← Quay lại trang sách

Chương 1 Âm thanh

Hình như có thứ gì đó đang nhấm ngón chân mình... Là gián à...

Tuy nghĩ như vậy, nhưng đầu óc đang tê liệt vì chất cồn, cơ thể cũng trở nên chậm chạp, Ngô Sĩ Thịnh chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ, nằm trên nền xi măng lạnh lẽo, nhớ lại mấy hôm trước người hàng xóm tọc mạch chạy sang bấm chuông, can thiệp vào chuyện đổ rác của gã. Lúc đó Ngô Sĩ Thịnh còn chẳng thèm trả lời mà đóng sầm cửa lại, không buồn phí sức chửi bậy nữa. Nghĩ kỹ thì đây vốn không phải là vấn đề của một mình gã, cả con ngõ này là hang ổ của loài gián, nếu có người chịu nhảy xuống cống xem, chắc chắn sẽ thấy cảnh tượng giống như dòng thác xe máy.

Khắt khe mà nói, đây có thể coi là một con ngõ sao? Tuy biển tên đường ghi “Ngõ 140”, nhưng thực tế thì đây là xóm nhà bằng tôn dưới triền dốc, bên cạnh còn có máy xúc và xe tải đỗ, không rõ đang đào cái gì. Chưa biết chừng, một ngày nào đó ngôi nhà tôn gã đang sống bị chính phủ coi là công trình trái phép, bị máy xúc phá dỡ, thì có thể đào sạch tổ gián luôn một thể.

Nghĩ đến đây, Ngô Sĩ Thịnh không khỏi cảm thấy khoái trá, dường như chỉ cần nghĩ như vậy, cuộc sống sẽ trở nên rất thoải mái. Trong cơn mê man, chiếc tai áp trên nền xi măng hình như nghe thấy tiếng nện bình bịch.

Máy xúc đến rồi, sắp hốt sạch đống phân chó này rồi...

Nhưng gã lập tức nhận ra mình đã lầm, tiếng nện dừng lại, bên tai còn lại chỉ nghe tiếng gió vi vu thổi, nhất định là con mụ hãm tài đó về rồi.

Tôi biết cô đang nhìn tôi, vậy thì đã sao?

Có sức dọn đĩa cho người khác mà không có sức dọn vỏ chai cho tôi sao? Đệch...

Trên mặt đất vương vãi những lon bia Đài mà Ngô Sĩ Thịnh uống hết tối qua, gã là người không dễ say, có lúc vét sạch tiền lẻ trên người mua rượu uống vẫn không đủ. Nhưng vừa hay hôm qua chạy xe được kha khá, còn định đánh một ván bạc xem có thể kiếm thêm chút đỉnh không, may mà cơn thèm rượu của gã mạnh hơn thèm bạc, cuối cùng có thể ngà say một trận, khỏi phải nhìn bản mặt vàng vọt khô đét của con mụ hãm đó.

Một tiếng động lớn gần như chọc thủng màng nhĩ lập tức thổi bùng lửa giận của Ngô Sĩ Thịnh, gã mở to đôi mắt ngái ngủ, gào thét ba chữ “Đ.M.M” vào tấm cửa sắt đã hoen gỉ quá nửa, dốc toàn bộ không khí trong phổi ra chửi, để tất cả mọi người có thể nghe thấy rõ nhất.

Gã nằm lại xuống sàn, nhìn ra bên ngoài qua tấm chắn mưa bằng nhựa nứt vỡ và song cửa tróc sơn, mặt trời đã lên cao lắm rồi. Dù mụ mẫm, nhưng nhìn thấy ánh mặt trời, gã liền cảm thấy an tâm. Gã ngồi dậy như đang nghĩ điều gì đó, tay trái chống lên vết bẩn nhớp nháp sau khi bia khô lại, tầm mắt dừng ở một điểm rất xa, tay phải thò vào trong chậu cây khô héo ở đằng sau, moi ra một bao thuốc lá màu vàng, ngậm lấy một điếu, rồi nhét bao thuốc trở lại, rút bật lửa châm thuốc.

Nhìn làn khói xám bốc lên từ điếu thuốc cháy đỏ, gã nhả thêm khói trong miệng ra, để hai làn khói hòa trộn với nhau, đây là thú vui khi hút thuốc của gã. Khói thuốc cũng sẽ đi vào phổi, hòa vào máu, đánh thức cơ thể, tạm thời xua tan cơn đau ở vai, cổ và thắt lưng, các ngón tay tê dại cũng sẽ linh hoạt trở lại.

Ngô Sĩ Thịnh mở cánh cửa sắt, gió núi mát lạnh trộn lẫn với mùi nhựa cháy lùa vào. Gã rít vài hơi thuốc rồi bước ra ngoài, ánh nắng đột ngột xói vào làm mắt gã nhức buốt, không chịu được, gã phải lấy tay che lại, dụi mắt mấy lần, nào ngờ cơn đau càng thêm dữ dội. Gã đưa tay lên xem, trên đó không chỉ có vết cáu bia mà còn có cả những cục dử màu đen trông như thuốc mỡ không biết đùn ra từ đâu. Gã vội chạy đến chiếc xe đang đỗ ở một bên, lấy ra chai nước khoáng đã chuyển từ màu xanh lam sang màu vàng do cặn vôi, giội nước còn thừa hôm qua lên mắt.

Chiếc TOYOTA ALTIS Z này là thứ duy nhất gã quý trọng. Thuốc lá, rượu, tiền của gã đều do chiến hữu này mang lại. Để tránh việc khách ngại bẩn không muốn ngồi, gã phải tự gò mình lau dọn hằng ngày, ít nhất thì bề ngoài nhất định phải vàng bóng lên. Gã cũng bỏ vào xe vài bộ đồ để thay, khi không muốn về nhà thì có thể tắm rửa và ngủ luôn ở trạm nghỉ Kiến Quốc, vì vậy trên xe còn có gối nhỏ và chăn hè.

Sau khi cơn đau mắt dịu lại, gã quay về ngồi trên con dốc xi măng ở trước cửa sắt, lấy điếu thuốc đầu châm sang điếu thứ hai, rồi tiếp tục nuốt mây nhả khói. Gã nheo mắt, nhìn bầu trời trong xanh đến ngẩn ngơ.

Quách Tương Oánh đạp xe về phía Nam dọc theo đường lát đá phía dưới tuyến tàu điện Đạm Thủy. Thời tiết hôm nay rõ là đẹp, nhưng chị lại bị đồ bỏ đi kia làm cho bực bội khó chịu, hỏng cả tâm trạng tốt.

Trung tâm thương mại mở cửa lúc 11 giờ, bình thường khi Quách Tương Oánh làm ca sáng, 7 giờ phải có mặt nên muộn nhất là 6 rưỡi chị phải ra khỏi cửa. Sau khi chấm công, chị nhận dụng cụ vệ sinh, trước khi mở cửa, chị phải quét dọn khu kinh doanh và nhà vệ sinh ở tầng bảy và tầng tám, phạm vi của khu kinh doanh gồm tám thang cuốn từ tầng sáu lên tầng bảy và tầng bảy lên tầng tám, còn có tổng cộng mười sáu cái thùng rác để phân loại và thu gom. Ngoài ra, dọn phòng làm việc và nhà vệ sinh của nhân viên mà khách không nhìn thấy cũng là một phần của công việc, nên nếu làm chậm quá thì sẽ không xong kịp, ảnh hưởng đến công việc buổi trưa. Trưa sẽ có rất nhiều người đến dùng bữa ở khu ẩm thực trên tầng tám, nên nhất định phải hoàn thành công việc dọn dẹp thật nhanh chóng và chuẩn xác, không thì đừng có gắn bảng tên trên đồng phục, một khi bị khách phản ánh, không những phải nộp phạt, mà thậm chí có thể bị công ty phái cử đuổi việc.

