt nữa.
“Con tiện nhân... sao ngươi lại...” A Kiệt xuất chiêu tới tấp, Mạc Tông Trạch vẫn ngoan cường kháng cự.
Thủy Tiên Tử cười nhạt, “Những ngày qua ta pha trà cho ngươi uống, có ngon không?”
A Kiệt chợt nhớ ra, mỗi lần đến thăm “Tiết tiểu thư”, ả đều tươi cười bưng chén trà ngát hương cho mình uống. Sau một ngày làm công vụ, nhất là gần đây sau khi vớt thi thể xong, được uống chén trà thơm thì đúng là món quà trời ban. Nào ngờ, người pha trà lại là cao thủ số một về độc dược!
Kiếm pháp của A Kiệt càng lúc càng nhanh, không kịp đối đáp với Thủy Tiên Tử, nhưng Thủy Tiên Tử vẫn không tha, nói tiếp, “Liêu Nhất Kiệt, ngươi thử vận khí vào các huyệt túc dương, minh vị xem có thấy đau nhói như kim châm không?”
A Kiệt mặc kệ, chỉ thầm nghĩ, đang yên đang lành, sao phải vận khí đến kinh mạch túc dương, minh vị?
Mạc Tông Trạch nghe thấy, lập tức hiểu ra, vừa nãy cô gái kia nói A Kiệt có điểm yếu bên sườn trái, bây giờ lại nói đến kinh mạch túc dương, minh vị chạy dọc bên phải cơ thế, vậy thì cả hai bên mạng sườn đều là nơi nên đánh vào. Chắc là chất độc ở nước trà chạy theo tuyến đó.
Sở Ca nằm bên nghe thấy, vừa kinh ngạc vừa thán phục kỹ thuật hạ độc lạ lùng này. Thông thường, những người luyện ngoại công đều có một hai điểm yếu, còn những người nội công cao siêu thì không có điểm yếu rõ rệt, tuy nhiên, hiếm ai luyện cho các hệ mạch đều lưu thông khỏe khoắn được. Hiện giờ cả hai bên phải trái của kẻ điên khùng này đều bị tổn thương, đây là cơ hội trời cho. Nếu Mạc Tông Trạch kịp thời hiểu ra, khi tung chiêu kiếm đánh vào bên trái A Kiệt lại vận kiếm khí công phá các huyệt túc dương, minh vị, thì ông giành phần thắng.
Quả nhiên, Mạc Tông Trạch quát to, đẩy khí chạy suốt thân kiếm, người phóng tới trước mạnh đến nỗi như sắp đè vào đối phương. Áp càng sát thì kiếm khí càng dữ dội. Các huyệt thái ất, khí hộ, thiên xu của A Kiệt bị kiếm khí gây sức ép đau kinh khủng, gã còn phải đối phó với vô số nhát kiếm đánh vào mé bên kia, chống đỡ không xuể, bắt đầu có dấu hiệu đuối sức. Gã tức điên! Hừ! Đã khổ sở suốt đời vì bị người này người nọ dạy bảo nhắc nhở, tức khí mới gây ra bao vụ án tày trời, thế mà nay lại bị tay kiếm khách già này áp đảo lần nữa! A Kiệt gầm vang, vận hết nội lực, tung ra Hận lôi độc chưởng! Chưởng và kiếm phối hợp tạo nên khí thế cực mạnh như thái sơn, ép Mạc Tông Trạch liên tục phải lùi bước. Dù đang hoảng loạn, Mạc Tông Trạch vẫn tung ra một nhát đâm hơi với vào vai phải đối phương.
Bất chấp vết thương, A Kiệt chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, bèn lao ập tới. Đúng khoảnh khắc mũi kiếm của Mạc Tông Trạch hơi ngưng lại, A Kiệt tạt thật mạnh tay trái vào ngực ông, đủ để lấy mạng nhưng chưa chết ngay.
Mạc Tông Trạch chao người đi, giật lùi hai bước, sắp đổ gục đến nơi. A Kiệt cười nanh ác, trường kiếm đâm thẳng vào ngực Mạc bổ đầu, gã đâm thêm nhát nữa cho chắc ăn. Nhưng A Kiệt không ngờ trường kiếm của Mạc Tông Trạch lại rời khỏi tay ông, bay lên đâm thẳng vào ngực trái mình. Gã muốn né sang bên nhưng chất độc ở thân trái phát tác, khiến gã co giật liên hồi, đau thấu tim, muốn vung kiếm kháng cự nhưng không kịp, đành cố giơ tay trái lên che ngực. Mũi kiếm ấy mang theo toàn bộ kình lực cuối cùng của chủ nhân, dù tay sắt cũng không chặn nổi. Nó xuyên qua bàn tay, cắm sâu vào ngực A Kiệt.
Cả hai gục xuống gần như cùng lúc, ý nghĩ sau cuối đều chơi vơi mơ hồ, nhưng đau khổ bi ai khác nhau một trời một vực.
Mạc Tông Trạch ộc máu miệng nhưng vẫn thoi thóp thở. A Kiệt ngực cắm trường kiếm, họng chỉ phát ra âm thanh “hộc hộc”, nhìn Mạc Tông Trạch với ánh mắt chờ đợi.
“Mẹ ngươi... chết dưới lưỡi kiếm của cha ngươi.” Mạc Tông Trạch hết sức nhọc nhằn mới nói ra được.
A Kiệt trợn tròn mắt, như muốn kêu lên “Không tin”, người co giật đùng đùng, đầu cố lắc. Mạc Tông Trạch thở rất yếu, hai mắt nhắm nghiền, đã sẵn sàng từ giã cõi đời. A Kiệt lại “hộc hộc” một hồi, co giật càng dữ hơn. Mạc Tông Trạch cố mở mắt ra, đang nghĩ ngợi.
“Mẹ ngươi... là... Đoạn Chỉ Ma.”
