CHƯƠNG 12
Tên của người phụ nữ lớn tuổi là Trudy Schuyler.
Susan đã chép đầy mấy trang sổ với thông tin về bà ấy. Chồng bà mất năm năm trước. Bà không có cái cưa gỗ nào. Bà cũng không biết đứa trẻ nào khớp với mô tả về cậu bé mà Archie trông thấy trong rừng. Bà từng là người ghi vé phạt, nhưng đã nghỉ hưu hai mươi năm nay. Bà có ba đứa con đã trưởng thành. Cảnh sát đã tạm giữ chú chó để theo dõi phân của nó, phòng khi nó đã tiêu hóa phải một vài manh mối. Với ý nghĩ ấy, họ đóng túi luôn cả đống phân chó trong sân. Đến tầm đó thì Susan ra về.
Không có nhiều hoạt động diễn ra trong tòa nhà của báo Người đưa tin lúc 1 giờ sáng. Những người đuổi theo xe cứu thương đã túc trực sẵn để phụ giúp việc lên bài về Castle và Parker đều đã yên vị trên giường. Thậm chí các lao công cũng đã xong việc. Một bảo vệ đã cho Susan vào qua lối nhận hàng. Cô đi thang máy lên tầng năm, nơi Ian đang tất tưởi trong văn phòng với một biên tập viên ngôn từ, một biên tập viên tít báo, một nhà thiết kế, một biên tập viên hình ảnh, tất cả những người này đều bị triệu đến để sắp xếp câu chuyện với nhau. Bọn họ đều có vẻ mệt mỏi và hơi khó chịu. Susan cố không tỏ ra mệt mỏi và khó chịu. Cô cố làm ra vẻ tươi vui. Cô đã khiêu khích Ian đủ rồi. Và làm Ian tức giận sẽ không thể đưa câu chuyện của Molly Palmer lên bài được. Ngoan ngoãn may ra mới được. Mọi chuyện thật quá điên rồ, có khả năng sẽ công hiệu.
Việc nộp bài muộn được gọi là “đuổi gấp”, có nghĩa là ngay khi Susan viết xong câu chuyện, họ sẽ ngăn bộ phận in, tuồn vào một khung mới rồi cho chạy máy tiếp. Rốt cuộc cô sẽ có một bài trong ấn bản về cái chết của ngài Thượng nghị sĩ. Chỉ có điều nó không phải là câu chuyện mà cô mong muốn.
Susan dợm bước đến phòng của Ian, nhưng Ian đã trông thấy cô qua lớp tường kính. Anh ta giơ một tay lên ngăn cô lại, rồi chỉ vào đồng hồ của mình, và chỉ sang bàn cô.
Cô ngoan ngoãn bước lại bàn, thả túi xuống dưới chân, đặt sổ cạnh bàn phím và gọi cho Molly Palmer. Không có gì. Nếu Ian sắp sửa cho đăng bài, Susan biết là nó phải có cứ liệu chắc chắn, kiểm tra đi kiểm tra lại từng li từng tí. Cô để lại một tin nhắn thoại. “Nghiêm túc đấy, Molly.” Susan nói. “ Cô cần gọi lại cho tôi.” Cô quấn dây điện thoại quanh ngón tay, siết chặt một khấc ngón tay đến nỗi nó bắt đầu đỏ lựng lên. “Mọi chuyện sẽ ổn. Ông ta chết rồi. Hãy đưa câu chuyện này ra công chúng.” Cô nghĩ đến cơn bão của giới truyền thông mà sau này chắc chắn Molly phải hứng chịu. “Cô quan tâm đến câu chuyện nhiều hơn là con người”, Henry đã nói vậy.