Nếu không phải làm thêm giờ, sau khi tan ca lúc 4 giờ, Quách Tương Oánh sẽ đạp xe đến quán cơm tự chọn ở gần bệnh viện đa khoa Cựu chiến binh Đài Bắc để chia đồ ăn, bận liên tục đến 9 giờ tối mới về nhà. Nhưng hôm nay đến lượt chị làm ca tối, họa hoằn lắm mới được ngủ muộn một chút, cũng không cần đến quán cơm tự chọn, thoải mái ở lại cửa hàng, hưởng điều hòa cả ngày.

Quách Tương Oánh đi thang máy nhân viên lên tầng bảy trình diện, lấy đồng phục từ trong túi nhựa của trung tâm thương mại ra thay. Lúc này, quản lý Quách phụ trách giám sát công tác vệ sinh bước ra khỏi văn phòng, nhìn thấy mái tóc bù xù của Quách Tương Oánh thì cau mày lại. Quách Tương Oánh chỉ biết quản lý cũng họ Quách, những thứ khác chị đều không biết, không dám và cũng không muốn hỏi nhiều. Tuy nhiên, có thể là người cùng gặp vấn đề như nhau thì tỏa ra mùi cũng giống nhau, chị lờ mờ cảm nhận được quản lý Quách thường xuyên cãi nhau với vợ. Chắc cũng vừa cãi nhau sáng nay, lát nữa có lẽ lại trút giận vào chị.

“Quần áo của cô sao vậy? Cái màu vàng này là gì?”

Quản lý Quách chỉ vào vết ố vàng trên cổ áo sơ mi của Quách Tương Oánh, giờ chị mới phát hiện gỉ sắt từ mắc áo đã dính lên áo.

“Xin lỗi, tôi sẽ đi gột ngay ạ.”

Quách Tương Oánh lập tức cúi đầu nhìn vào đôi giày da của anh ta, xin lỗi rối rít. Chị có thể cảm nhận được quản lý Quách đang trừng mắt nhìn mình.

“Bộ dạng cô thế này, khách hàng trông thấy thì ăn không ngon miệng. Chú ý giữ vệ sinh hơn một chút đi!”

“Xin lỗi! Tôi sẽ sửa chữa ạ!”

“Hừm.”

Có lẽ là cảm thấy lời của mình hơi quá đáng nên quản lý Quách không nói thêm nữa, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Quách Tương Oánh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy giẻ lau trên xe dọn vệ sinh, thấm cồn rồi chà sạch vết gỉ sét. Chẳng mấy chốc, quản lý Quách lại từ nhà vệ sinh đi ra nói với cô:

“Ngày mai A Mỹ xin nghỉ, cô có làm được không?”

A Mỹ là nhân viên tạm thời, mỗi tháng Quách Tương Oánh được nghỉ ba ngày là bởi có A Mỹ đến giúp. Nếu A Mỹ xin nghỉ thì có nghĩa là ngày mai Quách Tương Oánh phải bắt đầu từ 7 giờ sáng, làm liên tục mười lăm tiếng đồng hồ đến tận 10 giờ tối. Vì đã nói với quán cơm tự chọn là tối mai sẽ đến giúp, nên Quách Tương Oánh rụt rè hỏi khẽ:

“A Mỹ lại xin nghỉ ạ?”

Quản lý Quách bực dọc: “Rốt cuộc cô có làm được không? Không được thì tôi tìm người khác.”

“Cái này... Vì tôi đã nói với bên quán cơm tự chọn rồi, cho nên...”

“Quán cơm tự chọn? Tôi không biết cô còn lén lút làm thêm việc khác đấy... Công việc chính của cô là ở đây cơ mà! Công ty chúng tôi đã trả cô mười chín nghìn bảy trăm đồng một tháng rồi còn gì? Còn có cả tiền phụ cấp công việc nữa! Thế vẫn không đủ ư?”

Lương cơ bản cộng thêm phụ cấp, một tháng có thể nhận được hai mươi mốt nghìn, nhưng còn phải khấu trừ tiền bảo hiểm lao động, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm nhóm, còn có tiền phạt khi bị khách hàng phản ánh, cuối cùng mới là lương thực tế.

“Việc này... Xin anh đừng nói với công ty...”

Quản lý Quách “hừ” một tiếng, hai tay chống nạnh, nghiêng người nhìn Quách Tương Oánh.

“Nhìn bề ngoài thì ai biết được chứ... Để có tiền tiêu, đúng thật là việc gì phụ nữ cũng làm.”

Sau khi quăng ra câu này, quản lý Quách liền quay người bước vào phòng làm việc.

Quách Tương Oánh nhìn theo bóng quản lý Quách, đột nhiên cảm thấy trong người khô nóng, rất giống cảm giác bị viêm niệu đạo tuần trước. Tai chị bắt đầu ù đi, một tiếng “xoẹt..” rất dài từ tai trái thông sang tai phải, sau đó nổ ra một tràng tạp âm “lép lép lép bép”.

Chị đẩy xe dọn vệ sinh ra khỏi cửa tự động, cố nén không hét lên, đẩy một mạch đến phía cuối khu ẩm thực, dựa vào giá đẩy sắt thu bát đĩa, thở hổn hển.

(Loẹt xoẹt... Hừ... Hừ... Năm...) (Thanh minh... Người xa nhà, năm nào chẳng bồn chồn...) (Lòng bồn chồn... Liền suy nghĩ miên miên miên man...)

Một giọng hát tiếng Đài dịu dàng vấn vít bên tai, nhưng người hát lại có chất giọng hơi kỳ cục, không giống ca sĩ hiện đại. Quách Tương Oánh lắc đầu lia lịa, tiếng hát lập tức tiêu tan, biến thành ca khúc quảng cáo của trung tâm thương mại. Chị lấy hai tay bịt tai, tiếng hát đó lại xuất hiện, tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng. Chị ưỡn thẳng người nhìn quanh toàn bộ khu ẩm thực, rõ ràng không có ai đang hát, tại sao lại có tiếng ca?

Trong lúc Quách Tương Oánh còn đang nghi ngờ thì từ đằng xa chị trông thấy quản lý Quách đi ra. Chị lập. tức lao đi thu dọn khay ăn.

Nào ngờ chị vừa mới sải bước đầu tiên, cơ thể lại không nghe lệnh mà lệch sang trái, chân phải bước một bước dài về phía trước theo bản năng, nhưng chân không đủ sức, chị chỉ kịp thấy tầm nhìn của mình bay về phía sau, tất cả mọi người đều nhìn chị với ánh mắt kinh ngạc, lúc hoàn hồn mới nhận ra đằng trước có một khách hàng nữ đang bưng nồi đậu phụ sôi sùng sục. Ngay sau đó, nước canh đỏ rực nóng rẫy văng ra, khách hàng nữ đó kêu lên một tiếng thảm thiết.

Quách Tương Oánh ngã sõng soài trên mặt đất, chị ngẩng đầu, thấy khách hàng nữ nọ điên cuồng ôm mặt, tiếp theo có một khách hàng khác kéo cô ta đến bồn rửa mặt gần đó giội rửa. Nước vừa chạm vào da mặt đang phồng rộp lở loét, vị khách nữ liền kêu gào thảm thiết. Quách Tương Oánh cảm thấy trái tim mình như bị đấm một cú, đau hơn cả lúc bị Ngô Sĩ Thịnh đánh thật.

