← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Susan không muốn ở đó. Ngôi nhà thời thơ ấu bừa bộn của cô, những căn phòng nhỏ bé kiểu Victoria tràn ngập thuốc lá và gỗ đàn hương. Cô ngồi trên chiếc ghế bành nhung dài, màu vàng trong phòng khách, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, bắt tréo chân rồi lại thôi, xoay xoay những lọn tóc quanh những ngón tay.

“Bà xong chưa?” Cuối cùng cô hỏi mẹ mình.

Mẹ cô, bà Bliss, nhìn lên từ đống giấy tờ mà bà trải ra trên một ống cuộn dây điện cao thế bằng gỗ lớn thường dùng làm bàn cà phê. “Sớm thôi”, Bliss đáp.

Vào cùng một đêm mỗi năm, Bliss đều đốt cháy hình nộm nhìn tựa như cha Susan. Susan biết điều đó thật điên rồ. Nhưng với Bliss, sẽ dễ dàng hơn cho bà khi tiếp tục làm như vậy. Bliss làm hình nộm rơm người cha cao bằng bàn chân, buộc tròn bằng những sợi dây thừng mảnh màu nâu. Đó là cả một quá trình phát triển. Năm đầu tiên, bà sử dụng đám cỏ chết trong sân, nhưng vì nó quá ẩm ướt nên không thể bị đốt cháy. Bà đã sử dụng dầu hỏa làm đám cỏ bốc cháy và những tia lửa đã bén sang đống phân ủ khiến những người hàng xóm phải gọi 911. Bây giờ Bliss đã mua rơm đóng gói tại một cửa hàng cung cấp vật dụng cho thú cưng. Nó được đựng trong túi nhựa có in hình con thỏ.

Susan đã nói rằng năm nay cô sẽ không đến, nhưng cô ngồi đó, nhìn mẹ mình quấn những sợi dây thừng thật chặt xung quanh người đàn ông nhỏ bé làm bằng rơm.

Bliss cắt dây, thắt sợi dây quanh mắt cá chân của người đàn ông rơm và rút ra một điếu thuốc. Bà uống tảo xanh mỗi ngày và hút thuốc lá vị bạc hà. Bà là một người chứa đầy mâu thuẫn. Bà không trang điểm ngoại trừ một chút son môi màu máu, thứ mà bà thoa lên môi hàng ngày không có sai sót. Bà nhất quyết không mặc áo lông ngoại trừ chiếc áo khoác da báo cổ điển. Bà là người ăn chay, nhưng bà cũng ăn sô-cô-la sữa. Bà luôn khiến Susan cảm thấy bị so sánh, kém xinh, kém quyến rũ, bớt điên rồ.

Susan thừa nhận rằng cô và Bliss có hai điểm chung: niềm tin về tiềm năng nghệ thuật của mái tóc và gu đàn ông kém. Bliss cắt tóc để kiếm sống và mặc một bộ đồ kỳ quái bị tẩy trắng tận thắt lưng. Susan tự nhuộm tóc, nhuộm các màu dành cho mái tóc dài đến cằm như màu xanh nõn chuối, tím dạ quang hoặc gần đây là màu hồng kẹo bông gòn.

Bliss đánh giá tác phẩm bằng tay của mình với một cái gật đầu hài lòng. “Phải thế chứ”, bà nói. Bà đứng dậy từ vị trí đang ngồi bắt tréo chân trên sàn và đi nhanh vào bếp, mái tóc bà tết dây thừng như tóc của những người châu Phi bay phần phật sau lưng. Một lúc sau, bà xuất hiện trở lại với một bức ảnh.

“Mẹ nghĩ có thể con muốn có thứ này”, bà nói.

Susan cầm bức ảnh màu được chụp vội. Đó là bức ảnh khi cô mới chập chững, đứng trong sân cùng với cha mình. Ông có bộ râu rậm rạp, đang cúi xuống để nắm lấy tay cô; còn cô thì ngước nhìn ông và cười rạng rỡ với cặp má phúng phính, cùng hàm răng nhỏ xíu. Mái tóc nâu của cô được thắt bím có phần hơi lộn xộn, và chiếc váy đỏ thì bị lấm bẩn; ông mặc áo phông và quần jean. Cả hai đều bị cháy nắng, đi chân trần và có vẻ rất hạnh phúc. Susan chưa bao giờ nhìn thấy bức ảnh này trước đây.

Cô cảm thấy một nỗi đau khổ trỗi dậy, len lỏi vào chính mình. “Bà tìm thấy bức ảnh này ở đâu vậy?”

“Trong chiếc hộp đựng những giấy tờ cũ của ông ấy.”

Cha của Susan đã mất. Bây giờ, mỗi khi Susan nghĩ về cha mình, ông luôn là người tốt bụng và thông thái, như một bức tranh hoàn hảo về người cha. Cô biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Nhưng sau khi ông mất, cả cô và mẹ - bà Bliss đều tan vỡ, do đó ông hẳn phải có sự ảnh hưởng nhất định.

“Ông ấy rất yêu thương con”, Bliss nói khẽ.

Susan muốn hút thuốc, nhưng sau khi trải qua thời thơ ấu với những bài giảng về bệnh ung thư phổi cho mẹ mình, cô không thích hút thuốc mỗi khi ở gần bà. Điều ấy chẳng khác gì cô tự thừa nhận sự thất bại của mình.

Bliss muốn nói điều gì đó từ đáy lòng của một người mẹ. Bà đưa tay vuốt nhẹ nhàng và âu yếm những lọn tóc hồng của Susan. “Tóc của con xuống tông rồi. Đi vào tiệm và mẹ sẽ dặm lại màu cho con. Màu hồng rất hợp với con. Con thật xinh đẹp.”

“Tôi có xinh đẹp gì đâu”, Susan nói rồi quay đi. “Tôi chỉ nổi bật thôi. Hoàn toàn khác nhau.”

Bliss rút tay lại.

Trời tối và ẩm ướt ở sân sau nhà. Ánh sáng chiếu sáng nửa vòng tròn của đám cỏ bùn và rặng trường sinh héo úa được trồng gần nhà. Hình nộm rơm nằm trong một cái bát to bằng đồng. Bliss cúi xuống và đốt rơm bằng chiếc bật lửa nhựa trắng, rồi đứng thẳng dậy. Những cọng rơm vỡ vụn, cháy, sau đó ngọn lửa len lỏi vào hình nộm rơm nhỏ bé, cho đến khi nhấn chìm nó hoàn toàn. Cánh tay nhỏ bé của hình nộm dang rộng, như thể đang hoảng loạn. Sau đó, cả cơ thể biến mất trong ngọn lửa màu cam. Susan và Bliss đã đốt hình nộm cha của Susan mỗi năm để có thể tiễn ông đi, bắt đầu một khởi đầu mới. Ít nhất đó cũng là một ý tưởng. Có lẽ họ sẽ dừng lại nếu ý tưởng đó không còn.

Đôi mắt Susan ậng nước và cô quay đi. Vấn đề vẫn ở đó. Cô cứ nghĩ mình đã ổn định mặt cảm xúc sau khi cha mất. Cô đã có một buổi sinh nhật với người mẹ điên và đã đốt những hình nộm rơm của người cha đã khuất nhưng ngọn lửa cháy rực đó đã thổi bùng ngọn lửa ký ức trong cô.

“Tôi phải đi rồi”, Susan nói. “Tôi cần phải gặp một người.”