CHƯƠNG 69
“Xin lỗi anh vì cái cổ, anh yêu”, Gretchen nói.
Archie chạm vào lớp băng trên cổ họng. “Thêm một vết sẹo nữa có là gì?” Anh nói.
Ả ngập ngừng. “Em lo cho anh.”
“Phải rồi”, Archie bảo, “lúc nào cô cũng tỏ ra quan tâm quá mức đến sức khỏe của tôi.”
“Debbie đã từ bỏ anh chưa?” Gretchen hỏi.
“Rồi”, Archie nói.
“Em không muốn anh chết.”
Archie xoa mặt và thở dài. “Việc đó có thể không phải là chuyện cô kiểm soát được đâu.” Kế hoạch của họ là cai thuốc giảm đau cho anh. Rồi họ sẽ theo dõi xem sức khỏe anh có cải thiện không. Nếu không, anh sẽ cần ghép gan.
“Nếu em nghe nói anh chết, em sẽ giết người đầu tiên mà em gặp. Rồi đến đứa trẻ đầu tiên em gặp nhắc nhớ đến con anh.”
Ả biết chính xác phải điều khiển anh như thế nào, chính xác phải nói gì. Anh hân hoan với điều đó. Ả hiểu rõ anh hơn bất kì ai. “Cô có một cách phản ứng rất thú vị với đau khổ đấy”, anh nói.
“Em nói nghiêm túc, Archie.”
Vấn đề là, anh cũng hiểu rõ ả. “Việc này diễn ra theo cả hai chiều, cưng ạ”, anh nói. “Nếu tôi nghe thấy một vụ giết người ở bất kì đâu có chút dính dáng đến chữ kí của cô, thỏa thuận sẽ bị hủy. Lần tới tôi sẽ dùng súng đấy.”
“Vậy là quyết định thế nhé?” Ả hỏi.
“Quyết định thế”, anh bảo.
Henry đang ghé sát lại gần, cố bắt từng từ.
“Em thích nghĩ đến chuyện anh không thể kết thúc chuỗi đau khổ của mình”, ả nói.
“Tôi thích nghĩ đến chuyện cô không thể thỏa mãn cơn khát máu của mình”, anh bảo.
Ả cười lớn. Tiếng cười của ả. Nó nhắc anh nhớ tới các minh tinh màn bạc của thập kỷ 40.
“Em đã rất thích cuộc trốn chạy lãng mạn của đôi ta”, ả tán tỉnh.
Archie nhìn sang Henry. Henry nhướng hai bên chân mày rậm rạp.
“Nếu cô tự thú”, Archie nói với Gretchen, “tôi sẽ tới gặp cô mỗi ngày.”
“Hấp dẫn đấy”, Gretchen nói. “Nhưng cái giá phải trả quá cao. Hẹn gặp lại anh, anh yêu.”
“Hẹn gặp lại”, Archie nói.
Archie bấm vào nút Kết thúc và giơ điện thoại cho Henry.
“Gretchen gửi lời chào”, Archie nói.
Họ đã chuyển một trong các nhân viên tập sự ngồi vào bàn cũ của Parker. Vợ Parker đã đến và gói ghém đồ đạc của ông vào một cái thùng rồi mang đi. Hoa đã không còn. Susan đã thó cái cốc Hooter của ông và bây giờ nó đang nằm trên bàn cô, đựng đầy bút. Cuối cùng cô cũng đã lôi được mẹ từ Arlington quay về nhà. Bà Bliss tuyên bố bà đang theo đuổi tư cách thành viên, nhưng Susan không chắc mẹ cô sẽ xoay xở thế nào với hội đồng xét duyệt thành viên của Arlington.
Bà vẫn chưa lấy lại được bức tượng.
Derek xuất hiện và ngồi lên mép bàn Susan. Cả hai đều đăng kí nhận phần việc của Parker - phóng viên mảng hình sự. “Anh nghe nói họ sẽ cho đăng câu chuyện Molly Palmer”, anh ta bảo.
Susan cười toe. “Lời tự thú của ngài Thị trưởng có vẻ đã làm gió đổi chiều”, cô nói.
Derek đưa một tay ra. “Parker sẽ tự hào lắm đấy”, anh ta nói.
Susan nắm lấy tay anh và lắc. “Cảm ơn anh.”
Derek ngập ngừng, nhìn chằm chằm xuống đất. “Em đã bao giờ tự hỏi tại sao Parker lại đi cùng Castle sáng hôm đó chưa?”
“Em đoán là Castle muốn kể câu chuyện từ phía mình.” Susan nói. “Nên đã đề nghị cho Parker một bài phỏng vấn độc quyền.”
“Ông ấy định hớt tay trên của em”, Derek nói.
Susan vươn tay ra điều chỉnh cái cốc Hooter để con cú quay mặt ra trước. “Em biết”, cô nói.
“Việc ấy không làm em tức à?”
Susan nhún vai. “Ông ấy là phóng viên mà.”
Derek xem đồng hồ. “Em có muốn đi uống gì không?” Anh ta hỏi.
“Không!” Susan nói.
“Cà phê?” Derek lại hỏi.
“Không”, Susan đáp.
“Nước đóng chai?” Derek hỏi.
“Không”, Susan nói. Cô ngửa đầu nhìn Derek. Cô đã ngắm mình trong gương sáng hôm đó. Lớp băng, cặp mắt thâm sì. Không xinh đẹp gì. “Em có thể sẽ ngủ với anh”, Susan nói. “Nhưng em không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm.”
