← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 51

Archie đang ngồi ở bàn cà phê, xem xét hóa đơn taxi, tự hỏi làm thế nào để anh lý giải chúng, thì chuông cửa reo. Anh đã không ngủ. Máu anh cảm thấy đặc quánh và ấm áp, não anh như bùn lầy. Anh nhìn, anh nghĩ, thậm chí còn tệ hơn bình thường. Anh bán tín bán nghi rằng sẽ thấy một phóng viên trước cửa nhà, một máy quay, một chiếc micro. Nhưng trong thâm tâm, anh biết rằng đó sẽ là Debbie. Anh hy vọng đó sẽ là cô.

“Anh đã bắt được hắn ta”, cô nói khi anh mở cửa. Cô đã mặc quần áo để đi làm: một chiếc váy màu xám và một chiếc áo cao cổ màu đen dưới chiếc áo khoác dài hai vạt. Đó gần như là bộ quần áo cô đã mặc vào buổi sáng cuối cùng mà anh nhìn thấy cô, hai năm trước, hôm đó anh đã đến nhà Gretchen một mình.

“Vào đi”, anh nói.

Cô đi qua anh, dừng lại ở trong phòng và nhìn xung quanh phòng ăn. Cô mới chỉ đến căn hộ của anh vài lần. Cô cố gắng cư xử như thể chỗ ở nhỏ bé và buồn bã này không làm cô thất vọng, nhưng anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô. Cô quay lại trực diện với anh. “Tin tức đưa rằng có một vụ bắt cóc con tin. Với cô phóng viên đó. Rằng anh đã vào đó.”

Archie đóng cửa lại. “Không nguy hiểm vậy đâu. Anh ta có thể giết cô ấy trước khi giết anh.”

Cô bước tới gần anh, ôm lấy mặt anh. “Anh ổn chứ?”

Anh không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào. Nên anh lảng tránh nó. “Em có muốn uống cà phê không?”

Cô buông tay xuống. “Archie.”

“Anh xin lỗi”, anh nói. “Anh đã không ngủ.”

Cô cởi áo khoác và đặt nó lên lưng chiếc ghế tựa màu be. Rồi cô bước đến sofa và ngồi xuống. “Ngồi đây với em”, cô nói.

Anh thả người xuống cạnh cô rồi ngả đầu vào tay mình đặt phía sau. Anh muốn nói cho cô nghe, nhưng anh sợ phải nói điều đó thành lời. “Anh sẽ thử cố không tới gặp cô ta nữa”, anh nói.

Debbie nhắm mắt lại một lát. Khi mở mắt ra, hai mắt cô sáng lên cùng những giọt nước mắt. “Tạ ơn Chúa”, cô nói. Cô đá chiếc giày ra khỏi chân rồi thu chân khoanh tròn trên sofa.

Mưa dội xuống cửa sổ. Quá nhiều so với dự báo, Archie nghĩ. Lọ thuốc ở trên bàn cà phê. Đó là một món quà của Debbie. Cái ngày mà họ để anh xuất viện.

“Em nghĩ anh nên về nhà”, Debbie nói. “Chỉ cần vài ngày thôi”, cô vội thêm vào. “Anh có thể ngủ ở phòng khách. Như thế sẽ tốt cho các con.” Và rồi, cô nhìn xung quanh, nói thêm, “Em không thích nghĩ đến việc anh phải sống trong căn hộ khủng khiếp này.”

Archie cúi xuống, cầm lọ thuốc lên, đặt nó vào lòng bàn tay. Đó thực sự là một thứ nhỏ bé xinh xinh. Đứa bé tầng trên đã thức dậy. Anh có thể nghe thấy cô bé chạy từ phòng ngủ ra phòng khách, kêu ré lên. Sau đó là tiếng tivi. Đứa trẻ chơi một trò bắt chước tầng trên, khi tiếng nói rõ ràng của những nhân vật hoạt hình tràn ngập căn phòng.

Debbie thở dài và hơi thở của cô như bị vướng ở trong họng. “Có điều gì ở mẹ con em làm cho anh cảm thấy khó khăn như vậy chứ?”

Archie thấy tất cả nỗi đau và cảm giác tội lỗi mà anh cẩn thận giữ yên ở trong lòng đã bắt đầu thiêu đốt trong bụng anh. Làm sao để anh thậm chí có thể bắt đầu lời giải thích? “Nó phức tạp lắm.”

Cô đặt một tay lên tay anh, che khuất lọ thuốc. “Về nhà đi.”

Rồi anh để hình ảnh của họ len vào trong tâm trí anh. Debbie, Ben, Sara. Gia đình đẹp đẽ của anh. Anh đã làm gì vậy? “Được rồi.”

Lông mày Debbie dựng đứng lên, không tin nổi. “Thật chứ?”

Anh gật gật đầu, cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó là điều đúng đắn, rằng anh chỉ cần không làm cho mọi thứ tồi tệ hơn với tất cả mọi người. “Anh cần phải ngủ. Rồi làm việc. Anh có thể nhờ Henry chở anh ra ngoài tối nay. Anh ấy sẽ thích vậy. Anh ấy nghĩ anh đang tự giết mình.”

Debbie chạm vào sau cổ của anh. “Anh có làm vậy thật không?”

Archie ngẫm nghĩ. “Anh không nghĩ vậy.”

Đứa trẻ trên tầng lại bắt đầu nhảy nhót, giậm chân và lắc lư. Tiếng giậm chân của cô bé vọng xuống căn hộ của anh.

Debbie ngước lên nhìn trần nhà có màu vàng trắng như ngô rang. “Âm thanh gì vậy?” Cô hỏi.

Archie cảm thấy mệt mỏi. Mắt anh bỏng rát và đầu anh nặng trĩu. Anh ngả lưng ra sau ghế, nhắm mắt lại. “Đứa trẻ tầng trên”, anh nói.

Anh thấy Debbie tựa đầu vào vai anh. “Nghe giống như ở nhà.”

Anh cười. “Anh biết.”

Phải rồi. Anh có thể từ bỏ Gretchen. Anh có thể làm điều đó. Anh có thể về nhà và xây dựng lại gia đình mình. Có thể giữ cho cả đội đặc nhiệm ở cùng nhau, như là một đơn vị chống tội phạm đặc biệt. Anh thậm chí có thể ngừng phụ thuộc vào những viên thuốc. Anh có thể thử. Trận chiến cuối cùng để cứu rỗi. Không phải cho chính bản thân anh. Không phải cho gia đình anh. Mà là vì nếu anh làm được, anh sẽ thắng. Và Gretchen sẽ thua.

Ý nghĩ đó giữ nụ cười trên môi anh cho đến khi anh không còn biết cơ thể đau đớn, rã rời của mình chìm vào giấc ngủ. Anh thấy tay mình thư giãn trên lọ thuốc. Điều cuối cùng anh còn nhận thức được là Debbie nhấc nó ra khỏi tay anh và đặt nó trên bàn.