← Quay lại trang sách

Chương 2 Khe hở

Để loại bỏ mồ hôi lạnh và sự khó chịu mà nỗi sợ vừa nãy gây ra, Ngô Sĩ Thịnh cầm quần áo đi tắm. Trong phòng tắm chỉ có một bóng đèn sợi đốt, vì vậy chỗ sáng nhất là ngăn thứ hai, các ngăn khác đều tối om, nhất là ngăn cuối cùng, gần như phải tắm trong bóng tối. Tranh thủ lúc không có ai dùng ngăn thứ hai, gã sải bước đi vào, vén tấm rèm nhựa mốc meo.

Nền nhà dính nhơm nhớp, trông hơi giống tinh dịch. Ngô Sĩ Thịnh lập tức vặn vòi nước, nước mát lạnh phun ra từ vòi hoa sen. Gã xoa xà phòng thành bọt, kỳ cọ qua loa cơ thể và tóc, sau đó mau chóng giội sạch. Tắm ở nơi như thế này chẳng thấy thoải mái chút nào. Có điều đến nước này, từ lâu gã đã chẳng còn tâm trạng nhàn nhã như lúc kiếm được tiền, chậm rãi tận hưởng thời gian tắm rửa nữa. Cũng không biết đã bao lâu kể từ lần cuối dẫn Đình Đình và vợ đến khách sạn cao cấp ở Tân Bắc Đầu tắm suối nước nóng rồi.

Nước xà phòng màu trắng từ phía dưới ngăn tắm chảy ra, lênh láng khắp nền gạch men ố vàng. Nguyên nhân khiến những viên gạch men màu trắng biến thành màu vàng tởm lợm chắc là do có người tiểu trực tiếp lên sàn lúc tắm. Nhưng thứ kinh tởm hơn là mấy chục xác gián chất đống ở chỗ cống thoát nước, mọi người nhìn đều cảm thấy buồn nôn, nhưng chẳng có ai muốn đi dọn cả. Có lẽ vì đống xác gián đó nhìn từ xa giống quả cầu màu đen do tóc quấn thành, lâu dần cũng quen.

Ngô Sĩ Thịnh lấy khăn lau sạch cơ thể, nghĩ đến nội dung của cuộn băng ghi âm vừa nãy.

Giọng của người đàn ông đó giống như đang xin tha, nhưng không hề giống lời đùa giỡn lúc cực khoái, người khác cho rằng nó là băng khiêu dâm, chủ yếu do cái từ nghe giống tiếng Nhật đó à? Rốt cuộc Minako nghĩa là gì? Hồi nhỏ Ngô Sĩ Thịnh từng rất mê một ngôi sao nữ Nhật Bản tên là Hạ Mục Nhã Tử. Hai chữ Nhã Tử trong tiếng Nhật hình như đọc là Masako, vậy thì Minako là tên của một cô gái người Nhật chăng?

Ngô Sĩ Thịnh vừa lau đầu vừa ra khỏi phòng tắm. Lúc đang suy nghĩ về vấn đề này, gã bỗng cảm thấy có người từ trong phòng tắm nhìn mình chằm chằm, gã bèn quay đầu lại.

Không thấy bất cứ thứ gì, nhưng gã lờ mờ cảm nhận được một khối khí bất thường, mật độ khác với không khí xung quanh, một khối khí làm người khác khó chịu tỏa ra từ vị trí cao ngang thắt lưng gã.

Gã chưa bao giờ có cảm giác này khi đi tắm trước đây. Bọn Tiêu Miêu vẫn đang đánh bài, thỉnh thoảng lại bật ra những tiếng cười ngạo mạn, mọi thứ vẫn như thường ngày, chỉ có mình là khác, chuyện này là sao?

Ngô Sĩ Thịnh ra sức lắc đầu, muốn rũ bỏ những suy nghĩ tự làm mình chán ngán khó chịu. Gã trở lại bên xe, treo áo may ô cùng khăn tắm ẩm ướt lên giá sắt ở ô đỗ xe để phơi cho khô, sau đó vứt những lon bia Đài đã uống hết vào trong núi rác chất thành đống bên cạnh cột xi măng. Gã giơ nắm tay phải lên, khớp ngón trỏ và ngón giữa hơi sưng đỏ, đó là phản ứng viêm sau khi đánh vợ.

Ngô Sĩ Thịnh nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhó làm người khác chán ghét của Quách Tương Oánh, đuôi mắt cụp xuống, lông mi ngắn giống như từng bị cháy, lúc nào cũng dẩu môi như muốn lải nhải cằn nhằn. Nếu mũi thẳng được thì đã không làm người khác ngứa mắt đến vậy, nhưng sống mũi của cô ta lại phát triển không đầy đủ, hai lỗ mũi hếch lên giống chó tạo thành hai cái lỗ trên mặt, trông như thể lúc nào cũng khinh khỉnh. Ngô Sĩ Thịnh lấy làm ngờ lắm, hồi trẻ vợ gã không phải cũng là mỹ nhân sao? Bản thân gã thực sự cảm thấy rất hãnh diện khi dắt cô ta lên lễ đường thì mới lấy cô ta, sao lại thành ra bộ dạng như bây giờ?

Gã ngồi lại vào xe, hạ gương chiếu hậu xuống, nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc. Người đàn ông anh tuấn phóng khoáng đã chạy đâu mất rồi? Tại sao mí mắt lại sụp xuống như thế này: Da má cũng trở nên sần sùi. Trước đây gã luôn khoe khoang tự đắc rằng “cho dù ngày ngày vào quán rượu thì vẫn đẹp trai như thường”, kết quả là giờ cũng phì bụng bia ra rồi, vì gã ngồi li lái xe quá lâu nên lưng cũng còng đi trông thấy, còn bị đặt biệt danh là “thằng gù”...

Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì mà bị ông trời đùa giỡn như thế này:

Ngô Sĩ Thịnh lại châm thuốc, giật nắp một lon bia Đài mới.

Uống hết chỗ bia Đài đã mua mà vẫn không buồn ngủ. Ngô Sĩ Thịnh đổi tư thế, kê gối sau lưng, gác hai chân lên vô lăng, lấy chăn hè chặn ánh sáng nhấp nháy khó chịu của đèn tuýp, mãi mới dần buồn ngủ.

Không ngờ vừa ngủ chưa được bao lâu thì điện thoại lại reo.

Đang mơ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Ngô Sĩ Thịnh nổi cơn thịnh nộ, bắt máy cũng hết sức cục cằn.

“Chi rứa?”

“Xin hỏi có phải anh Ngô Sĩ Thịnh không?”

Đầu dây bên kia là một giọng nữ mà gã chưa nghe bao giờ. Ngô Sĩ Thịnh sững ra. Đã rất lâu rồi gã không gọi điện cho người phụ nữ nào, sao lại có người gọi tới? Vốn dĩ gã định cúp máy luôn, nhưng người phụ nữ đó lại nói tiếp:

“Vợ của anh ngã từ trên tầng xuống bị thương, giờ đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện đa khoa Cựu chiến binh Đài Bắc, anh có thể qua đây không?”

“...”

Ngô Sĩ Thịnh suýt nữa cười thành tiếng. Ngã từ trên tầng xuống? Các cuộc điện thoại lừa đảo bây giờ vẫn còn dùng trò cũ rích này à?

“Anh Ngô?”

“Nói cho cô biết, tôi không có tiền đâu, đi tìm người khác ấy.”

“Hả?” Nhận được câu trả lời ngoài dự tính, rõ ràng người phụ nữ hơi ngạc nhiên: “Không phải! Anh Ngô hiểu nhầm rồi, vợ anh bị thương rất nghiêm trọng, xin anh hãy đến đây ngay lập tức, chúng tôi cần người nhà ký vào đơn đồng ý phẫu thuật.”

Hóa ra là điều dưỡng viên của bệnh viện à?

“Đơn đồng ý phẫu thuật?”

“Phải! Phiền anh đến đây mau, bệnh viện chúng tôi nằm trên đường Hữu Bài, nếu anh gọi taxi thì chắc các tài xế đều biết ở đâu.”

“Tôi chính là tài xế taxi đây.”

“Hả? Ừm, vậy anh có thể đến không?”

Lại là cái giọng điệu đó. Lái taxi thì đã làm sao? Dựa vào cái gì mà coi thường tôi?

“Cần bao nhiêu tiền?”

“Cái này tôi không rõ lắm, phải đợi sau khi phẫu thuật xong mới xác định được... ”

“Tôi không có tiền.”

“Nhưng...”

