← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Archie đứng trước cửa nhà, cầm chìa khóa trong tay. Trong một năm rưỡi sau khi anh và Debbie chia tay, cô chưa bao giờ đòi lại chìa khóa nhà, và anh cũng chưa bao giờ đề nghị trả. Nó vẫn nằm nguyên trên chùm chìa khóa của anh suốt thời gian ấy, một lời nhắc nhở liên tục về thứ mà anh đã để mất. Anh chỉ là một đống hỗn độn khi cô yêu cầu anh ra đi. Anh mới ra viện được vài tháng và vẫn đang trong thời kì đen tối nhất của tiến trình hồi phục. Anh không đổ lỗi cho cô. Anh đã buộc cô phải làm như vậy. Ở một mình vẫn dễ dàng hơn.

Anh lôi hộp thuốc bằng đồng ra khỏi túi quần, mở ra và lấy ba viên thuốc hình thoi màu trắng. Anh giữ chúng một lát trước khi thả vào miệng, tận hưởng vị đắng quen thuộc trước khi nuốt. Rồi anh tra chìa khóa vào ổ và đẩy cánh cửa lớn mở ra. Ngôi nhà này là kiểu nhà trang trại trần thấp từ hồi giữa thế kỉ, người chủ trước đã cải tạo lại nó. Khi họ mua ngôi nhà, Debbie đang mang thai Sara. Nó cao hơn nhiều so với mức chi trả của anh, nhưng lúc ấy Debbie vừa được thuê làm nhà thiết kế cho Nike và họ đã tiêu vung một chút.

Debbie đã để sẵn một ngọn đèn, nó thả nửa quầng sáng ấm áp ngang qua tiền sảnh tối tăm. Archie tụt đôi giày lấm bùn ở cửa và đi qua chỗ cái bàn trong sảnh, thả chùm chìa khóa xuống cạnh đèn. Một bức ảnh chụp anh và Debbie cùng lũ trẻ ngồi dựa vào một cái bàn được lồng vào cái khung viền bạc. Anh có vẻ hạnh phúc, nhưng anh không nhớ nổi là khi nào và ở đâu.

Anh cảm thấy Debbie sau lưng mình một giây trước khi hai cánh tay cô vòng quanh eo anh.

“Chào em”, anh nói.

Cô dụi má vào bả vai anh và ôm anh. “Có tệ lắm không?”

“Anh từng thấy chuyện tệ hơn.” Câu nói đó treo lơ lửng trong không khí một lát. Rồi Archie quay lại và vòng hai tay quanh người cô. Mái tóc ngắn màu nâu của Debbie rối bù và cô mặc áo ba lỗ đen, quần cộc màu đỏ. Cơ thể cô vừa mềm mại vừa mạnh mẽ trong vòng tay anh. Đó là cơ thể mà anh thân thuộc không khác gì bản thân mình.

“Bọn trẻ ổn chứ?” Anh hỏi.

Cô nép vào và hôn nhẹ lên cổ anh, chỗ dưới xương hàm. “Bọn nhóc ngủ khì từ đời nào rồi”, cô nói.

Archie giơ một tay lên má Debbie và nhìn vào khuôn mặt cô, tốt bụng và cởi mở, gò má mạnh mẽ, sống mũi thon dài, chút tàn nhang trên má. Và rồi, một thoáng tóc vàng, mùi tử đinh hương, và ả lại ở đó: Gretchen Lowell luôn lảng vảng bên rìa nhận thức của anh. Archie nhăn mặt.

Anh có thể cảm nhận người Debbie cứng lại dưới tay anh.

“Có phải cô ta không?” Cô hỏi.

Anh hắng giọng và lắc hình ảnh ấy ra khỏi đầu. Tay anh rơi khỏi má cô. “Anh nên đi ngủ một lát.” Anh lại muốn móc thuốc từ trong túi, uống thêm một viên nữa, nhưng anh không muốn làm việc đó trước mặt Debbie. Việc ấy làm cô đau đớn quá.

“Không gặp cô ta khó khăn lắm à?” Debbie hỏi.

Đôi khi Archie tự hỏi Debbie biết đến đâu về mối quan hệ của anh với Gretchen. Debbie biết rằng Gretchen ám ảnh anh. Thậm chí cô có thể dùng từ “anh bị ám”. Nhưng anh không nghĩ Debbie biết mình đã vượt qua lằn ranh xa đến đâu.

“Chúng ta đã nói là sẽ không nhắc đến chuyện này nữa mà”, Archie khẽ nói.

Debbie xoay người Archie lại, đối diện cái gương treo trên tường đằng sau bàn. “Nhìn xem”, cô nói, và thò hai tay xuống dưới vạt áo sơ mi của anh, đẩy nó lên ngực và giữ nó ở đó. Archie do dự rồi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của họ. Vợ cũ đứng sát người anh, đầu cô gục lên vai anh, cặp mắt đen sáng lên. Mặt anh có vẻ nhăn nheo, bị khuất bóng một nửa do ánh đèn, chiếc mũi dài và khóe miệng lệch, mái tóc dày và cặp mắt buồn bã, mỗi đường nét lại mang một đặc điểm của một vị tổ tiên nào đó, người Ai-len đen, Croatia, người Do Thái. Anh cho phép mình nở nụ cười méo xệch. Đến cả nguồn gene của anh cũng khác người.