A Kiệt không co giật nữa, hai mắt vẫn trợn tròn. Chết không nhắm mắt.
Mạc Tông Trạch khép mắt lại.
Mẹ Liêu Nhất Kiệt, vợ Liêu Kiếm Phàm, Mễ Ngọc Hạm, chính là Tà ma Đoạn Chỉ năm xưa. Liêu Kiếm Phàm đã giết vợ, hủy luôn cả cuộc đời mình. Liêu Kiếm Phàm trước khi chết tự nhận mình là Đoạn Chỉ Ma, đã tạm thời thuyết phục được Mạc Tông Trạch, nhưng tôi ông nghĩ lại, thấy có nhiều điểm vô lý. Nhất là cái đêm Lã Diệp Hàn giăng bẫy quanh ngôi nhà Thích phu nhân, Liêu Kiếm Phàm cùng hai bổ khoái nữa canh gác ở cách ngôi nhà hơn một dặm, cả đêm đều có người làm chứng. Vợ Mạc Tông Trạch bị giết cùng đêm hôm đó. Mễ Ngọc Hạm thì sao? Cô ta đang có bầu tám tháng, ở nhà chờ ngày sinh con, nếu cô ta đến gõ cửa nhà Mạc Tông Trạch thì vợ ông đương nhiên không nghi ngờ gì. Và rõ ràng nhất, chữ “Canh Thân” trên thẻ bài lưu lại ở Kim Đỉnh, chỉ cần tra cứu tài liệu cũ của nha môn sẽ biết ngay, hai chục năm trước nó được phát cho nữ bổ khoái duy nhất trong lịch sử Giang Kinh!
Hai năm sau, Liêu Kiếm Phàm trở thành người duy nhất sống sót dưới lưỡi kiếm của Đoạn Chỉ Ma, có phải ngẫu nhiên không? Mễ Ngọc Hạm dù trong cơn điên cũng vẫn nương tay với người thân của mình, cho nên sau khi Liêu Kiếm Phàm biết vợ mình chính là Đoạn Chỉ Ma, ông ta rình cơ hội để giết “ma”, cũng là hợp tình hợp lý. Vì thế mà Đoạn Chỉ Ma đã vắng bóng suốt mười tám năm, cho đến ngày A Kiệt biến chất. Suốt ngần ấy năm Mạc Tông Trạch là người chứng kiến gã trưởng thành.
Cho đến chết Mạc Tông Trạch cũng không hiểu nổi tại sao một cô gái xinh đẹp và đầy bản lĩnh như Mễ Ngọc Hạm lại biến thành Đoạn Chỉ Ma tàn sát bao nhiêu phụ nữ vô tội. Đàn ông giết người, phần lớn là do tính khí hung hăng, đàn bà giết người, đa số là vì tình cảm bế tắc. Nhưng Liêu Kiếm Phàm là người trung hậu, chưa từng có hành vi nào phóng túng háo sắc. Mễ Ngọc Hạm còn mạo hiểm gây án khi đang mang bầu, tại sao? Có phải, sau vụ án đó cô ta sẽ cùng đứa con cao chạy xa bay?
Nhưng lúc này Mạc bổ đầu chẳng bận tâm gì nữa. Đoạn Chỉ Ma đã bị tiêu diệt, ông có thể yên tâm ra đi, cưỡi lên Nhất Trượng Hồng đang nhẫn nại đợi chủ nhân, phóng tới trời xanh cao vút, đến bên người vợ thân yêu, không bao giờ rời xa nữa.
Mất thêm một khắc, Sở Ca mới giải hết các huyệt đạo, lập tức chạy đến bên Vân Lăng xem xét. Đang ở dưới ánh lửa mà sắc mặt nàng vẫn tái xanh, mũi lúc thở lúc không, mạch yếu chẳng khác gì mặt hồ lặng gió. Sở Ca dù đã tổn hao quá nửa sức lực, vẫn áp bàn tay vào lưng Vân Lăng, toan truyền chân khí cho nàng sớm hồi tỉnh.
“Làm thế chỉ khiến cô ấy chóng chết!” Thủy Tiên Tử bỗng nói khiến Sở Ca kinh ngạc, “Chắc cô ấy đã trúng Hận lôi độc chưởng, ngươi lại truyền nội lực thì sẽ thúc khí độc vào máu, vào tim càng nhanh.”
Sở Ca nghệt ra, “Vậy thì nên cứu thế nào?”
Thủy Tiên Tử cười tít mắt, “Ta ra tay nên hai vị mới thất bại, không oán ta à?”
“Mỗi bên đều làm việc của mình, sao phải oán thán? Lúc này quan trọng nhất là cứu người.”
Thủy Tiên Tử gượng cười, đôi mắt vẫn đẹp nhưng chẳng còn mấy sức sống, “Trúng Hận lôi độc chưởng thì cứu sao được? Cô ấy chết là cái chắc... Ngươi cứu ta thì hơn.”
Sở Ca cố nén khó chịu, “Được! Cứ cho ta biết cách giải cứu, ta sẽ nỗ lực cứu cả hai người.”
Thủy Tiên Tử lại gượng cười, “Ta đùa ngươi thôi. Ta trúng một thứ chưởng pháp âm độc của tên ngốc đó, còn kinh khủng hơn cả Hận lôi độc chưởng, hiện giờ toàn bộ xương cốt đã vỡ vụn, giá lạnh từng cơn, đớn đau lan khắp người, có cảm giác chân khí đang dần bị rút khỏi cơ thể, nhưng ta bất lực không làm gì nổi. Đó là một thủ pháp cao siêu... đáng chép thành sách...”
“Tán hồn âm chưởng!” Sở Ca khẽ kêu lên. Xem ra, đúng là Phượng Trung Long đã bị gã trẻ tuổi này giết.
Thủy Tiên Tử kinh ngạc, “Tán hồn âm chưởng? Chính xác! Ta không ngờ... Nhưng, độc chưởng này đã thất truyền suốt trăm năm qua, sao lại...”
