CHƯƠNG 68
Họ đã chuyển Archie sang phòng khác trong lúc đội hiện trường dọn dẹp xác của ngài Thị trưởng.
Henry được ngủ khoảng sáu tiếng. Anh đã cạo đầu. Anh đang mặc bộ quần áo sạch sẽ. Archie vẫn còn sống. Các vụ án mạng trong công viên đã được phá giải. Có vẻ Bennett sẽ tỉnh lại và phải học cách tự đút cho mình ăn trong tù.
Mọi chuyện đang tốt lên.
Fergus đang ở cùng Archie nên Henry đứng ngoài sảnh. Anh trông thấy Debbie ra khỏi thang máy và đi về phía mình. Mặt cô hoảng hốt. “Tôi đã nghe chuyện vừa xảy ra”, cô nói. “Chúa ơi, Henry.”
“Archie không sao”, Henry nói. “Chúng ta có thể vào sau một phút nữa.”
Mắt Debbie nhòa lệ. “Tôi không vào đâu”, cô nói. “Tôi không thể gặp anh ấy được nữa. Anh biết mà, phải không? Tôi yêu anh ấy. Đúng vậy. Nhưng tôi không thể làm thế được. Anh ấy không muốn tôi yêu. Tôi từ bỏ rồi.”
“Cậu ấy cần cô”, Henry nói.
Cô mỉm cười và chạm vào mặt Henry, mắt cô vẫn còn ướt. “Anh ấy cần anh”, cô bảo.
Anh nhìn theo cô đi xuôi xuống hành lang và bước vào thang máy. Cô vẫy tay một lần khi cánh cửa đóng lại.
Fergus ra khỏi phòng Archie, hai tay thọc túi quần và nhìn xuống sàn. Rồi ông bước thẳng tới chỗ Henry.
“Xin lỗi”, Fergus nói.
“Cậu ấy thế nào rồi?” Henry hỏi.
“Còn chưa ra khỏi rừng”, Fergus nói. Ông kéo một bên tai dày và rậm lông. “Anh cần phải tống sạch thuốc khỏi cậu ta và giữ cho cậu ta sạch sẽ.”
“Cậu ấy sẵn sàng rồi”, Henry nói.
Fergus đặt một tay lên vai Henry. Đó là một cử chỉ kì quặc. “Anh không thể giữ ai đó sống nếu như họ không muốn”, ông ta nói.
Henry ngồi nhìn Archie ngủ.
Anh đã từng ngồi như thế này, sau lần chạm trán đầu tiên của Archie với Gretchen. Lần đó, Archie đã phải nằm hôn mê sâu suốt ba tuần do thuốc. Họ tưởng đã giải thoát được cho Archie. Nhưng bây giờ Henry nhận ra rằng Archie vẫn luôn là tù nhân của ả.
“Anh có định nghe điện thoại không đấy?” Archie hỏi mà không mở mắt.
Henry lôi chiếc điện thoại đang đổ chuông khỏi túi quần, nhìn vào nó rồi đút trở lại. “Số điện thoại lạ”, anh nói.
Archie mở mắt. “Nghe máy đi”, anh nói.
Henry bấm nút nghe và đưa điện thoại lên tai. “Xin chào?” Anh nỏi.
“Chào anh bạn”, Gretchen nói.
Henry nghĩ đến chuyện cúp máy. Cứ thế dập máy. Nhầm số. Ngừng nó ngay lúc này. Nói với Archie điều gì đó, bất kì điều gì để lấp liếm. Nhưng anh không thể. Bởi vì nếu Archie mong muốn bắt Gretchen nhiều bao nhiêu, thì Henry còn mong hơn thế. “Làm sao cô biết được số này?” Anh hỏi.
Archie chống khuỷu tay trên giường, nhổm dậy.
“Đưa cho anh ấy đi”, Gretchen nói.
Henry ghét ả. Anh ghét chính mình vì đã không bắn chết ả ngay khi có thể. Anh ghét Archie vì đã đầu hàng ả. Anh ghét cả hệ thống này vì không tống thẳng một mũi tiêm vào cánh tay ả. “Đi chết đi, con khốn”, Henry nói.
“Anh ấy sẽ tự sát đấy, Henry”, Gretchen nói. Giọng nói của ả vẫn lý trí và điềm đạm. “Anh ấy sẽ làm việc đó hết sức chậm rãi bằng những viên thuốc. Hoặc kề một khẩu súng vào miệng. Tôi là người duy nhất có thể ngăn được anh ấy. Anh biết là tôi nói đúng.”
Henry biết ả nói đúng. Anh nhìn vào Archie. Cậu ta đang giơ một tay ra để đón điện thoại, sắc mặt cậu ta tốt lên. Phong thái tỉnh táo. Trông cậu ta lúc này là khá nhất kể từ khi được đưa vào viện. Trông như thể cậu ta sẽ sống.
Henry đưa điện thoại cho Archie.