Chị cảm thấy tai càng ù dữ dội, tiếng hát dần biến thành tiếng nói, có một cô gái liên tục nói với chị, thỉnh thoảng còn xen lẫn cả thứ ngôn ngữ chị không hiểu. Đột nhiên một cơn đau nhói từ mang tai lan đến tận thái dương, trước mắt chị bắt đầu tối sầm, giống như bị nhảy áp, không nhìn thấy gì cả.

1 giờ chiều, Ngô Sĩ Thịnh bẻ lái sang phải, rẽ vào trạm nghỉ Kiến Quốc ở dưới cầu vượt đường Bắc Kiến Quốc. Vì trạm nghỉ taxi Kiến Quốc gần thành thị, nên rất nhiều tài xế sẽ đến đây nghỉ ngơi trong thời gian ngắn, đặc biệt là vào thời điểm này, họ thường xuyên phải tranh chỗ. Số gã đỏ, gần hai trăm chỗ đỗ xe đều đã bị chiếm dụng, nhưng vẫn còn thừa một chỗ trong góc. Có rất nhiều tài xế đã ngả ghế xuống, phủ khăn ướt lên mặt, ngáy như sấm.

Ngô Sĩ Thịnh cũng học theo họ, đánh xe vào chỗ đỗ, hé cửa xe, không bật điều hòa để tiết kiệm xăng. Gã lấy chiếc quạt nhựa được tặng ven đường từ trong hộp găng tay, vừa uống lon bia Đài lạnh mới mua, vừa nghiên cứu cách sử dụng điện thoại thông minh. Gã ấn vào ứng dụng “Taxi Đài Bắc” mà em trai cài cho, vụng về ấn đi ấn lại rồi bỏ cuộc. Gã cẩn thận đặt điện thoại vào trong khoang để đồ của táp lô, nhưng thực sự quá đau đầu, không tài nào ngủ nổi, đành dựa vào gối nhắm mắt lại.

Chiếc iPhone 6s thời thượng này là chiến lợi phẩm cờ bạc của gã. Mỗi khi đêm xuống, những tài xế định ngủ đây sẽ quay lại cùng nhau đánh bài. Mọi người đặt bàn cờ lên trên ghế nhựa làm bàn, cầm những lá tú lơ khơ rách nát chơi đủ các trò cờ bạc, có người lấy tiền, có người lấy đồ điện tử, có người lấy cả đồ khách hàng đánh rơi trên xe để đặt cược, chỉ cần là đồ có giá trị thì đặt gì cũng được. Ba tháng đầu khi vừa mới chạy taxi, gã còn không dám nhập hội, nhưng về sau, việc tụ tập đánh bạc định kỳ lại trở thành thú vui duy nhất trong cuộc sống của gã, ngoại trừ thuốc lá và rượu.

Lúc này gã phát hiện kính của chiếc ô tô bên cạnh rất bẩn, phủ một lớp bụi dày, có lẽ đã rất lâu rồi không mở. Gã xuống xe kiểm tra, thì ra là một chiếc xe biển trắng [1.] . Vứt nó ở đây như phế liệu, lẽ nào đã bị thu hồi bằng lái rồi ư? Giờ không phải chỉ cần nộp phạt là xong chuyện sao? Ngô Sĩ Thịnh nghĩ ngợi cũng cảm thấy tẻ nhạt, có thì giờ rảnh rỗi lo chuyện người khác không lái xe, chẳng phải mình cũng thường không đi làm vì mệt sau cơn say sao? Gã tiện tay kéo cửa một cái, nào ngờ không khóa.

Trong xe nồng nặc mùi ẩm mốc, Ngô Sĩ Thịnh mặc sức lục lọi, xem có thứ gì đáng giá không, phát hiện ra một chiếc máy ghi âm cát xét trong hộp găng tay.

Lâu lắm rồi không nhìn thấy thứ này! Ngô Sĩ Thịnh nhớ lại hồi nhỏ, gã thích nhất là cùng bố và em trai lắp ráp các thiết bị điện tử như đài, bộ đàm CB, loa xách tay. Vì nhà cải tạo từ gara ô tô nên thu tín hiệu không tốt, nhưng lại sợ bị nghi ngờ là gián điệp, đành phải trốn ra đằng sau, ôm máy R390 nặng gần bằng cơ thể mình chơi cả ngày. Hồi cấp hai, họ còn từng cùng nhau chế tạo một chiếc đài sóng AM dạng năm đèn điện tử chân không. Bấy giờ đèn điện tử chân không là mặt hàng bị kiểm soát chặt, muốn mua còn phải khai tên tuổi. Sở dĩ có thể kiếm được là vì bố gã và người buôn linh kiện điện tử ở tầng trệt khu Trung của chợ Trung Hoa là đồng đội trong quân ngũ.

Ngô Sĩ Thịnh ấn nút phát, âm thanh lạo xạo tuôn ra từ vô số lỗ nhỏ.

(Soạt... Soạt... Minako?... Loẹt xoẹt... Tôi muốn nói... Loẹt xoẹt...)

Ngô Sĩ Thịnh nhận thấy giọng người đàn ông này có âm mũi rất nặng, vả lại ở những chỗ ngắt quãng luôn xuất hiện tiếng động giống như tiếng nổ, khả năng là trong lúc ghi âm, hắn ta liên tục dùng tay khều rồi nhấn nút mà thành. Gã đặt lại máy ghi âm vào hộp găng tay.

Cuối cùng, gã chỉ tìm thấy một đồng mười đồng trong túi mặt sau ghế lái. Gã bước đến chiếc máy bán hàng tự động duy nhất ở đây, dùng mười đồng đó mua một hộp hồng trà, xem có thể làm giảm cơn đau đầu sau khi say không. Dù sao cũng chẳng ngủ được, Ngô Sĩ Thịnh quyết định ra ngoài tản bộ. Gã ngậm điếu thuốc, đi đến quán bánh lạnh ở phía Bắc.

W*e lo*ve eb*ook.

Quách Tương Oánh ngồi ở phòng chờ khám của tòa nhà ngoại trú thuộc bệnh viện đa khoa Cựu chiến binh Đài Bắc, gọi cho Ngô Sĩ Thịnh mấy cuộc rồi mà không thấy bắt máy. Tuy quản lý Quách cho chị ra ngoài gặp bác sĩ, Công ty phái cử cũng sẽ đài thọ tiền khám chữa, có điều đã khẩn cấp cử nhân viên tạm thời đến giúp thì nhất định họ cũng biết việc chị gặp họa lớn rồi. Cho dù có thể kiếm cớ bảo là mình không được khỏe, nhưng quả thật sơ suất của bản thân chị đã làm hỏng mặt một vị khách nữ, tai họa thảm khốc như vậy phải bồi thường thế nào đây? Đừng nói là sa thải, Công ty không yêu cầu chị phải tự bồi thường đã là may mắn lắm rồi.

Nghĩ đến đây, Quách Tương Oánh không khỏi hoài nghi rằng có phải mình bị người ta yểm bùa không. Chị từng nghe A Cúc phụ trách tầng năm và sáu nhắc đến chuyện có người biết nuôi tiểu quỷ để đánh cắp may mắn và tài vận của người khác. A Cúc bảo rằng chính vì thế mà bạn cô ta gặp tai nạn xe cộ chết. Chỉ là, khi Quách Tương Oánh lần đầu tiên nghe chuyện này, chị lại nghĩ theo một hướng khác.

