← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Susan Ward thấy buồn nôn đến tận cổ. Có lẽ do bồn chồn. Có thể chỉ vì cái nóng. Cũng có thể vì mùi thuốc lá độc hại trong quán bar.

“Cô muốn một ly nữa không?” Quentin Parker hỏi. Parker là phóng viên tin tức tội phạm của tờ Người đưa tin lâu đến nỗi chẳng ai nhớ nổi. Susan không biết ngay từ đầu ông đã là kẻ nghiện rượu, hay chính công việc đã biến ông thành như vậy.

“Lần này là món gì có ô nhé?” Ông nói.

Parker uống Wild Turkey. Không đá. Bà cô bồi bàn đã rót cho ông một ly trước khi họ kịp ngồi xuống.

Susan lờ đi câu cợt nhả về cái ô và rút một điếu từ bao thuốc lá trên bàn. “Tôi chỉ hút thuốc thôi”, cô nói và quan sát quán bar. Parker đã gợi ý chỗ này. Nó nằm ở trung tâm, và tiện đi từ tòa soạn đến. Susan chưa bao giờ nghe về nó, nhưng Parker có vẻ biết tất cả mọi người ở đây. Ông biết rất nhiều người ở các quán bar.

Quán này nhỏ, nên Susan có thể để mắt đến cửa ra vào, trông chừng người đàn ông mà họ chuẩn bị gặp. Parker đã sắp đặt chuyện này. Susan thường làm việc với các biên tập viên chuyên mục, nhưng đây là câu chuyện về tội ác, và điều đó có nghĩa là Parker. Cô đã cố xin cuộc hẹn này hai tháng nay. Parker chỉ mất một cú điện thoại. Nhưng cả câu chuyện này đã là như vậy. Cô định một mình hủy hoại sự nghiệp của một chính trị gia được yêu mến. Hầu hết nhân viên tờ Người đưa tin đều bầu cho ông ta. Susan cũng bầu cho ông ta. Cô sẽ lấy lại phiếu bầu nếu có thể.

“Tôi đã có thể đi một mình”, Susan nói.

“Anh ta không biết cô”, Parker nói. “Và tôi muốn giúp.” Tất nhiên ông chỉ đùa. Rộng lượng không phải là từ bạn nghĩ đến khi nói về Quentin Parker. Hiếu thắng? Đúng. Phân biệt giới tính? Đúng. Nhà báo giỏi chết tiệt? Đúng. Ma men? Tuyệt đối đúng.

Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ ông là một tên khốn.

Nhưng vì lí do nào đó, từ cái ngày đầu tiên ở tòa soạn, cách đây hai năm, Parker đã luôn để mắt trông chừng cho Susan. Cô không biết tại sao. Có lẽ ông thích mồm miệng đốp chát của cô. Hoặc các bộ quần áo không thích hợp. Hay là màu tóc của cô lúc ấy, dù nó là gì. Không quan trọng. Cô đã đỡ một viên đạn cho ông, và cô khá chắc là ngoài sự xao nhãng từ một ly rượu hay một đầu mối hay ho, ông cũng sẽ làm điều tương tự cho cô.

Susan lại nhìn khắp quán bar. Parker chọn rất hay. Rất ít có khả năng ai đó nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ. Bên trong quán là chủ đề hàng hải mơ hồ: một cái bánh lái từ chiếc thuyền cũ treo trên tường, một cái neo gắn bên trên quầy rượu. Người pha chế trông như đã một trăm mười tuổi, còn bà phục vụ thì không trẻ hơn bao nhiêu. Món ăn duy nhất của chốn này là bắp rang bơ. Cả quán bốc mùi món đó. Nhưng nó tối và mát mẻ, bên ngoài còn lâu mới được như vậy. Susan kéo cái áo ba lỗ màu đen của mình, vắt ngang ngực áo là dòng chữ Smell Bullshit ngoằn ngoèo, và các chữ cái có xu hướng dính chặt vào da khi cô đổ mồ hôi.

Cửa quán mở ra và một góc ánh sáng hình chữ nhật chói lói tràn vào trong bóng tối, biến bầu không khí oi khói của quán thành những làn sương gây ung thư cuộn xoáy khá xinh đẹp. Dạ dày Susan thắt lại. Một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào và đang nghịch chiếc điện thoại BlackBerry. Anh ta nặng nề, dù chưa bằng Parker, và đeo cặp kính hình chữ nhật quá thời trang so với chính mình. Cô quay sang Parker.

“Giấu những con bài giá trị của mình”, Parker thì thào, bốc một nắm bắp rang bơ từ cái bát trước mặt.

“Ông chắc đó là anh ta chứ?” Susan, lại giật áo, hỏi.

Parker cười hực lên, tiếng cười nghe như hơi thở rít. Ông thảy cả nắm ngô vào miệng và nhai. “Ba mươi năm làm tin hình sự”, ông nhồm nhoàm nói. “Cô sẽ biết rất nhiều luật sư.”

“Đây này”, Parker nói và ra hiệu cho luật sư tới chỗ họ bằng bàn tay nhờn bơ.

Luật sư ngồi xuống. Nhìn gần, anh ta già hơn đến chục tuổi. “Parker”, anh ta gật đầu nói, rồi nhìn sang Susan. Ở hai bên gọng kính của anh ta đều có chữ Prada.

“Cô ta đây à?” Anh ta hỏi.

“Brenda Starr [3] của chúng tôi đấy”, Parker nói, miệng vẫn còn nhai. Ông cười, hàm răng vàng nhỏ và sáng trong ánh đèn mờ của quán bar. “Bọn trẻ làm tôi ấm lòng đấy, cái cách cô ấy lao theo anh chàng của anh.”

