CHƯƠNG 8
Chuyến tham quan Mỹ nhân đoạt mạng dừng bốn lần một ngày tại Pittock Mansion. Randy chạy xe buýt qua đây, sau đó, tất cả khách du lịch đi theo hướng dẫn viên mua vé vào biệt thự, rồi được dẫn qua ngôi nhà đến nơi Gretchen Lowell đã vứt xác một bác sĩ phẫu thuật tên là Matthew Fowler. Hướng dẫn viên sẽ chỉ vào vị trí trên bãi cỏ nơi họ tìm thấy cái xác và những kẻ điên sẽ chụp ảnh.
Randy đợi trong xe buýt.
Người Portland bắt đầu chụp những bức ảnh cưới tại cung điện bằng đá xây từ năm 1914 kể từ khi một trong những cháu trai của Pittock bán tòa nhà cho thành phố vào những năm 60.
Hắn tự hỏi dạo này có bao nhiêu bức ảnh cưới có sự hiện diện của cái áo chết giẫm Chạy đi, Gretchen đến lảng vảng trên phông nền.
Bây giờ là 10 giờ. Điểm dừng chân tiếp theo là một nhà nghỉ ở Bắc Portland. Randy thích nơi này. Hắn thích nhìn khuôn mặt của đám khách du lịch khi hướng dẫn viên mở nắp máy làm đá và họ nhìn thấy mấy cái dương vật giả bằng cao su mà chủ nhà trọ đặt vào để gây cười.
Gây cười.
Hắn cần một công việc khác.
Randy cởi chiếc áo phông Chuyến tham quan Mỹ nhân đoạt mạng, lộn trái rồi mặc lại và ra khỏi xe buýt để hút thuốc. Lẽ ra hắn không nên rời khỏi xe, nhưng kệ xác nó chứ. Họ định làm gì hắn nào?
Đám khách du lịch đã vào trong, hẳn là đang chiêm ngưỡng cầu thang cong cong làm bằng đá cẩm thạch ở tiệm đồng giá 7 đô, vì vậy Randy châm thuốc và đi bộ xung quanh mặt trước ngôi nhà. Người ta không tính phí khi đi quanh sân. Chuyến tham quan Mỹ nhân đoạt mạng có thể đưa khách du lịch đến đúng nơi Fowler đã chết, nhưng thay vào đó, họ khiến khách du lịch phải trả tiền để vào bên trong biệt thự. Điều này làm cho người dân ở Pittock vui sướng và mọi người có cuộc sống sung túc hơn nhờ kẻ giết người hàng loạt được “yêu thích” của đất Portland.
Tòa biệt thự nằm cách Portland một ngàn feet, vào một ngày đẹp trời như thế này thì quang cảnh nơi đây thật tuyệt vời. Hôm nay bạn không thể nhìn thấy mấy thứ xấu xí. Không phải núi Hood. Không phải núi Saint Helens. Chắc chắn không phải Adams. Chỉ thấy được những đám mây xám xịt trông dày cả dặm. Thế là tốt nhất. Họ cần một cơn mưa. Mấy tháng nay, cả thành phố đã khô quắt lại rồi.
Randy đi tới ngoài rìa, nhìn ra phía vách đá phủ tán cây rậm rạp dẫn xuống thành phố, rồi ném điếu thuốc qua hàng rào giăng bằng dây xích màu đen.
Ngay lập tức, hắn nhận ra mình vừa làm chuyện gì. Những bụi cây trên sườn đồi như củi khô. Sau cùng chỉ cần một mồi lửa của hắn mà thôi. Hắn đứng ở hàng rào, quét mắt qua sườn đồi để chắc chắn rằng đầu mẩu thuốc đã được dập tắt - và đó là khi hắn nhìn thấy thứ ấy. Ban đầu hắn nghĩ nó là một quả bóng rổ cũ xì hơi. Nó nằm trong bụi cây, giống như có người đã ném nó từ chính nơi Randy đang đứng. Nhưng khi hắn cúi xuống để nhìn rõ hơn, hắn nhận ra với sự rõ ràng bất thường rằng, đó là một cái đầu lâu.
Hắn bủn rủn cả người, phải chật vật vừa bò vừa chống tay để không bị ngã. Khi đứng dậy, hắn dùng hết sức bình sinh chạy về biệt thự.
Hắn chỉ mơ hồ nhận ra làn khói bốc lên từ sườn đồi phía sau.