Ngô Sĩ Thịnh nhìn nắm tay sưng đỏ của mình, đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn.

Con mụ đó vì bị mình đánh nên mới nghĩ quẩn sao?

“Tôi sẽ qua.”

“Được, vậy phiền anh đến đây nhanh nhất có thể.”

Cô điều dưỡng cúp máy. Ngô Sĩ Thịnh dựng ghế lên, các tài xế khác đều đã ngủ, trong trạm nghỉ Kiến Quốc chỉ có một mình gã, cả ngọn đèn tuýp đang nhấp nháy là còn tỉnh.

Khu khám chữa bệnh của bệnh viện đa khoa Cựu chiến binh Đài Bắc nằm trong màn đêm, tuy bên ngoài là màu trắng tượng trưng cho việc cứu người, nhưng Ngô Sĩ Thịnh luôn cảm thấy sờ sợ. Từng có một lần chạy xe tương đối muộn, gặp một vị khách trên dưới năm mươi vội như nhà có tang, nửa đêm canh ba Ngô Sĩ Thịnh đã chở ông ta tới bệnh viện này. Sau đó còn có một vị khách lúc đi ngang qua bãi đỗ xe nhiều tầng của bệnh viện, kể chuyện có người vì bị bệnh lâu ngày nên chán đời mà nhảy lầu. Kể từ lúc đó, ấn tượng của Ngô Sĩ Thịnh với bệnh viện đa khoa Cựu chiến binh Đài Bắc là chỗ đó có rất nhiều người chết.

Gã đỗ xe trên phố Chấn Hưng đối diện với bệnh viện, băng qua đường cái đến khoa Cấp cứu đèn điện sáng trưng nằm ở bên phải. Khoa Cấp cứu lúc 2 giờ sáng giống như chợ rau buổi sớm, có người say rượu làm càn, cũng có người nhà bệnh nhân vì không chờ đợi nổi mà mắng chửi té tát. Ngô Sĩ Thịnh phát hiện có hai, ba người cầm micro đứng ở trước cửa, giống như đang đợi ai đó. Họ vừa nhìn thấy Ngô Sĩ Thịnh bước tới, liền quay lại, gí micro lên sát miệng Ngô Sĩ Thịnh, không để gã đi tiếp. Ngô Sĩ Thịnh rất khó chịu vì hành động đó, buột miệng chửi Đ.M.M, đám phóng viên lập tức lùi lại, nhưng ngay sau đó lại bao vây gã, liu la líu lô không biết đang nói gì.

Vừa vào khoa Cấp cứu, bảo vệ liền giúp gã chặn phóng viên lại, không cho họ đến gần thêm một bước. Ngô Sĩ Thịnh nhào tới quầy lễ tân, hơi rượu nồng nặc phả ra từ miệng gã làm điều dưỡng đang nhập liệu ở quầy không chịu được phải nhăn mũi lại.

“Xin lỗi, tôi là Ngô Sĩ Thịnh, các cô nói vợ tôi...”

Điều dưỡng ở quầy vừa nghe họ tên, lập tức quay người gọi một điều dưỡng khác, cầm bút bi chỉ vào Ngô Sĩ Thịnh:

“Emily, của cô này!”

Cô điều dưỡng có biệt danh Emily ôm một chồng giấy tờ chạy ra ngay lập tức.

“Anh Ngô Sĩ Thịnh phải không? Đi theo tôi, vợ anh đang nằm ở giường 61! Chúng tôi có đơn đồng ý phẫu thuật cần anh ký tên!”

“Tôi biết rồi. À như thế này cần bao nhiêu tiền?”

“Trước mắt đã chụp cắt lớp vi tính, vợ anh bị gãy xương rất nặng! Chị ấy ngã từ tầng hai xuống, chân phải đập thẳng xuống đất, xương gãy rời hết cả, chân trái cũng sưng phù nặng, vì vậy nhất định phải phẫu thuật ngay, nếu không thì...”

“Nhưng tôi không có tiền phẫu thuật, cũng không có tiền cho cô ta nằm viện.”

Emily dừng bước, quay đầu nhìn Ngô Sĩ Thịnh, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

“Không có người nhà nào có thể giúp đỡ sao?”

“Người nhà của cô ta đều là lũ khốn nạn ích kỷ.”

Câu nói này của Ngô Sĩ Thịnh làm Emily hoảng sợ, nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh:

“Hả? Thế còn ai khác không? Người nhà anh thì sao?”

“Nhà chúng tôi nghèo lắm.”

“Vậy tôi sẽ giúp anh liên lạc với cán bộ công tác xã hội, xem có cách gì không.”

Ban đầu Ngô Sĩ Thịnh cho rằng nhất định bệnh viện sẽ từ chối nhận Quách Tương Oánh, nào ngờ điều dưỡng rất kiên nhẫn, cũng rất nhân ái.

“Ừm, được.”

“Vậy anh ở đây ký tên trước đã, chuyện tiền nong chúng ta sẽ nghĩ cách sau. Tôi còn có một bệnh nhân khác, anh cứ đợi ở đây, tôi đã sắp xếp ca mổ cấp cứu cho chị Quách rồi.”

Emily giao giấy tờ và bút bi cho Ngô Sĩ Thịnh, sau đó quay lưng đi ngay.

Ngô Sĩ Thịnh nhìn đôi chân quấn băng gạc của Quách Tương Oánh, trên mặt và cánh tay đều là những vết rách ghê rợn kinh hồn... Cô ta đã làm gì vậy? Nếu thật sự là nhảy lầu, sao lại thành ra bộ dạng gớm ghiếc như thế này:

“Cứu tôi với... Cứu con gái tôi với...”

Nhãn cầu dưới mí mắt của Quách Tương Oánh đang chuyển động rất nhanh, miệng không ngừng nói mở. Nghe đến câu này, Ngô Sĩ Thịnh không kìm được buột ra tiếng hừ mũi khinh khỉnh... Đình Đình không biết đã theo lũ ma cà bông đi bụi ở đâu rồi mà còn nói mấy lời nhảm nhí rác rưởi, có điều... Tuy Ngô Sĩ Thịnh muốn tránh né ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu, nhưng nó lại giống như đã bén rễ từ lâu, không xua đi được.

Nếu giờ gọi cho Đình Đình, liệu con bé có bắt máy không?

Con bé sẽ bắt máy chứ?

Ngô Sĩ Thịnh rút điện thoại trong túi ra, mở danh bạ chỉ có lèo tèo vài số, vuốt đến dòng Đình Đình thì dừng lại.

Thôi bỏ đi.

Chắc chắn vẫn không bắt máy đâu.

Đi hút thuốc còn hơn.

Mấy tay phóng viên vẫn đợi ở cửa, Ngô Sĩ Thịnh đành đi vào trong.

Phía sau phòng cấp cứu có cửa tự động thông sang cầu thang bộ. Ngô Sĩ Thịnh biết không được hút thuốc bên trong bệnh viện, bèn bước xuống dưới, nhìn thấy thứ giống mặt sau biển báo của bãi đỗ xe, liền đẩy cửa thoát hiểm đi ra ngoài.

Bãi đỗ xe ngập tràn mùi cao su và xăng, Ngô Sĩ Thịnh nấp sau một cây cột châm điếu thuốc.

Hút vài hơi, gã cảm thấy mùi vị không sảng khoái như trước, trái lại vị đắng nặng hơn, thành ra hơi chát. Gã ngồi xổm xuống, dựa vào cây cột, rõ ràng có rất nhiều người phải liên lạc, có rất nhiều chuyện cần làm, nhưng não của gã lại đông cứng như xi măng, vì bị tâm trạng oán hận choán đầy... Nếu chết thì sao? Nếu cô ta chết, cuộc đời mình sẽ ra sao? Rốt cuộc mình sống vì lẽ gì? Thật không cam tâm... Sao lại thành ra thế này? Thuốc lá gì đây, khó hút chết đi được!

Ngô Sĩ Thịnh tức giận gí đầu thuốc xuống nền xi măng lạnh lẽo, tàn thuốc cháy đỏ phát ra tiếng xì xì khe khẽ.

Gã trở lại phòng cấp cứu, ngồi bên giường Quách Tương Oánh, lấy điện thoại ra, ấn vào chữ “Đình Đình”.

Điện thoại đã kết nối.

Loa thoại vang lên âm thanh chờ tút tút, nhịp tim của Ngô Sĩ Thịnh dường như lên xuống theo từng tiếng kêu.

“Tút... Cuộc gọi của bạn sẽ được chuyển tiếp đến hộp thư thoại...”

