← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 50

Archie gọi tới nhà tù từ trên taxi, như vậy trước lúc anh trả một trăm ba mươi tám đô la tiền cước và đi qua cửa an ninh thì Gretchen đã được dựng dậy và đưa sẵn vào phòng thẩm vấn đợi anh. Ả đang ngồi ở bàn khi anh đi vào phòng, không tô điểm gì, mái tóc vẫn để xõa và buông thẳng xuống. Giống như một nghệ sĩ được trang điểm để trở nên không còn đẹp.

“Giờ là 4 giờ sáng”, ả nói.

“Tôi xin lỗi”, anh nói, ngồi ở phía đối diện. “Cô đang làm dở cái gì sao?”

Ả liếc nhìn qua vai vào tấm kính hai chiều. “Henry có ở đây không?”

“Tôi đến đây một mình. Không có ai sau tấm kính cả. Tôi đã nói bảo vệ đợi ngoài cửa. Vậy nên chỉ có cô và tôi thôi. Tôi đi taxi đến đây.”

“Từ Portland sao?” Gretchen hỏi một cách hoài nghi.

“Tôi là vị cảnh sát anh hùng mà”, Archie mệt mỏi nói. “Tôi có tài khoản thanh toán chi phí.”

Ả cười một cách chậm rãi, buồn ngủ. “Chắc hẳn là anh đã tóm được anh ta.”

Archie cảm thấy cuối cùng bản thân mình cũng được thư giãn một chút. Điều đó còn hơn hẳn một sự đầu hàng, thật vậy. Anh phải dồn thật nhiều năng lượng để giữ bộ dạng bên ngoài, và với ả, điều đó chẳng thành vấn đề. Ả biết chính xác anh bị hao tổn như thế nào. Vì thế anh có thể để cho cơ thể mình thả lỏng, mí mắt trĩu nặng xuống, giọng anh trùng xuống. Anh có thể gãi lên mặt mình nếu thấy ngứa. Anh có thể nói ra bất cứ điều gì nảy ra trong đầu mà không cần phải lo lắng rằng liệu điều đó có mang lại cho ả nhiều thông tin hữu ích để đoán xem anh đang nghĩ gì hay không. “Một tay súng thiện xạ đã cắm một viên đạn vào đầu anh ta khoảng 3 giờ trước. Hẳn là cô sẽ thích điều đó lắm.” Anh nhướng mày lên ngẫm nghĩ. “Ngoại trừ một điều rằng anh ta chết ngay lập tức.”

“Chà, anh có phải là kẻ sát thủ hàng loạt không nhỉ? Anh đến để khoe chiến tích sao?”

“Tôi không đến chỉ để nói xin chào mà không có động cơ nào bên trong.”

“Hôm nay không phải Chủ nhật.” Ả nghiêng đầu và dò xét anh, một vết nhăn nhỏ xíu chạy giữa hai lông mày. “Anh ổn chứ?”

Anh cười vì sự lố bịch của câu hỏi đó. Anh chắc chắn không ổn tí nào. Anh đã có một ngày mệt mỏi, căng thẳng, với thành quả trong công việc và bây giờ anh đi đến đâu? Nhà tù bang. Bởi vì còn gì thư thái hơn việc dành thời gian quý giá với một người phụ nữ từng cả ngày đưa đinh vào ngực mình chứ? “Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô.” Anh lấy tay dụi mắt. “Điều đó mới thật khốn nạn làm sao!”