Hai năm trước, lúc đó Ngô Sĩ Thịnh vừa lái taxi được tròn nửa năm, khó khăn lắm mới học được cách vừa chú ý tình huống trên đường, vừa để ý xem bên đường có khách vẫy xe không, kết quả là trong một khoảnh khắc sơ ý đã đâm vào người ta, đối phương bị xuất huyết não phải mổ. Sau khi cân nhắc hoàn cảnh của họ, đối phương vẫn yêu cầu họ phải bồi thường năm triệu tiền khám chữa và điều dưỡng, nếu không thì không đồng ý hòa giải. Lúc đó Ngô Sĩ Thịnh vừa bị công ty nhập khẩu linh kiện sa thải, bất đắc dĩ mới phải đi lái taxi để kiếm sống, nào ngờ đối phương lại ra điều kiện cao quá, trong cơn tức giận đã từ chối hòa giải, kết quả là tốn một đống tiền luật sư mà vẫn phải bồi thường hơn bốn triệu. Họ đành phải bán căn hộ nhỏ vất vả lắm mới mua được, chuyển đến căn nhà tôn tồi tàn với giá thuê ba nghìn năm trăm đồng, đến giờ vẫn còn đang trả nợ. Nếu vậy thì rốt cuộc đối tượng bị yểm bùa là người bị đâm hay người đâm? Bản thân làm việc vất vả, lại vì sợ suất mà lâm vào cảnh khó khăn quẫn bách. Quách Tương Oánh không còn cả tâm trạng để khóc, chị đào đâu ra năm triệu nữa đây.

(Loẹt xoẹt...)

Lại tới rồi. Trong tai lại vang lên thứ âm thanh kỳ lạ. Âm thanh đó giống như tới từ một nơi rất xa, giống như đốt pháo ở giữa đồng hoang, không có chút tiếng vọng nào, nhưng lại có tạp âm “lép bép lép bép”.

Dần dần, dường như âm thanh bắt đầu tụ lại, một giọng nữ xuất hiện.

(Đi theo con suối chảy dọc bờ đê... Rừng trúc thênh thang...)

Quách Tương Oánh cảm thấy dường như mình hiểu được phần nào, nhưng nó cũng xen lẫn thứ ngôn ngữ chị không hiểu... À, đúng rồi, nó hơi giống tiếng phát thanh trên radio vậy! Quách Tương Oánh không kìm được khẽ kêu thành tiếng.

Mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của người phụ nữ bên cạnh, chị nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe âm thanh đó.

(Loẹt xoẹt... Đầu khu phố cũ... Đi thêm hai bước...) (Lại đi tiếp... Trên đường... Taiheichou [2.] ...)

“Cô Quách Tương Oánh! Cô Quách Tương Oánh!”

Quách Tương Oánh chìm đắm vào âm thanh ở trong đầu, đến khi điều dưỡng gọi tới lần thứ tư chị mới hoàn hồn.

Chị đi theo điều dưỡng vào phòng khám, ngồi đợi trên ghế khám bệnh theo chỉ dẫn.

“Xin đợi một lát, bác sĩ vẫn đang khám cho một bệnh nhân khác ở phòng bên.”

Quách Tương Oánh gật đầu, giờ chị mới nhận ra các phòng khám đều thông nhau, hai bên đều có lối đi vào một phòng khám khác. Chị cũng phát hiện âm thanh đó lúc này đã dừng lại.

Không biết bao lâu sau, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào. Anh ta tháo gương đeo đầu trông giống đèn đội đầu của thợ mỏ xuống, đặt nó lên bàn.

“Cô Quách à?”

Bác sĩ nhìn Quách Tương Oánh, chị gật đầu, “ừm” một tiếng.

“Hôm nay cô thấy khó chịu ở đâu?”

“Tôi rất đau đầu.”

“Rất đau đầu? Cổ họng có khó chịu không?”

“Ồ không”

“Thế có sổ mũi không?”

“Không, chỉ đau ở đây.” Quách Tương Oánh chỉ vào mang tai, vạch thẳng lên thái dương. “Rồi lên tận chỗ này. Đau một trận rồi không đau nữa, sau đó sẽ đột nhiên đau trở lại, càng lúc càng đau.”

“Vậy có thể là chứng đau nửa đầu, nhưng chúng tôi là khoa Tai mũi họng, nếu chỉ là đau đầu đơn thuần, tôi sẽ chuyển cô sang khoa Nội thần kinh.”

“Không không, là tai, tai tôi sẽ ù đi, liên tục phát ra âm thanh kỳ lạ.”

Bác sĩ nhìn Quách Tương Oánh bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

“Ừm, cô cảm thấy ù tai à? Vậy để tôi kiểm tra bên trong tai cô trước.”

Bác sĩ cầm lấy một thứ hình dùi nhọn, đút vào ống tai của Quách Tương Oánh, quan sát rất chăm chú.

Sau khi kiểm tra cả hai bên, bác sĩ ngồi lại trước máy tính, vừa đánh máy vừa giải thích bước kiểm tra tiếp theo:

“Trước mắt không thấy có gì khác thường, nhưng nguyên nhân gây ra ù tai rất phức tạp, tôi sẽ sắp xếp kiểm tra thính lực giúp cô, chúng ta có thể phải chụp cắt lớp vi tính hoặc chụp cộng hưởng từ nếu cần.”

“Chụp cắt lớp vi tính hoặc chụp cộng hưởng từ ư? Còn phải kiểm tra thính lực nữa à?”

“Phải.”

“Nhưng thính lực của tôi chắc không có vấn đề gì chứ? Tôi chỉ nghe thấy có ai đó đang nói chuyện thôi mà.”

Bác sĩ ngừng đánh máy, quay người nhìn Quách Tương Oánh.

“Nghe thấy có người nói chuyện?”

“Có một cô gái, liên tục nói những lời tôi nghe không hiểu.”

“Nhưng cô khẳng định là có người đang nói chứ?”

“Tôi khẳng định. Cô ta chủ yếu nói bằng tiếng Đài, nhưng có một số chỗ tôi nghe không hiểu, có thể đó là tiếng Nhật.”

Bác sĩ trầm tư một hồi, cuối cùng mới nói:

“Đôi khi có thể vì áp lực trong cuộc sống quá lớn, nên sẽ xuất hiện tình trạng như của cô. Trước hết tôi sẽ chuyển cô đến khoa Tâm thần để khám thử xem, sau khi thích nghi với áp lực có thể sẽ tốt hơn, được chứ?”

“Khoa Tâm thần sao? Tôi có bị thần kinh đâu!”

“Cô Quách, nghe tôi nói đã, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, khoa Tâm thần chỉ giúp cô thích nghi với áp lực thôi, không đáng sợ như cô nghĩ đâu!”

Tuy bác sĩ đang mỉm cười, nhưng Quách Tương Oánh cảm thấy rất đáng sợ.

Khoa Tâm thần... Đó chẳng phải là nơi của những người điên ở sao? Đừng đùa nữa!

“Tôi không muốn. Tôi không có vấn đề gì về tâm thần cả.”

“Cô Quách...”

Quách Tương Oánh sợ đến mức chạy ra khỏi phòng khám, sau lưng của mồ hôi lạnh, cả khi điều dưỡng đuổi theo đằng sau, chị còn cho rằng cô ta muốn bắt mình nhốt vào nhà thương điên.

“Đợi đã! Cô Quách, thẻ bảo hiểm của cô này!”