Ngô Sĩ Thịnh ngắt cuộc gọi, cúi đầu thất vọng. Tuy không có gì bất ngờ, nhưng gã luôn hy vọng Đình Đình có thể bắt máy.

Gã lại tìm đến số “Em trai” và ấn gọi.

Âm thanh chờ vang đến giây cuối, cuối cùng Ngô Thịnh Phàm cũng bắt máy.

“A lô! Anh cả à?”

Giọng của Ngô Thịnh Phàm rất rành rọt, không giống như đang ngủ.

“Ừ. Chú vẫn chưa ngủ à?”

“Em chuẩn bị đi chở một người khách, giờ đang ở khu Đông, anh gọi em có việc gì thế?”

“Chú chịu khó thế.”

“Chịu khó mới kiếm được tiền mà... Có rất nhiều khách đi ra từ chợ đêm, kiếm khá lắm!”

“Ra vậy.”

“Rốt cuộc có chuyện gì ạ?”

“Chị dâu chú nhảy từ tầng hai xuống, cần phải phẫu thuật, chú có tiền không cho anh vay với?”

“Hả? Nhảy lầu? Anh lại đánh chị à?”

“...”

“Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy! Ngày trước từng vẻ vang đâu chứng tỏ hiện giờ anh là kẻ thất bại, sao lần nào cũng phải mang chị dâu ra trút giận! Làm tài xế cho tử tế không được à!”

“Không có chuyện đó. Cho anh vay được không, một câu thôi.”

“Được thì được, nhưng có một điều kiện.”

“Gì cơ, còn kèm thêm điều kiện à.”

“Không được vào trạm nghỉ nữa, sau đó cùng em đi gặp bố.”

“Tại sao không được vào trạm nghỉ nữa?”

“Anh vào đó là lại đánh bạc, ai mà chẳng biết!”

“Anh không đánh, hôm nay bọn họ mời anh nhưng anh không đánh.”

Ngô Sĩ Thịnh càng nói càng chột dạ. Rõ ràng vì gã mua bia nên mới không có tiền đánh bạc.

“Em không quan tâm, không được vào chỗ đó nữa, sau đó theo em đi gặp bố, em mới cho anh vay tiền.”

“Tại sao phải đi gặp bố?”

“Anh tự tính xem anh đã mấy năm không về nhà rồi, bố đã đụng chạm gì đến anh chứ?”

“Cái lão lẩm cẩm ấy chẳng được nửa câu tốt đẹp, gặp là cãi nhau ngay, sao phải gặp?”

“Anh nói năng quá khó nghe, lúc nào cũng cảm thấy người khác coi thường mình.”

“Ông ta coi thường anh thật mà!”

“Chỉ là bố không quen nhìn cảnh anh buông thả sa ngã như hiện giờ, chính bố còn ở trong nhà để xe, đâu thể coi thường anh vì anh kiếm ít tiền được!”

“Dù sao thì gặp cũng được, nhưng anh không đảm bảo sẽ không cãi nhau. Giờ chị dâu chú phải phẫu thuật, có thể còn phải ở lại viện, tốn một đống tiền, chú cho anh vay được bao nhiêu?”

“Một trăm năm mươi nghìn, có đủ không? Đây là toàn bộ số tiền tiết kiệm của em hiện giờ đấy.”

“Chắc là đủ. Chọn thời gian mai gặp cái nhỉ.”

“Được, mai em hẹn bố cùng nhau ăn tối.”

“Chậc.”

Ngô Sĩ Thịnh cúp máy, nghĩ đến tối mai lại bị ông già nói này nói nọ, tim cứ xoắn hết cả lại... Hừm, lại thèm uống rượu rồi.

Đúng lúc Ngô Sĩ Thịnh đứng dậy, gã phát hiện có người kéo mép áo mình.

Là Quách Tương Oánh. Cô ta nheo mắt nhìn gã, không biết đang lẩm bẩm gì đó trong miệng.

“Cô nói gì thế?”

“...”

“Tôi không nghe thấy. Tôi đi mua rượu, cô ở đây đợi tôi.”

“Cứu em... Chồng... Minako muốn giết em và Đình Đình...”

Nghe đến đây, một cơn ớn lạnh lập tức từ xương cụt lan ra khắp sống lưng Ngô Sĩ Thịnh.

“Cái gì? Cô nói...”

“Minako!” Quách Tương Oánh nghẹn ngào, hét ra gần như toàn bộ không khí trong phổi, chị tuyệt vọng kéo mép áo của Ngô Sĩ Thịnh, giường bệnh phát ra tiếng kim loại va vào nhau lách ca lách cách. “Cứu em!”

Ngô Sĩ Thịnh thấy Quách Tương Oánh trợn trừng đôi mắt, hai má đầy vết máu mang một biểu cảm như bị trúng tà, gã hất tay Quách Tương Oánh ra theo phản xạ. Là trùng hợp... Minako gì đó vốn là thứ do tưởng tượng mà ra, không có Minako gì cả...

“Cô điên rồi sao! Nói cái quái gì vậy?”

Khóe mắt Quách Tương Oánh rớm lệ, cổ họng chị phát ra tiếng rên rỉ cầu xin.

“Chồng... Là thật mà... Cô ta sắp đến rồi...”

Ngô Sĩ Thịnh vô thức lùi lại một bước. Bàn tay của Quách Tương Oánh chới với trên không, đợi Ngô Sĩ Thịnh nắm lấy, nhưng gã chỉ lùi thêm bước nữa, để lại chị một mình trên giường bệnh, sau đó buông một câu:

“Ngày mai còn phải đi làm, tôi về nhà trước đã.”

Ngô Sĩ Thịnh quay người, rảo bước rời khỏi phòng cấp cứu, quay lại chiếc xe đỗ bên kia đường.

Điên rồi... Cái con mụ hãm tài đó...

Gã vùi mặt vào tay, tâm tư như sóng xô, cảm xúc cũng lên xuống thất thường theo.

Minako... Có sự trùng hợp như vậy sao?

Cuộn băng ghi âm ấy... Thực sự gã đã nghe thấy những từ rất giống ở trong cuộn băng ghi âm ấy, có lúc còn cho rằng đó là tên của một cô gái Nhật Bản... Quách Tương Oánh nói rằng Minako sẽ giết cô ta và Đình Đình... Coi như đã gián tiếp chứng minh phỏng đoán của gã sao? Còn cả cái bóng bé gái kỳ dị đó nữa... Không, không thể có chuyện như vậy... Tất cả chỉ là trùng hợp, đừng nghĩ quá nhiều...

Ngô Sĩ Thịnh nổ máy, rẽ trái vào đường Thạch Bài.

We* l*ove e*book.

Về đến nhà, Ngô Sĩ Thịnh lập tức lao lên tầng hai, cầu thang phát ra tiếng kẽo kẹt dữ dội, vang vọng trong không gian chật hẹp tối đen như mực, nghe có vẻ giống kèn sona. Gã bước vào phòng ngủ, phát hiện có những bức ảnh cả nhà ba người đi chơi công viên giải trí, còn cả vở bài tập của Đình Đình nằm vương vãi trên sàn. Vở bài tập đang mở, những hình vẽ nguệch ngoạc phủ lên đống ô vuông chi chít, khó mà nhận biết được trong tình trạng thiếu ánh sáng, Ngô Sĩ Thịnh bèn vặn công tắc của bóng đèn sợi đốt để xem cho rõ.

Những nét bút chì đen xám lộn xộn phác thảo thành một thứ trông như bụi cây, phía sau bụi cây có vẽ khối sẫm màu hơn, hơi giống tảng đá với cỏ dại mọc bên trên, mà cũng hơi giống mặt người bị tóc che mất. Bên cạnh là hai chữ “Tân Cao” được viết đi viết lại nhiều lần, một số nét bút ấn quá mạnh, thậm chí còn làm rách cả giấy.

Điên rồi... Điên thật rồi...

Đối mặt với những thứ bất thường này, Ngô Sĩ Thịnh nhất thời khó mà tiếp nhận nổi.

Trước đây hình như cô ta có bảo rằng nghe thấy giọng nói... Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Không phải mới một, hai tuần nay sao? Liệu người ta có thể trở thành kẻ điên chỉ trong quãng thời gian ngắn như vậy không?

