← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Trước đây, Archie đã từng đến điểm dừng chân đó. Anh nhớ những chiếc bàn dã ngoại màu nâu ở đằng trước, nơi anh và Debbie ngồi chậm rãi đắm mình giữa cơn mưa phùn, trong khi những đứa trẻ chạy vòng quanh trên bãi cỏ. Khi ấy họ đang trên đường lên Timberline Lodge [3] để đưa bọn trẻ đi ngắm tuyết. Đường 84 không phải là con đường nhanh nhất, nhưng lại có khung cảnh đẹp nhất. Khi Archie nhận tin báo về một nạn nhân khác là lúc họ đã đi khá xa khỏi Hood River. Một người đàn ông da đen sáu mươi hai tuổi được tìm thấy trong bãi đậu xe Target, bị hở từ xương ức đến xương chậu, cái miệng mở toang hoác. Cứ như thể Gretchen biết Archie sẽ rời khỏi thị trấn và muốn dạy cho anh một bài học.

“Được rồi”, Debbie nói khi họ kéo nhau về nhà. “Dù sao đây cũng là một chuyến đi vui vẻ.”

Dọc đường đến Gorge có nhiều trạm dừng chân tuyệt vời, những công trình công cộng ấy nhìn như những mái nhà nhỏ bằng đá nằm giữa những cánh rừng đầy mê hoặc. Nhưng cái trạm này không giống như thế. Nó là một khối hình chữ nhật sơn màu nâu kiểm lâm, có lối đi riêng dành cho nam và nữ ở hai phía khác nhau. Ở đây lại chẳng có cà phê miễn phí. Đằng trước có hai chiếc xe tuần tra, nhưng chúng không sáng đèn. Người ta đã đóng cửa phòng nghỉ của phụ nữ, chỉ có phòng nghỉ cho nam giới vẫn mở. Archie đếm thêm được bốn chiếc xe trong bãi đậu xe. Một người đàn ông đội mũ bóng chày tiến vào phòng nghỉ nam giới. Một người phụ nữ ném một quả bóng cho con chó của mình. Một phụ nữ khác còn khá trẻ với mái tóc vàng bước vào chiếc Ford Explorer tối om. Archie cảm thấy cơ thể mình cứng lại. Anh dặn lòng không được nhìn lại, tránh để Henry chú ý đến phản ứng của mình.

Đôi khi một cô gái tóc vàng chỉ là một cô nàng tóc vàng mà thôi.

Vượt ra khỏi ranh giới của ánh sáng vàng mờ ảo từ đèn pha hắt ra từ trạm dừng chân là bóng tối mênh mông: không có mây che phủ, chẳng có ánh sáng từ chốn phố thị. Bầu trời Gorge tràn ngập những ngôi sao. Một cơn gió khô khốc lướt qua những tán cây, và đám cỏ nâu úa lạo xạo dưới chân Archie. Tháng Tám ở Portland, người ta không cần cắt cỏ, trừ khi tưới nước lên chúng. Mới hai tháng trước, cỏ vẫn xanh mượt.

“Mọi thứ đều chết cả rồi”, Archie nói với Henry. Henry mặc quần jean đen, áo phông đen, giày cao bồi và áo khoác da màu đen. Nhưng Henry đã đi trước một bước và không nghe thấy anh nói gì. Archie cúi xuống dưới dây bảo vệ hiện trường và đi theo Henry vào nhà vệ sinh của trạm dừng chân.

Một ánh đèn flash nháy lên. Archie chớp mắt, mất thị lực trong giây lát. Khi ánh mắt tập trung trở lại, anh nhìn thấy một cậu lính trực thuộc bang đang cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số cỡ lớn. Archie đoán cậu ta mới tuổi đôi mươi, mái tóc sẫm màu chờm xuống hai bên thái dương, khuôn mặt trông hơi chảy xệ. Nhưng cậu ta còn đặc biệt hơn với hàm răng thẳng đều, vóc dáng có vẻ từng tập luyện chăm chỉ, huy hiệu sao năm cánh màu bạc ghim trên ngực được đánh bóng loáng. Bộ đồng phục lính bang vốn rất lố bịch với chiếc mũ rộng vành và chiếc quần dài có sọc xanh nhạt chạy dọc xuống hai bên; khiến cho đám lính nhìn giống mấy anh kiểm lâm - những kẻ đầu hàng trước mấy quả việt quất. Nhưng anh chàng này mặc đồng phục trông cũng ổn. Cậu ta trông khá giống một cảnh sát thực thụ. Cậu ta nhìn lên và nhướng đôi lông mày rậm về phía Archie. “Này”, cậu lính nói. “Này, chính là anh.”