Quách Tương Oánh nhận thẻ bảo hiểm với vẻ mặt áy náy, luôn miệng xin lỗi. Chị thấy biểu cảm của điều dưỡng giống một khúc gỗ, ánh mắt như muốn nói “Nhìn đi, cô đúng là bị thần kinh rồi”.

Chị chạy khỏi tòa nhà khám bệnh trong bộ dạng thảm hại, men theo lối đi bộ được bao quanh bởi hàng rào kim loại, đi đến ngã tư đường Lập Nông, đối diện có người bán thịt ngỗng và màn thầu. Chị đột nhiên cảm thấy đói cồn cào, nhưng thịt ngỗng thì quá đắt, thế là chị mua một chiếc bánh cuộn hành. Lúc này, điện thoại trong túi reo lên, là Ngô Sĩ Thịnh.

Trải qua cả một ngày giày vò, Quách Tương Oánh rất bơ vơ, thấy Ngô Sĩ Thịnh mãi đến giờ này mới gọi lại, trong lòng chị tràn đầy lửa giận. Vừa bắt máy chị đã mắng gã vô lương tâm, sau đó mới kể lại những khổ sở mà mình nếm trải suốt cả ngày. Nhưng Ngô Sĩ Thịnh ở đầu bên kia chỉ lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Phải bồi thường bao nhiêu?”

“Không biết, có lẽ công ty sẽ giúp đỡ.”

“Công ty sẽ giúp đỡ? Cô ngây thơ quá, đám người giàu đó sao có thể giúp cái loại gái già mồm méo mắt lé như cô cơ chứ. Nếu thực sự phải bồi thường, cô đi tìm bà chị cả giàu có của cô mà vòi.”

“Tìm chị cả tôi? Chị ấy đâu có nợ tôi!”

“Thế tôi nợ cô chắc!”

“Trước đây tôi cũng lấy tiền tiết kiệm ra giúp anh bồi thường, còn chuyển đến căn nhà tồi tàn đó cùng anh còn gì!”

Quách Tương Oánh rảo bước nhanh hơn, để tránh bị người khác nhìn thấy mình đang khóc.

“Ừm... Cho dù cô muốn tôi giúp, tôi cũng chẳng đào đâu ra tiền cả.”

“Anh làm việc chăm chỉ, đừng đánh bạc nữa, chúng ta vẫn có cơ hội...”

“Có cơ hội? Ban đầu lúc sự nghiệp của tôi đang tốt, đáng lẽ không nên lấy một đứa hãm như cô!”

“Lúc anh phải đền tiền tôi có rời bỏ anh không? Giờ anh lại nói cái quái gì thế?”

“Sao cô không nghĩ xem tôi phải ăn gì? Trong tủ lạnh toàn là thức ăn hỏng, thối chết đi được!”

“Anh có tiền thì đi mà mua! Quán cơm tự chọn người ta đồng ý cho không tôi đã là tốt rồi, anh còn chê ư? Anh có tiền mua rượu, sao không đi mua đồ ăn tươm tất một chút!”

Quách Tương Oánh nghe thấy tiếng nồi rơi xuống đất, sau đó là tiếng đĩa vỡ.

“Anh đang ở nhà à?... A lô! A lô!”

Ngô Sĩ Thịnh không trả lời, Quách Tương Oánh tức giận cúp máy.

“Rõ ràng biết không có tiền để nạp điện thoại, còn cố ý lãng phí...”

Tuy Ngô Sĩ Thịnh rất đáng ghét, nhưng khi đi qua chợ vãn trên đường Đông Hoa, nhìn thấy những món ăn nấu sẵn rực rỡ sắc màu, đột nhiên Quách Tương Oánh cảm thấy Ngô Sĩ Thịnh cũng tội nghiệp. Bản thân chị có thức ăn thừa ở quán cơm tự chọn để ăn, thỉnh thoảng còn được cả đùi gà, nhưng Ngô Sĩ Thịnh thường xuyên chạy xe rất muộn, thức ăn thừa chất đống trong tủ lạnh đều đã bốc mùi.

Quách Tương Oánh bảo chủ quán lấy cho một hộp cơm, còn chọn một chiếc đùi gà giá ba mươi lăm đồng. Nghĩ đến vẻ mặt của Ngô Sĩ Thịnh khi nhìn thấy chiếc đùi gà, chị chợt thấy vui vui.

Nào ngờ sau khi về nhà, Ngô Sĩ Thịnh lại bắt đầu uống rượu.

“Không phải tối anh còn chạy xe sao?”

Quách Tương Oánh muốn giật lấy chai rượu trên tay gã.

“Liên quan đếch gì đến cô, biến đi!”

Ngô Sĩ Thịnh đẩy Quách Tương Oánh một cái, khiến hông chị đập vào cửa, cơn đau dữ dội ập vào xương chậu, chị đau đến mức phải ngồi xổm xuống mới thở được.

Nỗi hận lại một lần nữa trào dâng, Quách Tương Oánh chạy ra sân ngoài, đẩy chậu cây cảnh héo quắt, rút ra một chiếc kéo tỉa cành lớn từ trong lốp xe đạp bỏ đi. Chị cầm kéo xông vào trong nhà, chỉ thẳng Ngô Sĩ Thịnh, quát to:

“Bỏ rượu xuống!”

Ngô Sĩ Thịnh không thể tha thứ cho việc uy quyền đàn ông của mình bị thách thức, gã bật dậy khỏi chiếc ghế đẩu, vả cho Quách Tương Oánh một phát, Quách Tương Oánh lập tức ngã xuống như một bức tượng.

Ngô Sĩ Thịnh đá cây kéo ra, dùng sức đạp mấy cú vào bụng Quách Tương Oánh, do lực mạnh, trong lúc vung chân, gót chân gã còn đá vỡ hộp cơm Quách Tương Oánh mới mua về, đùi gà và rau cải rơi vãi trên mặt đất, dính đầy tóc và bụi.

“Đ.m mày! Con hãm!”

Ngô Sĩ Thịnh vớ lấy chìa khóa xe, xông ra khỏi nhà.

Thank for your donation!

Lợi thế của việc gia nhập đội xe taxi truyền thống chính là cảnh sát giao thông không hay kiếm chuyện với đám tài xế phái cử như bọn họ. Nếu tự mình dùng phần mềm để nhận cuốc, Ngô Sĩ Thịnh sẽ không dám lái xe chở khách trên đường sau khi có chút hơi men.

Gã nhận cuốc thông qua thiết bị vệ tinh, đỗ xe bắt khách ở địa điểm cố định dọc đường Đông Trung Hiếu, sau vài cuốc, trừ đi phí dịch vụ phải trả cho Công ty taxi, gã cũng đủ tiền rượu rồi. Vốn dĩ tối nay Ngô Sĩ Thịnh muốn rủ A Cường uống rượu, nhưng con mụ hãm đó làm ầm ĩ một trận như thế, khiến gã hoàn toàn không muốn về Bắc Đầu. Đêm nay ngủ ở trạm nghỉ Kiến Quốc vậy, Ngô Sĩ Thịnh căm giận nghĩ.

Ngô Sĩ Thịnh dừng xe ở trước cửa hàng tạp hóa quen, mua liền một lúc hai mươi tư lon bia Đài.

So với buổi sáng, ở trạm nghỉ lúc này xe đỗ chưa đến một nửa. Ngô Sĩ Thịnh đỗ xe vào chỗ ban sáng, trước tiên ngả ghế xuống, sau đó thuần thục cởi cúc áo sơ mi và áo gilê đồng phục, vứt ra ghế sau để khỏi bẩn, ngày mai vẫn có thể mặc tiếp.