Ngô Sĩ Thịnh chợt nhớ ra mẹ của Quách Tương Oánh cũng bị điên. Từ sau khi bố cô ta chạy theo người đàn bà khác, trạng thái tinh thần của bà mẹ luôn bất ổn. Trước khi kết hôn, Quách Tương Oánh từng nhắc đến chuyện mẹ cô ta nhiều lần tìm cách tự tử, cuối cùng chị cả Quách Thần San không thể chịu nổi nữa, liền tống mẹ vào bệnh viện tâm thần. Bà sống trong đó đến năm sáu mươi mốt tuổi thì chết. Nhưng bấy giờ Ngô Sĩ Thịnh đang kiếm được tiền, rất tự tin vào cuộc sống của mình, hoàn toàn không ngờ rằng nó sẽ biến thành cục diện ngày hôm nay.

Kết quả là vẫn bị điên...

Ngô Sĩ Thịnh thầm nghĩ, nếu hôm nay gã vẫn thuận buồm xuôi gió, nếu Đình Đình không bỏ đi, thì liệu Quách Tương Oánh có phát điên không? Cả nhà ba người bọn họ có phải luôn được sống những ngày vui vẻ hạnh phúc không?

Bỏ đi. Việc đến nước này, nghĩ mấy thứ đó thì có ích gì? Vấn đề đáng lo là, nếu phải ở lại bệnh viện tâm thần dài ngày, chi phí nằm viện và chữa bệnh biết tính sao đây? Đúng rồi, còn khoản tiền phải bồi thường vì cô ta làm bỏng mặt khách hàng nữa. Nếu Quách Tương Oánh chết, có phải những khoản nợ xấu này sẽ được xí xóa không... Ngô Sĩ Thịnh kinh ngạc nhận ra gã đang mong vợ chết, không cẩn thận đánh rơi quyển vở bài tập xuống đất.

Một tấm ảnh rơi từ trong quyển vở ra.

Đó là ảnh Đình Đình và Ngô Sĩ Thịnh chụp chung. Hai bố con ngồi kề vai trên ghế băng bên sông Đạm Thủy, tay Ngô Sĩ Thịnh đang cầm cây kem Thổ Nhĩ Kỳ, Đình Đình cắn một miếng kem to, miệng bị lạnh phải ngửa lên trời hét lớn.

Ngô Sĩ Thịnh tiện tay ném tấm ảnh xuống đất, tấm ảnh trượt vào trong gầm giường mà gã đóng bằng gỗ phế thải, gã cũng chẳng buồn nhặt.

Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở cửa sổ sắt của ban công.

Đó là?

Tấm nhựa lượn sóng dùng để chắn gió núi bị xê dịch, lộ ra một khe hở chừng 50 xen ti mét. Ngô Sĩ Thịnh đẩy tấm nhựa sang trái, bước ra ngoài ban công. Tuy bình thường chẳng cất tiền trong nhà, nhưng để phòng kẻ trộm lẻn vào nhà trước ngày nộp tiền thuê nhà một hôm, gã còn nhặt thanh thép về, lấy đinh ốc và dây sắt lắp thành một cửa sổ sắt. Lúc này cửa sổ bị cưa cắt thành một lỗ hổng đường kính khoảng 30 xen ti mét, trên đoạn thép đứt Có dính vết máu và da thịt nâu đen.

Vậy là chui ra ngoài từ cái lỗ nhỏ này ư? Sao có thể như vậy được?!

Tại sao phải làm thế này? Đây hoàn toàn là việc chỉ có người điên mới làm ra được!

Không! E là ngay cả người điên cũng không làm được!

Ngô Sĩ Thịnh rất hiểu vợ mình, cô ta không phải là người cứng cỏi như thế... Cắt đứt cửa sổ sắt, sau đó chui qua cái lỗ nhỏ đó, khiến da thịt bị cứa rách... Cô ta sao có thể lấy cưa cắt đứt thanh sắt để nhảy lầu tự tử được? Nhất định lúc nhìn thấy cửa sổ sắt, cô ta sẽ tuyên bố bỏ cuộc, sau đó thuyết phục bản thân ngoan ngoãn quay lại đi làm, trả nợ, chờ đợi một Đình Đình không về nhà... Đấy mới là việc mà Quách Tương Oánh sẽ làm!

Vẻ mặt và hành vi của Quách Tương Oánh trên giường bệnh lại hiện lên trong đầu Ngô Sĩ Thịnh một lần nữa.

Không đúng.

Rốt cuộc cô ta đã nghe thấy âm thanh gì?

Tài xế chiếc xe biển trắng vứt ở trạm nghỉ đó... Tại sao lại phải ghi âm bằng máy ghi âm cát xét?

Rốt cuộc hắn ta muốn ghi lại âm thanh gì?

Gió núi lạnh buốt luồn qua cửa sổ sắt, ùa vào trong phòng.

Ngô Sĩ Thịnh vừa hút thuốc vừa nghĩ về những vấn đề này, cả đêm không ngủ.

Gã dựa vào giường, ngồi trên nền nhà nhìn bầu trời bên ngoài dần dần chuyển từ màu đen sang màu xám, lại từ màu xám chuyển sang màu xanh nhạt, sau khi bầu trời hoàn toàn chuyển sang màu xanh thẫm, gã đứng dậy, bước xuống tầng, móc chìa khóa xe ra.

Vừa mở thiết bị vệ tinh, lập tức có cuốc xe truyền tới, chứng tỏ có người gọi xe ở gần đây. Ngô Sĩ Thịnh nhanh chóng ấn xác nhận, máy nhảy ra tin nhắn cho biết địa điểm đón khách, là khu phố Kỳ Nham nằm hơi chếch về phía Bắc, chừng năm phút là tới.

Gã nổ máy, đi về phía Bắc dọc theo tuyến tàu điện Đạm Thủy.

Khu phố Kỳ Nham nằm ở khu vực gần trung tâm trạm tàu điện Kỳ Nham, cùng với khu suối nước nóng của Tân Bắc Đầu và Bắc Đầu liền thành một dải. Ngô Sĩ Thịnh rẽ phải sang đường Huỳnh Cảng, ngoặt vào một con hẻm trên đường Công Quán, đỗ xe ở nơi quy định.

Từ cửa sổ xe phía ghế lái phụ nhìn ra, đây là một khu tập thể có tường ngoài lát gạch đỏ. Ngô Sĩ Thịnh không nhìn thấy ai có dáng vẻ đang đợi xe, đành bấm còi hai lần. Lúc này “cạch” một tiếng, cánh cửa sắt mở ra, một nam thanh niên đội mũ bảo hiểm xuất hiện. Ngô Sĩ Thịnh quan sát động tác của cậu ta qua gương chiếu hậu, chỉ thấy cậu ta tót lên xe máy, nổ máy thuần thục, chớp mắt đã mất hút.

Rốt cuộc là ai gọi xe đây?

Ngô Sĩ Thịnh đang bồn chồn thì nhìn thấy một đạo cô mặc áo dài đen đứng yên trên vỉa hè bên trái phía trước, lắc lư cái đầu giật cục, hết sức kỳ dị. Ngô Sĩ Thịnh phát hiện môi cô ta động đậy, hình như đang hướng vào bãi cỏ được rào dây thép gai nói chuyện lớn tiếng, nhưng hai tay của cô ta lại buông thõng, không hề giống cầm điện thoại nói chuyện, nhìn tai thì có vẻ cũng không đeo tai nghe bluetooth. Ngô Sĩ Thịnh hạ cửa sổ xe xuống, muốn nghe rõ xem cô ta đang nói gì.

“Về đi! Tôi không thể giúp anh nữa rồi!”

Bóng đạo cô lắc lư dữ dội, trông như thể đang cãi nhau với ai đó, nhưng trên bãi cỏ rõ ràng không một bóng người. Thời tiết rất đẹp, mặt trời rắc nắng lên lá cỏ xanh biếc, hắt ra ánh sáng chói mắt.

Chuyện gần như xảy ra trong tích tắc.

Ngô Sĩ Thịnh vừa mở máy bộ đàm, chuẩn bị thông báo cho đội xe là khách sai hẹn, bỗng đạo cô như nghe thấy tiếng bom nổ, giật bắn cả người, quay đầu nhìn trừng trừng về phía Ngô Sĩ Thịnh.

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Sĩ Thịnh phát khiếp, suýt nữa trượt tay đập micro cầm tay của máy bộ đàm vào cần số.

Đạo cô giậm chân bước tới cực nhanh, mở cửa sau ra, sau đó lùi lại ba bước, nhìn chằm chằm vào hàng ghế sau không một bóng người.

“Là cô gọi xe à?”

Vẻ mặt của đạo cô méo mó, bên trái cổ như bị dính keo, nghiêng ngả gật đầu. Sau đó cô ta nhổ ba cục đờm lên lốp xe đằng sau, dùng sức “ha” lên một tiếng rồi đóng sầm cửa lại.