Archie cố gắng nhếch miệng thành một nụ cười thân thiện. Nụ cười của anh đã như thế kể từ khi Gretchen giam cầm anh, chính bởi loại người nổi tiếng bệnh hoạn ấy. Đã có một cuốn sách kể về việc anh bị bắt cóc, nó tên là Nạn nhân cuối cùng, sách bán rất chạy và vụ việc còn bị đưa vào phim truyền hình. Việc Gretchen trốn khỏi nhà tù và cuộc chạm trán muộn màng của họ chỉ làm cho nó tồi tệ hơn.

“Hãy để anh ấy xem xét xung quanh”, Henry nói với cậu lính trẻ.

Một người đàn ông gầy đét mặc quần áo đi bộ đứng cạnh bồn rửa.

“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Anh ta hỏi Henry.

“Mấy phút nữa nhé”, Henry đáp.

Archie thò tay vào túi để tìm hộp thuốc bằng đồng của Vicodin mà anh thường dùng. Đó là phản xạ. Anh biết nó không có ở đó. Lúc ở bệnh viện, người ta đã mang nó đi cùng với điện thoại di động và chiếc thắt lưng Debbie tặng anh vào Giáng sinh cuối cùng họ bên nhau. Kể từ đó, anh không biết phải làm gì với đôi tay của mình. Anh quyết định nhét cả hai tay vào túi quần và tập trung vào hiện trường. Nhà vệ sinh này thật quen thuộc. Những tấm kim loại trầy xước. Những bức tường trắng quá sáng. Những bóng đèn huỳnh quang. Chúng không giống căn phòng của anh ở viện tâm thần, với ít nhất một sự khác biệt đáng chú ý. Phòng tắm đã bị bỏ hoang. “Bị phá hủy nghiêm trọng”, đó là từ mà người ta dùng để nói về nó và là thuật ngữ mà Archie luôn yêu thích. Có sáu buồng vệ sinh thì năm buồng đã bị cố tình làm tắc bằng giấy vệ sinh và phân, trông như một cái nồi nấu bùn nâu và giấy rã rượi. Cánh cửa kim loại treo lỏng lẻo bằng bản lề. Ai đó đã đi tiểu trên sàn nhà. Bê tông xốp đã hút gần hết nước nhưng vẫn còn vài vũng nước trên sàn, phản chiếu ánh sáng huỳnh quang màu trắng. Tiếng ồn từ ống nước vang vọng khắp nhà vệ sinh, tiếng nước ào ạt, tiếng bước chân, mọi thứ như bị phóng đại, méo mó. Archie nghiêng người lách qua chỗ nước tràn để vào buồng vệ sinh cuối cùng, nơi họ tìm thấy vật chứng. Đó là nơi sạch sẽ nhất trong các buồng, bệ toilet vẫn gắn liền, bản lề còn nguyên. Có kẻ muốn ai đó sử dụng buồng vệ sinh ấy, để xả nước, để tìm thấy sự bất ngờ. Chúng muốn thấy một vở diễn kịch tính.

Một chiếc iPod bọc ốp nhựa dẻo màu vàng nằm úp trên sàn, dưới chân Archie.

Ánh đèn flash lại lóe lên. Archie quay lại và thấy cậu lính hạ máy ảnh xuống. “Xin lỗi”, cậu ta nói.

Claire Masland bước vào. Anh đã không gặp cô suốt hai tháng qua nhưng cô chẳng bận tâm. Cô mỉm cười nhanh nhẹn, đưa tay vuốt mái tóc đen ngắn và nói, “Chào, Archie.”

Cô mặc quần jean và áo phông in hình gấu và đôi giày mô-tô màu đen. Archie tiến thêm một bước về phía cô và nhặt sợi lông mèo ra khỏi áo. Henry nuôi mèo. “Chào, Claire”, Archie đáp lại.

Claire vặn mở chai nước cầm trên tay và nốc một ngụm. “Anh đã xem bức tường chưa?” Cô hỏi.

“Cho tôi xem đi”, Archie nói.

Có vẻ tất cả những trái tim kia đều được vẽ bởi cùng một người. Hình dạng giống nhau, hai đường cong đầy đặn, một điểm chốt sắc nét. Phù hợp với độ dày của bút nhớ dòng. Chúng khiến bất cứ ai làm điều này phải tốn kha khá thời gian, vì phải vẽ đến vài trăm trái tim. Cẩn thận, có phương pháp. Không phải cùng một người đã phá nát phòng tắm. Là một kẻ khác.