“Anh có biết nguồn gốc của thuật ngữ Hội chứng Stockholm không?” Gretchen hỏi một cách ngọt nhạt. Ả để bàn tay bị còng lên bàn rồi duỗi những ngón tay ra để đầu ngón tay của ả có thể kề sát với ngón tay của Archie đang để trên bàn. “Vào năm 1973, một tội phạm điển trai tên là Janne Olsson xông vào ngân hàng Kreditbanken ở Stockholm với một khẩu súng máy. Anh ta yêu cầu ba triệu tiền mặt và một người bạn trong tù của anh ta được phóng thích. Cảnh sát đã thả người kia và đưa anh ta đến chỗ ngân hàng, anh ta cùng với Olsson và đã giữ bốn nhân viên ngân hàng làm con tin ở một căn phòng mái vòm trong sáu ngày. Cuối cùng, cảnh sát đã khoan một lỗ vào phòng vòm đó và bơm khí gas khiến Olsson và đồng phạm của anh ta phải đầu hàng.” Ả trượt bàn tay trên mặt bàn, tới gần hơn Archie. Da tay của ả thật mịn màng, móng tay cắt ngắn. “Tất cả các con tin được giải thoát, vô hại. Mạng sống của họ đã bị đe dọa, họ đã bị ép phải mang thòng lọng trên cổ nhưng lại có một người quay ra bảo vệ Olsson. Một trong những phụ nữ bị bắt làm con tin thậm chí còn nói rằng chị ta đã muốn trốn chạy cùng Olsson. Olsson bị giam tám năm trong nhà tù. Anh biết bây giờ hắn ở đâu không?” Từ từ, một cách nhẹ nhàng ả dùng ngón tay vuốt ve ngón tay cái của Archie. “Hắn mở một cửa hàng rau quả ở Băng Cốc.”

Archie nhìn xuống chỗ tay họ chạm vào nhau, nhưng anh không cử động, dù chỉ một sợi cơ. “Lẽ ra, người ta nên có một bản án nghiêm khắc hơn ở Thụy Điển.”

“Stockholm rất đáng yêu. Vườn thực vật Bergianska có một nhà kính trồng các loài thực vật được mang đến từ mọi vùng khí hậu trên thế giới. Một ngày nào đó, em sẽ đưa anh đến đó.”

“Cô sẽ không bao giờ ra khỏi nhà tù.”

Ả nhướng mày một cách bất đắc dĩ và lấy ngón tay vẽ một vòng tròn nhỏ trên ngón tay cái của anh.

“Thật là buồn cười”, Archie nói, nhìn ngón tay của ả trên tay mình. “Sao Reston phải đợi mười năm trời rồi mới ra tay giết người. Anne nói, chắc chắn phải có động cơ nào đó.”

“Ồ, vậy sao?”

Archie ngước lên. “Cô đã gặp anh ta như thế nào?”

Gretchen mỉm cười. “Gặp anh ta ư?”

“Reston”, Archie nói. Anh luồn ngón tay mình vào tay ả. Đó là lần đầu tiên anh thử cố chạm vào ả và anh nghĩ anh thoáng nhìn thấy một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt ả. “Anh ta là một trong những đồng phạm của cô. Có thể chính là người mà cô đã huấn luyện”, anh nói, tay vẫn để yên để cảm thụ hơi ấm toát ra từ tay ả. “Anh ta đã xuất hiện ngày hôm đó. Anh ta là người đàn ông thứ hai đã nâng cáng đưa tôi lên xe. Và rồi cô vào tù. Anh ta nung nấu. Rồi mới bắt đầu ra tay giết người. Cô gặp anh ta như thế nào?”

Ả nhìn anh, và trong khoảnh khắc đó, Archie nhận ra rằng Gretchen chưa bao giờ tiết lộ với anh điều gì, ả không bao giờ để anh nhìn thấy bất cứ điều gì mà ả không muốn anh biết. Ả đã luôn nắm quyền kiểm soát. Ả đã luôn đi trước một bước.

“Em đã chọn ra anh ta, giống như em đã làm tất cả với những người khác”, ả vui vẻ giải thích. “Hồ sơ trực tuyến của anh ta là hoàn hảo. Ly hôn đã lâu.” Ả mỉm cười. “Em thích những người đã ly dị vì họ cô đơn. Anh ta không có sở thích, đam mê nào. IQ cao. Tầng lớp trung lưu.” Ả đảo mắt một cách vô cảm. “Anh ta đã cố gắng chế một bài thơ của Whitman thành một trong những bài thơ của mình. Kiểu tự ái cổ điển.” Ả nghiêng về phía trước. “Những người tự ái cao thường rất dễ bị thao túng bởi vì họ rất dễ đoán. Anh ta chán nản. Bị ám ảnh bởi những hoang tưởng.” Một nụ cười lan trên môi ả. “Và anh ta thích con gái tóc vàng. Bọn em hẹn hò. Em nói với anh ta rằng em đã kết hôn và phải giữ bí mật tình yêu của mình, em đã cho anh ta những gì anh ta muốn. Quyền lực. Sự hiến dâng. Em để anh ta nghĩ rằng anh ta đang kiểm soát em.” Nghe thật quen thuộc? Archie nghĩ. “Khi mà em đã khiến anh ta nói ra sự khao khát những cô bé mới lớn, thật chẳng có gì khó để giúp anh ta bộc phát tâm tư của mình.”