Sở Ca ngắt lời, “Cầu xin cô, làm ơn cho ta biết cách hóa giải Hận lôi độc chưởng?”
“Xem ra, ngươi đã biết ta là ai rồi.”
“Thủy Tiên Tử! Danh lừng bốn bể. Hân hạnh được gặp!” Sở Ca gần như bấm bụng nghiến răng nói ra danh hiệu đó, giọng mềm mỏng, “Tại hạ là Sở Ca, người anh em... cô nương trúng Hận lôi độc chưởng này chính là Vân Lăng. Mong tiên tử nể tình đồng đạo cứu giúp!”
Thủy Tiên Tử nói, “Ngươi đã biết ta là Thủy Tiên Tử thì hẳn cũng biết trên giang hồ ta khét tiếng sắc, độc, tham, tàn! Chứ không biết cướp nhà giàu giúp dân nghèo, xót thương đồng loại như các ngươi... Ta cũng như Long lang, tuy mang danh hiệp đạo, thật ra cũng hiếu sắc và tham lam.”
Sở Ca giận dữ, “Giờ cô nói những điều này để làm gì?”
Thủy Tiên Tử chậm rãi nói, “Ta chỉ muốn ngươi hiểu rằng những chuyện không lợi lộc thì ta không bao giờ làm. Huống chi, việc cứu sống người khác vào cái lúc mình sắp chết, ta thiết gì chứ?”
Sở Ca nhận ra vẫn có cơ may cho Vân Lăng. Phải khẩn trương lên mới được! “Long lang? Phượng Trung Long là lang quân của cô?”
Ánh mắt Thủy Tiên Tử xa xăm, giọng êm ả, “Cũng không hẳn! Thể xác hòa hợp, nhưng không bái đường.”
Sở Ca nói, “Vân Lăng là muội muội của Phượng Trung Long đấy.”
Thủy Tiên Tử kinh ngạc, nhưng chỉ cười nhạt, “Hơi quá trớn tôi. Ta chưa từng nghe Long lang nói có em gái.”
Sở Ca cuống quá, suy nghĩ rất lung rồi bế Vân Lăng bước đến trước mặt Thủy Tiên Tử, “Tiên tử đã thân mật với Phượng Trung Long nhiều lần, chắc phải biết rằng hắn xăm trổ khắp người?”
Thủy Tiên Tử đáp, “Đương nhiên. Ta còn thích nữa.”
Sở Ca móc ra một mũi Phá Lãng Thoa, rạch bộ đồ lặn của Vân Lăng từ đầu gối đến bàn chân, để lộ ra bắp chân trần và hình xăm cái cây. Dĩ nhiên Thủy Tiên Tử đã nhìn thấy hình xăm này ở bắp chân Phượng Trung Long, giọng kinh ngạc rõ rệt, “Họ đúng là...”
“Mong tiên tử nể tình Phượng Trung Long, ra tay cứu mạng cô gái này...”
Thủy Tiên Tử bỗng bưng mặt, thút thít, “Long lang... cũng bị ta làm hại...”
Sở Ca nhớ đến con chồn nhỏ của Xích Nhiêm Công, hiểu ra Thủy Tiên Tử đã hạ độc chậm phát tác cho Phượng Trung Long, chắc là có ý dự phòng cho sau này, khi lấy được kho báu, chia của, nếu hai người khúc mắc bất đồng thì sẽ dễ bề ra tay tập kích. Y chỉ còn cách an ủi, “Phượng Trung Long bị đánh lén rồi mất mạng, dù có trúng độc hay không thì vẫn không tránh khỏi kiếp nạn. Tiên tử không cần tự trách mình... Nếu cảm thấy cắn rứt thì nên cứu em gái hắn, coi như lấy công bù tội.”
Thủy Tiên Tử lạnh lùng hừ mũi, “Đúng, sai, công, tội ra sao, ngươi có quyền đánh giá chắc?”
“Ta trót lỡ lời, mong tiên tử tha lỗi.” Sở Ca đang vô cùng sốt ruột.
“Cớ sao ngươi cứ nài nỉ để cứu cô ấy? Sao không nghĩ phận ai nấy lo? Bớt một người chia của thì khó chịu à?”
Sở Ca định nói, ta khác với cô, không chung suy nghĩ không tiện chia sẻ... nhưng đã biết tính khí nàng rồi, y đành nói, “Ta và Vân Lăng cùng làm ăn, tình cảm như huynh muội...”
“Đều là kẻ lăn lộn giang hồ, sao phải ngượng? Trai gái như lửa gần rơm, nói là tình huynh muội thì chỉ để lừa trẻ con.” Thủy Tiên Tử cười nhạt, rồi dịu giọng, “Xem ra ngươi cũng là kẻ đa tình. Ta tuy không phải bậc quân tử nhưng cũng muốn vun vào cho người khác.” Nàng hít sâu một hơi, rồi thở dài, “Lúc này chất độc đã chạy vào máu, may mà cô ấy vẫn hôn mê, hít thở khe khẽ, nên có lẽ chất độc chưa chạy vào tim. Ngươi có thể làm tan chất độc.”
“Mong tiên tử chỉ bảo.” Sở Ca vội nói.
“Ngươi nhìn cho kỹ nhé, sau khi trúng độc, lưng cô ấy hiện lên vết chưởng mờ tím. Ngươi phải rạch chỗ da thịt ở giữa vết chưởng, tìm đúng mạch máu lớn nhất, rồi hút máu độc xung quanh, hút ra càng nhiều càng tốt. Sau đó, truyền máu tươi của ngươi vào mạch máu ấy, cũng truyền càng nhiều càng tốt.”
Sở Ca ngắt lời, “Truyền máu vào? Chưa nghe bao giờ. Truyền thế nào?”
Thủy Tiên Tử thở dài, “Làm ăn nơi sông nước, khi lặn sâu thì phải dùng ống trúc hít thở chứ gì? Nếu không có thì mở túi của ta mà lấy.”