“Okay”, Derek nói.
Susan mỉm cười. “Anh có giường đấy chứ?” Cô hỏi và nghĩ đến cái võng.
“Có”, anh ta bảo. “Cả điều hòa nhiệt độ nữa.”
Công viên Forest rất xinh đẹp vào mùa hè. Một làn gió nhẹ vờn những chiếc lá. Con lạch đang rì rầm và róc rách, lũ chim ríu rít.
Archie ngồi trên mặt đất gần chỗ anh tìm được xác Heather Gerber. Anh đã làm việc không mệt mỏi trong vụ án đó. Những nỗ lực của anh đã dẫn đến việc xác định chữ ký của Mỹ nhân đoạt mạng, để hình thành nên Đội đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng. Henry đã nghĩ đó là vì Heather Gerber là vụ án mạng đầu tiên của Archie. Nhưng không phải thế. Thậm chí cũng không phải vì Heather chỉ là một cô gái điếm, một đứa trẻ bỏ nhà ra đi và không ai quan tâm đến cô bé ngoại trừ Archie.
Lý do là chiếc nhẫn của cô bé. Nó bị mắc vào lớp thịt sưng phồng của một bàn tay gãy. Một cái nhẫn Claddagh của Ai-len bằng bạc. Nó nằm trên bàn tay phải của cô bé với mặt trái tim hướng ra ngoài, xa khỏi cơ thể, ám chỉ cô ấy vẫn đang tìm kiếm tình yêu.
Anh đứng dậy, phủi bụi trên quần và đi ra xe ô tô. Henry đang ngồi chờ trên ghế lái trong lúc nghe đài.
“Cậu sẵn sàng chưa?” Henry hỏi.
Archie cài dây an toàn khi Henry lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của công viên. Anh vẫn còn bị đau từ lá gan sưng, và anh luôn thấy kiệt sức. Nhưng Fergus đã rút xuống năm viên thuốc một ngày cho anh. “Rồi”, anh bảo.
“Vậy”, Henry hỏi. “Cậu đã trừng phạt bản thân đủ cho những tội lỗi của mình chưa?”
Archie nhìn lên Henry. Anh nhướng mày. “Anh đã biết đến đâu?” Archie chậm rãi hỏi.
“Tôi đã thả cậu đi”, Henry nói. “Cái đêm ở Arlington đó. Tôi đã đoán là cậu sẽ thử một kế hoạch khùng điên để bắt cô ta, và tôi thả cậu đi vì tôi nghĩ đó là cơ hội tốt nhất của chúng ta.” Henry chờ đợi. Archie không nói gì. “Có điều gì cậu muốn nói với tôi không?” Henry nói.
Archie nhún vai. “Không”, anh nói.
“Thật à?” Henry hỏi.
“Tôi không tin anh”, Archie nói. “Anh sẽ không bao giờ để tôi dùng chính mình làm con mồi.”
“Có chứ”, Henry nói.
“Không đâu.”
“Câu này từ miệng một người đã ngăn chặn một tên sát nhân hàng loạt đấy.”
“Tôi tưởng chúng ta sẽ không nói về chuyện đó.”
Henry khịt mũi. “Vậy là, hai mươi tám ngày”, anh nói và đổi đề tài. “Lâu nhỉ.”
“Anh có đến thăm tôi không?” Archie hỏi.
“Có”, Henry nói. “Cả Debbie cũng nói là sẽ mang bọn trẻ đến.”
Archie tìm lời để biểu đạt điều anh muốn nói. “Anh biết đấy, anh có thể mời Debbie đi chơi. Nếu anh muốn.”
Henry nhìn Archie như thể anh đã phát điên. “Sao tôi lại muốn làm thế?” Anh hỏi.
Archie nhún vai. “Hai người sẽ hợp với nhau”, anh nói.
“Tôi đang hẹn hò với Claire mấy tháng nay rồi”, Henry nói. “Chúng tôi đã muốn kể cậu nghe. Nhưng việc đó là phạm luật và chúng tôi không chắc cậu sẽ nghĩ gì về nó.”
“Tôi tưởng Claire đồng tính.”
“Chỉ vì cô ấy để tóc ngắn à?”
“Tôi đoán vậy”, Archie nói.
“Võ đoán quá.”
“Tôi mừng cho hai người.” Archie nghĩ đến năm cuộc hôn nhân của Henry. “Anh sẽ không cưới cô ấy đấy chứ?”
“Tôi không nghĩ lần ly dị cuối của tôi từng được hợp pháp hóa đâu.”
“Hay thật.” Archie vươn người tới và thử bật điều hòa. Máy chạy luôn. “Anh sửa điều hòa rồi à,” anh nói.
Henry hắng giọng. “Xe khác.”
Họ đã không nhắc đến Gretchen. Archie nhìn ra ngoài cửa sổ. Họ sắp đi qua cầu Fremont. Archie có thể nhìn thấy núi Hood và St. Helens lừng lững ở chân trời. Thành phố có vẻ xanh tươi và xinh đẹp.
Ả Gretchen rất thông minh. Giờ này ả đã cao chạy xa bay rồi.
Nhưng Archie không lo lắng.
Anh chạm vào túi quần để chiếc điện thoại di động mới. Nó vẫn mang số cũ. Và anh biết, không sớm thì muộn ả cũng gọi đến.