Archie luồn ngón tay sâu hơn vào giữa những ngón tay của ả, để hai bàn tay họ quấn chặt vào nhau. Miệng anh cảm thấy khô khốc. Anh hầu như không thể nhìn rõ ả, nhưng anh không muốn buông tay. Tất cả đã trở nên rõ ràng một cách khủng khiếp. “Cô đã khiến cho tôi nghĩ rằng tôi sẽ nghĩ đến việc đưa Susan vào đây. Nhưng trước đó, Reston đã nói với cô về cô ấy. Cô nhận ra bút danh của cô ấy. Cô gieo những ý nghĩ. Ngừng việc tiết lộ cho tôi về những nạn nhân. Nêu tên cô ấy ra. Cô đạo diễn tất cả chúng tôi.” Archie lắc đầu và cười khùng khục. “Sau đó, cô chỉ cần ngồi lại để xem trò diễn.” Điều đó nghe có vẻ ngớ ngẩn ngay khi anh nói ra, hoang tưởng, ảo tưởng của một người nghiện thuốc giảm đau. “Tôi chỉ không thể nghĩ rằng tôi có thể chứng minh điều đó.”

Ả mỉm cười ân cần với anh. “Điều quan trọng là anh đã quay trở lại với công việc”, ả nói. “Ra khỏi căn hộ đó.”

Henry sẽ tin anh. Anh ấy hiểu rõ Gretchen có thể làm được gì. Nhưng sau đó thì sao? Henry đã chắc chắn rằng Archie sẽ không bao giờ gặp Gretchen nữa.

“Anh nên biết ơn Paul”, Gretchen tiếp tục một cách tàn nhẫn. “Anh ta đã hiến tặng cho anh hai đơn vị máu.”

Archie quay đầu đi, buồn nôn. Hình ảnh Reston trên cái thảm AstroTurf xanh, đầu đầy máu, lóe lên trong đầu anh. “Cô có thực sự thích đạo diễn Godard?” Archie hỏi ả.

“Không”, ả đáp. “Nhưng em biết anh thích.”

Anh bắt đầu băn khoăn liệu rằng còn có điều gì mà Gretchen Lowell không biết về anh.

“Giờ thì anh hãy trả lời em một câu hỏi”, ả nói. Ả đặt tay còn lại lên bàn tay đang lồng vào tay Archie, như thế, tay anh nằm trọn trong tay ả. “Anh có bị em cuốn hút không, cái ngày đầu tiên mà chúng ta gặp nhau ấy? Khi em là một chuyên gia tâm thần đang viết sách?”

“Tôi đã kết hôn rồi.”

“Kín kẽ quá. Hãy trung thực đi.”

Anh đã hoàn toàn phản bội Debbie rồi. Vậy tại sao không phải việc này luôn? “Có.”

Ả rút tay khỏi tay anh và ngồi xuống. “Cho em thấy điều đó đi.”

Anh hiểu ý của ả là gì và anh chỉ do dự một chút trước khi đưa tay lên rồi từ từ cởi nút áo sơ mi. Sau đó, anh kéo chiếc áo ra để ả có thể nhìn thấy cơ thể đầy thương tích của anh.

Ả nghiêng người về phía trước bàn, đầu gối trên ghế, khuỷu tay chống trên bàn, để ả có thể nhìn thấy. Anh không cử động, không rùng mình, khi ả với về phía trước và chạm đầu ngón tay vào hình trái tim mà ả đã khắc lên người anh. Nhưng anh tự hỏi liệu ả có thể thấy mạch trong cổ anh đập nhanh hơn không. Anh có thể ngửi thấy mùi tóc của ả. Không còn mùi hoa tử đinh hương nữa, là mùi dầu gội công nghiệp trong tù, hắc và thoảng mùi trái cây. Ả di chuyển ngón tay đến vết sẹo thẳng đứng chia đôi phần ngực của anh, và Archie cảm thấy các cơ bắp chỗ bụng anh căng ra.

“Đây có phải là phẫu thuật thực quản không?” Ả hỏi.

Anh gật đầu.