Tranh thủ lúc bia còn lạnh, gã nốc hẳn ba lon để xua đi cơn bực dọc trong lòng. Sắp sang tháng Mười, buổi tối trời bắt đầu chuyển mát, mặc áo may ô là vừa đủ, đây chính là thời điểm gã thích nhất. Nếu đêm về khuya hơn thì sẽ hơi lạnh.

Ngô Sĩ Thịnh lấy bao thuốc từ trong hộp găng tay ra, lắc lắc, chỉ còn lại hai điếu. Gã châm một điếu trước, sau đó xuống xe, ngậm điếu thuốc đi về phía đám đàn ông đang tụ tập đánh bạc ở trước phòng tắm.

“Mi có thuốc lá hông?”

Ngô Sĩ Thịnh ngập ngừng nói thứ tiếng Đài dở tệ của mình, nhưng để hòa nhập với mọi người thì đành đánh liều mà nói thôi. Bố gã lên bốn tuổi đã theo ông nội đến thành phố Trường Xuân ở Đông Bắc Trung Quốc để mưu sinh, mãi sau chiến tranh mới trở về, tổng cộng sống ở Đông Bắc mười một năm, nửa câu tiếng Đài cũng không biết nói, giọng phổ thông thì lơ lớ, chỉ có tiếng Nhật là sõi như người Nhật Bản được ăn học đàng hoàng. Ông nội mang gia đình trở về không lâu thì gặp phải sự kiện 228 [3.] , cảnh sát và quân đội bắt bớ bừa bãi dân thường, tiến hành hành quyết bí mật, nhiều người bản xứ [4.] vô tội thậm chí còn bị bắn chết trên đường. Đài Bắc bắt đầu giới nghiêm, mâu thuẫn về hộ tịch ngày một trầm trọng, họ trốn trong nhà không dám ra ngoài, cũng chẳng dám mặc áo xường xám mua ở Đông Bắc nữa.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Ngô Sĩ Thịnh vào làm thợ máy ở xưởng sửa chữa ô tô, mọi người đều nói tiếng Đài, chỉ có gã không biết nói, người khác vừa nghe giọng gã liền cau mày. Gã chỉ biết liên tục nhấn mạnh rằng mình là người Đài Loan chính cống, vì hồi nhỏ bị đưa đi nước ngoài nên mới không biết nói. Cơ mà sau mấy chục năm học hỏi, tuy giọng điệu gã vẫn hơi kỳ cục, nhưng giao tiếp bình thường thì không vấn đề.

“Vô nhởi một ván đi!”

Tiêu Miêu (tên dê xồm) huơ bao thuốc lá Trường Thọ về phía Ngô Sĩ Thịnh.

“Phải nớ, thằng gù! Cược bằng điện thoại của mi ấy!”

“Nỏ được, tháng này đã bội chi rồi! Cho tau vay điếu thuốc trước đã!”

“Mi nợ tau đấy nhé.”

Tiêu Miêu ném bao thuốc Trường Thọ trong tay cho Ngô Sĩ Thịnh.

“Cảm ơn!”

Ngô Sĩ Thịnh đón lấy bao thuốc, rút ngay một điếu châm bằng điếu thuốc đang ngậm, sau đó đi về xe nằm, lặng lẽ tận hưởng cảm giác tỉnh táo do làn khói thuốc cay cay mang lại.

Gần như chỉ là một cái liếc thoáng qua, nhưng Ngô Sĩ Thịnh vẫn nhìn thấy.

Chiếc xe bên phải... Có một cô bé đang ngồi trên ghế lái!

Nhưng khi Ngô Sĩ Thịnh nhìn kỹ lại thì cô bé đã biến mất. Lẽ nào là hiện tượng phản xạ hay khúc xạ ánh sáng gì đó, xuyên qua hai lớp cửa kính ô tô, tạo thành ảo ảnh sao? Nhưng ở đây toàn là đàn ông, sao lại có bóng con gái.

Lúc này gã mới sực nhớ ra bên phải chính là chiếc xe biển trắng bị vứt bỏ mà gã tự tiện mở cửa hổi sáng. Gã đang định xuống xe kiểm tra, lại nhoáng thấy cái bóng đó, cái bóng của cô bé đang quay đầu nhìn gã!

Ngô Sĩ Thịnh lùi một bước theo phản xạ, chân đạp lên khung xe, cả người ngã nhoài ra ngoài xe.

Đó là...?

Ngô Sĩ Thịnh ép mình đứng dậy ngay lập tức, mặc cho xương cụt đau buốt. Gã xoa lưng dưới, thu hết can đảm bước đến bên ghế lái của chiếc xe biển trắng, sau đó mở cửa cái rầm.

Không có ai.

Ngô Sĩ Thịnh đang chuẩn bị thở phào thì lại nhìn thấy một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn.

Cái máy ghi âm cát xét đó! Rõ ràng mình đã cất vào trong hộp găng tay rồi mà!

Gã run rẩy cầm chiếc máy ghi âm đang ở trên ghế lái lên, nhấn vào nút phát.

(Soạt... Soạt... Minako?... Loẹt xoẹt... Tôi muốn nói... Loẹt xoẹt...)

Minako? Là tiếng Nhật à!

Rõ ràng mình không quay băng... Tại sao lại tự động chạy về đoạn hồi sáng đã nghe...?

Ngô Sĩ Thịnh sợ hết hồn, đánh rơi chiếc máy ghi âm xuống đất.

Cuộn băng ghi âm bên trong vẫn tiếp tục chuyển động.

(Minako... Loẹt xoẹt... Buông tha tôi đi... Loẹt xoẹt...)

Ngô Sĩ Thịnh không dám tin vào tai mình, gã cầm lấy máy ghi âm, chạy đến chỗ Tiêu Miêu, bật cho mọi người nghe.

“Mi đang nghe băng khiêu dơm à?”

Tiêu Miêu nói xong, mọi người ồ lên cười hô hố. Ngô Sĩ Thịnh cảm thấy có thể do mình quá mệt, hoặc thực sự quên không để máy ghi âm về chỗ cũ nên mới sợ vỡ mật như một thằng ngốc thế này.

Gã quay về chiếc xe biển trắng, bỏ máy ghi âm vào trong hộp găng tay rồi sập mạnh của xe lại.

Quách Tương Oánh nằm co quắp trên sàn nhà, cằm và bụng đau ê ẩm từng cơn khiến chị không muốn bò dậy. Chị he hé bên mắt phải không bị sưng, nhìn chiếc đùi gà lăn lóc trên mặt đất, không cầm lòng được nức nở khóc.

Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này:

Quách Tương Oánh nhìn không gian trước mặt mà đáng lẽ là phòng khách, nhớ lại hồi còn ở căn chung cư nhỏ trên phố Tôn Hiền. Lúc đó tuy hai vợ chồng đều rất vất vả, còn phải trả tiền vay mua nhà, nhưng dẫu sao vẫn là nhà của mình, cô con gái Đình Đình vẫn ở bên cạnh họ. Thực ra Đình Đình vô cùng hiếu thảo, các bạn học đều lên cấp ba, nhưng vừa nghe tin bố bị đuổi việc, nó liền tự nguyện xin đi học lớp bổ túc ban đêm.