Lại một ánh đèn flash lóe lên.

Nếu Gretchen ra tay thì phải nghiêm trọng hơn thế. Mục đích của ả không phải gây rối loạn. Mà là gây ra nỗi khiếp sợ. Miếng lá lách trong nhà vệ sinh công cộng bỏ hoang cũng gớm ghiếc. Nhưng nó chưa đạt đến đẳng cấp của Gretchen. “Đã ai kiểm tra đằng sau bồn cầu chưa?” Archie hỏi.

Những người khác nhìn nhau. Cậu lính nhún vai.

Archie quay lại buồng vệ sinh, bước qua chiếc iPod và băng qua vũng nước tràn để tới chỗ bồn cầu. Hầu hết các phòng vệ sinh công cộng ngày nay đều có bồn nước xây thẳng vào tường, bồn cầu bằng thép và cảm ứng, có thể biết khi nào bạn rời khỏi bệ xí để van xả nước tự động mở ra. Nhưng cuộc cách mạng nâng cấp nhà vệ sinh tuyệt vời vẫn chưa đến được trạm nghỉ chân trên đường cao tốc đặc biệt này. Nhà vệ sinh này có một cái bồn ở phía sau. Archie cầm cái nắp sứ nặng nề và đẩy nó trượt ra, đặt nó vuông góc với mặt sau của bồn nước.

Những gì anh nhìn thấy trong nước làm dạ dày anh đảo lộn.

Henry, Claire, nhân viên pháp y và cậu lính chen chúc nhau gần nhất có thể để không bị ướt chân.

“Sao rồi?” Claire hỏi.

“Mang cho tôi một vật để đựng”, Archie nói. Giọng anh bình thản. Anh thấy mừng vì bản thân vẫn có thể làm được điều đó. Anh có thể nhìn thấy bất cứ một thứ gì khủng khiếp và không để nó hiện lên mặt mình. Từ lâu Archie đã học được rằng tình huống càng nguy hiểm thì việc kiểm soát càng quan trọng.

Nhân viên pháp y biến mất trong giây lát và trở lại với chiếc hộp nhựa trong suốt dài sáu inch, loại mà mấy cửa hàng đồ ăn nhanh hay dùng để đựng salad khoai tây. Archie duỗi một cánh tay trở lại bồn nước, sau đó hạ hộp nhựa vào trong bồn và múc ra.

Anh giơ lên cho những người khác xem.

Cậu lính bụm tay lên mặt, chuồn vội sang buồng bên cạnh và nôn mửa.

“Chúa ơi”, Claire thốt lên.

Trong đó có chứa nhãn cầu.

Trên hộp nhựa có biểu tượng tái chế. Archie tự hỏi liệu nhân viên pháp y kia có rửa sạch nó và tái sử dụng sau khi mọi việc hoàn tất hay không.

Anh đưa cái hộp cho nhân viên pháp y. “Tại sao anh không để mắt đến chuyện này?” Archie nói.

Cậu lính trở lại đứng quanh, lau cằm bằng chiếc khăn giấy vừa nhặt lên từ sàn nhà.

Archie trở lại chỗ bức tường vẽ trái tim. Mạch không đập nhanh, hơi thở anh vẫn bình thường. Hẳn là thuốc chống lo âu đã có tác dụng. Gretchen đang ở ngoài đó. Ả lại giết người. Và anh không sợ.

Archie cười lớn.

Hai tháng trước, trên giường bệnh, với cổ họng bị cứa, anh và Gretchen đã thỏa thuận với nhau. Anh đã cố hy sinh thân mình để bắt ả. Nhưng một lần nữa, ả đã xoay xở để kéo anh trở lại từ bờ vực của bóng tối yên bình. Ả muốn anh còn sống. Vì vậy, anh đồng ý không tự nã súng vào đầu mình, còn ả chấp thuận việc không giết thêm bất cứ ai nữa.

Bây giờ thỏa thuận đã bị phá hủy.

Archie cảm thấy tay Henry đặt lên vai mình.

Không ai di chuyển. Âm thanh duy nhất là tiếng vang đều đều của một bồn cầu đang xả nước.

“Lẽ ra tôi không nên đưa cậu đến đây”, Henry nói.

Nhân viên pháp y giơ cái hộp nhựa lên ngang mắt dưới ánh sáng chập chờn.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Cuối cùng cậu lính lên tiếng.

“Giữ kín hiện trường”, Archie đáp. “Gọi cho đội đặc nhiệm.” Archie nhìn quanh phòng tắm. “Xem còn tìm thấy mảnh cơ thể nào không.”