Làm cái gì vậy... Sao lại gặp phải người điên nữa rồi!

Ngô Sĩ Thịnh vốn định từ chối chở, nhưng đạo cô đã tự động vòng lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn. Mùi chua thối nồng nặc lập tức tỏa ra. Cô ta cởi túi vải ẩm ướt trên vai xuống, đặt lên chân, tay trái bóp chặt đáy túi, tay phải thò vào trong, không biết đang bới cái gì.

“Cho tôi tới Hồng Lô Địa

“Hơi xa đấy.”

Ngô Sĩ Thịnh càng lúc càng không muốn chở chuyến này, lần lữa không khởi động xe. Nhưng đạo cô ấy đang đắm chìm trong thế giới của mình, dường như không nghe thấy lời Ngô Sĩ Thịnh, cũng không cảm nhận được tâm trạng chống đối của gã.

“Tôi đã không uống nước ba ngày rồi! Chỉ có thể nuốt nước bọt! Giờ nên cũng không được!”

“Gì cơ?”

“Vì vậy bài Tôi nhổ phì của Thái Y Lâm, tôi cũng không phì ra được!”

“Xin lỗi, mời cô xuống xe.”

Ngô Sĩ Thịnh trừng mắt nhìn đạo cô quái dị này, định làm bộ hùng hổ đuổi cô ta xuống, nhưng đạo cô vẫn không dao động, rồi đột nhiên ngoảnh đầu nhổ nước bọt vào ghế sau. Ngô Sĩ Thịnh tức đến nỗi bóp cổ đạo cô.

“Cô làm gì thế hả?”

Mặt đạo cô nhớp nháp, tanh hôi, không biết có phải do bôi chất nhầy thảo dược gì đó.

“Cô ta đã tạm bỏ đi rồi. Đi Hồng Lô Địa mau.”

“Gì cơ?”

“Chắc anh từng thấy cô ta rồi, nhưng cô ta trốn rất giỏi.”

“Cô xuống xe cho tôi!”

“Nếu anh không mau chóng hóa giải, vợ anh sẽ chết.”

“...”

Ngô Sĩ Thịnh đờ ra vì kinh hãi trước câu nói của đạo cô. Đạo cô mở to đôi mắt vằn tia máu, vẻ mặt hết sức kiên quyết.

“Xuống xe.”

“Nếu muốn tìm tôi thì đến dưới chân núi ở Hồng Lô Địa.”

Đạo Cô mở cửa, trước khi xuống xe còn nhìn lại ghế sau một cái.

Ngô Sĩ Thịnh đạp ga, tức tốc rời khỏi hiện trường. Trong gương chiếu hậu, đạo Cô vẫn đứng yên tại chỗ, cơ thể cứng đờ như thân cây. Ngô Sĩ Thịnh ngoảnh đầu lại lần nữa xác nhận ghế sau không có gì khác thường, chỉ có một cục đờm dính trên lưng ghế, đang chầm chậm lăn xuống.

Ca mổ kết thúc, ống nội khí quản dính đầy nước dãi được rút ra, một trận ho dữ dội ập đến. Quách Tương Oánh được đẩy ra khỏi phòng mổ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chị ý thức được mình đang nằm trên chiếc giường lạnh giá, toàn bộ không gian giống như một kho lạnh cỡ lớn, lạnh buốt cả người. Bên cạnh có nhân viên điều dưỡng bóp bóng hỗ trợ để chị có thể hô hấp bình thường sau khi gây mê. Chị cảm thấy mình bị đẩy và nâng lên, một vài đôi tay đẩy chị lên băng chuyền còn lạnh hơn, trên người hình như quấn rất nhiều dây đai và ống nhựa, miệng khô khốc đắng ngắt.

(Cứu tôi... Minako muốn giết tôi...)

Quách Tương Oánh nghe thấy giọng nói của cô bé, một luồng khí nóng bức bách trào lên từ bụng chị. Chị bắt đầu vùng vẫy dữ dội, muốn xé bỏ ống truyền dịch và băng vải dính trên cánh tay, nhưng cơ thể không nghe sai khiến.

“Buông tôi ra... Tôi phải đi cứu con bé...”

Quách Tương Oánh không ngừng lặp lại câu nói này, điều dưỡng chịu trách nhiệm chuyển Quách Tương Oánh sang phòng hồi sức lập tức nhờ người thông báo cho phòng Điều dưỡng, đồng thời liên lạc với bác sĩ khoa Xương khớp phụ trách ca mổ vừa rồi.

“A lô, bác sĩ Trần đây.” Điện thoại được kết nối rất nhanh.

“Bác sĩ Trần, bệnh nhân ban nãy...”

“Quách Tương Oánh à? Cô ấy có chuyện gì sao?”

“Đúng! Cô ấy liên tục nói là phải đi cứu ai đó, giờ đang vùng vẫy rất ghe, không biết có phải gây mê...”

“Ừm... Tôi qua ngay bây giờ.”

Khoảng năm phút sau, bác sĩ Trần bước vào từ cửa khu chờ của người nhà. Quách Tương Oánh vẫn đang giãy giụa dữ dội, giờ chỉ có thể tạm thời hạn chế hành động của chị bằng băng cổ tay và vòng đeo chân. Điều dưỡng phụ trách chăm sóc Quách Tương Oánh đưa bệnh án cho bác sĩ Trần, đọc xong bác sĩ Trần cau mày.

“Sau khi tỉnh cô ấy cứ thế này à?”

“Vâng.”

“Trước đây hình như cô ấy có đến khám ở khoa Tai mũi họng vì ảo giác thính giác. Ở đây viết rất khéo léo, nhưng đại ý nói bệnh nhân có triệu chứng nghi là tâm thần phân liệt, kiến nghị chuyển sang khoa Tâm thần để đánh giá kỹ lưỡng, kết quả là bệnh nhân bỏ chạy luôn.”

“Bỏ chạy? Vậy phải liên lạc với khoa Tâm thần bảo họ qua đánh giá sao?”

“Ừ. Thực ra khoa Cấp cứu có đặc biệt lưu ý là bệnh ў nhân có khả năng gặp vấn đề về tâm thần, nhưng vì phải mổ cấp cứu nên vẫn chưa hỏi bên đó. Cô liên lạc giúp tôi được không?”

“Được, vậy anh nhớ viết phiếu hội chẩn giùm tôi nhé.”

Bác sĩ Trần gật đầu, bước ngay khỏi phòng hồi sức.

Điều dưỡng chăm sóc Quách Tương Oánh bước vào phòng Điều dưỡng, tìm số điện thoại nội bộ của bác sĩ trưởng khoa Tâm thần từ hệ thống thông tin của bệnh viện.

Quách Tương Oánh bị bỏ lại một mình trên giường bệnh, mở to mắt nhìn trần nhà, môi không ngừng run rấy:

“Cô ta quay lại rồi... Tối nay...”

Ngô Sĩ Thịnh đánh xe về nhà, lấy khăn lau có thấm nước rửa bát lau lưng ghế.

Mẹ kiếp... Mới sáng ra đã gặp phải mụ điên...

Nhưng Ngô Sĩ Thịnh cũng lấn cấn, chắc không phải đạo cô đó thực sự biết chuyện gì chứ? Nếu không hóa giải thì sẽ chết sao? Cô ta nói cái gì vậy? Phải hóa giải thứ gì? Cô ta thật sự nhìn thấy ghế sau có gì đó ư? Không đúng, cô ta chỉ là kẻ điên, hoàn toàn không biết mình đang nói chuyện với ai, cứ nói lung ta lung tung suốt.

Ngô Sĩ Thịnh dừng lại, nhìn cục đờm dính trên lưng ghế đến đờ cả người.

Nghe thấy âm thanh người khác không nghe thấy, Quách Tương Oánh không phải cũng thế sao?

Ngô Sĩ Thịnh nhớ lại lời Quách Tương Oánh nói tối qua - “Minako muốn giết em và Đình Đình” - Sao câu này nghe có vẻ rất giống lời đạo cô kia nói?

Càng nghĩ gã càng thấy bất an, hôm nay dừng ở đây thôi. Gã khởi động lại động cơ, tắt thiết bị vệ tinh và bộ đàm, phóng xe đến bệnh viện đa khoa Cựu chiến binh Đài Bắc.