Rồi ngón tay của ả nhảy xuống vết sẹo ở phần bụng dưới.

“Đó không phải là vết mổ của em.”

Anh hắng giọng. “Họ phải phẫu thuật một lần nữa. Mất máu thêm một chút nữa.”

Ả gật đầu và di chuyển các ngón tay trên những vết sẹo nhỏ hơn. Anh sợ cử động. Sợ cái gì? Rằng ả sẽ dừng lại? Anh nhắm mắt lại. Anh sẽ tự cho mình một khoảnh khắc hoan lạc ngắn ngủi này. Nó có thể làm hại gì? Tốt mà. Mẹ kiếp. Anh mở mắt, nắm lấy cổ tay của ả và giữ nó ở đó.

Ả ngẩng lên nhìn, mắt sáng lên, má ửng hồng. “Anh không cần phải làm bộ đối xử tốt với em, Archie.”

Anh giữ tay ả ở đó, chỉ cách chỗ đó của anh vài xen-ti-mét.

“Em có thể làm cho anh cảm thấy tốt hơn”, ả nói. “Chỉ cần bỏ tay em ra.”

Nhưng anh vẫn giữ tay ả. Mỗi tế bào trong cơ thể anh dường như đang cố thuyết phục mình hãy để ả chạm vào anh. Nhưng phần còn lại của tâm trí anh biết rằng nếu anh làm vậy, thì đó sẽ là thứ cuối cùng, và ả sẽ chiếm nốt phần tự trọng còn lại của anh. Mọi chuyện sẽ chấm dứt. Ả sẽ sở hữu anh hoàn toàn. Ả tài giỏi một cách đáng ngạc nhiên. Ả tra tấn anh mà không cần phải chạm vào anh. Anh cười vào điều đó, và đẩy tay ả ra xa.

“Có gì buồn cười sao?” Ả hỏi.

Anh lắc đầu. “Cô đã làm một công việc khốn kiếp biến dạng con người tôi”, anh nói. Anh lấy lọ thuốc trong túi quần ra, mở nắp và đổ một đống thuốc vào tay mình. Rồi anh cho tất cả vào miệng cùng lúc và nuốt trôi chúng.

“Anh đã ‘phê’ sẵn rồi”, Gretchen nhận xét.

“Cẩn thận đấy”, Archie nói. “Nghe giống như Debbie rồi.”

“Anh phải xem những viên thuốc. Chất acetaminophen sẽ giết chết anh. Thận của anh đã thấy đau chưa?”

“Thi thoảng.”

“Nếu anh bị sốt, vàng da, hoặc nôn mửa, anh cần tới ngay phòng cấp cứu trước khi gan của anh tiêu tùng. Anh có uống rượu không?”

“Tôi ổn, người yêu ạ”, Archie nói.

“Có những cách đơn giản hơn để anh kết liễu chính mình. Em sẽ làm điều đó giúp anh.” Ả nhìn vào mắt anh. “Nếu anh mang cho em một con dao cạo râu.”

Archie thở dài. “Cô sẽ giết tôi và ba vệ sĩ đầu tiên lao vào theo tôi. Đừng bị nhầm lẫn khi thấy tôi có phản ứng đáp lại cô như thế. Tôi biết cô là loại người gì mà.”

Ả chìa tay ra và sờ lên mặt anh. Tay ả ấm áp, mềm mại và anh xoay mặt vào đó theo bản năng. “Archie tội nghiệp”, ả nói. “Em mới chỉ bắt đầu với anh thôi mà.”

Ả thật sự rất đẹp, Archie thấy thế trong cảm giác bốc đồng từ những viên thuốc. Có điều gì đó tinh tế ở ả. Làn da sáng. Những đặc điểm hoàn hảo. Đôi khi anh tự biến mình thành gã ngốc với suy nghĩ rằng ả gần giống như con người. Anh quay má lại và tay ả rơi xuống. “Cô có bao nhiêu người đàn ông như Reston ở ngoài kia?” Anh hỏi. “Bao nhiêu quả bom hẹn giờ?”

Gretchen thu người lại và ngồi xuống ghế. “Tính cả anh chứ?”

Archie cảm thấy căn phòng chao đảo quanh mình. “Cô đã lập kế hoạch từ rất lâu. Để gọi cho 911. Để cứu tôi. Và để tự nộp mình.”

