← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Vết sẹo trên ngực anh tái nhạt và cộm lên, các mô xơ không rộng hơn một sợi chỉ mảnh. Vết sẹo bắt đầu từ dưới núm vú trái của anh vài xen-ti-mét, khắc một đường trần trụi qua đám lông ngực sẫm màu, đánh một đường vòng cung, kế tiếp là đường vòng cung khác, rồi trở lại điểm ban đầu. Nó có hình dạng như một trái tim.

Archie luôn để mắt đến vết sẹo, phần da bị nổi cộm, hằn lên lớp áo của mình. Anh có rất nhiều vết sẹo, nhưng đây là vết sẹo duy nhất dường như vẫn còn nhói đau. Không phải nỗi đau thể xác, Archie biết điều đó. Một chiếc xương sườn gãy sẽ không bao giờ được chữa lành ngay, nỗi đau nằm ở bên trong. Một vết sẹo sẽ không đau. Sẽ không đau, sau tất cả những gì đang diễn ra lúc này.

Chuông điện thoại vang lên. Archie chậm chạp quay lại nhìn điện thoại, anh biết điều đó nghĩa là gì. Một nạn nhân khác.

Những cuộc gọi anh nhận chỉ từ hai người: vợ cũ và cộng sự cũ của anh. Anh đã nói chuyện với Debbie vào ngày hôm đó. Vì vậy chỉ có thể là Henry. Anh liếc nhìn thông tin người gọi hiện trên màn hình di động và xác nhận lại dự đoán của mình. Tại một căn hộ.

Anh nghe điện thoại. “Vâng”, anh nói. Anh ngồi trong phòng khách của mình, chìm trong bóng tối. Anh không hề có chủ ý ngồi như vậy. Anh đã ngồi đó nhiều tiếng đồng hồ cho đến khi mặt trời lặn mà không màng đến việc bật đèn trong phòng. Thêm vào đó, căn hộ tồi tàn, với đồ đạc thưa thớt và những tấm thảm nhem nhuốc, trông có vẻ bớt buồn hơn khi bị che khuất trong màn đêm.

Giọng Henry cụt lủn qua đường dây điện thoại. “Hắn đã bắt một cô gái khác”, anh ấy nói. Và đó là điều anh có.

Chiếc đồng hồ kỹ thuật số nằm trên kệ sách trống rỗng, nhấp nháy trong căn phòng tối mờ. Nó chạy chậm hơn một tiếng ba mươi lăm phút, nhưng Archie chưa bao giờ bận tâm đến việc chỉnh lại nó. Anh chỉ làm phép toán để tính thời gian. “Vậy là họ muốn nối lại hoạt động của đội đặc nhiệm”, Archie nói. Anh đã nói với Henry rằng anh sẽ quay lại nếu họ đồng ý với các điều khoản của anh. Anh chạm vào những tài liệu mà Henry đã đưa cho mình vài tuần trước. Chúng nằm trên đùi anh, những bức ảnh hiện trường vụ án những cô gái bị giết nằm gọn gàng bên trong.

“Đã được hai năm. Tôi nói với họ rằng cậu đã hồi phục. Rằng cậu đã sẵn sàng trở lại làm việc toàn thời gian.”

Archie mỉm cười trong bóng tối. “Vậy là anh nói dối rồi.”

“Phải suy nghĩ tích cực chứ. Cậu đã bắt Gretchen Lowell, và ả là kẻ đã khiến tất cả mọi người kinh hãi. Còn gã khốn này? Hắn đã giết ba cô bé rồi. Và hắn đã bắt một cô bé khác.”

“Là Gretchen bắt tôi.” Một lọ thuốc bằng đồng hình chữ nhật nằm trên bàn cà phê, cạnh ly nước. Archie không bận tâm đến cái đế lót. Bàn cà phê bằng gỗ sồi bị trầy xước này được đặt sẵn trong căn hộ. Mọi thứ trong căn hộ của Archie đều có những tàn tích.

“Và cậu đã sống sót.” Có một khoảng dừng. “Cậu nhớ không?”

Với một cái búng tay nhẹ, Archie mở lọ thuốc và lấy ra ba viên thuốc bầu dục màu trắng rồi nhét chúng vào miệng. “Công việc cũ của tôi?” Anh nhấp ngụm nước, thư giãn khi cảm nhận những viên thuốc trôi xuống cổ họng. Ngay cả cái ly cũng đã ở đó khi anh chuyển đến.