Susan cắn môi. “Nếu cô muốn trốn đi một lúc, không sao cả”, cô nói vào điện thoại. “Nhưng tôi cần cô nói chuyện với vài người trước đã, okay?” Susan tháo ngón tay ra và cúp máy. Đèn chưa được bật hết và cả tầng đều im lặng, phải vất vả mới nhìn sang bên kia phòng được. Trừ đám người trong văn phòng Ian, người còn lại duy nhất trên tầng này là một anh chàng bên phòng thể thao, anh ta đeo tai nghe và gõ thứ gì đó mà chính anh ta cũng chẳng buồn quan tâm.
Cô bắt đầu gõ điên cuồng. Cô Jane Doe. Hai cái xác mới. Khả năng có một sát nhân hàng loạt ở Công viên Forest. Nó là kiểu bài mà Parker sẽ thích. Nghĩ đến ông khiến cô lại ngập ngừng, những ngón tay giơ trên bàn phím, và cô liếc từ màn hình của mình sang những ngọn đèn trên West Hills bên ngoài cửa sổ lớn của tờ Người đưa tin.
Cô liếc sang bàn của Parker. Có thêm hai bó hoa mới. Trông nó bắt đầu giống một nấm mồ. Susan đứng dậy và đi vào phòng nghỉ giải lao, mò quanh những ngăn tủ bếp cho đến khi tìm được một bình thủy tinh lớn, một bình cà phê và ba cái cốc uống nước. Cô đổ đầy nước vào chúng và đi vài lượt để mang chúng trở lại bàn Parker. Cô cố hết sức cắm những bông hoa đã tàn vào lọ, nhưng cành của chúng đã oằn xuống và bông hoa ngoặt ngoẹo sang hai bên.
Những bông hoa ấy khiến cô nhớ đến Archie Sheridan, sân nhà anh cũng ngập trong hoa suốt khoảng thời gian mười ngày anh mất tích, và Debbie Sheridan từng có lần kể với cô rằng cô ấy không chịu nổi mùi hoa tươi nữa. Chúng khiến cô ấy nghĩ đến cái chết.
Susan ngồi xuống ghế của Parker, xoay vòng, cố chui vào trong đầu ông ta, để tìm hiểu xem ông ta sẽ viết về câu chuyện các vụ án mạng trong công viên Forest như thế nào. Đúng lúc ấy đầu gối cô chạm vào ngăn kéo tài liệu trên bàn Parker. Mỗi bàn chỉ có một cái. Chúng luôn được khóa kĩ. Susan giấu chìa khóa dưới một cái cốc đựng đầy bút trên mặt bàn cô. Cô đã học cách đó từ Parker.
Cô đưa tay ra và nhấc cái cốc Hooters đựng bút chì số hai đang nằm trên bàn Parker, làm lộ ra một chiếc chìa khóa màu bạc bé xíu. Rồi cô tra chìa khóa vào ngăn kéo và xoay. Nó mở ra. Bên trong, ở phía ngoài ngăn kéo là những chồng hồ sơ dày đánh dấu bằng những cái tên mà Susan nhận ra là có liên quan đến những câu chuyện mà Parker đưa tin. Cô dò ngón tay dọc gáy hồ sơ đến khi tìm được một cái kẹp ba vòng xoắn to, màu đen, nó đã bị đẩy tới tận cuối ngăn kéo. Ở gáy của nó là một cái nhãn, và hàng chữ viết tay gầy gò của Parker ghi “Mỹ nhân đoạt mạng”.
Trúng quả rồi.
Cô lôi tập hồ sơ ra khỏi ngăn kéo, khóa nó lại, bỏ chìa khóa vào chỗ cũ và mang cả tập giấy dày sang bàn mình, đúng lúc Ian ló đầu ra khỏi văn phòng và hò la, “Tôi muốn ngủ một chút đêm nay.”
“Sắp xong rồi”, Susan nói. Cô tuồn tập hồ sơ lên sàn nhà cạnh túi của mình, đặt một chân lên đó để bảo vệ. Mặt cô đỏ lên vì háo hức, và vì văn phòng vẫn tối nên cô không nghĩ là Ian nhận ra.