Debbie lần một bàn tay xuống bụng anh và chạm vào vết sẹo dài bên trên cơ hoành, nơi người ta đã cắt bỏ lá lách. Đó là vết sẹo sâu nhất, một đường cắt xấu xí dài hơn mười lăm phân, những vệt trắng của chỉ khâu vẫn còn lộ rõ, khiến nó đặc biệt giống dáng dấp những vết sẹo của Frankenstein. Mô tế bào chỗ vết sẹo rất cứng, và anh gần như không cảm nhận được đầu ngón tay Debbie chạm qua nó. Cô lại di chuyển đến mấy vết sẹo nhỏ hơn trên ngực anh. Những vết thương ngày càng đỡ hơn, con dao mổ đã được ấn mạnh vào da anh để giết thời gian hơn là gây đau đớn. Trông chúng như những lưỡi cỏ màu bạc, vết nọ gần bằng vết kia, như những dấu ấn đậm nét của một tấm thẻ ghi điểm.

“Bọn anh đã có một thỏa thuận”, Archie nói. “Đổi thành án chung thân để lấy vị trí các nạn nhân của cô ta. Cô ta đã giữ lời. Chính anh là người không thể xử lý nổi chuyện này. Cô ta không chịu nói chuyện với ai khác, Debbie. Hãy nghĩ đến những nạn nhân cô ta đã giết. Nghĩ đến gia đình họ.” Đó là câu chuyện mà anh đã nói đi nói lại với bản thân suốt hai năm trời phải tới gặp Gretchen Lowell mỗi tuần. Anh đã phải nỗ lực hết mình thuyết phục bản thân rằng anh chỉ đang làm việc. Anh không còn tin vào nó nữa. Anh tự hỏi Debbie có tin nổi không.

Debbie nói. “Anh là nạn nhân cuối cùng, Archie. Và anh vẫn còn sống.”

Cô đưa tay lên một vết sẹo khác, dưới núm ngực trái của anh, một hình trái tim. Gretchen Lowell xăm một trái tim trên tất cả các nạn nhân của mình. Đó là chữ ký. Nhưng những nạn nhân khác của ả chỉ còn là những thi thể, những trái tim đẫm máu bị hoại tử và bị những trò tra tấn che mất. Với tư cách là Đội trưởng Đội Đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng, Archie đã đứng bên trên hình hài bọn họ, nhìn đăm đăm vào các ảnh chụp trong nhà xác, và chỉ chậm chân hơn ả một bước suốt một thập kỷ. Cho đến khi anh bước vào cái bẫy do Gretchen bày ra.

Ả đã xâm nhập vào Đội đặc nhiệm sáu tuần trước khi tiết lộ cho anh biết trong cái đêm ả đánh thuốc anh. Họ đã tưởng ả là một chuyên gia tâm thần học đang giúp đỡ họ bằng ý kiến chuyên môn. Giờ đây anh tự hỏi mình có quá vội tin tưởng ả đến thế nếu như ả không xinh đẹp nhường ấy.

Vết sẹo hình trái tim vẫn còn nhạy cảm, lớp thịt mới có màu nhạt hơn. Vết sẹo xinh xẻo nhất của anh. Hàng tháng trời, anh không dám nhìn vào nó. Bây giờ nó gần như là một phần thân thể anh, chẳng khác nào trái tim đang đập bên dưới nó. Ngón tay Debbie lần theo nó và Archie cảm nhận một chút nhoi nhói trong hệ thần kinh của mình.

Anh đưa tay lên nắm cổ tay cô. “Đừng”, anh nói.

Debbie dúi mặt vào vai anh. “Cô ta đang giết dần giết mòn anh”, cô nói, giọng nhỏ nhẹ và bị nghẹt trong lớp vải. “Cô ta đang giết dần chúng ta.”

Giọng Archie chỉ hơn tiếng thì thào một chút, “Anh yêu em”, anh nói. Và anh thực sự có ý đó. Anh yêu cô và các con của họ hơn bất kì điều gì. Anh yêu họ tuyệt đối, và điều đó vẫn không đủ. “Anh chỉ không thể quên nổi cô ta.”

Debbie nhìn xoáy vào hình ảnh phản chiếu của Archie. “Em sẽ không để cô ta chiến thắng.”

Điều đó làm trái tim anh tan vỡ. Không phải vì cô lo lắng rằng anh đang gặp nguy hiểm, mà vì cô vẫn nghĩ có thể cứu được anh. Dù trò chơi của anh và Gretchen quái gở thế nào, nó vẫn là trò chơi giữa hai người. Gretchen không quan tâm đến Debbie bởi vì ả biết rằng Debbie không phải là nguy cơ. “Đây có phải là cuộc thi đâu.” Điều anh không nói là, ả đã thắng mất rồi.

Debbie nhìn anh thêm một phút mà không nói gì. Rồi cô chậm rãi hôn lên má anh một cách ngọt ngào. “Thức thêm một lúc nữa nhé”, cô nói. “Cùng xem tivi chẳng hạn.”

Archie mừng vì được đổi chủ đề. “Như những cặp đã kết hôn”, anh nói.

Debbie cười, “Ừ.”

Giả vờ bình thường. Đó là điều mà Archie làm rất giỏi. “Anh sẽ đóng vai ông chồng”, anh nói. Anh đi theo cô vào phòng khách, ngay khi những viên thuốc bung ra và chất codein [4] trào khắp cơ thể. Như một nụ hôn, nó mềm mại và ấm áp, đầy hứa hẹn.