Không chỉ vậy, ban ngày Đình Đình còn đi làm thêm, san sẻ gánh nặng kinh tế cho gia đình. Quách Tương Oánh cảm thấy ân hận, chị rất nhớ cái gia đình ấy... Để an ủi bản thân rằng Đình Đình chưa bỏ đi xa, Quách Tương Oánh mang đến nơi này cặp sách và bộ đồng phục thêu tên “Ngô Tuệ Đình” mà Đình Đình để lại, còn cả mấy món trang sức lặt vặt mà con bé từng dùng, nhưng bị Ngô Sĩ Thịnh vứt đi rồi. Chỗ này có thể coi là nhà sao? Hai cái ghế đẩu nhỏ, bạn cũng chẳng có, dưới sàn bày một chiếc ti vi nhặt từ chỗ bà đồng nát đầu ngõ, dây điện màu xanh và đen nằm vương vãi trên mặt đất, để thu được tín hiệu ti vi còn phải dán ăng ten tự quấn lên cửa sổ...

Hối hận.

Nếu lúc đó Ngô Sĩ Thịnh không bị đuổi việc, nếu lúc đó không đâm phải người ta, nếu lúc đó vợ chồng họ không trút giận lên Đình Đình... Những chuyện này Quách Tương Oánh đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần, khi không làm việc, không cãi nhau, chị đều nhớ Đình Đình. Đình Đình chỉ có một, tại sao trước đây chị không hiểu điều này?

Quách Tương Oánh ngồi dậy, phát hiện một con chuột nhắt đang chun mũi đánh hơi gần cái đùi gà. Chị vội vàng đuổi con chuột đi, cầm đùi gà vào rửa dưới vòi nước trong nhà vệ sinh, gặm hai, ba miếng đã hết nhẵn thịt, kể cả gân cũng ăn sạch sành sanh.

Chị vào bếp, bật máy đun nước, trong lúc đợi nước sôi, chị bắt đầu thu dọn thức ăn và đĩa vỡ trên mặt đất. Vừa ngồi xổm xuống, mùi thiu thối đã làm chị sặc, thở không ra hơi, còn kinh hơn mùi thức ăn thừa mà chị thu dọn ở trung tâm thương mại. Khó khăn lắm mới dùng báo gói lại sạch sẽ được, nhưng còn mùi chua của canh rau nước thịt bám trên nền nhà, nếu không xịt chất tẩy rửa thì không thể khử nổi.

Quách Tương Oánh bước lên cầu thang gỗ chật hẹp. Mỗi bậc thang chỉ rộng khoảng 30 xen ti mét, giẫm lên sẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt”, dù vậy cầu thang gỗ có bề mặt trơn bóng, ấm áp lại là phần mà Quách Tương Oánh thích nhất trong căn nhà tôn này.

Leo được một nửa, bụng Quách Tương Oánh đột nhiên đau thắt. Đùi gà hỏng rồi à? Vừa nghĩ vậy, chị vừa kéo áo lên kiểm tra, thấy trên rốn xuất hiện một vết bầm lớn, nhưng càng lên gần tầng hai, ánh sáng càng mờ, chị cũng không dám chắc đó là vết bầm.

Kẽo kęt.

Quách Tương Oánh nghe thấy tiếng động từ trên đỉnh đầu truyền xuống, lập tức ngẩng đầu nhìn lên cầu thang.

Có người?

Chị nheo mắt nhìn, nhưng chỉ thấy một vùng tối om trên đầu cầu thang.

Lẽ nào lại là âm thanh kỳ lạ đó sao?

Chị nhíu mày. Không đúng. Âm thanh đó không rõ ràng như thế này.

Đúng lúc chị đang nghĩ vậy, một tiếng ồn nhức óc vang lên, nghe “loẹt xoẹt loẹt xoẹt” giống tiếng vặn núm radio.

(Loẹt xoẹt... Năm... Loẹt xoẹt...) (Đi theo con suối chảy dọc bờ để... Rừng trúc thênh thang...) (Soạt... Soạt... Minako? Minako?...) (Loẹt xoẹt... Tớ là Xảo Xá đây... Loẹt xoẹt...)

Cơn đau đầu dữ dội lại lan từ mang tai lên đến thái dương, lần này còn đau cả hai bên. Quách Tương Oánh chống hai tay xuống bậc thang, định giảm đau bằng cách gập người thở gấp, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Chị cảm thấy mắt mình dường như sưng lên từng chập theo nhịp tim và bị đẩy ra khỏi hốc mắt, sắp nổ tung. Không phải chị sắp biến thành người mù chứ... Quách Tương Oánh gắng gượng mở mắt, định kiểm tra xem rốt cuộc mình còn nhìn thấy gì không, nào ngờ giữa cầu thang tối tăm đột nhiên xuất hiện ánh sáng, có vẻ như phát ra từ phòng ngủ.

Chị bò lồm cồm lên cầu thang, chợt ngửi thấy mùi thơm dìu dịu, còn loáng thoáng có tiếng nước chảy, ngẩng đầu nhìn thì thấy trước mắt xuất hiện một rừng trúc xanh lớn, gió mát hiu hiu mang theo vị ngọt dịu đặc trưng của trúc, cùng tiếng xào xạc giống như gảy đàn cầm. Một cô bé trông khoảng mười hai, mười ba tuổi đang đứng giữa rừng trúc, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài lồng chiếc váy yếm sẫm màu, chân xỏ đôi giày búp bê bước tới. Cô bé để kiểu đầu bát úp, tóc ngắn hai bên ôm sát tai, nhìn từ xa có vẻ như đang cười với Quách Tương Oánh.

Quách Tương Oánh ngẩn người ra... Dáng vẻ này... rất giống Đình Đình hồi tiểu học...

Cô bé chìa cánh tay nhỏ, phát ra tiếng cười như lục lạc.

(Năm... Lòng bồn chồn...) (Ta đi theo con suối chảy dọc bờ đê...)

“Cháu... cháu là ai?”

Cô bé không trả lời, quay ngoắt người chạy vào sâu trong rừng trúc.

Quách Tương Oánh vội vàng bò dậy, đuổi theo vào rừng trúc.

Bóng áo trắng luồn lách trong rừng trúc như một cơn gió, thoáng thấy cô bé chạy sang bên phải, vừa nhìn thấy một chấm nhỏ thì cô bé đã lập tức chuyển sang bên trái. Quách Tương Oánh cố gắng đuổi theo phía sau, mùi hắc của lưu huỳnh dần lan tràn trong không khí, hơi nước dày đặc che khuất lối nhỏ chị đang đi, tầm nhìn bị thu hẹp lại chỉ giới hạn trong khoảng cách hai bước chân.

(Xuyên qua rừng trúc mênh mông...)

Phiến đá dưới chân phủ đầy rêu, rất trơn, Quách Tương Oánh lần theo âm thanh, dò từng bước nhỏ về phía trước. Tiếng suối chảy đã to hơn, nghe có vẻ ở đầu bên kia rừng trúc, nơi sát vách núi.

(Lại đi tiếp... Dừng ở trước dịch trạm...)

Sau khi băng qua rừng trúc, từ đằng xa Quách Tương Oánh nhìn thấy một tòa nhà thông tầng không có tường ngoài, vì kèo kiểu phương Tây, trên mái nhà có trổ ba cửa sổ.

Đây chính là “dịch trạm (trạm xe)” mà cô bé nói sao? Trông rất giống kiến trúc thời cổ...

Quách Tương Oánh tiếp tục đi theo cô bé, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc Nam Quản [5.] và ca dao tiếng Đài du dương, càng lúc càng có nhiều người. Phụ nữ mặt trắng mặc kimono bước lạch cạch trên đường, đàn ông mặc com lê hoặc quân phục đắc chí cười hô hố. Hai bên đường có vô số nhà hàng, khách sạn.