Khi Ngô Sĩ Thịnh đến đại sảnh bệnh viện, vừa hay nhận được điện thoại của phòng bệnh. Một giọng phụ nữ chắc là điều dưỡng ở đầu dây bên kia thông báo rằng, trạng thái tinh thần của Quách Tương Oánh không tốt, phải chuyển đến phòng bệnh cấp tính của khoa Tâm thần để tăng cường chăm sóc, và nói cho gã vị trí của phòng bệnh.

Quả nhiên bệnh viện cũng cảm thấy cô ta điên mất rồi...

Ngô Sĩ Thịnh đi xuyên qua hành lang dài, dựa vào chỉ dẫn, men theo đường đi bộ với ô tô đỗ đây hai bên, băng qua một con mương, bước đến tòa nhà phía sau. Nhưng bệnh viện này thực sự quá rộng, cuối cùng gã vẫn lạc trong tòa nhà lớn giống như mê cung, may mà được tình nguyện viên giúp đỡ, mới tìm đến được phòng bệnh đội của khu Tâm thần.

Phòng bệnh của khoa Tâm thần thực ra không hề tối tăm, ngột ngạt như Ngô Sĩ Thịnh nghĩ, trái lại còn tràn ngập ánh sáng. Bệnh nhân có thể tự do hoạt động trong phạm vi của khu nội trú, có người ngồi tán gẫu trên ghế nhà ăn, có người đứng cúi đầu nhìn xuống sàn, những bệnh nhân hoạt bát hơn còn lê la sang phòng bệnh của người khác, xem ra nơi đây khá náo nhiệt. Sau khi dẫn Ngô Sĩ Thịnh đến phòng Điều dưỡng trình báo, tình nguyện viên xin phép đi trước. Phòng Điều dưỡng gọi điều dưỡng A Phần phụ trách Quách Tương Oánh tới. A Phần trông rất trẻ, cũng rất lễ phép, vừa tự giới thiệu bản thân vừa dẫn Ngô Sĩ Thịnh đi về phía phòng bệnh của Quách Tương Oánh.

“Bác sĩ chủ trị đã đánh giá rồi, giờ bác sĩ đang đi khám ngoại trú và sẽ đến khám lại cho cô Quách muộn một chút. Hiện tại cô Quách đang trong giai đoạn cấp tính, vì vậy cần ở lại viện điều trị, theo dõi. Có điều chắc chú cũng thấy rồi đấy, khu nội trú chỗ chúng cháu có rất nhiều bệnh nhân, mọi người cũng đều thích nghi rất tốt, không cần lo lắng quá đâu ạ.”

Lúc này, một bệnh nhân có nước da ngăm đen, cánh mũi tròn bóng, sống mũi cao thẳng lê chân trần, trượt từng bước nhỏ tới. Ngô Sĩ Thịnh chợt nhớ trước đây lúc làm ở xưởng sửa xe, gã từng có một đồng nghiệp người tộc Bố Nông, bệnh nhân này trông rất giống đồng nghiệp đó, chắc cũng là người Bố Nông. Chỉ thấy cô ta nghiêng đầu bốn mươi lăm độ, nhìn chòng chọc vào Ngô Sĩ Thịnh, ánh mắt quái dị khiến Ngô Sĩ Thịnh cảm thấy nhột nhạt toàn thân.

“Ha, không sao đâu ạ chúng cháu gọi cô ấy là Tư Tư, vì cô ấy rất thích cắn môi rít nước bọt, phát ra tiếng ‘phư phư’ - Đấy chú xem!”

Tư Tư cắn chặt môi, hai chiếc răng cửa lộ ra ngoài, lỗ mũi một căng một chùng, trông thật buồn cười. Nhưng Ngô Sĩ Thịnh nhất thời khó tiếp nhận được bầu không khí của phòng bệnh, chẳng thể cười nổi.

“A! Đúng rồi, vừa khéo cô ấy là bạn cùng phòng của cô Quách ạ! Tư Tư! Theo chúng tôi về phòng, làm quen với bạn mới!”

Đột nhiên Tư Tư hét lên muốn điếc cả tai, gạt tay A Phần ra.

“Sao thế?”

Ngô Sĩ Thịnh bị Tư Tư dọa cho phát khiếp, vội vàng hỏi A Phần xem có chuyện gì. A Phần vừa vỗ về Tư Tư, vừa giải thích:

“Tư Tư không thích người khác xông vào không gian sống của cô ấy, sáng nay lúc Cô Quách vào phòng, cô ấy cũng phản đối như thế này.”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Không có cách gì cả, số lượng giường bệnh chỗ chúng cháu đã nhiều lắm rồi, nhưng bệnh nhân còn nhiều hơn.”

Vì không muốn để cô Tư Tư quái dị đó đi sau mình nên Ngô Sĩ Thịnh dứt khoát bước chậm lại, để A Phần và Tư Tư đi trước.

Quách Tương Oánh nằm trên giường bệnh phía trong, đang ngủ say. Nhìn thấy Quách Tương Oánh ngủ sâu, vẻ mặt bình thản như vậy, Ngô Sĩ Thịnh đột nhiên cảm thấy vợ mình trở nên rất xa lạ, có điều gã cũng yên tâm, quên sạch cả chuyện đạo cô hồi sáng. Gã thầm nhủ, nếu lần này nằm viện có thể khiến cô ấy không còn cuồng loạn nữa, lấy lại giọng nói nhỏ nhẹ khẽ khàng năm xưa, thì mối quan hệ của vợ chồng họ có thể sẽ tốt lên đôi chút chưa biết chừng.

“Được rồi, nếu không còn việc gì thì cháu đi lo chuyện khác đây ạ! Chú Ngô, có việc gì thì nói với cháu nhé!”

Thần thái và giọng nói vui tươi của A Phần làm Ngô Sĩ Thịnh nhớ đến Đình Đình hồi tiểu học. Gã bỗng cảm thấy, nếu có phép thuật nào đó có thể khiến tất cả trở về khung cảnh năm xưa, cả nhà ba người vui vẻ ăn tối, đi dạo, xem phim, thì gã sẵn lòng học nó bằng mọi giá. Cho dù không còn vẻ vang nữa, chỉ biết lái taxi bị người khác coi thường, gã vẫn có thể chấp nhận, nhưng mà nghĩ lại thì, tại sao lúc đó gã chỉ lo than thân trách phận? Nếu hiểu đạo lý này sớm hơn một chút thì chắc đã tốt hơn nhiều!

Cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, Ngô Sĩ Thịnh quay đầu lại mới phát hiện ra Tư Tư đang nằm bò trên lan can cạnh chân giường bệnh, nhìn trộm qua tấm rèm. Nhưng không biết tại sao lần này Ngô Sĩ Thịnh không còn cảm giác khó chịu nữa, mà lại nghĩ Quách Tương Oánh có cô ta ở bên sẽ rất tốt, rất an toàn.

Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc, một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi đứng ở cửa phòng bệnh. Chị ta nhìn lướt qua tập bệnh án trên tay, sau đó ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ, đi về phía Ngô Sĩ Thịnh và Quách Tương Oánh.

“Xin hỏi anh là người nhà của cô Quách Tương Oánh phải không?”

“Ừm.”

“Chào anh, tôi là cán bộ công tác xã hội của bệnh viện, tôi tên là Hồ Duệ Diệc, duệ là sáng suốt, diệc là cũng. Xin hỏi anh là gì của cô ấy?”

“Tôi là chồng”

“Anh họ gì?”

“Ngô.”

Sau vài câu hỏi đáp, Hồ Duệ Diệc nhận định Ngô Sĩ Thịnh là một người mang nặng tâm lý đề phòng, không hỏi thì tuyệt đối kiệm lời, chị đã chuẩn bị sẵn tâm lý “đây khả năng là một ca phiền phức” rồi.

“Chào anh Ngô, anh có biết cán bộ xã hội là gì không?”

“Không biết.”

“Không sao, anh chỉ cần biết tôi đến để giúp anh là được rồi. Ở đây có rất nhiều bệnh nhân giống như vợ anh, bệnh tật ập tới đột ngột khiến cuộc sống thoắt chốc bị đảo lộn. Vì trước đây chưa từng gặp phải vấn đề này, nên mọi người không biết thực ra chính phủ của chúng ta có rất nhiều khoản trợ cấp và quỹ. Công việc của tôi chính là giúp đỡ...”