“Anh chàng của tôi”, tay luật sư nói, “là đương kim Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ.”

Parker lại bốc một nắm bắp rang bơ. “Không lâu nữa đâu”, ông nói với điệu cười toe toét.

Susan rít thêm một hơi thuốc và sờ tay vào máy ghi âm nhỏ kẹp trong đùi để đảm bảo nó vẫn bật. Nó rung nhẹ dưới đầu ngón tay và cô lập tức thấy bình tâm hơn. Đằng sau tay luật sư, một chàng trai trẻ đội mũ bóng chày màu đỏ vừa bước vào quán và ngồi một mình.

Luật sư quẹt mồ hôi trên trán. “Vậy là tờ Người đưa tin đang cho chạy câu chuyện này?”

“Thượng nghị sĩ Castle muốn bình luận ư?” Parker hỏi. Ông đưa tay lên và thả vài hạt ngô vào cái miệng đang há ra.

“Ông ấy phủ nhận”, luật sư nói.

Susan cười.

Luật sư đẩy cặp kính Prada lên sống mũi. “Cô sẽ may mắn nếu thu được bất kì lời bình luận nào”, anh ta nói, mặt đã ửng lên.

Susan hạ quyết tâm ngay tại đây và ngay lúc này rằng cô sẽ hạ bệ John Castle và lũ khốn nạn vẫn bảo vệ ông ta từng ấy năm. Người ta thần tượng Castle vì những gì ông ta đã làm cho tiểu bang. Nhưng sau ngày thứ Năm này, họ sẽ thấy rõ con người thật của ông ta, một tên hiếp dâm, một kẻ thao túng, một gã tống tiền và một kẻ lừa đảo. Cô dụi phần còn lại của điếu thuốc vào chiếc gạt tàn nhựa màu đen đặt trên bàn. “Ông ta chối hả?” Cô nói. “Ông ta ‘chơi’ người giữ trẻ và làm đủ chuyện để che giấu, bao gồm cả việc đưa tiền cho cô ta.” Cô lôi một điếu thuốc nữa ra khỏi bao và dùng bật lửa bằng nhựa để châm. Susan chỉ hút khi nào căng thẳng. Nhưng tay luật sư không biết điều đó. “Tôi đã dành hai tháng để theo đuổi chuyện này”, cô nói. “Tôi đã ghi âm cuộc phỏng vấn Molly Palmer. Tôi đã có những cuộc phỏng vấn với bạn của Molly về các thời điểm khớp với câu chuyện từ phía cô ta. Tôi có cả lịch sử giao dịch cho thấy tiền được chuyển từ hãng luật của anh tới tài khoản cô ta.”

“Cô Palmer là thực tập sinh”, luật sư nói, giơ hai bàn tay ra vẻ vô tội.

“Trong một mùa hè”, Susan nói. Cô kéo một hơi thuốc, dựa đầu ra sau và thả khói. Cô nhẩn nha vì biết mình đã có anh ta. “Hãng luật của anh tiếp tục trả tiền cho cô ta trong năm năm sau.”

Khóe miệng luật sư nhếch lên. “Chắc là có sai sót trong giấy tờ hồ sơ ở văn phòng”, anh ta nói.

Susan muốn quét nụ cười đểu khỏi mặt anh ta bằng cùi tay. Sao anh ta còn chường mặt ra chứ? Một lời chối tội qua điện thoại cũng xong. “Toàn là vớ vẩn”, cô nói.

Luật sư đứng dậy và nhìn Susan một lượt. Khi ai đó có bề ngoài giống như cô, họ sẽ quen với chuyện đó, nhưng cái nhìn của anh ta khiến cô hơi bực. “Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Anh ta hỏi Susan. “Hai mươi lăm?” Anh ta búng nhẹ vào đầu cô. “Cô nghĩ người dân của tiểu bang này sẽ để một đứa con gái tóc xanh với chương trình nghị sự gì đó hạ bệ ngài Thượng nghị sĩ được yêu mến suốt năm nhiệm kỳ ư?” Anh ta hạ mặt mình ngay trước mặt cô, gần đến nỗi cô ngửi được cả mùi nước hoa sau khi cạo râu. “Kể cả nếu cô đăng bài báo đó, nó cũng sẽ trôi tuột thôi. Và cô sẽ không đăng nó. Bởi vì nếu Người đưa tin mới chỉ ngấp nghé làm việc đó, tôi sẽ kiện cô.” Anh ta chọc một ngón tay vào Parker. “Cả ông nữa.” Anh ta đẩy kính lên lần cuối và bước lùi khỏi bàn. “Ngài Thượng nghị sĩ phủ nhận mọi cáo buộc”, anh ta nói. “Ngoài chuyện đó ra, ông ấy không có bình luận nào khác.” Anh ta quay người, đi ra cửa.

“Tôi hai mươi tám tuổi”, Susan gọi với theo. “Và tóc tôi màu ngọc lam nguyên tử đấy nhé.”

Parker cầm cốc whisky đưa lên miệng. “Tôi nghĩ câu chuyện tiến triển tốt”, ông nói.

“Đúng”, Susan nói. “Bọn họ đang run như cầy sấy rồi.”

“Tin tôi đi”, Parker nói. Ông cầm một cái tăm trên chiếc đĩa ở bàn và cậy mẩu ngô bám vào kẽ răng, xương hàm đánh qua đánh lại.

Susan chưa bao giờ yêu ông hơn thế.

Ông nhìn cô và nháy mắt. “Họ sợ tè ra quần rồi”, ông nói.

Susan nghĩ mặt ông đỏ lên vì tự hào.

Nhưng cũng có thể chỉ vì ly whisky.