Sở Ca đáp ngay, “Có!”
“Cắm ống vào mạch máu của mình, máu sẽ chảy vào ống trúc, nếu chưa thấy thì vận nội lực ép máu chảy vào. Sau đó cắm đầu kia vào mạch máu lớn của cô ấy, thổi hoặc dùng nội lực ép cho máu chảy vào, đều được. Chất độc đã ngấm tìm đường chạy vào tim nhưng sẽ bị máu tươi mới vào xua tan, cô ấy sẽ không mất mạng. Đã nghe rõ chưa?”
Sở Ca nói, “Rõ rồi. Ta sẽ làm ngay.”
“Còn một điều... quan trọng.” Thủy Tiên Tử run run, “Máu hai người hòa trộn, thì hoặc là cô ấy được cứu, hoặc sẽ chết càng nhanh.”
Sở Ca sửng sốt, “Sao lại nói thế?”
“Ngày trước từng có người dùng thuật truyền máu để chữa bệnh hiểm nghèo, có khi có hiệu quả, cũng có khi con bệnh lại chết thảm. Nhưng cô gái này không được truyền máu thì cầm chắc cái chết. Dù sao cũng không nên do dự nữa.”
Sở Ca lập tức cầm Phá Lãng Thoa rạch lưng áo lặn của Vân Lăng, soi đèn vào, thấy đúng là có vết bàn tay lờ mờ. Không nghĩ nhiều nữa, y tiếp tục rạch cơ thịt, lập tức nhìn thấy một đám máu đen bốc mùi khó chịu kinh khủng. Sở Ca cúi xuống hút hết máu độc rồi nhổ bỏ, lại vận nội lực ép thêm một ít nữa, rồi lại hút... cứ thế mười lần.
Thủy Tiên Tử cười nhạt, “Đủ rồi, hút nữa là cố ý lợi dụng người ta đấy.”
Sở Ca lại tự rạch bắp tay đến mạch máu sâu bên dưới, y cắm ống trúc vào dòng máu đang túa ra, dùng mảnh áo lặn vừa cắt buộc lại vết thương, rồi vận nội lực ép máu đi qua ống trúc chảy vào người Vân Lăng. Làm như thế vài lần, Thủy Tiên Tử lại phải nhắc, “Đủ rồi, nếu làm nữa thì ngươi sẽ bị rút cạn máu, không còn sức ra khỏi hồ nước đâu.”
Sở Ca đứng lên, thấy chóng mặt hoa mắt, đành phải ngồi xuống đất, hồi lâu sau vẫn khó cử động. Y tĩnh tâm điều hòa hơi thở, rồi nói, “Đa tạ tiên tử đã chỉ bảo. Nếu cứu được cô thì ta... vẫn sẽ tiếp tục.”
Thủy Tiên Tử chép miệng, “Hận lôi độc chưởng năm xưa từng là mối đe dọa ghê gớm trong giới võ lâm, sau khi hai nữ ma đầu bị giam lỏng, độc chưởng này vẫn được lan truyền và không chỉ có một hai người tu luyện nó. Cho đến nay, thỉnh thoảng vẫn có cao thủ lộ diện. Những người thích dùng chất độc tất nhiên sẽ nghiên cứu cách hóa giải. Nhưng Tán hồn âm chưởng bặt vô âm tín suốt trăm năm, không ai biết nếu bị trúng chưởng thì tình trạng ra sao. Bây giờ ta mới nhận ra nó không phải độc chưởng, mà là một thứ nội công thâm hiểm quái dị, không chỉ hủy hoại tâm phế mà còn tàn phá tinh, khí, thần. Ta không phải thần y nhưng cũng biết không thể cứu nổi, đành chờ chết vậy thôi. Bây giờ ngươi... cứ để mặc ta chết...”
Bỗng có tiếng ho mạnh. Sở Ca hết sức vui mừng, Vân Lăng đã tỉnh lại. Y quỳ xuống bên nàng, “Muội cứ nằm yên. Lát nữa ta sẽ đưa muội ra.”
Vân Lăng nghi hoặc nhìn khắp xung quanh. Trong người vẫn yếu ớt, không sao nhỏm dậy được. Nhìn thấy vết thương băng bó ở cánh tay Sở Ca, nàng khẽ hỏi, “Huynh... bị thương à?”
Thủy Tiên Tử tặc lưỡi mấy tiếng, “Nhìn kìa! Vừa tỉnh lại, chưa tạ ơn tạo hóa tha chết đã hỏi ngay tình lang bị thương ra sao! Đúng là tình sâu nghĩa nặng.”
Sở Ca khẽ trả lời, “Mọi chuyện đều ổn, ta chỉ xây xước qua loa, muội đừng lo lắng. Cứ chịu khó nghỉ ngơi đi!”
Thủy Tiên Tử cười nhạt, “Tên tình lang này cũng là cao thủ đánh trống lảng! Vân cô nương bị trúng Hận lôi độc chưởng, đã phải đi một chuyến từ quỷ môn quan trở về, chắc chính cô không biết? Nếu không có Sở Ca thắm tình huynh đệ giúp cô hút máu độc trong cơ thể, thì cô đã sớm về âm tào địa phủ tôi!”
Vân Lăng run lên, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, tỉnh lại sau cơn bạo bệnh, có cảm giác vừa trải qua một kiếp người. Nàng vô cùng biết ơn Sở Ca, lại cũng bâng khuâng vô hạn. Máu hòa trong máu, kiếp này rồi sẽ đi về đâu?
Sở Ca không biết Vân Lăng đang bề bộn tâm tư, y từ từ đứng dậy, đã hết cơn chóng mặt. Sở Ca đỡ Thủy Tiên Tử, “Ta đưa cô ra ngoài, tìm thầy lang điều trị rồi tính sau.”
