← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Henry đứng dưới mưa trên sườn đồi cùng với thám tử Martin Ngyun, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống cái đầu da dẻ bùng nhùng nằm trong bùn. Những bụi cây và cây dương xỉ xung quanh cái đầu đã bị thiêu cháy và toàn bộ khu vực xung quanh bị dính bọt từ bình chữa cháy. Henry có thể nhìn thấy một điếu thuốc đen muội đã bị dấn sâu xuống đất.

Henry ngó lên sườn đồi. Toàn bộ lực lượng đặc nhiệm đã nhận lệnh tới đây. Một xe buýt chở du khách trong chuyến thăm quan Mỹ nhân đoạt mạng đang đứng trên đỉnh đồi và chụp ảnh từ đằng sau dải dây bảo vệ hiện trường. Họ không hề che giấu chuyện này chút nào. Có lẽ họ còn đăng lên Twitter trong khi anh đứng đó. “Ai là người đã dập lửa?” Henry hỏi Ngyun.

Ngyun đã ở trong đội đặc nhiệm được bảy năm. Lần duy nhất anh ta nghỉ việc là khi đội bóng rổ Blazers vào chung kết. Và chuyện đó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.

“Giảng viên nào đó chạy ra từ trong biệt thự kia”, Ngyun vừa đáp vừa chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai Blazers để che mưa. Bảy mươi hai tuổi. Nhảy qua hàng rào và trèo xuống sườn đồi cùng bình chữa cháy.

Henry đưa tay ra, lòng bàn tay lật lên. “Trời mưa rồi”, anh nói.

“Vẫn chưa bắt đầu đâu”, Ngyun nói.

Cơn mưa làm tan bọt chữa cháy và Henry có thể thấy những chỗ xương sọ lộ ra, mái tóc còn lại mỏng manh và bị phủ đầy bùn đất. Nó đang úp xuống, dựa vào gốc cỏ dại. Henry lại nhìn lên sườn đồi. “Tôi đoán rằng ai đó đã ném nó qua hàng rào”, anh nói, đôi mắt dõi theo sườn dốc. “Và nó lăn xuống đây.”

“May là nó không lăn quá xa”, Ngyun nói. “Nếu không sẽ chẳng ai tìm được.” Anh ta cau mày nhìn những bụi mâm xôi bên dưới.

“Tôi sẽ nói chuyện với Thị trưởng về việc ban hành giờ giới nghiêm”, Henry nói. Đây là Thị trưởng mới. Ông ấy bắt đầu nhận công việc này từ hai tháng trước, sau khi vị thị trưởng cũ tự nã súng vào đầu ngay trước mặt Archie.

“Ừ”, Ngyun đáp. “Vì ban ngày sẽ chẳng ai bị giết.”

“Nó sẽ giúp xoa dịu người dân”, Henry nói. Anh ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn rõ hơn những đặc điểm của cái đầu, nhưng khuôn mặt úp xuống bùn khiến việc này trở nên khó khăn. “Pháp y đâu rồi?”

“Đang tới”, Ngyun nói. Anh ta liếc nhìn đồng hồ. “Bây giờ là 11 giờ. Họ nói 11 giờ 15 sẽ đến nơi.”

Henry do dự. Anh biết mình sẽ bị Robbins quở trách nặng nề vì đã di chuyển thi thể. Nhưng kệ xác nó. Anh đẩy thứ đó bằng mũi giày, cho đến khi nó lật lại.

Những cái lỗ từng là mũi, mắt và miệng đang nhung nhúc những con dòi màu vàng. Không biết cái đầu này bị móc mắt hay đôi mắt đã trong bụng dòi.

Claire gọi tên anh, Henry ngước lên và thấy cô đang vừa đứng chống hông vừa nhìn xuống chỗ bọn họ. Bên cạnh cô, trong bộ đồ bảo hộ kín mít màu trắng, là Lorenzo Robbins thuộc cơ quan Pháp y.

“Anh vừa đá cái đầu đấy à?” Robbins nói bằng giọng khó tin.

Điện thoại của Henry reo vang. Đời anh chưa bao giờ hạnh phúc khi nhận được một cuộc điện thoại đến vậy. Anh mỉm cười với Robbins, giơ ngón tay ra vẻ “chờ một chút” rồi bắt máy.

Người gọi đến là một trung sĩ thuộc khu vực Bắc Portland. “Chúng tôi có một thứ mà lực lượng đặc nhiệm của anh có thể sẽ quan tâm”, vị trung sĩ nói. “Một phóng viên của Người đưa tin đã tìm thấy một thi thể có lẽ do Mỹ nhân đoạt mạng gây ra.”

Một phóng viên Người đưa tin. Hãy đề phòng đấy, anh đã nói với cô như vậy. Hãy giữ an toàn. Đừng làm điều gì ngu ngốc. “Để tôi đoán”, Henry nói. “Là Susan Ward phải không?”