Khuôn mặt cậu lính sáng bừng. “Là cô ta”, cậu ta nói. Sau đó, “Gretchen-chết-tiệt-Lowell.” Cậu ta chầm chậm lắc đầu và cố gắng che giấu nụ cười nhếch mép.

Archie đã nhìn thấy nó trước đó. Những cậu cảnh sát trẻ mang sự hớn hở lồ lộ đến hiện trường vụ án Mỹ nhân đoạt mạng. Như thể họ đang có mặt ở chuyện gì đó đặc biệt. Như thể họ có thể là người bắt ả.

“Tôi không có ý…” Cậu lính ngại ngùng, đôi má như sắp đổi màu, “Tôi nghĩ là… hào hứng”. Cậu ta liếc xuống đôi giày của mình, rồi quay lại nhìn Archie. “Cô ta đã làm thế với cổ của anh à?”

“Ờ”, Archie đáp, không động đậy. “Cô ta đã làm vậy với cổ của tôi”.

Ánh mắt cậu lính lại lảng đi, đặt đâu đó trên vai Archie. “Tôi rất tiếc”, cậu ta nói.

“Đừng như thế”, Archie nói. “Lúc đó tôi đã bất tỉnh rồi.”

Tay cậu lính luồn qua nút thắt của chiếc cà vạt màu xanh, sờ lên cổ áo sơ mi của mình và Archie phát hiện ra một chiếc nhẫn đại diện trường trung học. “Anh may mắn đấy”, cậu lính nói. Và rồi, sau một hồi tạm dừng, cậu ta cố gắng nói rõ, “Vì vẫn còn sống.”

May mắn. Cậu lính này không muốn bắt Gretchen. Mà chỉ muốn gặp ả. “Cậu có thể hỏi tôi nếu muốn”, Archie nói.

“Archie, thôi nào”, Henry lên tiếng.

“Không”, Archie nói tiếp. Anh vẫy tay ra hiệu. “Tiếp tục đi. Cứ việc hỏi tôi.”

Ai đó xả nước trong nhà vệ sinh ở phía bên kia bức tường và tiếng nước chảy ào ào tràn ngập căn phòng. Archie có thể thấy Claire đứng ngoài tầm nhìn của mình ném cho Henry một cái nhìn. Henry không phản ứng.

Má của cậu lính đã đỏ ửng lên. Cậu ta nhìn xuống, rồi lại ngước lên, ánh mắt sáng bừng. Cậu ta là một cầu thủ bóng đá trung học - Archie xác định. Một tiền vệ. Bạn không cần phải có bằng đại học để tham gia lực lượng cảnh sát tiểu bang.

“Cô ta là người như thế nào?” Cậu lính hỏi.

Archie bước về phía trước, nắm bàn tay cậu lính và đưa lên cổ mình. “Cảm nhận thử xem”, Archie nhẹ nhàng nói, dẫn những ngón tay của cậu lính qua vết sẹo dày trên cổ. Cậu ta không rụt tay lại, không co rúm sợ hãi, thay vào đó, cậu ta nghiêng người về trước, đôi mắt dõi theo vết sẹo của Archie, vẫn còn mới và chưa liền hẳn, vẫn nhạy cảm khi chạm vào. Archie có thể cảm thấy mạch đập dồn dập. Anh di chuyển bàn tay của cậu lính thêm một inch. “Tĩnh mạch ở đây”, anh nói, rồi ấn ngón tay cậu ta vào cổ mình để có thể cảm nhận được động mạch đập bên dưới da thịt. “Gretchen biết phải cứa ở đâu”, Archie nói tiếp. “Không phải tôi gặp may. Nếu cô ta muốn tôi chết, tôi sẽ chết.” Archie buông tay và cậu lính từ từ rút tay ra. “Cô ta là kẻ như thế nào ư?” Archie nhẹ nhàng lặp lại. Anh đặt tay lên vai cậu lính và cúi người về phía trước, để khuôn mặt mình cách cậu ta vài inch. Gretchen là một cô nàng xinh đẹp, gợi cảm, lôi cuốn, hấp dẫn, là đối tượng trong nỗi ám ảnh của Archie, là kẻ tra tấn anh và là người hiểu rõ anh nhất trên thế giới này. “Cô ta là kẻ giết người hàng loạt”, Archie nói. Anh mỉm cười và vỗ vai cậu lính. “Nếu cậu gặp cô ta, hãy bắn cô ta.”

Archie quay sang Henry. “Tôi đã sẵn sàng quay về viện tâm thần”, anh nói.