“Nếu anh sống sót”, Gretchen nói thản nhiên. “Nếu anh chết, em đã bỏ quên tất cả và chôn anh.”

Trong phòng nóng bức. Archie cảm thấy những giọt mồ hôi chảy ra trên người dưới lớp áo. Gretchen trông lạnh lùng và bình thản. Có lẽ là do những viên thuốc. Anh ngoắc cổ và lau mồ hôi khỏi môi trên. Anh có thể cảm thấy vết sẹo trái tim đập rộn ràng dưới áo, trái tim thực sự của anh đập bên dưới nó. “Đó là một kế hoạch tốt”, anh cố nói. Anh đặt tay lên bàn và đứng dậy. “Ngoài việc tôi không giống Reston và những con lừa ngu ngốc mà cô tạo ra để giết chóc. Tôi biết những gì trong khả năng của cô.” Anh nhìn quanh căn phòng, nó như một ngôi mộ hình trụ mà họ gặp mỗi tuần. Ả đã thao túng anh hết lần này đến lần khác. Họ đã thao túng lẫn nhau. Nhưng anh có một sức mạnh. Quân bài mà ả nghĩ anh sẽ không bao giờ chơi. “Cô đã làm một tính toán sai lầm khác”, anh nói. “Cô đã tự nộp mình để bị nhốt kín thế này.” Anh nhướng mày và nhấc tay khỏi bàn.

Gretchen không lộ vẻ gì là bị tác động. “Anh sẽ tránh mặt vài tuần lễ. Nhưng rồi anh sẽ cần những cái xác.” Ả hất đầu về phía anh, mỉm cười tươi sáng. “Anh sẽ cần em.”

Có thể lắm, Archie nghĩ. “Có thể”, anh nói.

Ả lắc đầu thông cảm. “Quá trễ rồi. Anh sẽ không cảm thấy tốt hơn đâu.”

Archie bật cười. “Tôi không cần phải cảm thấy tốt hơn”, anh nói. Giọng anh lạnh lùng. “Tôi chỉ cần cô cảm thấy tệ hơn thôi.”

Ả lao về phía trước, mái tóc vàng nảy qua bờ vai. “Anh vẫn sẽ mơ về em. Anh sẽ không thể đụng chạm vào một người phụ nữ khác mà không nghĩ về em.”

Anh đặt một tay lên bàn và đưa tay kia lên chỗ thái dương đang đập thình thịch. “Làm ơn, Gretchen.”

Ả mỉm cười hiểm ác. “Anh sẽ nghĩ về em đêm nay, phải không?” Ả nói. “Khi chỉ còn lại mình anh trong bóng tối.”

Archie gục đầu trong giây lát. Và rồi anh cười với chính mình, anh ngước lên và đi quanh bàn đến chỗ ả. Ả ngước lên nhìn, ngạc nhiên khi anh đứng cao hơn ả và đưa tay chạm vào tóc ả, mái tóc vàng hoe ánh lên bên dưới ngón tay anh. Ả định nói thì anh đặt một ngón tay lên miệng ả và khẽ nói, “Cô chưa cần nói đâu.” Anh đưa tay ôm lấy mặt ả, cúi xuống và hôn ả. Anh đưa một tay ra sau cổ ả, luồn vào dưới mái tóc khi môi họ chạm vào nhau, hơi nóng của nụ hôn bất chợt choán lấy anh. Trong nụ hôn đó, anh có thể thấy vị đắng của những viên thuốc, vị mặn mồ hôi của chính mình và trong miệng ả là vị ngọt gần giống như hoa tử đinh hương. Anh buộc mình phải rút những ngón tay ra khỏi tóc ả, vặn mình ra xa, đôi môi anh rời khỏi miệng ả, qua gò má mịn màng của ả. “Tôi nghĩ về cô mỗi đêm”, anh thì thầm.

Rồi anh đứng thẳng người dậy và nói. “Hết rồi.”

Anh đập tay vào còi báo trên cửa bằng phần dưới nắm tay. Cánh cửa mở ra và anh bước qua.

“Đợi đã”, ả nói với giọng ấp úng.

Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, dư vị nụ hôn vẫn còn trong miệng. Tất cả mọi thứ đã dồn lại vào đó khi anh không quay lưng nhìn lại.