Thủy Tiên Tử nói, “Ngươi sờ ngực ta đi.” Sở Ca sửng sốt, Thủy Tiên Tử cười ngặt nghẽo, lại ho dữ dội rồi mới nói được, “Không phải ta ép ngươi sàm sỡ. Bên dưới áo lặn có cái túi da đựng một lọ nhỏ bằng vàng. Trong đó có thuốc đã pha chế, dùng để khôi phục nguyên khí.”
Sở Ca nói “Xin lỗi”, rồi lần ngực áo Thủy Tiên Tử lấy ra cái lọ, mở nắp, “Tiên tử dùng đi!”
Thủy Tiên Tử gắng lắc đầu, “Đồ ngốc! Không phải ta, dùng cho tình nhân của ngươi kìa. Ta chuẩn bị sẵn thuốc này, phòng khi tên tiểu ma đầu kia tung Hận lôi độc chưởng. Tuy không thể giải độc nhưng thuốc này giúp gia tăng nguyên khí trong thời gian ngắn, dùng nội lực khống chế chất độc không phát tác và chạy vào máu vào tim. Nhưng trúng Tán hồn âm chưởng thì nó lại vô dụng.”
Sở Ca không thể từ chối tấm lòng của Thủy Tiên Tử, bèn quay sang bên cho Vân Lăng uống. Sở Ca khẽ nói, “Cứu được muội là nhờ Thủy Tiên Tử chỉ bảo. Cô ấy cũng bị thương nặng, là do Tán hồn âm chưởng. Ta sẽ đưa cô ấy ra ngoài rồi mời thầy lang chữa trị. Chưa biết chừng Râu huynh trợ giúp được.”
Thủy Tiên Tử nói, “Tốn công vô ích. Chi bằng cứ để ta...” Nàng đã kiệt sức, không nói tiếp được nữa.
“Tiên tử giữ gìn, đừng phí sức.” Sở Ca bế Thủy Tiên Tử lên rồi đi ra cửa hang.
Sắc mặt Thủy Tiên Tử lộ vẻ vui mừng, bỗng hỏi, “Ngươi thử nói xem, nếu là Long lang, liệu chàng có đưa ta ra không?”
“Phượng Trung Long là hào kiệt mà tại hạ kính nể, hắn đã hết lòng vì tiên tử, dù sắp làm phi vụ lớn vẫn trở lại kinh thành ‘cướp’ cô đi cùng, còn phải hỏi hắn có đưa cô ra khỏi đây không ư?” Ra đến cửa hang, trước khi xuống nước, Sở Ca nói, “Nín thở nhé, ta sẽ nhanh chóng ngoi lên.”
Thủy Tiên Tử đáp, “Được!”
Sở Ca dìu Thủy Tiên Tử, mở nắp hang, rồi cả hai cùng xuống nước. Sở Ca bơi rẽ quanh co một hồi, lách qua khe hở giữa hai khối đá lớn, vòng qua đám cỏ nước. Y bỗng thót tim. Vì Thủy Tiên Tử bỗng ho sặc sụa, tứ chi buông xuôi không giãy đạp, y vội đạp nước để nổi lên. Chỉ thấy đầu nàng ngoẹo sang bên, không thở hít, ngực căng trướng. Xem ra ngay từ khi xuống nước, Thủy Tiên Tử đã không nín thở, mặc cho nước vào phổi, tự chấm dứt mạng sống của mình.
Sở Ca đỡ Vân Lăng bơi ra khỏi hang, rồi từ từ nổi lên mặt nước. Vừa nhô đầu đã nhìn thấy cách đó mười trượng có hai con thuyền nhỏ đang lướt đến. Y lại hụp xuống nước, cả hai chỉ còn cách tiếp tục lặn và di chuyển về rìa đảo Hồ Tâm. Nhìn xung quanh thấy vắng tanh mới dám bò lên.
Lúc này trên mặt hồ đèn đuốc sáng trưng, thuyền bơi tíu tít. Trên các thuyền ra đảo, người ngồi chật kín. Các thuyền ở xa đảo thì đều là của ngư dân.
Vân Lăng buột miệng, “Náo nhiệt quá!” Và ho sù sụ.
Sở Ca nhẹ nhàng nói, “Muội bị thương nặng chưa khỏi, nên ít nói ít vận động thì hơn. Dù náo nhiệt đến đâu cũng không thể đến xem.”
Nào ngờ Vân Lăng lại lạnh lùng nói, “Muội thích xem thứ gì, huynh cấm được à?” Lúc này lòng nàng rối bời, vừa mang ơn Sở Ca cứu mạng, vừa hận y vô tình đưa mình vào tình thế khó lựa chọn. Quy tắc sư môn không thể làm trái. Chẳng lẽ mình gửi gắm cả đời cho y? Từ nhỏ Vân Lăng đã theo bộ tộc di chuyển khắp mọi miền sơn dã, khi trưởng thành thì dù là lên Thiên Sơn học võ hay xuống Giang Nam học văn, thậm chí làm đạo tặc, nàng đều giữ lối sống phóng túng bất cần hiếm thấy ở nữ nhi, cũng ít khi nghĩ ngợi cân nhắc về những rắc rối lặt vặt, nhưng giờ đây đối diện với việc lớn của đời người, nàng tức tưởi buồn phiền không biết nên xử lý thế nào cho phải.
Sở Ca không hiểu được tâm trạng phức tạp ấy, đơn thuần cho rằng một cô gái trẻ vừa bị thương nặng suýt nữa bỏ mạng, đương nhiên vẫn còn thấp thỏm hồi hộp, nên y chỉ mỉm cười, cau mày chuyển sang chuyện khác, “Chẳng rõ Râu huynh đi đâu chơi mà không thấy bóng?”
Vân Lăng đáp, “Đương nhiên là đi góp vui rồi!”