“Trợ cấp? Vậy chị xin giúp tôi đi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Hồ Duệ Diệc bị cắt ngang khi đang giải thích, nhưng Ngô Sĩ Thịnh mang đến cho chị một cảm giác không thoải mái. Là do cái trán hơi hói hay cái lưng gù? Hay do thái độ coi mọi người như kẻ thù của anh ta? Hồ Duệ Diệc vừa kiên nhẫn giải thích, vừa nghĩ thầm trong bụng lý do khiến Ngô Sĩ Thịnh bị người ta ghét. Rất nhanh, chị đã tìm được cách nói chính xác hơn: Đây là trạng thái mặc cảm tự ái chuyển hóa từ tự ti, là con quỷ nhu nhược công kích người khác để “vũ trang” cho bản thân.

“Anh Ngô, xin trợ cấp hay quỹ thì vẫn cần anh hợp tác, tôi sẽ hướng dẫn anh từng bước một...”

“Tôi không hiểu! Mấy thứ chị nói tôi đều không hiểu! Điều kiện, tư cách gì đó, chị xử lý cho thỏa đáng là được rồi!”

“Những điều kiện và tư cách này vẫn phải cần anh hợp tác thì mới xin được một cách thuận lợi, đương nhiên tôi sẽ sắp xếp sơ lược trước, anh chỉ cần cung cấp thông tin của cô Quách và một số thông tin của anh là được, thực ra cũng không quá khó khăn.”

“Chị nói sớm có phải tốt không?

“Những điều này... Vừa nãy tôi đều nói rồi mà.”

Hồ Duệ Diệc cảm thấy đây là lần đầu tiên mình bị người nhà bệnh nhân đẩy đến bờ vực, cơn giận chỉ chực bùng nổ.

“Đúng, nhưng tại chị nói quá nhiều trong một lúc! Tôi nghe chẳng hiểu gì cả!”

“Không sao,” Hồ Duệ Diệc dừng lại một chút để cảm xúc hạ nhiệt, “chúng ta cứ từ từ.”

“Khi nào có thể lấy số tiền đó?”

“Cái đó...”

“Thôi thôi, chỉ cần nhanh nhất có thể là được. Còn chuyện gì nữa không?”

Ngô Sĩ Thịnh cảm thấy buồn bực khác thường, ngực gã như thắt lại. Tại sao tôi phải xử lý chuyện này? Mấy chuyện chết tiệt của tôi lẽ nào vẫn chưa đủ nhiều sao? Sao chính phủ lại cho tiền một cách phức tạp như vậy? Lẽ nào họ không hiểu rằng những người xin các khoản tiền này đều là con sâu cái kiến đáng thương sắp bị cuộc đời vùi dập? Ai còn tâm trí mà đi đọc những quy tắc, điều khoản đó nữa?

“Ừm, hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây, ngày mai lại nói tiếp.” Hồ Duệ Diệc lấy một tấm danh thiếp tự mình thiết kế in ấn từ trong túi trước ngực của chiếc áo blouse trắng ra, đưa cho Ngô Sĩ Thịnh, “Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì anh cứ liên lạc trực tiếp với tôi.”

Ngô Sĩ Thịnh nhận lấy danh thiếp, nhét đại vào túi sau quần bò.

Nhìn thấy hành động của Ngô Sĩ Thịnh, Hồ Duệ Diệc bỗng thấy hối hận.

Vừa nãy do dự là chính xác, vốn dĩ chẳng cần cho gã khốn này danh thiếp, thật quá lãng phí!

Một số cán bộ xã hội không sẵn lòng bị làm phiền sau giờ làm việc, vì vậy từ chối cung cấp số điện thoại liên lạc; nhưng để bệnh nhân cùng người nhà có thể tìm được bàn tay giúp đỡ lúc cần kíp, Hồ Duệ Diệc đã đặc biệt làm tấm danh thiếp này. Thường thì đối phương đều cảm kích nhận lấy, không ngờ sự nhiệt tình của chị lại bị Ngô Sĩ Thịnh chà đạp, cầm tấm danh thiếp hữu ích trong tay mà coi như tờ giấy lộn thế kia.

Chị càng nghĩ càng tức, không cả nói lời tạm biệt, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn thấy sắc mặt không mấy dễ coi của Hô Duệ Diệc trước khi đi, Ngô Sĩ Thịnh hơi ngờ ngợ liệu có phải vừa nãy mình nói chuyện quá nóng nảy không? Đang bối rối thì nghe tiếng chuông vang lên từ trong túi, gã rút điện thoại ra, thấy là em trai gọi thì lập tức nhớ đến lời hẹn tối qua, không khỏi giật mình kêu lên một tiếng, làm cho Tư Tư hoảng sợ.

“A lô! Anh cả à? Anh đang ở đâu?”

“Ấy, anh quên mất... Giờ anh vẫn đang ở bệnh viện, em và bố đang ở đâu?”

“Vừa hay em đang ở gần đây... cạnh vòng xuyến Thiên Mẫu, anh cần em qua đón không? Bố bảo không muốn ra ngoài nên em mua đồ ăn về, đương nhiên có cả rượu nữa.”

“Phải về nhà à?”

“Anh đừng có giở quẻ đấy... Một bữa cơm tối thôi mà.”

“Anh không giở quẻ, thế chú qua đón anh nhé, hôm nay anh muốn say một chút.”

“Vâng, vậy hẹn anh năm phút nữa ở làn dành cho taxi trên đường Thạch Bài nhé.”

"Ok.”

Ngô Sĩ Thịnh cúp máy, bước ra khỏi phòng bệnh. Đúng lúc A Phần đang gõ bệnh án ở phòng Điều dưỡng, vì Ngô Sĩ Thịnh có ấn tượng tốt với A Phần nên cũng chào hỏi cô, một việc gã hiếm khi làm. Nhìn thấy Ngô Sĩ Thịnh liên tục huơ tay về phía máy cảm biến không tồn tại, A Phần cười, bảo Ngô Sĩ Thịnh:

“Chỗ chúng cháu có cửa kiểm soát an ninh, muốn ra ngoài phải có chúng cháu mở giúp.”

Ngô Sĩ Thịnh ngượng ngập mỉm cười đáp lại.

Vừa ra khỏi khu phòng bệnh, hành lang và cầu thang như mê cung đập ngay vào mặt. May mà trí nhớ của gã vẫn tốt, đi theo con đường ban đầu, rẽ trái ngoặt phải trở lại đại sảnh bệnh viện.

Lúc này ở sảnh đang diễn ra một buổi hòa nhạc quy mô nhỏ, trông có vẻ giống hoạt động của hội từ thiện nào đó. Tiếng piano, sáo, violin vang vọng trong sảnh vòm cao, thu hút không ít người nghe. Những người trong sảnh vây thành một vòng, thôi thì đủ cả, các đôi tình nhân, bố mẹ bồng con, cùng chăm sóc viên ngoại quốc đẩy xe lăn và người già. Vì là giờ ăn tối nên lúc nào cũng có người xuyên qua sảnh để đi vào khu ăn uống bên tay phải. Khu ăn uống chật kín người, không ít bác sĩ mặc áo blouse trắng đang mua cơm hộp.

Ngô Sĩ Thịnh bước ra khỏi sảnh, vòng qua lối rẽ ở cổng, đi đến làn đường dành cho taxi dưới tán cây ven đường, đầu chỉ nghĩ đến những giai điệu vừa mới nghe, không hề để ý có người đang lại gần từ phía sau.

“Hắn đấy!”

Đến khi Ngô Sĩ Thịnh phát hiện ra thì đã quá muộn. Gã bị bốn tên bao vây tứ phía, đều là những người gã không quen biết. Tên đứng đối diện thộp cổ áo gã, hét lớn:

“Đ.M.M! Vợ tau bị vợ mi mần hỏng mặt, bây chừ còn định dùng trò nhảy lầu để trốn tránh trách nhiệm à!”

“Khoan, khoan đã... Mày là...”

Tên đó thấy Ngô Sĩ Thịnh không nói tiếng Đài, đành đổi sang tiếng phổ thông.

“Đừng giả điên giả dại nữa! Làm sai thì phải bồi thường, đừng làm mấy cái trò mèo này!”

Ngô Sĩ Thịnh nghe vậy bừng bừng nổi giận:

“Vợ tao nhảy lầu mà mày còn bảo là trò mèo hả?”

“Không phải sao?”

“Cô ấy vừa mổ xong, giờ bị bắt vào viện tâm thần giam lỏng, mày còn bảo đây là trò mèo hả?”

“Vợ tao cũng mới mổ xong đấy!” Tên đó vừa nói vừa vạch tay lên mặt. “Mất hết phần da bên phải rồi! Đệch! Ban đầu xinh đẹp là thế... mịn màng là thế!”

“Cần phải đến thì chúng tao sẽ đến, nhưng giờ mày gọi hội quây tao là sao?”

