← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Susan liếc xuống mớ bình xịt tự vệ đặt trên ghế phụ trong xe của mình. Bình xịt hơi cay của hãng Mace. Một số loại thảo dược có độc mà mẹ cô đã làm từ hạt nhục đậu khấu. Cô quăng chúng vào chiếc túi để mở, khởi động xe và rời khỏi nhà xe bệnh viện.

Bộ phận cơ thể.

Cô ngước nhìn bầu trời. Trời không mưa từ đầu tháng 7, nhưng hôm nay tầm mắt chẳng thấy trời xanh nữa. Trạm dừng chân của Gorge nằm cách đây bốn mươi lăm phút lái xe. Cô có thể tới đó trong ba mươi phút, trừ khi trời bắt đầu mưa.

Cô bỏ CD nhạc của Jimi Hendrix vào dàn âm thanh trên xe và ra khỏi khuôn viên bệnh viện, đột nhiên chiếc điện thoại nhét trong lòng cô rung lên và suýt nữa khiến cô va vào chiếc Ford Explorer. Susan đạp mạnh phanh, khiến đồ trong túi đổ rơi xuống sàn xe. Người phụ nữ ngồi sau tay lái chiếc Explorer có mái tóc vàng. Đầu cô ta quay ra chỗ khác nên Susan không thể nhìn thấy khuôn mặt cô ta. Nhưng mái tóc đó gợi nhắc đến vài chuyện.

Cơ thể Susan lạnh đi.

Gretchen.

Susan đờ người trong giây lát. Chiếc xe của cô bị chết máy, cô vội chộp lấy còi xe và bấm với hy vọng việc ấy sẽ khiến người phụ nữ kia nhìn lên, nhưng cô ta vẫn tiếp tục đi tới.

Susan liếc qua đường, bên đó có một tấm biển quảng cáo in khuôn mặt của Gretchen, nó quảng cáo cho chương trình Những kẻ giết người hàng loạt quyến rũ nhất nước Mỹ phiên bản đặc biệt. Một cô gái tóc vàng khác lái xe qua.

Susan lắc đầu, khởi động lại động cơ của chiếc Saab và lái lên phố Glisan.

Thật nực cười làm sao!

Gretchen đã rời khỏi đây từ lâu rồi. Và nếu không phải thế thì cũng chẳng thể bắt gặp Gretchen Lowell chết trong một chiếc Ford Explorer được.

Điện thoại lại rung lên và Susan lưỡng lự.

Cô nhắm mắt lại. Điều này không thể tiếp diễn. Với tốc độ này, cô sẽ chết vì vỡ mạch vành trước khi bước sang tuổi ba mươi mất.

Điện thoại. Cô thò tay xuống cầm nó lên và trả lời. Cô gần như không thể nghe rõ giọng nói ở đầu bên kia trong tiếng rít của guitar điện phát ra từ chiếc loa bật lớn tiếng. “Gì cơ?” Cô nói.

Giọng nói trở nên to hơn. “A lô?” Đây là giọng của một người đàn ông. Cô không nhận ra giọng nói này. Anh ta có vẻ ngượng ngập. “Xin chào?”

Susan tắt nhạc trên xe. “Xin lỗi”, cô lên tiếng. “Là Mày đã biết tay chưa.”

“Tôi làm sao cơ?” Anh ta hỏi lại.

“Không phải nói anh”, Susan đáp. “Là album nhạc. Mày đã biết tay chưa của Hendrix.” Có lẽ lúc này đang là giờ nghỉ trưa tại bệnh viện, xe cộ chạy chậm rì. “Tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Cô Susan Ward phải không?” Người đàn ông nói.

Đây là tên đầy đủ của cô. Những ngón tay của Susan siết chặt vỏ bọc vô lăng bằng da cừu. Cô biết chuyện này đang đi đến đâu. “Hôm qua tôi đã gửi thanh toán khoản vay sinh viên rồi mà.” Cô đang nói dối. “Tôi thề đấy.”

Đầu bên kia im lặng một hồi. “Gì cơ?” Người đàn ông hỏi lại.

Đoạn này trên phố Glisan chỉ toàn tiệm hoa và quán bar. “Anh không phải ở bên Sallie Mae sao?” Susan hỏi.