“Phụ trách đội đặc nhiệm.”

Có một yêu cầu nữa. Là yêu cầu quan trọng nhất. “Còn phóng viên thì sao?”

“Tôi không thích điều này”, Henry nói.

Archie chờ đợi. Có quá nhiều biến động. Bây giờ Henry sẽ không quay trở lại. Bên cạnh đó, Archie biết rằng Henry sẽ làm hầu hết mọi thứ cho anh.

“Cô ta hoàn hảo”, Henry nói, giọng dịu lại. “Tôi đã nhìn thấy ảnh rồi. Anh sẽ thích cô ta. Cô ta có mái tóc màu hồng.”

Archie nhìn xuống các tập hồ sơ trên đùi. Anh có thể làm điều này. Tất cả những gì anh phải làm là giữ chúng với nhau đủ lâu để kế hoạch của anh hoạt động. Anh mở tập hồ sơ đầu tiên. Đôi mắt anh đã quen với bóng tối và anh có thể nhận ra hình ảnh mờ mờ của một cơ thể ma quái trong bùn. Đây là nạn nhân đầu tiên của kẻ sát nhân. Tâm trí Archie lấp đầy bởi màu sắc: vết rách hình dâu tây trên cổ, làn da ửng hồng, phồng rộp. “Cô bé này bao nhiêu tuổi?”

“Vẫn là học sinh trung học. Biến mất trên đường từ trường về nhà. Cùng với chiếc xe đạp của cô bé.” Henry khựng lại. Archie có thể nhận ra sự thất vọng của Henry trong im lặng. “Chúng ta không có gì cả.”

“Đã gửi cảnh báo khẩn chưa?” Archie hỏi.

“Đã gửi cảnh báo nửa tiếng trước”, Henry nói.

“Thu thập thông tin từ những người hàng xóm. Từ những con chó nghiệp vụ, mọi thứ. Gửi đồng phục đến từng nhà. Để xem liệu có ai nhìn thấy bất cứ thứ gì dọc theo tuyến đường mà cô bé đã đi không.”

“Về mặt thực tế, cậu không thể làm việc xuyên đêm suốt sáng.”

“Tôi sẽ làm vậy, dù thế nào đi nữa”, Archie nói.

Henry ngập ngừng. “Cậu có thể thức đêm vì vụ này, đúng không?

“Cô bé mất tích bao lâu rồi?” Archie hỏi.

“Từ lúc 6 giờ 15 phút.”

Cô bé đã chết, Archie nghĩ. “Đón tôi sau 30 phút nữa”, anh nói.

“Một tiếng”, Henry nói sau một khoảng ngừng. “Hãy uống một chút cà phê. Tôi sẽ cử xe đến.”

Archie ngồi đó trong bóng tối khoảng vài phút sau khi anh gác máy. Yên bình. Không có tiếng tivi chói tai từ căn hộ tầng trên, không có tiếng bước chân trên đầu; chỉ là tiếng nhịp đập của giao thông trong màn mưa, một luồng không khí bức bối và tiếng rít của chiếc mô tơ tủ lạnh sắp hỏng. Anh nhìn đồng hồ và làm phép toán. Chỉ mới hơn 9 giờ tối. Cô bé đã biến mất gần ba tiếng. Người anh ấm lên và cảm thấy chóng mặt vì những viên thuốc. Mày có thể gây ra nhiều tổn hại cho ai đó trong vòng ba tiếng. Anh đưa tay lên và từ từ cởi vài nút trên cùng của chiếc áo sơ mi rồi luồn tay phải xuống dưới lớp áo, đặt tay lên xương sườn, lướt ngón tay trên những vết sẹo dày, cho đến khi tìm thấy trái tim mà Gretchen Lowell đã khắc lên người anh.

Anh đã dành mười năm làm việc cho Đội đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng, theo dõi kẻ giết người hàng loạt ghê rợn nhất vùng Tây Bắc. Một phần tư cuộc đời anh đã đứng bên các thi thể tại các hiện trường vụ án, xem các báo cáo khám nghiệm tử thi, sàng lọc manh mối; tất cả những công việc đó, và Gretchen đã lừa anh vào một cái bẫy. Bây giờ Gretchen đã ở trong tù. Còn Archie thì tự do.

Buồn cười. Đôi khi, anh cảm thấy như thể vẫn còn cách nào đó khác.