← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Susan Ward đi nhanh xuống hành lang bệnh viện. Lúc đó là 9 giờ sáng và cô đang trong tâm trạng tồi tệ. Có điều gì đó đang diễn ra ở Gorge và Ian đã cho Derek Rogers đi lo liệu chuyện đó thay vì chọn cô. Cô đã gọi Derek mười một lần. Đây là lần thứ mười hai.

“Bộ phận cơ thể là có ý gì?” Cô hỏi anh ta. Cô gặp khó khăn khi vừa phải đưa điện thoại lên tai, vừa giữ cho cốc cà phê giấy không bị đổ và lục túi tìm gói kẹo bạc hà để che giấu mùi thuốc lá mà cô vừa hút trong nhà để xe của bệnh viện.

“Họ không nói gì cả”, Derek đáp. Anh ta ở ngoài đó gần như cả đêm và có vẻ sự háo hức đang dần biến mất. “Tuy nhiên, họ đã điều động một nửa Đội đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng tới đây, cùng FBI và các tình nguyện viên tìm kiếm trong rừng.”

Đây sẽ là tin sốt dẻo nếu làn sóng Gretchen Lowell không quá lan tràn. Mỗi ngày tờ Người đưa tin đều đăng trên trang nhất thông tin về Gretchen kể từ khi ả trốn thoát. Gretchen đã được phát hiện ở Ý, Florida, Thái Lan và Churchill, Manitoba. Tất cả những kẻ quái dị từng tuyên bố mình bị người ngoài hành tinh bắt cóc, giờ đây đều tuyên bố họ đã nhìn thấy Mỹ nhân đoạt mạng. Tội ác trên toàn thế giới giờ đây đều được quy cho ả. Nếu bạn tin vào các kênh tin tức hai mươi bốn giờ thì ả đã giết một gia đình ở Thái Lan, sau đó đến Anh để giết một người bán cá ngay khi mặt trời lặn.

“Để em đăng bài đó đi”, Susan nói. “Em đang ở bệnh viện.”

“Bao giờ em mới chịu từ bỏ?” Derek đáp lại.

Susan kẹp chiếc điện thoại vào giữa tai và vai, cố gắng xác định vị trí chiếc hộp thiếc đựng kẹo bạc hà dưới một loạt các hóa đơn, bút, giấy gói kẹo cao su và khăn giấy đã sử dụng. “Có lẽ tuần này anh ấy sẽ chịu gặp em”, cô nói.

“Nếu Ian phát hiện ra em làm chui thì anh ta sẽ giật tung tóc đuôi ngựa của mình mất”, Derek nói.

Susan nhấn nút thang máy đi lên viện tâm thần. Ian đã cho giao cho Derek phụ trách chuyên mục săn đuổi tội ác sau khi người hướng dẫn của Susan là Quentin Parker bị giết hại. Susan tự dặn bản thân không quan tâm. Cô đã lận lưng một số con đường giúp mình thoát khỏi nghiệp báo chí một lần và mãi mãi. Mọi việc phải diễn ra càng sớm càng tốt. Cô chỉ cần tìm cách để Archie nói chuyện với mình thôi.

“Này!” Derek nói.

“Anh có biết không”, Susan tiếp lời, “kể từ năm 1958, đã có hơn bốn trăm người chết vì phản ứng dị ứng với tinh trùng!”

Im lặng một hồi. “Ừ, không”, Derek đáp.

Thang máy lao xuống và cánh cửa bạc trượt mở. “Em phải đi rồi”, Susan nói. Cô nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng và bỏ chiếc hộp thiếc vào túi. “Tới nơi rồi.”