“Không”, người đàn ông đáp.

Susan thầm liệt kê đống hóa đơn xếp cạnh tạp chí Vogue trên bàn cà phê của mình. “Visa à?” Susan đoán.

“Tôi không phải bọn thu nợ đâu”, người đàn ông nói.

“Ồ, thế thì tốt”, Susan đáp. Ngã tư phía trước sắp chuyển đèn đỏ và Susan dừng lại phía sau hàng dài ô tô. Trời bắt đầu mưa khiến cô bật cần gạt nước, nhưng chiếc cần gạt đó đã đến lúc phải thay rồi, nó chỉ làm cho tầm nhìn kém đi thôi.

“Tôi muốn trao đổi với cô một chuyện”, người đàn ông nói tiếp.

Những ngón tay của Susan lại siết chặt. Một độc giả phiền phức. Hay thật. Tại sao mọi người cứ chọc tức cô mỗi khi cô khó chịu nhỉ? “Nếu anh thấy có vấn đề với những gì tôi đã viết, vậy tốt hơn hết anh nên viết một lá thư cho biên tập viên”, cô nói.

“Cô đã gửi tin nhắn trên trang web của tôi”, anh ta nói. “Cô nói rằng cô rất muốn viết về nhóm của chúng tôi.”

Mấy tuần qua Susan đã viết thư cho hàng trăm trang web hâm mộ Gretchen Lowell để xin phỏng vấn và lấy thông tin. “Anh là ai?” Cô hỏi. “Trang web nào?”

“Có một thi thể ở số 397 Bắc Fargo”, người đàn ông nói.

Không vui đâu nhé. “Anh là ai hả?” Susan hỏi.

“Một kẻ biết thưởng thức cái đẹp”, anh ta nói.

Có điều gì đó cực kỳ nghiêm trọng ẩn trong giọng nói của người đàn ông này khiến cô ớn lạnh.

“Anh nói thật chứ?” Susan hỏi tiếp.

Ai đó phía sau xe cô bấm còi, cô ngước lên, thấy đèn đã chuyển màu.

Cô quay lại và thấy một người đàn ông trong chiếc SUV màu đen đang giơ ngón tay về phía mình. Cô nhấn ga. “A lô”, cô nói vào điện thoại. Cô nhìn vào màn hình LCD của chiếc điện thoại. Đã ngắt kết nối.

Trái tim Susan đập dồn dập. Cô tấp vào lề đường, để anh chàng trong chiếc SUV lao vụt qua mình mà không hề liếc nhìn. “Cái quái gì vậy?” Susan khẽ nói. Cô chọn số gọi đến và gọi lại.

Không ai trả lời. Không có hộp thư thoại. Đó là một mã vùng địa phương. Nhưng cô không nhận ra đầu số.

Nếu có một thi thể ở đó thì tại sao hắn lại nói với cô? Tại sao không gọi cảnh sát? Cô có nên báo cho cảnh sát không? Điều đó thật ngơ ngẩn. Làm phiền họ chỉ vì dăm ba cuộc gọi kỳ lạ. Henry sẽ nghĩ đó là một trò đùa khác.

Nhưng nếu đó là sự thật và anh chàng đó đến từ một trong những câu lạc bộ người hâm mộ Mỹ nhân đoạt mạng, thì cô thực sự có thể viết một cuốn sách. Cô sẽ chọn được nơi xuất bản nó. Archie thậm chí có thể chấp nhận phỏng vấn. Và cô sẽ có một chương mở đầu tuyệt vời…

Địa chỉ là gì nhỉ? Khốn kiếp. Ba cái gì? 397? Susan nhìn xung quanh để tìm bút và thấy mấy cái trên sàn xe dưới ghế phụ. Cô rút một chiếc vỏ kẹo ra khỏi nơi mình nhét nó - một khe hở ở góc cửa xe và lật nó ra ngoài. Fargo. Cô viết lên mặt màu trắng bên trong vỏ. Ở Bắc Fargo. 397 Bắc Fargo. Cô gần như quả quyết.

Gorge đành phải chờ ở đó thôi.