Ngô Sĩ Thịnh lần lượt nhìn ba tên còn lại, trông nét mặt chúng thì rõ ràng đã đuối lý, vẻ hống hách ban nãy đã biến mất.

“Được, chính mày nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có mà trở mặt chối nợ! Đi thôi!”

Dựa vào hai năm kinh nghiệm lăn lộn đường phố, Ngô Sĩ Thịnh biết rằng, gặp bọn côn đồ kiểu này tốt nhất là đừng lấy cứng chọi cứng, mà phải nói lý với chúng. Chỉ có điều, việc bị lũ thanh niên nhỏ tuổi hơn mình chỉ thẳng mặt chửi mắng nặng nề vẫn khiến gã vô cùng khó chịu, gã cảm thấy giống như bị người khác đè đầu bắt ăn cứt, đầy nhục nhã và xấu hổ.

Không lâu sau, Ngô Thịnh Phàm lái xe tới, đỗ trước mặt gã.

Ngô Sĩ Thịnh vừa mở cửa ghế lái phụ, Ngô Thịnh Phàm lập tức truy hỏi chuyện vừa nãy là như thế nào.

“Không có gì, một lũ Côn đồ ấy mà.”

“Vừa nãy em suýt nữa định vượt đèn đỏ phóng tới rồi... Bọn chúng là ai thế?”

“Hình như là chồng của cô gái đó. Nó dẫn người đến uy hiếp anh, đòi bồi thường.”

“Cô gái nào cơ?”

“Cái cô bị chị dâu chú làm hỏng mặt ấy.”

Ngô Thịnh Phàm bẻ lái sang trái, đi vào đường Thạch Bài. Bộ đàm trên xe chốc chốc lại phát ra tiếng nói chuyện.

“Cô gái bị hỏng mặt á?... Mẹ nó, định tranh thủ vòi tiền đây mà!”

“Nghe khó chịu quá, anh tắt đây.”

“Ừm.”

Ngô Sĩ Thịnh nhấn nút tắt bộ đàm, trong xe lập tức yên tĩnh trở lại.

Họ bị mắc kẹt trong dòng xe cộ, Ngô Sĩ Thịnh lặng thinh nhìn đám học sinh trẻ năng đi qua bên ngoài cửa xe.

“Sếp hỏi tại sao anh không đi làm, em liền kể cho ông ta chuyện của chị dâu.”

“Hay ho gì mà nói? Anh không đi làm là việc của anh, xe trong đội nhiều như thế, sá gì một mình anh.”

“Người ta quan tâm đến anh thôi, anh giãy nảy lên như thế làm gì! Anh thử nghĩ mà xem, trừ hội phí và tiền đặt cọc, mỗi tháng anh phải nộp một nghìn hai cho máy quẹt thẻ và máy điều phối lắp thêm trong xe, đấy là còn chưa tính phí bảo hiểm hành khách và phí tổng đài. Nếu anh không đi làm thì người thiệt cũng là anh thôi.”

“Có chết đói thì cũng là chuyện của riêng anh, liên quan đếch gì đến ông ta!”

“Sao lần nào anh cũng phải nghĩ như vậy chứ! Đệch, ra cái vẻ bất cần đời thì ghê gớm lắm à?”

“Không phải anh muốn tỏ ra mình ghê gớm, anh thật sự không quan tâm mà.”

“Bộ dạng này của anh rõ ràng là tự cho bản thân rất ghê gớm! Anh cả, chẳng qua cũng chỉ là nhà nhập khẩu linh kiện, không cao sang hơn tài xế với thợ máy chỗ nào cả đâu!”

“Hồi đấy một tháng anh kiếm được biết bao nhiêu tiền, giờ thì còn được bao nhiêu!”

“Làm người không thể chỉ chăm chăm đến tiền, có tiền thì chắc chắn sẽ ghê gớm hơn à?”

“Chí ít người có tiền cũng là ông lớn! Trước đây anh là người quyết định, giờ khách lên xe chỉ Đông chỉ Tây, lúc thì nói anh đi đường vòng, lúc lại bảo anh lái quá nhanh, thế là thế nào? Ông đây lái xe còn phải để bọn mày chỉ đạo sao?”

“Vậy nên em mới nói anh nghĩ nhiều quá, mọi người đều đang làm nghề dịch vụ, trước đây anh cũng phải cúi mình khom lưng với người khác đấy thôi... Sao? Cúi mình khom lưng với ông chủ thì tốt hơn ư?”

“Ít nhất anh có tiền, muốn uống rượu gì thì uống! Cũng không bị đám côn đồ khốn nạn đó chặn đường quây lại!”

“Anh lúc nào cũng tiền tiền tiền, thế phải bồi thường bao nhiêu?”

“Khoản bồi thường năm triệu lần trước còn chưa trả xong, anh đào đâu ra năm triệu khác để đền? Nếu chú là anh, chú có thể an tâm bình thản lái xe như bây giờ không?”

“...”

Ngô Thịnh Phàm nhận ra mình vẫn không nói lại được Ngô Sĩ Thịnh, đánh đổi chủ đề.

“Vậy chị dâu thì sao? Phẫu thuật ổn chứ?”

“Không sao, giờ bị bắt vào phòng bệnh tâm thần rồi.”

Ngô Thịnh Phàm phân tâm, suýt nữa đâm sầm phải chiếc xe trước mặt, may mà đạp phanh kịp.

“Phòng bệnh tâm thần? Tại sao vậy?”

“Hừ, cô ta liên tục bảo là nghe thấy có người nói chuyện với cô ta, anh biết thế nào được? Dù sao cũng chẳng có chuyện nào suôn sẻ, cứ như ám quẻ vậy!”

“Có người nói chuyện với chị ấy à, nghe cứ sờ sợ sao ấy, liệu có phải là thật không nhỉ?”

“Ý chú là gì?”

“Ý em là, liệu có phải đúng là có giọng nói, chỉ là người khác không nghe thấy thôi?” Ngô Thịnh Phàm chỉ vào chiếc bộ đàm vô tuyến. “Giống cái này ấy.”

“Ý chú bảo, thứ chị dâu chú nghe được là sóng vô tuyến?”

Ngô Sĩ Thịnh nhìn chiếc bộ đàm, nhớ lại tình cảnh hồi sáng.

Chiếc bộ đàm trạm icom này cùng loại với chiếc lắp trên xe gã, hỗ trợ đồng thời hai băng tần VHF và UHF, còn gọi là “tần số rất cao” và “tần số cực cao”, vả lại không dễ cháy nổ như của hãng K, được cánh tài xế ưa chuộng. Có điều, về cơ bản phạm vi truyền tín hiệu của hai băng tần đều trong tầm nhìn thẳng, cũng tức là nếu không có phản xạ từ các tòa nhà, tín hiệu sẽ không phản xạ trên tầng điện ly mà sẽ đi thẳng về phía trước. Vì vậy để phủ sóng toàn bộ thành phố thì phải xây dựng trạm chuyển tiếp.

Trong đầu Ngô Sĩ Thịnh hiện lên cảnh tượng lúc ấy... Gã vừa bật bộ đàm, đạo cô đó giống như nghe thấy tiếng bom nổ, giật bắn cả người, quay đầu nhìn trừng trừng về phía gã.

Nếu nghĩ theo hướng này, lấy bộ đàm trạm 50W của gã làm máy chủ chuyển tiếp khác tần số, thông qua ăng ten râu đằng sau ô tô, truyền đi “tín hiệu thần bí” không biết từ đâu tới, không biết tần số là bao nhiêu...

Không, sao có thể như vậy được.

Ngoài việc trước tiên phải thiết lập ổn thỏa tần số của hai bên thu phát, thì hiệu quả thu phát của máy chủ chuyển tiếp khác tần số cũng phải tốt, phải ở điểm cao khống chế của toàn bộ thành phố Đài Bắc. Chỉ dựa vào một chiếc bộ đàm trên xe taxi, rất khó làm thành trạm chuyển tiếp. Cho dù không tính đến sự cản trở của các tòa nhà cao tầng, trong tình hình sóng vô tuyến bay đầy trời như hiện nay, vẫn có thể gặp vấn đề nhiễu tín hiệu.

Ngô Sĩ Thịnh quyết định gạt ý nghĩ này sang một bên.

“Ái chà, không nhất thiết phải là sóng vô tuyến! Không phải một số người nói rằng có thể nhìn thấy cái đó sao? Nhưng máy ảnh chưa bao giờ thực sự chụp được, chứng tỏ khoa học kỹ thu?