← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Archie ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào bức tường màu hoa cà trong phòng tắm ở tầng một của bệnh viện.

Anh đặt điện thoại trên đùi, đọc lại tin nhắn.

“Anh yêu, cảm thấy tốt hơn chưa?”

Archie gục đầu vào tay mình. Hai năm đã trôi qua và những dẻ xương sườn của anh vẫn đau nhói ở nơi ả làm gãy chúng. Có lẽ chúng sẽ luôn đau đớn như vậy. Anh đưa tay lên cổ và cảm nhận chiều dài của vết sẹo, vết sẹo mới nhất của anh, nó đã được hai tháng và đến giờ chạm vào vẫn thấy mềm mại. Sau đó, anh thò tay xuống thắt lưng rồi đặt tay lên những vết sẹo cũ hơn: vết sẹo chạy dọc giữa bụng, vết sẹo nhỏ hơn trên sườn, và cuối cùng là lời nhắc hình trái tim trên ngực.

Tâm trí anh chạy tới vụ tàn sát ở trạm nghỉ.

Ả sẽ không ngừng giết chóc.

Archie nhấc điện thoại lên và áp phần đỉnh của nó vào trán mình, dụi sâu vào da cho đến khi cảm thấy nó như muốn tách ra, và rồi anh tỉnh táo trở lại. Mẹ kiếp.

Anh ngồi dậy và mạnh tay soạn một tin nhắn. “Cô đang ở đâu?”

Anh nhấn gửi và chờ đợi.

Bồn cầu màu be với bệ màu trắng trông thật lệch lạc. Bên cạnh còn có một thanh bám dành cho người tàn tật, một cái móc để treo túi và một thùng đựng chất thải vệ sinh phụ nữ. Archie nhìn lên trần nhà. Những tấm ván trắng. Một máy dò khói. Một van phun nước. Hai lỗ thông hơi màu trắng bị bụi bẩn phủ kín nhiều năm. Không ai bận tâm đến việc làm sạch nơi này.

Anh liếc nhìn điện thoại, vẫn chẳng có gì.

Sàn gạch hoa hồng sáng bóng dù vữa đã chuyển màu nâu. Giữa sàn nhà có một nắp cống tròn màu bạc.

Có người gõ lên tay nắm trên cửa phòng tắm.

Archie ngước lên, giật mình. “Có người rồi”, anh lớn tiếng đáp.

Điện thoại rung lên. Anh nhìn vào màn hình. “Anh có nhớ em không?”

Archie nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, suy tính cách trả lời. Hàng ngàn lựa chọn bay qua tâm trí anh. Anh cần ả lộ diện. Anh muốn ả nghĩ rằng anh vẫn chịu sự điều khiển của ả.

Có tiếng gõ cửa. “Chờ một chút”, Archie nói.

Một con nhện nhỏ màu nâu bò khỏi nắp cống trên sàn nhà và chạy nhanh trên nền gạch về phía bồn rửa.

Archie bấm “Tôi muốn gặp cô”, và nhấn nút gửi.

Một chiếc đồng hồ cát xoay trên màn hình điện thoại. Sau đó biến mất nhanh chóng. Tin nhắn đã được gửi đi.

Anh nhìn lên cánh cửa, đứng dậy, xả nước bồn cầu rồi đưa hai tay xuống dưới vòi cảm biến để mở nước. Mặt bàn bọc bằng Formica màu đen điểm những đốm hồng đào, cùng màu sắc và hoa văn với mảnh Formica mà Courtenay dùng để cứa vào cổ mình. Có thể chúng vốn cùng một cuộn với nhau.

Archie kiểm tra điện thoại. Thứ duy nhất hiện lên trên màn hình là thời gian: 11:23, 11:24, 11:25. Anh lau khô tay bằng khăn giấy và ném giấy vào thùng rác hình chữ nhật màu xám. Một chú chồn cái được vẽ biếm họa đang nhìn Archie chăm chú từ chiếc điều hòa không khí Air-Master.

Ai đó cố gõ cửa lần nữa. “Một chút nữa thôi”, Archie nói vọng ra, lần này lớn tiếng hơn.

Tay nắm cửa rung lên một cách vô dụng hòng chống chọi lại với chốt khóa.

Lần này Archie lờ đi. Đây là bệnh viện. Nó có hàng tá buồng vệ sinh công cộng.

Anh đặt điện thoại lên mặt bàn Formica lốm đốm và dán mắt vào màn hình, chờ Gretchen trả lời. “Thôi nào”, anh nói khẽ, nắm chặt mép bàn. “Đến với tôi đi.”

Điện thoại rung lên trong tay anh và một dòng chữ mới hiện lên.

“Cốc cốc.”

Archie nghiền ngẫm từng chữ, và rồi, anh từ từ nhìn lên cánh cửa. Ả đang ở trong bệnh viện. Lúc này ả đang dõi theo anh. Anh bỏ điện thoại vào túi và quay người bước về phía cửa.

“Gretchen?” Archie cất tiếng.

Không có tiếng đáp lại. Archie mở rộng cánh tay, đưa tay ra và cẩn thận xoay chốt cửa. Rồi bàn tay anh bao lấy tay nắm cửa, anh hít một hơi thật sâu và đẩy cửa ra.

Không có ai ở phía bên kia. Anh quay đầu lại. Hành lang vắng tanh. Anh đưa tay sờ lên trán. Anh toát mồ hôi. Anh đang để ả đến bên mình thêm lần nữa. Đó chỉ là một lời phỏng đoán mà thôi. Ả đoán rằng anh sẽ gọi cho ả từ một căn phòng bị khóa. Chứ không phải ả ở ngoài cửa. Kẻ đứng chờ ở đó đã mất kiên nhẫn và rời đi rồi.

Anh đã có nhiều vấn đề đến nỗi không cần thêm bệnh hoang tưởng vào danh sách.

Archie có thể thấy một cửa hàng quà tặng ở cuối hành lang. Anh nheo mắt nhìn nó và nhận ra cuốn sách được trưng bày trong tủ kính - Nạn nhân cuối cùng. Đã hai tháng kể từ lần cuối cùng Archie đọc báo. Nếu anh có cơ hội tìm thấy ả thì anh cần phải cập nhật tin tức. Anh bắt đầu bước đi. Đi được nửa đường, anh dừng lại và nhìn xung quanh. Quanh đây chẳng có ai để ý, nhưng anh không thể thoát khỏi cảm giác khó chịu như đang bị theo dõi.