(Ta lại đi tiếp... Nhìn xem... Đằng trước sẽ phải nhìn thấy...)

Du khách trên đường đi đi lại lại, kẻ nói người cười, Quách Tương Oánh cảm thấy mình như bước vào một vùng đất lạ, nhà tưởng niệm, viện điều dưỡng, câu lạc bộ, khu tĩnh dưỡng, lâm trường, nơi nào cũng có những người cười tươi rói. Quách Tương Oánh nhớ lại lúc mình thu dọn bát đĩa ở trung tâm thương mại, cũng từng trông thấy cảnh tượng tương tự, khi đó chị chỉ cảm thấy ghen tị, nhưng bây giờ chính mình ở bên trong, chị lại bị lây bầu không khí vui vẻ này. Chị và cô bé đi qua một nhà tắm rồi rẽ phải, con đường bắt đầu dốc, kéo dài đến tận bên trên ngọn đồi.

Cô bé dừng chân tại một tòa nhà gỗ hai tầng, tầng hai thụt vào một chút, nhiều người đang đứng ở hành lang ngoài phòng họp lớn, vừa ngắm nhìn cảnh vật bên dưới vừa tán gẫu. Mái nhà lợp ngói Nhật Bản và tường ngoài lát ván gỗ thoát nước mưa trông vừa gọn gàng sạch sẽ, vừa tân thời. Hơn nữa bao quanh tòa nhà là khu sân vườn kiểu Nhật rộng rãi, những loài hoa cỏ không biết tên như ẩn như hiện trong làn sương mù dày đặc, cách đó không xa còn có thác nước nhỏ chảy rì rầm, tỏa mùi trứng thối nồng nặc của lưu huỳnh.

Cô bé quay người, Quách Tương Oánh cuối cùng cũng nhìn chính diện cô bé...

Hai má dày đặc những vết sẹo và nếp nhăn, có mắt, mũi, miệng nhô ra, nhưng lại không đủ sinh khí, trông như thể bức tượng thạch cao, thoạt nhìn giống như bệnh nhân bị bỏng.

Cô bé chỉ vào tòa nhà gỗ, phát ra giọng nói từ một góc nào đó trên cơ thể.

(Minako!)

“Gì cơ?”

(Cô nỏ biết Minako?)

“Nỏ biết...”

(Minako dạy cháu bài hát tiếng Nhựt để hát cho cô nghe mừ!)

"...”

(Rèm cửa mở ra... hơi nước lượn lờ...

Thất Tinh gió nhẹ... hây hẩy thổi đưa...

Thùng thình thùng thình... đì đùng đì đùng...

Mây mù bao quanh... như thực như mơ...)

Tiếng hát đầy nhịp nhàng phát ra từ khuôn mặt giống như mặt nạ, Quách Tương Oánh cảm thấy mình như bị thôi miên, đắm chìm trong giọng hát mang phong cách Edo của cô bé. Quách Tương Oánh không hiểu ca từ, nhưng từ tiếng hát chị lại có thể dễ dàng hiểu được toàn bộ vùng đất lạ này, đã rất lâu rồi chị không được vui vẻ như thế.

Cô bé lại chia tay ra, giống như đang mời Quách Tương Oánh tham gia yến tiệc.

(Bây chừ... Cô có đồng ý đi theo cháu không?)

Quách Tương Oánh chìa tay ra, đặt lên lòng bàn tay mềm mại của cô bé, khẽ gật đầu.

Xuôi theo con đường trên triền đồi, rừng trúc ngày càng rậm rạp, tiếng hát dưới chân đồi cũng theo đó mà tan vào hư vô mờ mịt.

Cô bé dẫn Quách Tương Oánh tung tăng tiến vào sâu trong rừng trúc. Vì ánh mặt trời không xuyên qua được nên vô cùng mát mẻ.

(Minako nỏ quan tơm đến cháu... Trốn rồi... Minako trốn đến khu thổ dân ở quận Tân Cao rồi...)

Cô bé đột nhiên dừng bước, òa khóc.

“Minako? Đó là ai?”

(Minako là Minako chứ ai... Cậu ấy nỏ quan tơm đến cháu, trốn đến quận Tân Cao rồi...)

“Không quan tâm cháu? Quận Tân Cao? Đó là...”

Quách Tương Oánh líu cả lưỡi. Chị nhìn thấy máu đen chảy ra từ hạ thể của cô bé, chảy dài từ dưới chiếc váy yếm sẫm màu dọc theo đùi đến mắt cá chân, rồi luồn vào trong giày búp bê.

(Xấu hổ... Cháu xấu hổ quá...)

Mặt của cô bé không có ngũ quan, nhưng có thể phát ra tiếng khóc lớn khác thường. Cô bé khóc mỗi lúc một to, Quách Tương Oánh đang định chạy đến vỗ về, an ủi thì cô bé lại quay người chạy vào trong rừng trúc.

Quách Tương Oánh đuổi theo, thấy cô bé giống như không khí, luồn lách trong bụi trúc rậm rạp dày đặc mà không gặp trở ngại chút nào. Qua khe hở, Quách Tương Oánh nhìn thấy cô bé ngồi xổm ở bên trong, vùi mặt vào giữa hai chân khóc nức nở.

Quách Tương Oánh muốn gạt bụi trúc ra nhưng bụi trúc không mảy may động đậy.

Như thể làm bằng sắt vậy.

Lúc này, một cô gái mặc kimono, tóc dài xõa ngang vai, từ đằng sau bước từng bước đến gần cô bé. Mặc dù cách bụi trúc, vốn không nhìn rõ vẻ mặt của cô gái tóc dài đó, nhưng Quách Tương Oánh có thể cảm nhận được sát khí của cô ta.

(Minako?)

Cô bé ngẩng đầu, thút thít ngước nhìn cô gái tóc dài bằng vẻ mặt giống như mặt nạ.

Cô gái tóc dài vươn những ngón tay trắng nõn thon dài, bóp vào cổ họng của cô bé.

“Đợi đã! Dừng tay!”

Quách Tương Oánh nhìn thấy cô bé bắt đầu vùng vẫy. Đôi tay nhỏ bé liều mạng chống cự sức mạnh của cô gái tóc dài, chân yếu ớt giẫm đạp lên bụi đất và lá rụng...

Quách Tương Oánh bắt đầu lục tìm trên mặt đất gần đó, phát hiện ra chiếc bẫy kẹp sắt bắt gấu và mẩu dây thừng đứt đoạn, đều là những thứ vô dụng. Chị gạt lá rụng và cành gãy sang một bên, tiếp tục tìm, cuối cùng cũng tìm được một hộp dụng cụ, chắc là của thợ săn sơ ý để quên. Chị mở hộp dụng cụ, lấy cưa và búa từ bên trong ra, vừa cưa vừa gõ, khó khăn lắm mới xẻ được bụi trúc thành một lỗ rộng chừng 30 xen ti mét. Cô bé ấy sắp chết trong tay cô gái tóc dài rồi... Mặc cho da và tóc bị ngọn trúc sắc nhọn cửa rách cắt đứt, Quách Tương Oánh bò vào trong bụi trúc với cơ thể ướt đẫm máu.

Hỏng bét...

Đột nhiên, một cơn đau dữ dội nhói lên từ cẳng chân Quách Tương Oánh.

Chị cảm thấy dường như mình đã giẫm phải cái bẫy bắt gấu, ngã vào trong một hố sâu tít tắp. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!