“Chỉ nói bừa.” Xích Nhiêm Công cố hạ giọng thật thấp, nói ra từ phía sau tảng đá cách đấy không xa, “Ta phải thận trọng chứ! Đêm nay trên đảo hỗn loạn, ai biết hai bóng đen này không phải là sai dịch của Đông Xưởng?” Rồi ông hiện thân, bước đến chỗ hai người. Nhìn bộ dạng Vân Lăng biết ngay là có chuyện. “Muội bị thương không nhẹ hả?”
Giọng Vân Lăng không mấy dễ chịu, “Chứ lại không à? Đã đi đến quỷ môn quan rồi nhưng lại bị người tốt kéo trở lại.” Vân Lăng liếc Sở Ca.
Xích Nhiêm Công chưa hiểu lắm, “Sao nghe giận dỗi thế? Sở Ca cứu nhầm thì phải?”
Sở Ca hỏi, “Sao vừa rồi huynh lại nhắc đến sai dịch Đông Xưởng?”
Xích Nhiêm Công chỉ những con thuyền lao xao trên mặt hồ, “Có thấy nhộn nhịp không? Ai cũng chạy đến đảo Hồ Tâm, nhưng lại có vài người mặc đồ lặn rời đảo. Không thể không đáng nghi. Ta bèn tóm cổ một người tra hỏi, thì ra là sai dịch.”
Vân Lăng hỏi, “Có chuyện gì hay ho mà người ta đua nhau chạy đến thế?”
“Địa đạo do Xuyên Sơn Bang đào ban đầu, càng đào càng rộng, tạo thành một cái hang to, gần vị trí giấu kho báu ghi trên bản đồ. Ngay trong đêm nay đã có người đào thấy kho báu Bá Nhan và mảnh linh kỳ.”
Cả ba bước đến phía sau tảng đá lúc nãy Xích Nhiêm Công nấp. Một nam nhân ngoài ba mươi tuổi đang nằm thẳng cẳng. Sở Ca kiểm tra thắt lưng hắn, quả nhiên thấy cồm cộm bên trong bộ đồ lặn. Có vẻ là thẻ bài của Đông Xưởng.
Xích Nhiêm Công khẽ bảo người đó, “Ta sẽ giải huyệt câm cho ngươi, nhưng nếu ngươi hô hoán báo hiệu thì xương tan thịt nát luôn!” Rồi giải huyệt.
Sở Ca hỏi, “Nghe nói mấy hôm nay có nhiều người bị giết khi xuống nước tìm kho báu, các ngươi đã ra tay đúng không?”
Sai dịch nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Chỉ đúng một phần.”
“Có cả thảy bao nhiêu sai dịch? Có bao nhiêu đang ở trên đảo?”
“Có hai mươi đồng liêu giỏi bơi lặn thay phiên trực ban, nhưng không hiểu sao đêm nay đều bị điều đi. Tôi là người cuối cùng. Chúng tôi đều lặn mà rời đảo chứ không ngồi thuyền.”
Xích Nhiêm Công hỏi, “Đêm nay ở địa đạo đào sâu xuống đáy hồ, đã lấy được kho báu và các mảnh linh kỳ, ai cũng nhìn thấy. Sao Đông Xưởng các ngươi lại rút quân?”
Sai dịch giật mình, “Thế ư? Tôi không biết. Đám bên dưới chỉ được biết một số tin, để tránh bị tiết lộ ra ngoài. Nhiệm vụ của chúng tôi lần này là tiêu diệt những người săn kho báu, nếu ai tìm thấy báu vật và linh kỳ thì chặn lại.”
Sở Ca thầm nghĩ, không biết tên này nói có đúng không nữa. Hành động của Đông Xưởng luôn luôn kỳ quái, không thể chỉ sai một hai chục người lặn xuống hồ đánh chặn người săn báu vật, cũng không thể tha cho đám người đào đường ngầm trên đảo. Đông Xưởng có mưu đồ lớn hơn, vẫn cài người ở lại đảo. Nếu không điều tra rõ, thì e các nhân sĩ võ lâm sẽ gặp hiểm nguy. Sở Ca bèn hỏi, “Mọi ngày các ngươi ẩn náu ở đâu?”
Sai dịch ấp úng, “Tôi... tôi không được nói.”
Xích Nhiêm Công đe dọa, “Không được nói thì không được sống.”
“Cứ giết tôi đi, dù nói ra thì tôi vẫn chết.”
Sở Ca bèn nói, “Đâu phải ngươi không sợ chết, cho nên ngươi mới đối thoại với chúng ta, thật ra ngươi sợ bị liên lụy. Cứ nói đi, đừng sợ. Sau đây chúng ta sẽ thả ngươi.”
“Nếu nói ra thì việc lớn của Đông Xưởng sẽ hỏng bét.”
Xích Nhiêm Công lắc đầu, “Ngươi thông minh, chắc sẽ hiểu tính mạng mình, tổ ấm gia đình, vinh hoa phú quý là quan trọng hay việc của Đông Xưởng hỏng bét là quan trọng?”
Sai dịch im lặng. Sở Ca gí mạnh nhuyễn kiếm vào cổ gã, máu bắt đầu rỉ ra. Sai dịch run bẳn, nói, “Cách đây gần trăm trượng về phía Bắc có hai cây loan, dưới gốc có tảng đá to hình tròn, đằng sau tảng đá có một ô cửa bí mật vào hang. Lúc này trong hang không có người. Các vị vào cũng không có gì hết.”
Sở Ca cười nhạt, “Nếu không có gì, thì tại sao ngươi cứ gan lì không chịu nói? Ở đó phải có thu hoạch lớn!” Mũi kiếm gí vào lần nữa.
Tên sai dịch Đông Xưởng tái mặt, vội nói, “Được, được! Có chuyện... nhưng tôi không... quan chức Đông Xưởng có bí mật gì, đám tiểu sai dịch biết sao được? Tôi chỉ đoán rằng ở tận cùng hang động lại có tầng cửa nữa nhưng chúng tôi chưa bao giờ được vào...”
“Dựa vào đâu mà ngươi đoán thế?”
“Có lần tôi vừa ngoi từ dưới hồ lên đảo, nhìn từ xa thấy một hoạn quan đi vào động, sau đó tôi cũng đi vào nhưng không thấy ông ta. Nếu không có huyệt ngầm nào khác thì ông ta đi đâu?” Hắn ta thở dài, “Trong đó cất giấu thứ gì, không ai biết, nhưng chắc chắn là thứ nguy hiểm giết được nhiều người cùng lúc. Nếu các vị muốn cứu người thì mau gọi đám đông đào kho báu lên ngay mặt đất! Thời loạn lạc, Đông Xưởng luôn coi giang hồ là kẻ địch, nhất là mấy năm nay có nhiều người đến đầu quân cho bọn phản tặc Lý Sấm, cũng có nhiều kẻ hám lợi tìm đến nương náu quân Mãn Thanh, khiến Đông Xưởng tức giận, luôn nghĩ kế sách để tiêu diệt giới võ lâm. Tôi cho rằng việc các anh hào đổ dồn về Giang Kinh gần đây là cơ hội tốt mà Đông Xưởng không thể bỏ lỡ... Hôm qua, gần như toàn bộ kỵ sĩ của Đông Xưởng đã tập hợp ở nha môn Giang Kinh, hôm nay lại rút đám thủy quân chúng tôi về, đoán chừng Đông Xưởng sẽ có hành động đặc biệt trong đêm nay.”
Xích Nhiêm Công tính toán rất nhanh. Lúc này ở mé bên kia đảo Hồ Tâm có hàng trăm cao thủ võ lâm đang sốt sắng hành động gấp. Bọn chúng sắp bị Đông Xưởng vây bắt tiêu diệt, với Mãn Thanh thì chẳng tổn thất gì, thậm chí còn là một tin vui. Nhưng ông bỗng nghĩ rằng nếu mình cứu đám hào kiệt kia, họ là kẻ giang hồ có lương tâm có nghĩa khí, sẽ biết ơn ông. Trong số đó có một số người thức thời, biết đâu lại thu phục được để mai kia kéo về phục vụ Mãn Thanh.
Sau khi nghe tên sai dịch nói Đông Xưởng giăng lưới tiêu diệt các hào kiệt, ba người bèn bàn bạc và nhất trí rằng, Vân Lăng cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, còn Sở Ca và Xích Nhiêm Công sẽ hành động. Sở Ca thâm nhập sào huyệt Đông Xưởng thám thính, Xích Nhiêm Công xuống địa đạo, vào hang khuyên đám võ lâm đang tập trung ở đó đi ra. Chưa biết sẽ khuyên được bao nhiêu người, nhưng ông cũng đã bôn ba giang hồ nhiều năm, dẫu chưa phải là bậc cao niên đức cao vọng trọng thì thường ngày vẫn được các hào kiệt giang hồ kiềng nể.
Bên ngoài cửa đường ngầm dựng mấy bó đuốc sáng trưng, hơn chục nam nhân đứng đó tán gẫu, canh chừng, đều cầm các dụng cụ như cuốc xẻng... Xích Nhiêm Công bắt chuyện, “Sao các vị không xuống tham gia cho vui?”
Một trong số họ mỉm cười, “Dưới đó ngột ngạt lắm, bọn tôi lên hít thở một lúc.” Người ấy nói giọng Tứ Xuyên.
Xích Nhiêm Công lấy làm lạ, dưới kia đào được châu báu và linh kỳ, mà mấy gã này đứng đây? Thấy vài người chui xuống địa đạo, ông bèn đi theo.
Lối đi quanh co, dốc xuống dưới, thỉnh thoảng thấy có đuốc cắm bên vách đá, chiều rộng chừng một sải tay, đủ để hai người cùng đi, nhưng nếu có chuyện khiến người ta đua nhau chạy lên thì tất nhiên sẽ mắc kẹt. Nghĩ đến đây, ông hơi lo ngại, có nên đi tiếp không? Nhưng, đại nghiệp của Mãn Thanh là hệ trọng, phải đánh liều một phen.
Càng xuống sâu, lối đi càng rộng, đến một chỗ thì thành hẳn một cái hang khổng lồ lố nhố những người. Một số đang cuốc, đập, đào, bới. Số còn lại thì thầm nhỏ to đủ thứ chuyện. Hỗn độn âm thanh cùng tiếng người lao xao, ồn ào. Đang giữa đêm đông lạnh giá mà ở đây ngột ngạt đáng sợ, người béo đậm như Xích Nhiêm Công chẳng mấy chốc đã đẫm mồ hôi.
Ông nhìn khắp lượt hồi lâu, nhác thấy một chỗ trên vách hang đứng, cao hơn mười trượng, liền tung mình nhảy lên, đầu suýt va phải nóc hang. Ông hít một hơi thật sâu, đứng đó nhìn xuống. Cuối cái hang khổng lồ là vài chục nam nhân cầm đủ loại khí giới đứng quanh một cái hòm sắt và hơn chục xác chết nằm rải rác bên cạnh. Đám người ấy áo quần rách rưới, vá chằng vá đụp, lưng đeo bị, tức là người của Cái Bang. Xác chết chắc là những người vừa đào được kho báu liền bị Cái Bang giết hại. Ở chỗ xa hơn, có đến trăm người đang hì hục đục phá đào bới không ngơi nghỉ.
Một người gọi to, “Đi thôi, đi thôi! Chắc chỉ có tí chút này. Đã đào thêm hơn nửa canh giờ mà chẳng thấy gì nữa.”
Một người khác nói, “Đáng thương cho mấy tay kia, mất mạng chỉ vì chút tiền bạc.”
Xích Nhiêm Công đang cân nhắc để khuyên nhủ họ thì bỗng thấy đám đông huyên náo, có người nói, “Lại đào được một cái hộp!”
Ông chú ý nhìn, đúng thế, một người trông ra dáng công tử sang trọng đang giơ một cái hộp gấm lên. Mấy đệ tử Cái Bang vây lại, một người nói, “Lưu công tử nên cân nhắc xem, cái hộp này đáng giá hay quý thể đáng giá? Chi bằng bố thí cho bọn tôi, của đi thay người thì hơn.”
Xích Nhiêm Công thở dài, trăm năm qua Cái Bang luôn hành hiệp trượng nghĩa, thế mà ngày nay loạn lạc lại xuống dốc nhường này. Nhưng mặt khác, Mãn Thanh dùng họ thì sẽ được việc.
Lưu công tử cất hộp gấm vào bọc, cười nhạt, “Có phải các ngươi định cậy đông làm càn? Ai võ công non kém thì đành chịu trận, chứ tại hạ thì không!”
Chỉ chớp mắt, binh khí loang loáng, một đệ tử Cái Bang kêu lên, “Thằng nhãi ra tay trước rồi!” Hai người đổ gục xuống đất chưa rõ sống chết ra sao. Lưu công tử tay trái cầm rìu tay phải cầm đao, đẩy lui mấy đệ tử Cái Bang, nhưng lập tức bị một lão hành khất tóc bạc vung côn tam khúc khống chế. Lưng ông ta đeo chín cái bị, thể hiện vị trí cao trong Cái Bang.
Rất hiếm cao thủ võ lâm dùng thứ côn này. Xích Nhiêm Công đoán ra ngay đây là trưởng lão chín túi Bàng Tự Phong, bỗng thấy lo thay cho Lưu công tử. Đứng đó hồi hộp, chi bằng chủ động can thiệp, ông không nghĩ thêm nữa, ho hắng rồi cất cao giọng, “Các vị anh hùng hãy dừng lại!” Giọng rền vang như tiếng chuông đồng, vận hết nội công và khí lực, âm thanh át đi mọi tiếng ồn, hang đá rộng lớn bỗng im phăng phắc.
Xích Nhiêm Công nói ngay, “Tại hạ là Phùng Tế ở Bắc Trực Lệ, được bằng hữu giang hồ yêu mến tặng cho danh hiệu Xích Nhiêm Công.”
Đám đông vốn đã ngưỡng mộ danh hiệu này, đều ngoảnh lại trố mắt nhìn, đồng thời xôn xao.
“Tại hạ vô tình được biết Đông Xưởng đã bố trí thiên la địa võng, dùng kho báu Bá Nhan làm mồi nhử các vị vào hang này, thực chất là một âm mưu thâm độc.” Ông chỉ về phía sau mình, “Lúc vào đây, các vị đều đã thấy rồi, có trăm ngàn anh hùng, nhưng địa đạo lại chật hẹp. Nếu xảy ra tình thế hiểm nguy thì liệu mấy người thoát ra...”
Có người kêu lên, “Bọn tôi đã đào vài hôm nay, làm gì có hiểm nguy nào?”
Một người khác nói, “Rõ ràng đã đào được báu vật và mấy mảnh linh kỳ, biết đâu ông đang có ý xua bọn tôi ra để độc chiếm kho báu?”
Xích Nhiêm Công đáp, “Chốn này đông người phức tạp, không loại trừ khả năng có kẻ cố ý đem báu vật và các mảnh linh kỳ giấu vào hang. Không thiếu gì người võ lâm làm việc cho Đông Xưởng.”
Lại một người nữa lên tiếng, “Nói là Đông Xưởng này nọ, ông có bằng chứng không?”
Xích Nhiêm Công giơ hai tấm thẻ bài lên, ông cân nhắc xem có nên kéo tên sai dịch lúc nãy vào đây để chính gã nói ra không.
Có người hỏi, “Chỉ hai tấm thẻ bài? Dù ông có gọi họ vào đối chứng, biết đâu cả hai đã móc nối với nhau từ trước rồi?”
Xích Nhiêm Công bỗng tắc họng, nhưng nhìn rõ có người trong đám đông đang cố lách ra, ông bèn lớn tiếng, “Được thôi! Dù sao tại hạ cũng chẳng thể ép các vị. Ai tin tại hạ thì nên mau rời khỏi đây. Lão rậm râu này dù chỉ cứu được một hai người cũng vẫn là làm việc thiện hơn cả xây bảo tháp bảy tầng.”
Thật ra khỏi cần Xích Nhiêm Công vào khuyên thì nhóm Lâm Hưởng cũng đã có ý ra khỏi cái hang rộng lớn này. Khi Xích Nhiêm Công nhắc đến “âm mưu của Đông Xưởng”, Lâm Hưởng càng giật mình kinh hãi. Ít bữa nay Đông Xưởng cử vô số sai dịch đến Giang Kinh nhưng hành động rất kín tiếng, với Lâm Hưởng, làm thế chẳng khác gì tuyên bố với thiên hạ rằng Đông Xưởng đang triển khai một kế hoạch lớn. Vô số bản đồ kho báu giống hệt nhau xuất hiện, thật là kỳ quái, chủ yếu nhằm kích thích lòng tham và trí tò mò của mọi người. Sau khi vào hang, Lâm Hưởng thầm kêu “Trúng kế rồi”, trăm ngàn người chen chúc nhau, khác nào cá nằm trên thớt? Đào ra kho báu và mảnh linh kỳ là một biến cố bất ngờ, nhưng “ý tưởng” giết chóc thì khiến người ta phải rùng mình. Liệu có phải báu vật và các mảnh linh kỳ là do Đông Xưởng sắp đặt? Lâm Hưởng hối hận, lẽ ra không nên chiều ý Ngải Ngải và Y Lạc rồi đưa họ đến chốn thị phi này, và đáng lẽ phải ép Ngải Ngải sớm đi khỏi Giang Kinh mới đúng.
Lúc này Lâm Hưởng không dám lừng chừng cầu may gì hết, kéo Y Lạc